Tới phòng nghị sự, mọi người trong Ưng Đường đều đã đến. Sở Tranh nhìn thoáng qua những chén trà ở trong phòng, không có chút hơi nóng nào bốc lên, hiển nhiên những người này đã đợi khá lâu.
Sở Tranh ngồi tại vào ghế thủ tọa, cười ha hả nói:
- Trên đường có có chút chuyện cần giải quyết, để chư vị đợi lâu, xin chớ trách.
Trương Bá Xương ngồi yên lặng, bộ dạng bình tĩnh. Riêng sắc mặt của Sở Danh Tá cùng Tuyên Tổ Hòa, hai vị chấp sự của Lam đường và Tử đường lại có chút khó coi, nếu như mọi ngày, hai người bọn họ đã sớm mở miệng châm biếm, nhưng hôm nay trong kinh thành xảy ra đại sự, hai người cũng không ngốc, biết Sở Tranh lúc này đem các chấp sự triệu tập đến đó là muốn tìm họ tính sổ, vì vậy lấy im lặng là vàng, chẳng thốt bất kỳ lời nào.
Sở Tranh liếc mắt nhìn hai người này, cười nhạt, nghĩ thầm các ngươi hai người hôm nay lại biết điều, không dám náo động, nhưng muốn tránh họa đổ vào đầu ư? Hắc hắc, nào có dễ dàng như vậy.
Sở Tranh liếc mắt nhìn mọi người một lượt, nói:
- Lam đường Sở chấp sự và Tử đường Tuyên chấp sự, hai người này đã tới chưa?
Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa cùng thầm mắng trong bụng, mình rõ rang đang ngồi chềnh ềnh trước mặt tiểu tử này, nhưng hắn lại làm như không thấy, hiển nhiên là cố ý gây chuyện. Hai người miễn đứng dậy nói:
- Có thuộc hạ.
Sở Tranh hừ lạnh nói:
- Chuyện hôm nay, hai ngươi cũng đều biết rồi hử!
Sở Danh Tá ho khan một tiếng, đáp lời:
- Thuộc hạ có nghe qua.
Sở Tranh nói:
- Vậy hai người các ngươi cũng biết tội của mình chứ?
Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa thấy Sở Tranh không hề nể mặt bọn họ, tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng chỉ biết liếc nhìn nhau, không ai trả lời.
- Hình bộ thượng thư đương thời mới rồi ở trên đường bị một đám người mặc hắc y ám sát, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Đại Triệu ta từ ngày lập quốc tới nay.
Sở Tranh, nhìn lướt xuống phía dưới rồi nói tiếp:
- Lam đường và Tử đường các ngươi phụ trách thăm dò tình báo trong kinh thành và trong Đại Triệu, vậy mà trước đó lại không hề có tin tức khả quan nào. Đám thích khách kia nghe nói có hơn mười người, nếu bọn chúng là người trong kinh thành, nhiều cao thủ như vậy tụ tập cùng một chỗ mà các ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả, vậy cần các ngươi làm gì? Nếu bọn chúng từ bên ngoài lẩn vào kinh thành, vậy tội của các ngươi lại càng không thể tha thứ, nhiều sát thủ như vậy vào kinh, nếu như mục tiêu bọn họ ám sát không phải là Lương Thượng Duẫn mà là Sở gia tông chủ, hai người các ngươi thử nói xem, Ưng đường còn có mặt mũi nào tồn tại nữa không?
Sở Tranh càng nói càng giận, đột nhiên vỗ một chưởng lên trên án thư trước mặt, chỉ nghe một tiếng nổ, án thư bằng gỗ lim nhất thời vỡ thành bẩy tám phần.
Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa hoảng sợ không thôi, nhìn án thư trước mắt vỡ thành nhiều phần này, hai người trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng. Bọn họ luôn cho rằng Sở Tranh có thể nắm trong tay Ưng đường vì ỷ vào phụ thân hắn là tông chủ của Sở gia, mà bọn họ trong lòng thực sự không phục một tiểu hài từ múa tay múa chân trên đầu mình, hôm nay mới biết Sở Tranh có võ công, hơn nữa còn rất cao cường. Nếu chỉ dùng một chưởng đem án thư kia đánh thành hai nửa, Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa miễn cưỡng có thể làm được, nhưng đập thành bảy tám phần đã vượt qua khả năng của bọn họ. Cho đến lúc này, hai người mới cảm giác được một nét sợ hãi.
Mấy người thị vệ cuống quít đi tới, nhanh chóng đem những mảnh vỡ trước mặt Sở Tranh thu dọn sạch sẽ.
Cơn thịnh nộ của Sở Tranh tựa hồ theo một chưởng kia giảm xuống khá nhiều, một lần nữa ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm hờ, nhàn nhạt nói:
- Lương thượng thư bị đâm chết đã gần nửa ngày rồi, hai vị chấp sự có biết việc này là người phương nào gây nên không?
Tuyên Tổ Hòa đáp:
- Thuộc hạ vô năng, chưa tra ra là người phương nào gây nên.
Sở Tranh hừ một tiếng, nói:
- Vậy còn ngươi, Sở chấp sự?
Sở Danh Tá nhìn Sở Tranh, dáng dấp cực kỳ kiêu ngạo, bất mãn nói:
- Thuộc hạ đã lệnh toàn bộ thuộc hạ của Lam đường đi tìm hiểu việc này, hiện nay chưa có tin tức cụ thể.
Sở Tranh mở mắt, nói:
- Còn không có tin tức? Vậy mời hai vị chấp sự cấp bản đường chủ một mốc thời gian xác định đi, đến tột cùng lúc nào có thể đem việc này điều tra rõ ràng?
Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa đưa mắt nhìn nhau, thầm cười khổ trong lòng, căn cứ một ít đầu mối bọn họ đại khái chỉ biết là những kẻ giết Lương Thượng Duẫn có võ công cao cường và mặc đồ đen, ngoại trừ hai điểm đó ra hoàn toàn không biết thêm gì cả, Sở Tranh muốn bọn họ xác định một cái thời gian thật đúng là làm khó bọn họ.
Một lúc sau, Tuyên Tổ Hòa mới lắp bắp lên tiếng:
- Đại khái phải cần nửa tháng nữa.
- Nửa tháng?
Sở Tranh đưa tay làm bộ lại muốn đập lên cái gì đó, chợt phát hiện trước mặt ngoại trừ hai người kia ra thì đã không có vật để đập, án thư bị vỡ đã được dọn đi rồi, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng đem tay thu hồi:
- Trong nửa tháng này những hung thủ kia có thể lại giết bao nhiêu người đây? Nói không chừng lại ám sát người của Sở gia chúng ta, Tuyên chấp sự, ngươi chấp chưởng Tử đường cũng đã nhiều năm, lời này mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được ư?
Sở Danh Tá biết Sở Tranh hôm nay thật không muốn buông tha bọn họ, lạnh lùng nói:
- Vậy đường chủ cho rằng có thể cho chúng ta bao nhiêu thời gian để điều tra?
Sở Tranh suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày, nhiều nhất cho các ngươi ba ngày thời gian.
Sở Danh Tá nhịn không được kêu lên:
- Ba ngày? Đường chủ, ngươi hơi quá đáng rồi.
Sở Tranh cười lạnh nói:
- Ba ngày bản đường chủ cũng cảm thấy nhiều đó. Hôm nay Cấm vệ quân tại thành thị không kiêng nể lùng bắt khắp nơi, những sát thủ kia trong hai ngày này nhất định ẩn nấp, trốn tránh đầu sóng ngọn gió, chờ khi Cấm vệ quân hơi chút buông lỏng, bọn họ sẽ có khả năng xuất thủ lần thứ hai. Lần này nhằm vào người phương nào thì không biết được, trong triều quan viên cao thấp nhiều như vậy, Cấm vệ quân cho dù có nhiều binh lực nữa cũng không có khả năng hộ vệ từng người. Chúng ta tam đại thế gia quan viên cũng có số lượng đông đảo, vô luận là người của nhà nào bị chết đều có thể đưa tới nhiều nghi kỵ, Đại Triệu sẽ rối loạn bất an. Đó là lí do bản đường chủ lệnh các ngươi trong ba ngày phải tra ra là người phương nào gây nên.
Xích đường chấp sự Trần Chấn Chung đứng lên, nói:
- Đường chủ nói rất phải, một ngày không tìm ra những hắc y nhân này, kinh thành sẽ chẳng được an bình, Cấm vệ quân cũng sẽ liên tục tìm kiếm. Ưng đường của chúng ta ở kinh thành có không ít chỗ ẩn mật, hơn nữa không muốn để người khác biết, tuy trong Cấm vệ quân có rất nhiều Sở gia đệ tử, nhưng người của hai đại thế gia kia cũng có không ít trong đó. Huống hồ sự tồn tại của Ưng đường vốn là một bí mật, trong Sở gia cũng chỉ có một vài người biết về nó, càng không cần nhắc đến những đệ tử tuổi còn trẻ này. Nếu để việc này kéo dài, Cấm vệ quân sớm muộn sẽ tìm được Ưng đường chúng ta, đến lúc đó sợ rằng tổng đường của Ưng đường này cũng sẽ bị lật tung lên mất.
Sở Danh Tá một bụng đầy ắp cơn tức đang không chỗ phát, thấy Trần Chấn Chung mới làm chấp sự một vài ngày cũng đã cùng ông ta vung tay múa chân, không nhịn được mắng:
- Ngươi là ai, trước mặt Sở Danh Tá ta nào có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Trần Chấn Chung vẻ mặt không đổi, nói:
- Sở Danh Tá, ngươi là Lam đường chấp sự, ta Trần Chấn Chung là Xích đường chấp sự, bàn về thứ tự Xích đường còn đứng trước Lam đường của ngươi, lẽ nào bản chấp sự lại không thể đứng trước mặt ngươi nói chứ?
Sở Tranh trầm giọng nói:
- Sở chấp sự, ngươi cũng có chút càn rỡ đó.
Sở Danh Tá hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Sở Tranh lại nói với Trần Chấn Chung:
- Trần chấp sự, ngươi cũng nói quá một chút, chín đại phân đường của Ưng đường đều có trách nhiệm riêng, gánh một phần công việc của Ưng đường, cũng không cái gì thứ tự trước sau như vừa nói.
Trần Chấn Chung cáo lỗi một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
Sở Tranh không muốn cùng Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa dây dưa tiếp nữa, nghiêm nghị nói:
- Hai vị chấp sự, hạn Lam đường và Tử đường của các ngươi trong vòng ba ngày phải điều tra rõ nơi ở của những hắc y nhân này. Trần chấp sự, hết thảy cao thủ của Ưng đường do ngươi điều động, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
Trần Chấn Chung đứng dậy lĩnh mệnh, Sở Danh Tá lại nói:
- Đường chủ, nếu trong vòng ba ngày không điều tra được thì sẽ thế nào?
Sở Tranh nhàn nhạt nói rằng:
- Trong vòng ba ngày mà không tìm ra được, vậy hai người các ngươi sẽ không cần làm chấp sự nữa.
Sở Danh Tá giận quá, cười gằn:
- Đường chủ nếu muốn tước đi vị trí chấp sự của hai người chúng ta thì cứ nói thẳng, cần gì lấy việc này làm khó chúng ta.
Sở Tranh nói:
- Hai người các ngươi không làm được tức là các ngươi vô năng, trong phân đường có đầy người có thể làm được việc này.
Sở Danh Tá cười ha ha, nói:
- Nếu có người trong Ưng đường có thể làm được, ta Sở Danh Tá cam nguyện nhượng lại vị trí chấp sự Lam đường này.
Sở Tranh cười lạnh nói:
- Tốt lắm, trong vòng ba ngày bản đường chủ có thể tra ra là người phương nào gây nên. Bất quá dò la tin tức vẫn cần người của Lam đường, ngươi trước tiên đem Lam đường giao ra đây.
Sở Danh Tá thầm nghĩ, người trong Lam đường phần lớn là tự mình một tay đào tạo, đến thời khắc mấu chốt có thể lệnh những người này quấy rối, vì vậy bèn nói:
- Được! Bất quá đường chủ, nếu trong vòng ba ngày cũng không điều tra được thì sẽ như thế nào?
Sở Tranh kiên quyết nói:
- Vậy bản đường chủ sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi vẫn tiếp tục làm chấp sự Lam đường của ngươi, phí chi tiêu hàng năm của Lam đường sẽ được tăng gấp đôi.
Sở Danh Tá thấy Sở Tranh nói kiên quyết như vậy, không khỏi có chút hoài nghi, nói:
- Đường chủ, ngươi không phải đã nhận được tin tức gì về đám hắc y sát thủ kia chứ?
Sở Tranh nói:
- Truyện cười, vụ án tử này mới phát sinh sáng nay, bản đường chủ nào có cái tin tức gì. Lam đường các ngươi đều có nhân thủ trong các bộ trong triều, vậy các ngươi đã từng nghe phong phanh tin tức gì trước đó chưa?
Sở Danh Tá đành gật đầu:
- Được rồi, việc này một lời đã định.
Sở Tranh hướng về phía dưới hỏi to:
- Xích đường phó chấp sự Úy Sĩ ở đâu?
Một hán tử mặt đỏ đứng lên, ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ.
Sở Tranh nói:
- Lệnh cho ngươi từ hôm nay tạm thời chấp chưởng Lam đường, toàn lực truy ra vụ án bộ binh Lương thượng thư bị ám sát. Sở chấp sự, phiền ngươi đem tín vật chấp sự của Lam đường giao cho hắn.
Sở Danh Tá cười nhạt, từ trong lòng lấy ra một ngọc ấn nhỏ giao cho Úy Sĩ.
Sở Tranh quay sang Tuyên Tổ Hòa, nói:
- Tuyên chấp sự, còn ngươi?
Tuyên Tổ Hòa suy nghĩ một chút, cho dù thế nào cũng không nắm chặt tại trong vòng ba ngày điều tra rõ việc này, không bằng học Sở Danh Tá đánh bạc một phen, nói:
- Thuộc hạ cũng nguyện noi theo Sở chấp sự.
Sở Tranh gật đầu, nói:
- Tốt lắm, Xích đường phó chấp sự Nam Phong Thiền, ngươi tạm thời chấp chưởng Tử đường.
Sở Tranh chờ Nam Phong Thiền tiếp nhận tín vật của tử đường xong, quát to:
- Người đâu!
Vừa dứt lời, hơn mười cao thủ Xích đường từ ngoài phòng bước nhanh vào.
Sở Tranh đứng lên, chậm rãi nói:
- Vì Lam đường chấp sự Sở Danh Tá, Tử đường chấp sự Tuyên Tổ Hòa, trong vụ án Lương thượng thư bị ám sát có tội không làm tròn bổn phận, ấn theo nội quy Ưng đường, đem hai người đó tới hình phòng nhốt nửa tháng.
Sở Danh Tá giãy dụa kêu to:
- Thằng nhóc Sở Tranh, ngươi nói không giữ lời!
Sở Tranh lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi ồn ào cái gì, bản đường chủ có nói sẽ không khiển trách các ngươi sao? Bất quá vẫn y theo ước định vừa rồi, trong vòng ba ngày, nếu Úy Sĩ và Nam Phong Thiền không tra ra được án sự này, bản đường chủ sẽ thả các ngươi ra.
Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa bị dẫn ra phía sau, Sở Tranh liếc nhìn Hoàng đường chấp sự Cao Tốn và Lục đường chấp sự Lục Nạp Ngôn, trên mặt treo đầy bộ dáng thân thiết tươi cười, nói:
- Hai vị chấp sự, bản đường chủ xử trí Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa như vậy, không có mất công bằng chứ?
Lục Nạp Ngôn vội nói:
- Đường chủ đối với hai người ấy tuy nghiêm khắc nhưng cũng đầy bao dung, hết sức thỏa đáng.
Cao Tốn giọng đầy buồn bực:
- Đúng vậy, bất quá ba ngày sau vẫn xin đường chủ nhớ tới ước định hôm nay.
Sở Tranh ha ha cười:
- Cao chấp sự nói rất đúng, bản đường chủ sẽ ghi nhớ trong lòng. Hai vị chấp sự mời trở về đi.
Cao Tốn cùng Lục Nạp Ngôn nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ hai người bọn họ ra, đám người còn lại đều đã là tâm phúc của Sở Tranh. Hai người ngầm thở dài, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Ra khỏi cửa chính của tổng đường, Cao Tốn thở dài nói:
- Lục huynh, xem ra mấy người chúng ta đã xem nhẹ thiếu niên này.
Lục Nạp Ngôn gật đầu, cũng than thở:
- Đúng vậy, ngươi xem lão Sở cùng lão Tuyên, hơi có nhược điểm rơi vào trong tay hắn, liền bị chỉnh đến nỗi không ngẩng được đầu lên. Thủ đoạn của thiếu niên này độc ác, lão Sở cùng lão Tuyên muốn trở mình có thể sẽ rất khó khăn.
Cao Tốn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cái gì mà kêu khó khăn, ta xem bọn hắn hai người muốn trở mình cũng không được nữa kìa. Lão Sở và lão Tuyên cũng thực là, tên nhóc kia gài bẫy như vậy mà bọn họ hai người vẫn dám xông vào, đây không phải tìm chết hay sao chứ?
Lục Nạp Ngôn khó hiểu nói:
- Không hẳn, ba ngày sau nếu tên nhóc kia tra không ra chỗ những hắc y nhân đó, còn không phải sẽ thả lão Sở cùng lão Tuyên ra sao?
Cao Tốn lắc đầu, nói:
- Tên nhóc đó đã làm như vậy, sẽ không lại để cho bọn họ hai người bình an đi ra. Cho dù ba ngày sau không tìm được chỗ của đám hắc y sát thủ kia, hắn cũng sẽ có biện pháp khác đối phó lão Sở và lão Tuyên.
Lục Nạp Ngôn nói:
- Cao huynh, ngươi nếu đã nhìn ra, vì sao không đề tỉnh bọn họ một chút?
Cao Tốn cười khổ, nói:
- Ta cũng mới nhìn ra điều này, nhưng khi đó lão Sở đã nói xong, không ngăn cản được nữa.
Lục Nạp Ngôn suy nghĩ một chút, than thở:
- Tên nhóc đó đối phó lão Sở và lão Tuyên xong, sẽ đến phiên ta và ngươi đó.
Cao Tốn cười khổ nói:
- Ngươi lo lắng như vậy hơi thừa, mới vừa rồi câu nói cuối cùng của hắn đã biểu thị sự cực kỳ bất mãn đối với ta. Ta lại chưởng quản các loại sản nghiệp của Ưng đường, kế tiếp nhất định là ta không thể nghi ngờ.
Lục Nạp Ngôn nói:
- Nếu không chúng ta cáo lão thoái ẩn đi, chỉ dựa vào chúng ta hai người đấu không lại hắn đâu.
Cao Tốn trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Chờ thêm ba ngày nữa xem sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...