- Không biết công tử chuẩn bị khi nào xuống tay với Ma Môn, Thiên Mị môn do thiếp thân dẫn đầu, cùng với trưởng lão và mười tám đệ tử kiệt xuất sẵn sàng chờ lệnh.
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu chất xin đa tạ sư thúc. Đến lúc đó thỉnh sư thúc dẫn mọi người âm thầm mai phục, chặn đánh đám Ma Môn lọt lưới chạy thoát. Lâu nay nghe nói "Mị Vũ đại trận" của Thiên Mị môn chính là thiên hạ đệ nhất trận, lại do chính tay sư thúc điều khiển, Tây Vực Ma Môn một người cũng không thể tẩu thoát.
Từ Cảnh Thanh hơi sửng sốt, nói:
- Nghe Ngũ công tử nói, vậy cũng không cần Thiên Mị môn trực tiếp ra tay với người của Ma Môn?
Sở Tranh cười nói:
- Đối phó với đám thích khách này chủ yếu vẫn nên dùng lực lượng của quan phủ, Thiên Mị môn đều là nữ tử, nếu cùng cấm vệ quân ra tay, tiểu chất chỉ sợ sẽ rước lấy chỉ trích. Huống chi người đời cũng không biết đến Thiên Mị môn, tiểu chất suy nghĩ đắn đo cũng vì sư thúc.
Sở Tranh thầm tự giễu, một đám nữ tử õng à õng ẹo ở cùng một chỗ với đám cấm vệ quân như lang như hổ, có trời mới biết tai vạ gì sẽ xảy ra.
Từ Cảnh Thanh cũng cảm thấy có lý, nói:
- Hết thảy do Ngũ công tử làm chủ.
Sở Tranh đứng dậy nói:
- Vậy tiểu chất xin cáo từ. Đến lúc đó, tiểu chất sẽ sai gã Âu Dương Chi Mẫn trong phủ đến thông báo với môn chủ thời điểm và địa điểm hành động.
Đối với Thiên Mị môn, Sở Tranh vẫn không hoàn toàn tin tưởng, dù sao các nàng cũng là người của Ma Môn, ai biết các nàng có giống như Ngô An Nhiên hay không, đối với người Ma Môn vẫn có chút tình cảm đồng môn.
Từ Cảnh Thanh cười khẽ, nói:
- Ngũ công tử, đêm đã khuya, chi bằng công tử nghỉ đêm ở Vạn Hoa lâu, sáng sớm ngày mai trở về cũng không muộn.
Sở Tranh vội vàng chối từ, Vạn Hoa lâu này là một cái động tiêu hồn, hắn mà ở lại, lỡ cầm lòng không đậu thì quả phiền toái. Sở Tranh cũng không muốn cái lần đầu tiên ấy của mình ở kiếp này lại chôn vùi trên thân thể một cô gái thanh lâu không hề quen biết, Liễu Khinh Như ở thanh lâu gần năm năm vẫn có thể giữ mình băng thanh ngọc khiết, hắn thật không muốn làm nàng thất vọng.
Sở Tranh ra khỏi Vạn Hoa lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trăng sáng vằng vặc lác đác vài vì sao, cầm lòng không đặng thở dài một hơi, đột nhiên cười gằn một tiếng. Hắn đang phụ giúp phụ thân bố trí toàn cục, Ma Môn nếu trở thành kẻ đối địch, bọn chúng đã muốn đến kinh thành, vậy cũng đừng mơ tưởng trở về Tây Vực.
Sở Tranh đi được vài bước, đột nhiên mũi chân điểm nhẹ, thân mình bay thẳng lên, chân sải vài bước trên không đã đứng ở trên nóc nhà phía bên kia đường. Hắn biết ở trong thành hiện giờ không biết hết thảy có bao nhiêu trạm theo dõi ngầm khắp nơi, thật cẩn thận ẩn mình trong bóng tối, nhanh chóng lướt qua khoảng trống giữa các căn nhà, nhắm hướng Sở phủ chạy về.
Đột nhiên một bàn tay vô thanh vô tức chộp vào cổ hắn, Sở Tranh thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay kia. Hoàn toàn dựa vào bản năng, Sở Tranh quét một cước ngược về phía sau.
Người nọ ồ lên một tiếng kinh ngạc, nhưng cũng không né tránh, thân thủ chợt chậm lại. Sở Tranh cảm thấy kình lực trên chân giống như nê ngưu nhập hải (trâu đất xuống biển - xuất ra không thể thu hồi), chân đá vào khoảng không. Hắn còn đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên một luồng kình lực bài sơn đảo hải quen thuộc cuồn cuộn đập ngược trở lại. Sở Tranh nhất thời hoảng hốt khi nhận ra người mới đến là ai, may mà công lực của hắn hiện giờ đã khác xưa, vội xuất ra bí quyết chữ "Tá" trong Long tượng phục ma công tầng thứ năm, lăng không xoay mười mấy vòng, gần như hóa giải luồng kình lực kia.
Sở Tranh lộn một vòng, vững vàng rơi xuống đất, nhẹ giọng cười nói:
- Tiền bối, vãn bối nên gọi ngài là Diệp tiên sinh hay gọi ngài là Trường Thọ công chúa điện hạ?
Người nọ hừ một tiếng, cũng không thấy có hành động gì, thân mình lại nhẹ nhàng tung bay, chậm rãi từ trên nóc nhà đáp nhẹ xuống đất. Nhờ vào ánh trăng sáng, Sở Tranh nhìn thấy rõ bộ mặt kỳ quặc cứng nhắc của vị Diệp tiên sinh kia, nhưng đã biết nàng là Trưởng công chúa của Đại Triệu, Sở Tranh đương nhiên biết nàng đang đeo mặt nạ, nếu không khuôn mặt của Trường Thọ công chúa của đệ nhất quốc mà như vậy hóa ra khác gì mặt cương thi, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ ư?
Triệu Mính (Diệp tiên sinh) cũng nhận ra là Sở Tranh, thản nhiên nói:
- Võ công của ngươi quả tăng tiến vượt bực.
Sau khi Lương Thượng Duẫn bị giết, Triệu Mính cẩn thận tìm đọc báo cáo của Hình Bộ đưa tới, với năng lực của nàng, nhanh chóng nhìn ra đây là hành động của một đám cao thủ gây ra, ở kinh thành cũng chỉ có Ưng đường của Sở gia và Lang đường của Vương gia là có năng lực làm được. Nếu tam đại thế gia quả thực muốn đoạt thiên hạ khởi binh tạo phản, một tên Lương Thượng Duẫn căn bản không có tác dụng gì, làm như vậy chả khác nào đả thảo kinh xà. Triệu Mính không thể hiểu nổi nguyên do, vì thế khi đêm đến, nàng nhịn không được xuất cung điều tra, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối nào hay không. Đột nhiên thấy một người phi thân chạy băng băng ở trên nóc nhà, nàng trong lòng vui vẻ liền ra tay, trước bắt giữ tên kia lại rồi điều tra sau. Nàng tuy chỉ dùng năm thành công lực, nhưng ở trên đời này người có thể né tránh được quả không nhiều lắm. Sở Tranh mặc dù té rớt xuống đất, tư thế trông cực kỳ chật vật, nhưng dù sao vẫn là tránh thoát được, điều này làm cho Triệu Mính chấn động.
Sở Tranh nghe Triệu Mính tán thưởng võ công của mình có tiến bộ, nghiến răng cười nói:
- Tiền bối quá khen, cái này là do hồng phúc của tiền bối ban cho.
Một chưởng kia của Triệu Mính đánh cho hắn cửu tử nhất sinh, Sở Tranh đương nhiên găm ở trong bụng.
Triệu Mính nghe trong lời nói của hắn mang đầy hận ý, nhưng không thèm để ý đến, nói:
- Đã trễ thế này, ngươi ở đây làm gì?
Sở Tranh ha hả cười to rồi nói:
- Tiền bối ở đây làm cái gì thì vãn bối đương nhiên cũng ở đây làm đúng cái đó.
Triệu Mính nhướng mày, nói:
- Ăn nói giảo hoạt láu lỉnh, cũng không biết Sở Danh Đường dạy ngươi ra sao, nhìn ngươi so với hắn năm xưa cũng không thể tưởng tượng ra được.
Sở Tranh ngẩn ra, hỏi:
- Tiền bối quen thân với gia phụ?
Hắn nghe mẫu thân từng nhắc tới, phụ thân hồi xưa có giao tình rất tốt với Hoàng Thượng, người trước mắt này lại là muội muội của Hoàng Thượng, tính ra lúc ấy chỉ là một thiếu nữ đương xuân, chẳng lẽ...
Sở Tranh trong lúc nhất thời miên man suy nghĩ.
Triệu Mính biết mình lỡ lời, đổi câu chuyện, nói:
- Mới vừa rồi ta thấy ngươi từ trong Vạn Hoa lâu đi ra, mới có tí tuổi, đi tới những chỗ như vậy làm gì?
Sở Tranh thầm kinh hãi, lúc hắn ra khỏi Vạn Hoa lâu, hắn đã cẩn thận quan sát trước sau, cũng không phát hiện bất cứ ai ở xung quanh, thầm nhủ từ rày về sau phải cẩn thận, nếu có ai theo dõi mình, chuyện kín đáo bí mật gì cũng coi như hỏng.
Sở Tranh đành phải bôi lọ vào mặt mình, hi ha cười nói:
- Tiền bối muốn tiểu tử nói như thế nào đây? Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, cứ cho là như vậy đi.
Triệu Mính thản nhiên nói:
- Nói hươu nói vượn. Đã có gan đi phong lưu, vì sao không dám lưu lại qua đêm? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt không đi đường chính, ngược lại phóng chạy ở trên nóc nhà, tất có điều chi bí mật không thể cho ai biết. Thôi được, bắt ngươi trói lại trước rồi tính sau.
Sở Tranh thấy nàng lại muốn động thủ, tự biết mình không phải là đối thủ của người này, liền lui về phía sau từng bước nói:
- Chậm đã.
Triệu Mính nói:
- Ngươi có gì lời muốn nói?
Sở Tranh suy nghĩ rồi cười nói:
- Tiền bối cho rằng tiểu tử có thể tiếp ngài mấy chiêu?
Triệu Mính khinh thường nói:
- Võ công của người tuy tiến bộ vượt bực , nhưng vẫn tiếp không được mười chiêu của bản cung.
Sở Tranh nói:
- Vậy nếu vãn bối chỉ trốn tránh không tiếp chiêu thì sao?
Triệu Mính cười lạnh nói:
- Thiên la bộ của Huyết Ảnh Tông tuy là thiên hạ đệ nhất đẳng khinh công, nhưng ở dưới tay bản cung, ngươi có khả năng chạy trốn được ư?
Sở Tranh cười nói:
- Nhưng ở trong thành đang có lệnh giới nghiêm ban đêm, chỉ cần vãn bối lớn tiếng gọi, không bao lâu cấm vệ quân có thể kéo đến. Tiền bối khinh thường vãn bối, chẳng lẽ ngay cả Sở gia cũng không để vào mắt ư?
Triệu Mính tức thì nghẹn lời, nếu không phải kiêng kỵ Sở gia, ngày hôm đó ở trong cung đã không lưu lại cái mạng nhỏ của tên tiểu tử này.
Sở Tranh tận dụng thời cơ, vội nói:
- Vãn bối cáo từ.
Nói xong liền nhanh như chớp chạy như bay.
Trở lại Đạp Thanh Viên, Sở Tranh thấy trong thư phòng lờ mờ ánh đèn hắt ra, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, chợt thấy Liễu Khinh Như trong tay cầm quyển sách, ngồi tựa vào ghế ngủ gục.
Sở Tranh thầm mắng mình trước khi rời phủ cũng không báo cho nàng một tiếng, lặng lẽ đi tới phía trước bồng Liễu Khinh Như lên, nhón gót đi ra khỏi thư phòng. Không ngờ tình cờ lại gặp phải Thúy Linh đang mơ mơ màng màng ngái ngủ đi tới, thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng.
Thúy Linh thấy Sở Tranh, há mồm chuẩn bị kêu, Sở Tranh đang ẵm Khinh Như suỵt nhẹ một tiếng, Thúy Linh cũng thức thời không hề la lên nữa.
Sở Tranh đặt Liễu Khinh Như ở trên giường rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng, cố nén xúc động, kiềm chế những suy nghĩ khinh bạc, khi ra tới cửa phòng thì thấy Thúy Linh vẫn đứng ở cửa môi mím lại muốn cười mà không dám cười.
Sở Tranh biết nàng khi mở miệng tất không có lời hay ho gì, trừng mắt rồi liếc xéo nàng một cái, nhẹ giọng nói:
- Còn không mau đi ngủ?
Thúy Linh khẽ thở dài:
- Công tử đối đãi tiểu thư thật tốt.
Sở Tranh tức giận nói:
- Ta không đối đãi tốt với nàng thì còn ai đối đãi tốt với nàng.
Thúy Linh nhìn nhìn hắn, dường như có chút mất mát nói:
- Tiểu thư chịu khổ nửa đời, nhưng cuối cùng cũng đáng giá.
Sở Tranh có chút kỳ quái, nói:
- Thúy Linh, ngươi làm sao vậy, ngươi có chút quái lạ!
Thúy Linh lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, tiểu tỳ đi ngủ.
Nói xong cũng không hành lễ với Sở Tranh xoay người rời đi.
Vừa đi Thúy Linh vừa nghĩ thầm trong lòng: Tiểu thư đã có một nơi nương tựa vững chắc, nhưng mình và Tử Quyên không biết có nơi nào để nương thân hay không. Nhà giàu người ta thường có thói quen ban thưởng tỳ nữ cho hạ nhân, công tử đối với mình cũng không thấy có tình cảm gì, tên Âu Dương kia mấy ngày gần đây hay đến quấy rầy, nếu có một ngày nào đó công tử thực ban mình cho hắn, chi bằng...
Trầm tư suy nghĩ, Thúy Linh cảm thấy trong lòng đau xót, bụm mặt chạy nhanh về phòng.
Sở Tranh cũng không để ý tới tiểu nha đầu kia đang đau xót nhớ thương ai. Đêm mặc dù đã khuya, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, một mình đi qua đi lại ở trong sân, nghĩ đến việc ngày mai sắp sửa vây bắt người Ma Môn, Sở Tranh có chút hưng phấn không thể kềm chế. Đây là lần đầu tiên hắn toàn quyền thao túng một chuyện ở kiếp này, tuy vẫn phải nhờ tới lực lượng của phụ thân, nhưng từ lúc phát hiện điểm đáng ngờ, cho đến khi bố trí toàn cục, nói chung tất cả đều do một tay hắn làm ra.
Sở Tranh thầm cười khổ, cuộc đời này hắn vốn nghĩ muốn làm một tay ăn chơi hưởng thụ, không ngờ cuối cùng phải đi con đường làm anh hùng đương thời tranh phong. Cho dù có muốn an phận thủ thường cũng không được, xuất thân từ thế gia đại phiệt, tiếp xúc tất cả mọi người đều là những người kiệt xuất, bất kể là phụ thân, Phương Lệnh Tín hay Triệu Mính của Diệp môn kia, thậm chí đối thủ Ma Môn chuẩn bị đối mặt, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất đương thời. Bị vây ở giữa bọn họ, bản thân làm sao có thể làm người bình thường, làm sao có thể can tâm làm người bình thường!
Sở Tranh đi đến bên cạnh cái ao, ánh trăng phản chiếu trong nước sáng vằng vặc lung linh. Sở Tranh kinh ngạc nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu từ mặt nước, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt sao lại xa lạ quá đỗi. Những năm gần đây, hắn thôi miên ép buộc bản thân hòa nhập vào hình hài một đứa nhỏ, cố hết sức không thèm nghĩ tới những chuyện ở kiếp trước, tối nay tâm tình xao động, ký ức kiếp trước càng ngày càng rõ rệt, vợ yêu, con nhỏ, phụ thân, mẫu thân, từng hình ảnh một hiện ra ở trong đầu.
Sở Tranh đột nhiên cười lên ha hả, xoay người bước vào trong, vừa đi vừa hừ nhẹ một mình:
- Trang Chu mộng điệp, thục điệp là ta, ta là thục điệp? Hôm nay tỉnh mộng, ta và điệp quả khó phân...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...