Sở Thị Xuân Thu

- Hai vị đại nhân, hạ quan phát hiện mấy vết máu đã khô ở chân tường của Cao phủ, chắc hẳn là mấy tên thích khách đó đã để lại, hạ quan đang ra lệnh cho cấm vệ quân tra hỏi nghiêm ngặt người của Cao phủ.
Cao Kỳ Bình khuỵu xuống đất, không ngừng dập đầu than khóc:
- Tể tướng đại nhân, hạ quan có tội, nhưng hạ quan kỳ thực không liên quan đến chuyện này.
Phương Lệnh Tín đá hắn một cước té ngã, đanh giọng nói:
- Còn dám tự xưng là hạ quan, muốn nói gì đến hình bộ rồi nói.
Cao Kỳ Bình lăn một vòng trên mặt đất, lại bò đến trước mặt Phương Lệnh Tín, ôm lấy bắp chân của lão ta:
- Lúc nãy tiểu nhân đang muốn định thượng triều, nhưng lại nghe thấy bên ngoài tường không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiểu nhân nhát gan liền hạ lệnh cho người nhà đóng chặt cửa lớn lại. Chẳng bao lâu sau một đám người áo đen nhảy qua tường, đi dọc theo bờ tường bên trong phủ của hạ quan, rồi từ hậu viện lại bay qua tường chạy ra ngoài. Tiểu nhân không dám bước ra ngăn cản, vì sợ quan trên trách tội nên nhất thời hồ đồ không dám bẩm báo sự thật. Nhưng tiểu nhân có gan bằng trời cũng không dám cấu kết với tặc nhân sát hại Lương đại nhân, xin Tể tướng đại nhân minh giám.
Sở Danh Đường cảm thấy lời phân trần của Cao Kỳ Bình không phải là giả, nếu thật sự hắn có liên quan đến chuyện này, giúp cho đám thích khách động thủ ngay trước cửa nhà mình thì thật ngu xuẩn, vì vậy liền nói:
- Tể tướng đại nhân, chuyện này có liên quan đến Cao đại nhân hay không vẫn chưa kết luận được, bây giờ mà tống hắn cho hình bộ cũng hơi võ đoán quá, huống hồ làm như vậy cũng sẽ khiến cho bá quan trong triều hoảng hốt. Hôm nay sóng gió lại muốn nổi lên ở kinh thành thế này, trên dưới trong triều nên đồng tâm hiệp lực mới phải.
Phương Lệnh Tín suy nghĩ một chút, Cao Kỳ Bình dù sao cũng là môn hạ của ông ta, cứ bắt hắn như vậy e rằng sẽ phát sinh lời đồn đại không hay, bèn nói:
- Vậy theo ý của Danh Đường, chúng ta phải làm như thế nào?
Sở Danh Đường đáp:
- Danh Đường muốn Hình bộ phái một Thị lang mang người đến điều tra nghiêm ngặt bên trong phủ của Cao đại nhân, nếu Danh Đường nhớ không nhầm, mấy thích khách đó từ bên trong phủ của Cao đại nhân bay qua tường ra ngoài, nếu muốn chạy đến một con đường khác, trong thời gian đó phải đi qua phủ đệ của mấy vị quan viên nữa. Hình bộ có thể cùng với cấm vệ quân điều tra cặn kẽ tất cả quan viên của vùng này, giống như đã làm với phủ của Cao đại nhân. Về phần Cao đại nhân, trước khi chưa rửa sạch tội danh thì không được rời phủ nửa bước. Tể tướng đại nhân nghĩ như thế nào?
Phương Lệnh Tín biết Sở Danh Đường chú ý đến thể diện của mình, bèn nói:
- Lời Danh Đường nói rất đúng, cứ theo ý của ngươi mà làm đi.
Nói xong nhìn Triệu Vô Kỵ nói:

- Không biết Triệu thống lĩnh nghĩ như thế nào?
Triệu Vô Kỵ biết rõ liên hệ lợi hại bên trong, chiếu theo lý mà nói Cao Kỳ Bình tuyệt đối phải bị giam giữ, nhưng bản thân hắn còn khó bảo toàn, làm gì có thời gian mà quan tâm tới Cao Kỳ Bình như thế nào. Chỉ cần một câu nói của hai vị đại nhân trước mặt, Triệu Vô Kỵ hắn phải ngoan ngoãn cút khỏi kinh thành. Đến nay hắn hận không thể tham dự vào việc của hai nhà Sở - Phương nhiều hơn, khiến cho hai vị đại nhân niệm tình hắn dốc sức theo hầu mà có thể bảo toàn chức thống lĩnh cấm vệ quân này cho hắn. Nghe Phương Lệnh Tín mở lời hỏi thăm, Triệu Vô Kỳ vội đáp:
- Thái úy đại nhân lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ mọi mặt cực kỳ chu đáo, đích thực là kế sách tốt nhất bây giờ, cấm vệ quân của hạ quan đương nhiên sẽ phối hợp chặt chẽ với Hình bộ, cố gắng sớm phá vụ án này.
Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tín nhìn nhau cười, tâm tư của Triệu Vô Kỵ làm sao lại có thể qua mắt hai người họ được, sau này hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà làm việc.
Cao Kỳ Bình nằm trên mặt đất thở phào một hơi, luôn miệng nói lời cảm ơn với hai người Sở - Phương.
Sở Danh Đường không để ý tới hắn, nói với Triệu Vô Kỵ:
- Tốt lắm, ở đây đã có Triệu thống lĩnh lo. Tể tướng đại nhân, chúng ta đến báo cho hoàng thượng trước, xảy ra chuyện lớn như thế này, hoàng thượng e rằng đã sốt ruột lắm rồi.
Sở Tranh ở bên cạnh có chút lo lắng, tiến lên trước một bước nói:
- Cha, chưa bắt được đám thích khách này, cha cũng phải cẩn thận một chút, chi bằng lại phái một ít thủ hạ trong phủ đến?
Sở Danh Đường cười nói:
- Không cần đâu, đã có Long lão tiên sinh và mấy đệ tử của ông ấy ở đây, Tranh nhi, con không cần lo lắng. Huống hồ là cha đi cùng với Tể tướng đại nhân, tùy tùng cũng có mấy trăm người, đám thích khách đó cho dù có tới nữa cũng không sợ.
Sau khi Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tín đi khỏi, Triệu Vô Kỵ nói với Sở Tranh:
- Sở công tử, có cần hạ quan cùng với công tử đến Cao phủ tra xét một lần hay không?
Sở Tranh cười nói:
- Thống lĩnh đại nhân không cần khách sáo, hôm nay vốn dĩ ta phải đến cấm vệ quân báo danh, sau này thống lĩnh đại nhân chính là thượng cấp trực tiếp của ta, vẫn phải nhờ ngài chiếu cố tiểu tử này nhiều.

Triệu Vô Kỵ lúc này mới sực nhớ ra quả thực là có việc này, không khỏi có chút xấu hổ, ôm quyền nói:
- Công tử không phải vẫn chưa đến nhận chức sao, ta và công tử trước mắt cứ nói chuyện ngang hàng.
Sở Tranh không biết nên khóc hay cười, thống lĩnh đại nhân trước mắt này râu quai nón đầy mặt, e rằng cũng đã bốn mươi tuổi, so với phụ thân cũng không kém bao nhiêu, lại muốn nói chuyện ngang hàng với mình, đây là chuyện gì chứ?
Sở Tranh không dám bất kính, khăng khăng giữ lễ của hậu bối, bối phận cao hơn một bậc cũng không kiếm được thêm mấy cân thịt, mà ngày lễ ngày tết lại phải phát mấy bao lì xì. Triệu thống lĩnh trước mặt này đang mang trọng trách khó khăn trong mình, xem vẻ mặt của phụ thân rồi mới cung kính khiêm nhường đối với mình, mình thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội với tiểu nhân, cứ nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Triệu Vô Kỵ mấy lần từ chối không có kết quả, thấy Sở Tranh khăng khăng như vậy cũng đành thôi, nhưng trong lời nói cử chỉ vẫn hết sức cung kính, hoàn toàn không đối đãi Sở Tranh như thuộc hạ:
- Sở công tử nếu đến cấm vệ quân chỉ để nhậm chức giáo úy thì thật sự quá oan ức, với tài năng công tử mới thể hiện lúc nãy, cho dù làm thiên tướng cũng thừa sức. Nhưng mà đây là việc do Binh bộ quản lý, bổn quan không có cách nào, chi bằng công tử đến chỗ của bổn quan, bổn quan dám đảm bảo nội trong một năm nhất định sẽ tiến cử công tử làm phó tướng.
Sở Tranh lãnh đạm cười nói:
- Đa tạ hảo ý của thống lĩnh đại nhân, nhưng gia phụ có lệnh bảo ta đến chỗ của đường huynh, mệnh lệnh của gia phụ tiểu tử thật không dám vi phạm.
Triệu Vô Kỵ thấy Sở Tranh vẻ mặt hờ hững, thầm mắng bản thân mình hồ đồ, người ta là ai chứ, là công tử của Thái úy đương triều, muốn làm chức quan gì còn cần hắn bận tâm, vội vàng luôn miệng khen phải.
Sở Tranh biết Triệu Vô Kỵ vì bản thân, nhất định sẽ tận tâm tận lực truy tìm manh mối, mình ở lại cũng không có tác dụng lớn gì, liền từ biệt quay về Sở phủ.
Hôm nay nhóm người của Sở Tranh vội vã rời phủ, ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, Triệu Vô Kỵ tâm tư hoảng loạn nên cũng không chú ý điều này. Sở Tranh cười thầm, người này năng lực như thế nào thì vẫn chưa biết, nhưng ít nhất về phương diện nịnh hót thì hắn quả không đạt tiêu chuẩn, nếu đổi lại là mình thì đã sớm thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Rời khỏi tầm mắt của Triệu Vô Kỵ, nét mặt Sở Tranh đột nhiên trở nên u ám vô cùng, hắn lạnh lùng nói với bốn người bọn Sở Phương Hoa:
- Hôm nay xảy ra việc lớn như thế này, hai bọn Lam đường và Tử đường phụ trách tin tức trong kinh thành của Ưng Đường làm ăn cái quái gì không biết? Một chút tin tức cũng không có, hơn nữa việc này có khả năng là do người đến từ bên ngoài kinh thành gây ra. Nếu là như vậy, tội này càng không thể tha. Các ngươi lập tức đi thông báo cho chấp sự của các đường, lập tức đến phòng nghị sự, ngoài ra truyền lệnh xuống dưới, lệnh cho toàn bộ nhân lực của Ưng Đường âm thầm điều tra khắp kinh thành cho ta, phát hiện nhân vật khả nghi nào lập tức báo về tổng đường.
Sở Phương Hoa ngập ngừng:

- Nhưng hôm nay trong kinh thành rất bất ổn, bốn người bọn nô tỳ vẫn coi trọng việc bảo vệ đường chủ, đợi quay về phủ rồi sẽ phái người đi thông báo.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Không cần, bây giờ ta đi đến Ưng Đường trước, bốn người các ngươi chia nhau đi thông báo cho các chấp sự, ở đây đã có sư phụ bên cạnh ta, sẽ không có việc gì đâu.
Đám người Sở Phương Hoa đi theo Sở Tranh cũng đã mấy tháng, sự kính phục đối với vị tiểu đường chủ này càng ngày càng tăng, không còn tư tưởng khinh thường như lúc mới gặp, thấy Sở Tranh vì chuyện ám sát này mà nổi giận thật sự, nên không dám làm trái, đều nhận lệnh đi làm.
Ngô An Nhiên thấy bốn người bọn Sở Phương Hoa đã rời đi, thản nhiên nói:
- Ngươi thật sự muốn lấy việc này làm cớ khai đao với mấy vị chấp sự.
Sở Tranh cả cười:
- Người hiểu con thật sự cũng là sư phụ, mấy vị chấp sự này đồ nhi nhịn bọn họ đã lâu. Đặc biệt là chấp sự Sở Danh Tá của Lam đường, cứ ỷ là trưởng bối, trong lúc bàn việc nội bộ mấy lần có lời bất kính với phụ thân, đối với đồ nhi lại càng không coi ra gì. Huống hồ việc này mấy người bọn họ làm việc tắc trách trước, thật là trời cũng giúp ta. Nếu không mượn việc này chỉnh đốn Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa chấp sự của Tử đường, sau này muốn tìm cơ hội lần nữa sẽ không biết phải đợi đến bao giờ.
Ngô An Nhiên nhíu mày:
- Bãi nhiệm bọn họ thì dễ, nhưng lấy ai thay thế bọn họ đây? Hai đường Lam - Tử này đều thuộc Ưng Đường, một trong sáu đại đường của Triệu quốc, nếu chọn người tư cách không đủ e rằng khó phục chúng.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ yên tâm, đồ nhi sớm đã chọn được người, chỉ không tìm được cơ hội thay thế mà thôi. Xích đường bây giờ do Trần Chấn Chung trông coi, Úy Sĩ và Nam Phong Thiền cùng làm chấp sự tạm Xích đường trước kia có chút bất mãn với hắn, nhưng bọn họ làm việc luôn tận tâm tận lực, để hai người này dư sức chấp chưởng hai đường Lam - Tử.
Ngô An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không sai, liền gật gật đầu.
Sở Tranh trầm tư nói:
- Về công về tư, việc này cũng không kéo dài được. Kinh thành lúc trước thái bình vô sự thì đồ nhi cũng không phải cấp bách làm gì, nhưng hôm nay xem ra đúng là thất sách, tranh chấp trong triều đình đã nổi cơn phong ba, không thể lơi lỏng chút nào nữa. Mấy tên chấp sự ăn không ngồi rồi này, ngày thường không biết làm cái gì? Phụ thân mặc dù chưa trách cứ, nhưng trong lòng đồ nhi cảm thấy bất an, nếu như có thể sớm nắm mấy đường này trong tay, chuyện trở tay không kịp ngày hôm nay sẽ không xảy ra như thế.
Ngô An Nhiên nói:
- Ngươi không cần tự trách mình, ngươi trông coi Ưng Đường mới có mấy tháng, thành tựu như thế đã tốt lắm rồi.
Sở Tranh đột nhiên dừng bước:

- Sư phụ, Lương Thượng Duẫn bị ám sát quả thực có chút kỳ quái, Ưng đường không tìm được tin tức cũng đành, nhưng tại sao Lang đường cũng không biết chút gì? Hay là chúng ta quay về Sở phủ trước, rồi đi hỏi mẹ đồ nhi.
Ngô An Nhiên nói:
- Không phải ngươi nói đến phòng nghị sự của Ưng Đường trước sao? Chẳng lẽ để cho mấy chấp sự của Ưng Đường cứ chờ như vậy?
Sở Tranh nói:
- Sở Danh Tá và Tuyên Tổ Hòa có lần nào đến đúng giờ đâu, dù sao vị trí chấp sự bọn họ cũng không ngồi lâu nữa, hôm nay cứ để bọn họ chờ con một lần đi.
Nói xong liền quay người đi về Sở phủ.
Ngô An Nhiên do dự một chút, rồi nói với theo:
- Bốn nha đầu kia của ngươi lúc nãy hình như cũng có chút không phục, giao cho bọn chúng nhiều việc như vậy, ngươi hoàn toàn yên tâm sao?
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không phải hoàn toàn yên tâm, dù gì mấy nàng là do một tay Nhị gia gia đào tạo ra, không thể không đề phòng lòng người, đối với những chuyện của Sở phủ đồ nhi vẫn có vài phần cảnh giới, bởi vậy ví dụ như chuyện của Võ Mỵ Nương, đồ nhi sẽ không cho mấy nàng biết. Nhưng bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện làm Ưng Đường tứ kiếm tỳ, kiếp này đã được chỉ định phải bảo vệ đường chủ của Ưng Đường, qua hai năm nữa đồ nhi sẽ chính thức tiếp nhận chức đường chủ, mấy nàng vẫn đáng tin cậy. Nhất là Sở Phương Hoa, tuổi tác tuy không nhiều, nhưng thông minh hiểu chuyện. Thời gian trước đồ nhi vì muốn lập uy nên cũng có chút tàn nhẫn đối với bốn nàng, ba nàng kia rất oán hận nhưng Sở Phương Hoa ở giữa thỏa hiệp xoa dịu. Chậc chậc, cô nàng này không những tướng mạo xinh đẹp, tính tình cũng khá hiền lành, nhưng ba nàng kia lại hết lần này tới lần khác nghe lời nàng ta, thật là kỳ lạ!
Ngô An Nhiên lạnh lùng nói:
- Thế nào, ngươi động lòng với nó rồi à?
Sở Tranh nghe vậy mặt tối sầm, nói:
- Sư phụ, sao người cứ đối xử với đồ nhi như vậy? Chẳng lẽ đồ nhi là một kẻ háo sắc?
Ngô An Nhiên hừ một tiếng:
- Cái tên tiểu tử nhà ngươi, từ nhỏ hễ thấy con gái đẹp trong phủ liền nhìn không chớp mắt, ngay cả lúc Xuân Doanh đến hầu hạ sư phụ ngươi cũng nhìn chăm chăm không chớp mắt, cái loại háo sắc giống như ngươi, nếu không phải ngươi là đệ tử của ta, ta sớm đã cho ngươi một chưởng chết tươi rồi.
&n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui