Sở Thị Xuân Thu

- Đường chủ, lẽ nào chúng ta thực sự sẽ điều tra được chỗ ẩn náu của đám sát thủ kia trong vòng ba ngày tới?
Sở Tranh nhìn hắn một cái, rất thẳng thắn trả lời:
- Không có.
Trần Chấn Chung sửng sốt, nói:
- Vậy sau ba ngày thì chúng ta nên làm như thế nào?
Quan hệ giữa Úy Sĩ, Nam Phong Thiền và Trần Chấn Chung từ trước đến nay đều tốt đẹp, giờ ba người đều là chấp sự của Ưng đường, đương nhiên Trần Chấn Chung cũng có chút hả hê, nhưng nghe Sở Tranh trả lời như vậy, trong lòng thực sự có chút bất an.
Sở Tranh ha hả cười, nói:
- Ba ngày đã qua đâu mà phải lo lắng, đợi đến lúc đó hãy hay.
Trần Chấn Chung nhất thời ngẩn người, không ngờ đường chủ lại xem việc này như trò đùa vậy.
Sở Tranh thầm nghĩ việc này nói với ngươi không tiện lắm, hắn xoay người về phía Úy sĩ và Nam Phong Thiền nói:
- Ta mặc kệ các ngươi hai người dùng thủ đoạn gì, trong vòng ba ngày này phải đem Lam đường và Tử đường thanh lý gọn gẽ từ đầu đến cuối, tâm phúc của Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa một người cũng không thể lưu lại, nếu có người phản kháng không chịu ly khai, giết không tha.
Úy Sĩ và Nam Phong Thiền cũng không phải cái loại thiện nam tín nữ, nghe Sở Tranh lệnh cho bọn họ đại khai sát giới, liền lập tức cúi người lĩnh mệnh.
Nam Phong Thiền có chút lo lắng, hỏi:
- Đường chủ, vậy việc điều tra đám hắc y nhân này chuyển cho người phương nào đi làm?
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Trong mấy ngày này các ngươi sai người giám sát chặt chẽ tất cả các lối ra vào trong thành, còn lại các ngươi không cần phải lo lắng gì khác nữa.
Trần Chấn Chung có chút bất an, còn muốn hỏi tiếp. Sở Tranh khoát tay chặn lại, nói:
- Các ngươi đều lui xuống đi.
Ba người đi rồi, Ngô An Nhiên nói với Sở Tranh:
- Ngươi hôm nay đã quên mời một người.
Sở Tranh nói:
- Là ai?
Ngô Bình nói:
- Ưng đường tiền nhiệm đường chủ Sở Thiên Thành, theo lý mà nói tuy ngươi là người đứng đầu Ưng đường, nhưng xử lý những nhân sự cũ cũng cần hỏi qua ý kiến của hắn, coi như là vuốt mặt nể mũi đi.
Sở Tranh nói:

- Việc hôm nay có chút khẩn cấp, đồ đệ không kịp báo cho ông ấy biết.
Ngô Bình cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm Sở Tranh. Sở Tranh bị ông ta nhìn chịu không nổi, cười gượng nói:
- Được rồi, đồ đệ thừa nhận, đã cố ý không gọi Nhị gia gia đến. Nếu có ông ta ở đây, sợ rằng Sở Danh Tá sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy.
Ngô An Nhiên nói:
- Vậy ngươi không sợ ông ta bất mãn trong lòng sao? Dù sao Sở Thiên Thành vẫn còn có lực ảnh hưởng trong Ưng đường.
Sở Tranh cười, nói:
- Cũng sẽ không nhiều như vậy nữa đâu. Nếu chờ đệ tử trưởng thành mới chỉnh đốn lại Ưng đường thì thế lực của Sở Danh Tá càng khó quét sạch, nên hôm nay chỉ có áp dụng thế sét đánh không kịp bưng tai mới đem những cựu thần của Ưng đường này tranh trừ ra ngoài.
Ngô An Nhiên nói:
- Hôm nay việc ngươi làm coi như có lý đi, nhưng ngươi đem Sở Danh Tá giam giữ, lại ước hẹn trong ba ngày sẽ tìm ra tung tích của đám thích khách kia, nhưng nếu không thể điều tra ra được, Sở Thiên Thành nhất định sẽ nhúng tay vào. Lẽ nào ngươi đối với việc này thật có chút nắm chắc?
Sở Tranh thở dài, nói:
- Đệ tự chỉ có một suy đoán mơ hồ, nhưng không dám nói là nắm chặt đủ mười phần. Đệ tử nghĩ Phương Trung Thành nói không sai, đám hắc y nhân này tuyệt không ẩn thân tại những nơi phố phường qua lại, bằng không Ưng đường và Lang đường chắc chắn sẽ phát hiện ra. Hiện giờ hai đường này điều tra không ra tin tức, cũng không phải bọn họ vô năng, chỉ là không nghĩ tới mà thôi...
Ngô An Nhiên không đợi Sở Tranh nói hết lời đã trực tiếp đi ra ngoài, Sở Tranh sửng sốt, nói:
- Sư phụ, người đi đâu vậy?
Ngô An Nhiên cũng không quay đầu lại, nói:
- Mới vừa rồi ở trên xe ngựa đã nói qua, Ngô mỗ ta tuyệt không tham dự việc này. Còn có, ngươi không nên gọi ta là sư phụ nữa, ngươi đã bị tranh trừ khỏi sư môn rồi.
Sở Tranh nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ.
Sở Phương Hoa bốn người đi ra, Sở Phương Hinh ngạc nhiên nói:
- Đường chủ, Ngô tiên sinh sao lại rời đi một mình thế?
Sở Tranh cười khổ nói:
- Sư phụ ta không nhận ta nữa, sau này các ngươi theo hộ vệ ta đi.
Sở Phương Hoa làm thi lễ nói:
- Hộ vệ đường chủ vốn là trách nhiệm của tứ kiếm chúng thuộc hạ.
Sở Tranh thấy Sở Phương Hoa trả lời có chút máy móc, bụng không thoải mái lắm, đi lại cùng mấy nha đầu này buồn tẻ, làm sao thú vị bằng cười đùa bỡn cợt với Ngô An Nhiên chứ.
Sở Phương Hoa thấy Sở Tranh không nói lời nào, hỏi:
- Đường chủ, chúng ta về phủ bây giờ ư?

Sở Tranh lắc đầu, nói:
- Mấy người các ngươi mở mật thất ra, tìm hết thảy những tư liệu về quan viên từ vùng khác được điều tới kinh thành trong ba tháng gần đây, mang hết về phủ.
Mấy người Sở Phương Hoa mặc dù không rõ lí do, nhưng vẫn lĩnh mệnh đi làm.
Sở Tranh một mình đi tới đi lui trong phòng nghị sự lớn như vậy. Khi Ngô An Nhiên buông tay mặc kệ chuyện này, trong lòng Sở Tranh bỗng thấy có chút vắng vẻ. Từ khi hắn tiếp chưởng Ưng đường tới nay, người chân chính có thể tín nhiệm nhờ giúp đỡ chỉ có Ngô An Nhiên, thầy trò hai người phối hợp khăng khít, cho dù có gặp ả đàn bà không chồng tác quái của Diệp môn kia Sở Tranh cũng có can đảm đấu một trận. Đáng tiếc đối thủ lần này là Tây Vực Ma Môn, Ngô An Nhiên có nhớ tình nghĩa xưa cũng không thể trách ông ta được, tuy rằng Sở Tranh là đồ đệ của ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng có mấy người bạn tốt trong Ma Môn, nên việc này cũng chỉ có thể đứng ngoài cuộc mà thôi.
Sở Tranh không khỏi nhớ tới Liễu Khinh Như, trong lòng tuôn ra một tia ấm áp, nhớ dáng dấp e lệ của nàng đêm qua Sở Tranh lại cười. Nàng cũng là người tuyệt đối đáng tín nhiệm, chỉ tiếc là một nữ tử, Sở Tranh cũng không đành lòng để nàng làm nhiều việc vất vả, nhưng hôm nay xem ra không thể không cho nàng hỗ trợ được.
Phía sau tiếng bước chân cắt đứt trầm tư của Sở Tranh, Sở Tranh nghe ra là Sở Phương Hoa mấy người, trong lòng kỳ quái, nói:
- Nhanh như vậy đã tìm được toàn bộ rồi ư?
Sở Phương Hoa nói:
- Bẩm đường chủ, trong mật thất, tư liệu về những quan viên mới tiến vào kinh này không có người chỉnh lý, chỉ án theo thời gian vào kinh rồi chất chồng lên nhau, chúng tiểu tỳ tốn khá nhiều công sức mới thu xếp gọn gàng lại.
Sở Tranh xoay người lại, không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy Sở Phương Hoa bốn người mỗi người mang theo một bọc lớn tài liệu. Sở Tranh hít một hơi thật sâu, rồi hỏi Sở Phương Hoa:
- Nhiều như vậy ư?
Sở Phương Hoa đáp:
- Thông thường thì không có nhiều như vậy, nhưng mấy tháng này tông chủ đã sa thải mười mấy quan viên trong triều, đương nhiên phải tìm các nơi quan viên trúng tuyển điều về lấp những chỗ trống này, tiểu tỳ tính toán một chút, ba tháng qua có bảy mươi ba người được điều nhập kinh thành, toàn bộ tư liệu nằm ở đây, đường chủ có muốn xem qua một chút hay không?
Sở Tranh thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ lúc này là lúc hắn thực muốn lão Thiên phù hộ, nếu mà kiểm tra tư liệu của bảy mươi ba gã quan viên chí ít cũng cần một vài tháng mới xong hết được. Nhớ đến Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa, Sở Tranh cười khổ, lão Thiên sẽ không cường ngạnh bức mình làm người không giữ chữ tín đó chứ?
Sở Tranh thở dài nói:
- Không cần, về phủ rồi tính sau.
Mới vừa tiến vào Đạp thanh viên, Liễu Khinh Như đã tiến đến, vui vẻ nói:
- Công tử đã trở về.
Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:
- Khinh Như, có chuyện gì sao?
Thúy Linh ở một bên bĩu môi:
- Trời vừa chớm sáng công tử đã đi ra ngoài, mãi đến giờ mới về, tiểu thư đã đợi rất lâu đó.
Liễu Khinh Như bực dọc quát nhẹ:

- Nha đầu chết tiệt, ai cho ngươi nói loạn lên thế.
Sở Tranh biết Liễu Khinh Như da mặt mỏng, mặc dù trong lòng cảm động, nhưng chỉ hơi gật đầu, ôn nhu nói:
- Vào nhà đi đã.
Trong phòng, trên bàn đầy thức ăn, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Tử Quyên đứng ở một bên, trán đầy mồ hôi, thấy Sở Tranh trở về lộ sắc mặt vui mừng, vội vàng bày bát.
Sở Tranh ngồi xuống, nói với mấy người Sở Phương Hoa:
- Mấy người các ngươi cũng đói bụng rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.
Sở Phương Hoa nói:
- Bốn người tiểu tỳ đâu có thể mạo phạm ngồi cùng bàn với đường chủ được chứ!
Sở Tranh thở dài, nói:
- Các ngươi sau này cũng là người thân cận của ta, vào trong phủ không cần quá câu nệ, Tử Quyên và Thúy Linh cũng thường xuyên cùng ta dùng cơm đấy thôi.
Sở Phương Hoa nhất định không chịu, Sở Tranh bất đắc dĩ đành phải thôi, phân phó Tử Quyên đem cơm nước chia ra một ít cho các nàng, trong lòng thầm nghĩ, tùy các nàng đi thôi, dù sao họ cũng mới đi theo mình, sau này tính sau.
Sở Tranh ăn như rồng cuốn hết mấy bát cơm lớn, sờ sờ bụng, cảm thấy mỹ mãn liền đứng dậy, đem mấy túi tài liệu vào trong thư phòng.
Liễu Khinh Như theo vào, thấy vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Công tử, những túi này là cái gì?
Sở Tranh đáp:
- Là tư liệu về một ít quan viên trong triều.
Liễu Khinh Như khó hiểu hỏi:
- Vậy công tử mang những thứ này về làm gì?
Sở Tranh cười khổ một tiếng, nói:
- Nàng biết không, hôm nay tại kinh thành xảy ra đại sự, Hình bộ thượng thư Lương đại nhân bị ám sát ở trên đường.
Liễu Khinh Như nhịn không được a một tiếng, nói:
- Lại có việc này sao, thảo nào công tử sớm như vậy đã ra khỏi phủ. Vậy đã tìm được thích khách chưa?
- Nào có dễ dàng như vậy.
Sở Tranh đem mấy túi tài liệu đắp đống lên trên bàn.
- Cấm vệ quân và Hình bộ sai người đem hầu như toàn bộ kinh thành lục soát, nhưng một điểm đầu mối cũng không có.
Liễu Khinh Như liếc đống tài liệu nhiều như một ngọn núi nhỏ trên bàn, hỏi:
- Vậy công tử xem mấy cái này làm gì?
Sở Tranh đem việc gặp phải thanh y nhân kia nói cho Liễu Khinh Như biết. Liễu Khinh Như nghe chuyện Sở Tranh cũng xuýt bị đâm, sợ đến hoa dung thất sắc.
Sở Tranh cười nói:

- Khinh Như nàng không cần lo lắng, lúc đó ta ở bên cạnh sư phụ, trên đời này người có thể giết ta lúc đó chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Liễu Khinh Như nói:
- Được rồi, nghĩa phụ không phải cùng công tử đi ra ngoài sao, thế nào lại không thấy ông ấy hồi phủ?
Sở Tranh hàm hồ nói:
- Ông ấy còn có việc khác phải làm.
Liễu Khinh Như cũng không nghi ngờ lời của hắn, nói:
- Công tử thấy người nọ ăn mặc trang phục của hạ nhân trong phủ của quan viên, phải chăng hoài nghi bọn họ chính là lẩn theo quan viên vào triều?
Sở Tranh gật đầu nói:
- Không sai, chỉ có như vậy mới khiến Ưng Lang hai đường không lấy được nửa điểm tin tức, chỉ cần những thích khách này bình thường cẩn thận một chút, ai cũng không thể phát hiện những hạ nhân này sẽ là một đám cao thủ. Nhưng Ưng Lang hai đường tại kinh thành có rất nhiều tai mắt, một thời gian sau, tất sẽ lộ ra dấu vết. Cho nên ta đoán bọn họ mới đến kinh thành, tối đa không quá ba tháng, hơn nữa ta nghĩ cái kia quan viên khẳng định cũng không thoát được can hệ, xem ra là gian tế của Tây tần, có thể là thay mận đổi đào, thích khách giết vị quan viên phải về kinh nhậm chức này, rồi thay bằng một kẻ giả mạo khác.
Liễu Khinh Như nói:
- Chắc không phải vậy đâu, theo lý mà nói trong Lại bộ đều có bức họa của quan viên các nơi, muốn giả mạo cũng khó.
Sở Tranh cười khổ nói:
- Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Bất quá người trong giang hồ có nhiều kỹ xảo quái dị lắm, tìm người hóa trang thành một vị quan viên nào đó cũng không phải là việc không làm được.
Nói đến đây, hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu như sư phụ ở đây, có thể hướng hắn hỏi một chút xem Ma Môn có người tinh thông pháp dịch dung hay không?
Sở Tranh liếc nhìn đống tài liệu, từ đó rút ra một phần cuốn tài liệu, rồi nói với Liễu Khinh Như:
- Ta trước tiên xem một phần này, phiền nàng để Tử Quyên và Thúy Linh cùng vào đây, hỗ trợ ta kiểm tra xem những quan viên này từ đâu đến, rồi án theo Tây tuyến, Nam tuyến, Bắc cương và các nơi còn lại chia làm bốn phần, xếp các tư liệu theo bốn phần này.
- Thế lực của Ưng đường quả nhiên bất phàm a.
Sở Tranh nhìn quyển tư liệu về một người quan viên nằm trong tay, không khỏi âm thầm cảm thán, mặt trên không chỉ kể lại ghi lại công trạng làm quan cùng tập tính sinh hoạt, mà còn có cả những thông tin liên quan tới người nhà của hắn. Sở Tranh ngồi đọc phần tư liệu này, thầm nghĩ cho dù Lại bộ cũng không nhất định có đầy đủ hết chi tiết như ở đây.
Một lát sau, Tử Quyên đi tới bên người hắn, bẩm báo:
- Công tử, đã phân loại được những tư liệu kia theo lời của người rồi.
Sở Tranh cầm quyển tài liệu trong tay đưa choTử Quyên, tên quan viên này hẳn không có gì nghi vấn, chí ít trong quyển sách này cũng không nhắc đến điều gì khả nghi.
Liễu Khinh Như cũng bắt đầu cầm một quyển tư liệu lên đọc, Sở Tranh nói:
- Khinh Như, chúng ta trước tiên đọc tư liệu về những quan viên được điều từ phía Tây về kinh thành, bọn họ ở gần Tây Tần nhất, hiềm nghi cũng lớn nhất. Thứ hai là Bắc cương, về phần Nam tuyến hẳn không có vấn đề gì, gia phụ ở Nam tuyến đã lâu, quan viên đều do gia phụ tự tay đề bạt, những quan viên này tới kinh thành chắc chắn sẽ bái kiến gia phụ, nếu có gì sai, gia phụ đã sớm phát hiện rồi.
Liễu Khinh Như gật đầu nói:
- Công tử nói có lý. Bất quá công tử để ý xem, thiếp thân thấy nhiều cuốn sách chữ trang sau không giống chữ trang trước, hình như đều không phải một người viết a.
Sở Tranh tiến lên nhìn một chút, quả thế, suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Có khả năng những người này là quan viên địa phương, tư liệu về họ là do người của Ưng đường tại địa phương đó viết, sau khi họ tới kinh thành thì người của Ưng đường trong kinh thành viết tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui