Sở Tranh giận dữ, xiết chặt nắm tay quay đầu lại để xem kẻ nào ăn phải gan hùm mà táo tợn thế, nhưng chỉ thấy khuôn mặt trầm tĩnh của phụ thân ngay cạnh mình. Sở Danh Đường quát nhỏ:
- Còn không hồi phủ?
Sở Tranh buông nắm tay ra rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau Sở Danh Đường.
Về đến phủ, Sở Danh Đường dẫn Sở Tranh vào thư phòng, hỏi thẳng:
- Sư phụ con đâu?
Sở Tranh cười cười nói:
- Phụ thân đã đoán được, sao còn hỏi con làm gì?
Sở Tranh lúc đầu muốn giấu phụ thân chuyện này, nhưng nghĩ Sở Danh Đường là người thông minh nhanh trí, sợ rằng lúc ở bên ngoài phủ Đường Cam Giang đã hoài nghi.
Sở Danh Đường gật đầu nói:
- Quả nhiên là ông ta. Ông ta là đường chủ Huyết Ảnh Tông, tất có qua lại với Ma môn Tây Vực. Vậy con có cùng hai vị tiên sinh Long - Lục đuổi theo ông ta không?
Sở Tranh đáp:
- Hài nhi có đuổi theo sư phụ, nhưng không để hai vị tiền bối Long - Lục biết.
Sở Danh Đường biết Sở Tranh muốn che giấu cho sư phụ mình liền hỏi:
- Vậy coi như ông ta quyết định dứt áo ra đi không trở lại phải không?
Sở Tranh nói:
- Lúc đầu sư phụ quả có ý này, nhưng sau khi hài nhi khổ sở khuyên giải, sư phụ đồng ý sẽ nhanh chóng quay về phủ.
Sở Danh Đường hỏi:
- Vậy giờ ông ta đang ở đâu?
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lúc này chắc hẳn đã đưa Hách Liên Tuyết ra khỏi thành.
Sở Danh Đường nói:
- Sở gia ta đối đãi với ông ta không tệ, vì sao ông ta phải làm như thế?
Sở Tranh nói:
- Năm xưa Hách Liên Tuyết và sư phụ có mối quan hệ sinh tử. Sư phụ không đành lòng đứng ngoài nhìn lão ta bị hại, vì vậy mới cố ra tay cứu giúp.
Sở Danh Đường hơi giận nói:
- Nhưng ông ta làm như thế còn coi Sở gia ra gì?!
Sở Tranh nhìn phụ thân nói:
- Phụ thân, người cùng Binh bộ thượng thư Quách bá bá năm xưa cũng là bạn tri kỷ, hiện giờ mặc dù đã trở mặt, nhưng nếu có người muốn giết Quách bá bá, phụ thân có thể không ra tay tương trợ không?
Sở Danh Đường im lặng không nói gì.
- Sư phụ biết rõ nếu mình ra tay thì sau đó sẽ không thể dung thân ở Sở phủ, sư phụ cũng biết Xuân Doanh tỷ tỷ và hai đứa con của mình vẫn còn đang ở trong phủ chúng ta.
Sở Tranh tiếp tục nói:
- Nhưng sư phụ vẫn không chút do dự ra tay cứu Hách Liên Tuyết, có thể thấy được sư phụ là một người trọng tình nghĩa. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của sư phụ, hài nhi cũng sẽ làm giống như sư phụ vậy.
Sở Danh Đường nói:
- Sư phụ con bây giờ cũng coi như là người của Sở phủ, nước có phép nước, nhà có lệ nhà, việc này nếu không xử trí, con bảo ta sau này làm sao phục chúng?
Sở Tranh nói:
- Hài nhi cũng biết đạo lý này, sở dĩ lúc đó hài nhi cố tránh hai vị tiền bối Long - Lục cũng là vì muốn phụ thân không phải khó xử. Hài nhi khẩn cầu phụ thân đừng truy cứu chuyện này nữa.
Sở Danh Đường nói:
- Vậy con làm sao giải thích chuyện sư phụ con mấy ngày qua không có trong phủ? Lý Trường Tiếu đã hoài nghi.
Sở Tranh tỉnh bơ nói:
- Bên trong phủ chỉ có mấy người biết lai lịch thực sự của sư phụ. Một mặt hài nhi đánh tiếng nói ra là sư phụ đang đi làm việc cho phụ thân, còn phụ thân thì không phủ nhận, cho dù người khác có lòng nghi ngờ cũng không dám nói ra miệng.
Sở Danh Đường nhìn nhi tử của mình, đột nhiên than thở:
- Tranh nhi, con xử trí theo cảm tính quá!
Sở Tranh cười nói:
- Xin phụ thân yên tâm, hài nhi xử trí theo cảm tính quanh quẩn chỉ có mấy người mà thôi. Huống hồ nếu có thể lạnh lùng dùng lý trí xử trí mọi việc, không thiên tư hay vị tình riêng, làm thế có còn là con người được ư?
Sở Danh Đường trầm mặc một hồi, nói:
- Chuyển lời cho sư phụ con, chỉ một lần này thôi!
Sở Tranh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Sở Danh Đường nói:
- Việc này coi như xong. Còn có một việc phụ thân muốn hỏi con, rốt cuộc con và Mẫn công chúa lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Sở Tranh chỉ biết kêu trời, uỷ khuất nói:
- Phụ thân, hài nhi vẫn cẩn thận tuân theo lời giáo huấn của người, chẳng bao giờ đối xử với công chúa chỉ vì nhan sắc, nhưng công chúa cứ muốn đối tốt với hài nhi, hài nhi biết làm thế nào?
Sở Danh Đường nhìn hắn cười nhạt nói:
- Nhìn bộ dạng của con chắc đang đắc ý lắm hả?
Sở Tranh ngượng ngùng nói:
- Hài nhi sao dám có ý nghĩ này.
Sở Danh Đường có chút buồn bực, đi đi lại lại nói:
- Đúng là hai tiểu hài tử, trước mặt mọi người cũng không biết giữ ý. Chuyện này không cần đợi đến lúc trời tối đã được truyền đi khắp kinh thành, sáng mai lâm triều nếu bá quan hỏi việc này, con bảo phụ thân phải trả lời họ như thế nào đây?
Sở Tranh lúng ta lúng túng nói:
- Lúc đó giữa hài nhi và công chúa thực sự không có xảy ra chuyện gì.
Sở Danh Đường trừng mắt nhìn hắn:
- Như thế mà còn nói là không có gì? Chẳng lẽ nhất định hai đứa phải tư thông với nhau, sinh…
Sở Danh Đường nghĩ lại, nếu nói như vậy với một tiểu hài tử thì có chút bất nhã, hơn nữa còn làm mất thân phận của mình nên đành thôi không nói tiếp.
Sở Tranh nghe xong suýt chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng ngậm chặt miệng, phụ thân lúc này đang rất tức giận, cẩn thận một chút thì hơn.
Sở Danh Đường đột nhiên hỏi:
- Vậy con cảm thấy Mẫn công chúa thế nào?
Sở Tranh sửng sốt, nói:
- Phụ thân, người nói thật đấy chứ, thật muốn hài nhi lấy công chúa sao?
Sở Danh Đường trách mắng:
- Con hãy trả lời câu hỏi của ta trước.
Sở Tranh gãi gãi đầu nói:
- Hài nhi gặp mặt Mẫn công chúa cũng không nhiều, trò chuyện chỉ được đôi ba câu, lần đầu tiên gặp mặt ở Thái Bình phủ còn nghĩ công chúa rất đáng ghét, nhưng sau khi tới kinh thành thấy công chúa đối với hài nhi rất tốt, hài nhi phát hiện nàng cũng chỉ là một nữ tử, chẳng qua không hiểu chuyện, không biết điều một chút thôi.
Sở Tranh nói những lời thật từ đáy lòng, thế gian rất hiếm nam nhân có thể ghét người con gái thích mình, đặc biệt đây lại là thời đại tam thê tứ thiếp, trừ phi nàng kia thật sự không thể chịu nổi cảnh này.
Sở Danh Đường than thở:
- Đáng tiếc tiểu Mẫn lại là công chúa, bằng không cưới nàng cho con cũng dễ dàng. Hoàng đế các thời đại từ xưa đến nay đều rất kiêng kỵ mấy đại thế gia trong triều, chưa bao giờ có chuyện hứa gả công chúa cho các đại thế gia bao giờ. Con muốn kết hôn với công chúa quả thật khó càng thêm khó.
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân, hài nhi còn nhỏ, hiện tại nói những điều này có hơi sớm quá không?
Sở Danh Đường lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, chuyển đề tài hỏi:
- Mới rồi con giao thủ với Lý Vạn Sơn, hiện tại thương thế ra sao rồi?
Sở Tranh lấy tay ôm ngực nói:
- Phụ thân sao lại nhắc đến chuyện này, hài nhi tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Sở Danh Đường cười mắng:
- Đừng ra vẻ nữa, trên đường Lý tiên sinh đã xem mạch cho con, có nói với ta không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Con đi về trước đi, muốn gì thì nói Khinh Như đến Lý quản sự mà lấy. Còn nữa, Hoàng Thượng đã phong cho con làm phó tướng cấm vệ quân, chờ thương thế con khỏi hẳn thì phải đi nhậm chức ngay, không nên mượn cớ thoái thác.
Sở Tranh về tới Đạp Thanh viên đã thấy Trần Chấn Chung và một người nữa đang chờ mình trong thư phòng.
Sở Tranh nhìn hai người một lúc, thầm nghĩ hôm nay thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn, nếu Hoàng Thượng không may xảy ra chuyện gì, Sở gia sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ưng đường chịu sự quản lý của Sở gia, tuy nói vẫn đang âm thầm hành sự, nhưng đại đa số những chấp sự cao cấp trong đường ai cũng có chức vị thân phận riêng, công việc bình thường là tạo uy phong thanh thế cho Sở gia, ngoài ra có thể thu thập thêm tin tình báo, nhưng những chấp sự cao cấp như Trần Chấn Chung này, mặc dù võ công cao cường nhưng kinh nghiệm giang hồ rất kém, sự hung hãn so với người của Ma môn càng thua kém xa, việc này cần phải chỉnh đốn lại cho tốt.
Trần Chấn Chung thấy Sở Tranh trở lại, liền cùng người nọ đứng lên khom mình hành lễ, nói:
- Thuộc hạ tham kiến đường chủ, đa tạ ơn cứu mạng của đường chủ.
Sở Tranh hừ một tiếng:
- Miễn đi.
Hai người Trần Chấn Chung thấy Sở Tranh vẻ mặt lãnh đạm thì không khỏi sửng sốt. Hai người bọn họ hôm nay đã trải qua nhiều chuyện kinh hãi, nếu không phải Sở Tranh và Triệu Mẫn nói đỡ với Hoàng Thượng, chỉ cần một câu của Hoàng Thượng là hai người bọn họ mất mạng. Hai người trong lòng cảm kích nên mới đặc biệt đến đây cảm tạ Sở Tranh, không ngờ Sở Tranh lại lạnh lùng với họ như vậy.
Sở Tranh ngồi xuống tiếp lấy trà Tử Quyên đưa tới, nhấp một ngụm, sau đó quay sang hai người nói:
- Ngồi.
Trần Chấn Chung nghe thế không dám ngồi, dè dặt nói:
- Thuộc hạ để cho Lý Vạn Sơn vùng thoát khỏi tay, làm liên luỵ đường chủ bị thương, thuộc hạ tội thực đáng chết vạn lần.
Sở Tranh nhìn hắn ta một cái nói:
- Ngươi nghĩ ta vì chuyện bị thụ thương nên mới trách tội các ngươi sao?
Trần Chấn Chung vội nói:
- Thuộc hạ không dám.
Sở Tranh lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đều là người trong Ưng đường của ta, ta nếu đã là người đứng đầu Ưng đường, đương nhiên sẽ vì các ngươi cầu tình trước mặt Hoàng Thượng. Nhưng trở lại chuyện ngày hôm nay, trong đường cũng có quy củ của đường, tội hai người quả rất khó tha thứ. Trần Chấn Chung, Xích đường của các ngươi chuyên phụ trách xử lý hình phạt của Ưng đường, tự mình đi lĩnh tội đi.
Hai người Trần Chấn Chung mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hôm nay nếu thật truy cứu, hai người mất đầu cũng không oan. Trần Chấn Chung nghiêm nghị nói:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Sau đó chậm rãi quay người rời đi.
Sở Tranh đột nhiên nói:
- Chậm đã. Trần tiên sinh, ngươi có biết hôm nay ngươi mắc tội gì không?
Trần Chấn Chung sửng sốt nói:
- Là thuộc hạ bất tài, khiến Lý Vạn Sơn kia vùng thoát, làm kinh sợ đến Hoàng Thượng.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Lý Vạn Sơn lúc đó xử dụng Ma môn thần công "Thù đồ đồng quy", môn thần công này sẽ làm người thi triển có sức mạnh ngưng tụ lại trong vài chiêu, cho nên vô luận Lý Vạn Sơn có đắc thủ hay không, mạng sống của lão ta cũng không kéo dài được bao lâu. Lão ta đã có ý định liều chết, hai người các ngươi đương nhiên không ngăn được hắn, cho nên lỗi này không phải tại các ngươi.
Trần Chấn Chung mê hoặc nói:
- Vậy thuộc hạ sai ở chỗ nào, xin đường chủ chỉ bảo.
Sở Tranh nhìn sang người bên cạnh Trần Chấn Chung, hỏi:
- Vị này là ai?
Trần Chấn Chung vội nói:
- Đây là sư đệ của thuộc hạ, Lưu Chấn Phong, là chấp sự mới nhậm chức của Xích đường thay thế cho Uý Sĩ.
Sở Tranh gật đầu:
- Xích đường các ngươi từ trước tới nay nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ Sở phủ, cơ hội gặp gỡ người trong giang hồ cũng không nhiều lắm. Nếu không phải hôm nay sớm có chuẩn bị, triệu tập cao thủ trong đường dùng cung tiễn đối phó với Ma môn, thì với sự hung hãn của Ma môn sợ rằng Ưng đường sẽ bị thương vong nặng nề.
Trần Chấn Chung và Lưu Chấn Phong rét run trong lòng khi nghĩ lại cảnh người Ma môn mặc dù trong làn mưa tên vẫn hung hãn không sợ chết lao tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...