Sở Lâm khẽ vén rèm cửa xe lên, hỏi thái giám đi bên cạnh.
Tiểu thái giám cung kính đáp:
- Quý phi nương nương, chúng ta sắp tới phía bên ngoài Bình Nguyên thành rồi.
Sở Lâm gật đầu, buông rèm, tâm tình có chút kích động. Người ta hay nói, về đến quê hương thì thường cảm khái, Bình Nguyên thành mặc dù không phải là quê nhà của bà ta, nhưng lại là nơi mà mẫu thân và đại ca đang sống. Từ khi đại ca li khai kinh thành, họ đã năm năm rồi không gặp nhau.
Lần này rời kinh về thăm người thân, Sở Lâm cũng không có làm cái gì to tát cả. Ngoại trừ phải đến hành cung của hoàng hậu để chào từ biệt ra, bà ta cũng chẳng có nói chuyện với ai về việc này cả, cho dù có muốn nói cũng chẳng có ai, đám Tần phi này đều coi bà ta như một cái đinh trong mắt, gai trong thịt, luôn quy cho Sở Lâm cái tội dụ dỗ độc chiếm hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu cũng vẻ ngoài thì băng lãnh, vẻ trong thì thù ghét bà ta. Khi Sở Lâm đến bái kiến hoàng hầu để chào từ biệt, hoàng hậu chỉ trả lời qua quit:
- Hoàng thượng nếu đã đồng ý, còn tới báo ta làm gì?
Sở Lâm cũng không muốn cùng hoàng hậu nói nhiều, sau khi thi lễ xong liền xoay người ly khai.
Mỗi lần gặp hoàng hậu, Sở Lâm đều nắm chặt đôi bàn tay, rất sợ mình không khống chế được sẽ làm ra điều gì đó thất lễ. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng những cơn ác mộng vẫn thường xuyên quay về lúc nửa đêm, càng nghĩ đến hài tử còn chưa kịp ra đời, Sở Lâm khóc máu chảy ngược vào lòng, đau đớn không thôi. Nữ nhân độc ác này, dùng một chén canh hoa quế hại chết đứa con trong bụng mình, còn xuýt nữa lấy luôn cái mạng của mình khiến cả hai mẹ con đều chết oan uổng.
Sở Lâm biết mình hiện tại còn không đủ lực lượng để đối phó với ả, không nói đến đám đại thần đứng sau lưng ả ta, mà ngay cả Triệu vương cũng không cho phép bà ta có hành vi quá khích gì. Sở Lâm chỉ có thể âm thầm chờ đợi, tin tưởng sẽ có một ngày bà ta có thể vì con mà báo thù.
Đi tiếp chừng nửa canh giờ nữa, rốt cục đã tới dưới Bình Nguyên thành. Sở Danh Đường dẫn đầu chúng quan viên Bình Nguyên quận đã sớm đứng đó chờ.
Nán lại tại cửa thành một chút, đoàn người của Sở Lâm liền trực tiếp đi về hướng Sở phủ. Vừa vào cửa, Sở lão phu nhân dẫn nội quyến Sở phủ tiến lên hành lễ:
- Tham kiến Quý phi nương nương!
Sở Lâm vội bước nhanh về phía trước, hai tay nâng Sở lão phu nhân lên. Người vừa đứng dậy, lệ đã tràn mi, Sở lão phu nhân run run khẽ vuốt lên má của Sở Lâm, nghẹn ngào nói:
- Lâm Nhi, thật khổ cho con.
Sở Lâm cũng không trả lời, vùi đầu vào trong lòng Sở lão phu nhân mà khóc, tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ hết thảy mọi oan ức tủi nhục ra ngoài. Sở phu nhân đứng ở bên cạnh cũng yên lặng khóc theo.
Một lúc sau, Sở Lâm mới ngừng khóc, hướng mọi người nói:
- Đều là người nhà cả, không cân đa lễ, tất cả đứng lên đi.
Sở Danh Đường đứng bên cạnh nói:
- Có gì vào nhà nói tiếp, cả đám người đứng ngoài cửa khóc than cũng không hay lắm.
Vào phòng bên trong nội phủ, từng người đều ngồi vào chỗ của mình, Sở phu nhân vội kêu mấy đứa con:
- Mau tới bái kiến Quý phi nương nương.
Thương tích trên mông của Sở Hiên và Sở Nguyên vốn còn chưa lành hẳn, vừa nghe mẹ bảo quỳ lạy, lòng không khỏi thầm kêu khổ.
May mà Sở Lâm không muốn làm khó bọn họ, liền nói:
- Đã vào tới nội phủ rồi, mọi người đều là thân thích, không cần chú ý tiểu tiết.
Nhìn đám cháu một lúc, Sở Lâm cười nói:
- Để cô cô đoán một chút, đây hẳn là lão đại Sở Hiên, cháu là Sở Nguyên, hai cô bé này là Sở Hân, Sở Thiến, còn đây là Sở Tranh phải không?
Sở Lâm hướng Sở Tranh vẫy vẫy bàn tay, Sở Tranh liền bước qua đó, Sở Lâm ngắm nhìn cháu một lát, viền mắt bỗng dưng đỏ lên, lệ chảy ròng ròng xuống má.
Sở Tranh ù ù cạc cạc đứng ngây người nhìn, không hiểu vì sao nữ nhân phong thái ung dung, đẹp đẽ và quý phái này vừa nói cười xong đã khóc ròng ngay được.
Sở lão phu nhân trong lòng đều hiểu, Sở Lâm đang nhìn cháu mà nghĩ tới đứa con còn chưa ra khỏi bụng mẹ của mình. Ngày đó, Sở phu nhân và Sở Lâm hầu như mang thai cùng một thời gian, đối với Sở Lâm là đứa con đầu nên vô cùng thận trọng, Sở phu nhân đã từng sinh ra mấy đứa con nên cũng có chút kinh nghiệm, thường xuyên vào cung chiếu cố Sở Lâm. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chức Thái thú Bình Nguyên quận, Sở phu nhân cũng theo phu quân đến nơi này, Sở Lâm ở trong cung liền bị kẻ khác hạ độc, người mặc dù còn sống, nhưng lại không thể bảo trụ được thai nhi trong bụng.
Sở phu nhân vội vàng khuyên nhủ:
- Nương nương đừng thương tâm quá độ, người cứ coi Tiểu Ngũ chính là con ruột mình đó.
Sở Lâm lau lệ nói:
- Ta không sao, tẩu tử không cần lo lắng.
Bà ta vừa cười với Sở Tranh vừa nói:
- Lần trước mẹ ngươi mang ngươi trở lại kinh thành thì ngươi mới còn bi bô tập nói, hiện tại đã lớn tướng rồi. Thời gian trôi thật mau a.
Sở lão phu nhân than thở:
- Lâm Nhi ngươi không biết, đứa bé này vừa mới bị bệnh rất nặng, nay đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn chưa có khỏi hẳn.
Sở Lâm vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, Sở lão phu nhân đem việc Sở Tranh làm sao bị thương rồi được trị liệu thế nào đều kể ra hết. Sở Lâm càng nghĩ càng sợ không ngớt, liền sai cung nữ tùy tùng lấy một ít tài vật nhờ Sở Danh Đường đưa cho vị Ngô thần y kia, với danh nghĩa là ban thưởng.
Lúc này Ngô An Nhiên đang ở trên một ngọn núi cao ở phía Đông thành Bình Nguyên, còn chưa dám quay về vì sợ vị Thái thần y kia vẫn còn đang chờ ở Sở phủ. Ngô An Nhiên nghĩ thế nào cũng không thông, mình tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại thành một vị “Ngô thần y” gì đó ở nơi này, nếu như đám võ lâm nhân sĩ của Nam Tề mà nghe được, sợ rằng mỗi người đều cười đến rụng răng. Bất quá trong họa có phúc, nếu không như thế thì mình làm sao có thể tìm được một đệ tử kỳ tài, trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông như Sở Tranh.
Vừa nghĩ đến Sở Tranh, Ngô An Nhiên càng cảm thấy đau đầu, chính mình đến nay còn chưa có dạy Sở Tranh cái gì cả. Không thể nói mấy cái “Huyễn Thiên Chưởng”, “Đại Sưu Hồn Thủ” là võ công kém cỏi, có thể nói đều thuộc về những công phu nhất lưu trong chốn võ lâm, nhưng chúng lại không có nội công thuộc hàng nhất lưu, cho dù chiêu thức tinh diệu thì cũng bất quá chỉ là hoa quyền tú cước. Ngô An Nhiên càng nghĩ càng thấy đầu như muốn vỡ tung, Ma môn vốn luôn bị coi là tà môn ngoại đạo cũng không phải không đúng, “chỉ cầu tiến độ” có thể nói là tệ đoan lớn nhất của võ công trong Ma môn, rất khiến người ta dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, đệ tử tầm thường thì chẳng cần phải nói, Ma môn nguyên bản luôn có câu “khôn thì sống, dại thì chết”.
Nhưng tiểu tử Sở Tranh này lại bất đồng với bất kỳ đám đệ tử nào khác, vạn nhất mà kẻ kỳ tài trời sinh mấy trăm năm mới có một này luyện võ bị tậu hỏa nhập ma thì Ngô An Nhiên ông ta chẳng nhẽ lại đi tìm thủy tổ của Ma môn mà tính nợ à?
Hơn nữa, trong Thái thú phủ còn có loại nhân vật như Cao lão tổng quản trọng trấn, Ngô An Nhiên không thể không cẩn thận hành sự. Ma môn tuy có tồn tại cực kỳ bí ẩn, nhưng đương thế tông sư trong võ lâm bất quá chỉ hơn mười người, không biết vị Cao tổng quản này là thần thánh phương nào, nhưng khẳng định là một trong những người đó, Sở Tranh nếu như tu luyện Ma môn tâm pháp thì khẳng định sẽ không thể gạt được ông ta.
Ngô An Nhiên trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hai năm trước, Ngô An Nhiên có đụng phải mấy bạch đạo cao thủ Nam Tề ở trên đường, trong đó có một người khi xưa từng bại dưới tay hắn. Song phương chẳng nói chẳng rằng đánh nhau luôn. Ngô An Nhiên khi đó vừa mới đột phá cảnh giới tông sư, võ công tăng tiến nhanh chóng, có thể dùng một bộ “Huyễn Thiên Chưởng” tiêu sái không gì sánh được, đánh cho đối thủ chật vật khôn cùng. Nào ngờ, một người tăng nhân đột nhiên nhảy vào vòng chiến, nói võ công mà Ngô An Nhiên đang sử dụng chính là công phu của Ma môn, cho nên hắn phải cùng mấy người khác hợp tại mà hàng ma giệt ác. Ngô An Nhiên không còn gì để nói, đám bạch đạo cao thủ miệng nhân nghĩa quân tử đúng là cái loại mặt dầy vô sỉ. Khi giao thủ thì Ngô An Nhiên mới cảm thấy không ổn, tăng nhân này đúng là cao thủ hiếm thấy, chiêu thức mặc dù không hoa mỹ tinh xảo mấy nhưng kẻ này lại có nội lực hùng hậu không gì sánh được, đã thế mấy tên cao thủ bạch đạo khác cứ ở một bên, bất thình lình đánh lén một cái. Ngô An Nhiên tự nghĩ nếu đấu nữa thì mình cũng không thể thắng nổi, chẳng làm gì khác hơn là xoay người bỏ chạy.
Nhưng một người cao ngạo như Ngô An Nhiên không thể nào nuốt trôi cục tức này nhanh như thế được, ông ta liền âm thầm đi theo tăng nhân kia, thừa dịp tăng nhân kia nghỉ ngơi dùng bữa chay tại quán ăn ven đường, Ngô An Nhiên phong bế nội tức, giả làm tiểu nhị, cẩn thận từng ly từng tí một tiếp cận bên người tăng nhân kia, nhân lúc kẻ này lơ là, nhanh chóng vận đủ công lực xuất “Huyễn Thiên Chưởng” đánh thẳng vào hậu tâm của tăng nhân đó.
Vị tăng nhân này tuy bị trọng thương nhưng vẫn dũng mãnh không gì bì được, Ngô An Nhiên phải dùng gần một nửa canh giờ mới đánh gục hắn được. Sau khi kiểm tra hành lý của tăng nhân, Ngô An Nhiên vô tình tìm được một quyển sách được viết bằng Phạn văn.
Ma môn tổng đường vốn ở Tây Vực nên cao thủ Ma môn hiểu được Phạn văn không phải là ít, Ngô An Nhiên tìm người dịch hộ sang tiếng Trung, cuối cùng phát hiện ra quyển sách này chính là quyển bí kíp “Long Tượng Phục Ma Công”, là Trấn giáo thần công của Phật giáo Tây Vực.
Ngô An Nhiên vui mừng quá đỗi, lập tức bế quan nghiên cứu, nào ngờ chẳng được bao lâu liền xuất quan. Bí kíp thì không giả, nhưng chỉ chứa một bộ nội công tâm pháp, hơn nữa lại chẳng hợp với võ công của Ma môn, trừ phi ông ta tự phế võ công và tu luyện cái Phật môn thần công này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngô An Nhiên không thể làm gì khác hơn là đành nuối tiếc buông tha ý niệm trong đầu. Bất quá, tuy ông ta không dùng được bản bí kíp này, nhưng nó dù sao cũng là một vật rất trân quý, bởi vậy Ngô An Nhiên liền cất nó vào trong người.
Người trong Ma môn từ trước đến nay chỉ coi trọng lợi và hại chứ tuyệt không chê bai bài xích võ công của môn phái khác. Ngô An Nhiên sau khi nghiên cứu “Long Tượng Phục Ma Công” một cách tỉ mỉ, biết loại tâm pháp nhập môn của chính đạo này cũng không phức tạp lắm, luyện đến chỗ cao thâm cũng có đôi chút hung hiểm, chú trọng lớn nhất trong việc tu luyện công pháp này chính là nghị lực, tuyệt không có đường ngang ngõ tắt. Nhưng đối với tên nhóc Sở Tranh quái thai này mà nói, Nhâm Đốc nhị mạch của hắn trời sinh đã thông rồi, luyện môn công pháp này không phải là chuyện khó khăn gì.
Thế nhưng, Ngô An Nhiên càng đọc cái tên “Long Tượng Phục Ma Công” này càng thấy khó chịu, khi quay về Sở phủ nhất định phải sửa lại bìa mặt của quyển bí kíp này, dùng bút viết cho nó cái tên “Long Tượng Ma Công” mới thuận mắt.
Ngô An Nhiên ở trên núi được hai ngày ngắm trăng uống gió, rốt cục chịu không nổi, đành phải mò xuống núi.
Trở lại tiểu biệt viện của mình, Ngô An Nhiên thấy trên bàn có một ít tiền bạc, hỏi Trương Đắc Lợi thì biết được đó là của Quý phi nương nương ban thưởng, ông ta không khỏi cười khổ, mấy ngày qua mình cũng thu được không ít tiền bạc a, sớm biết như thế này lúc trẻ đã nghiên cứu y thuật rồi.
Ngô An Nhiên phân phó Trương Đắc Lợi mang Sở Tranh đến tìm mình, ông ta bắt đầu làm nghĩa vụ của một người sư phụ.
- Từ hôm nay trở đi, vi sư bắt đầu truyền thụ võ công cho ngươi.
- Người luyện võ luôn lấy luyện khí làm gốc, cho nên sư phụ sẽ dạy cho ngươi cách luyện khí trước tiên.
Ngô An Nhiên móc quyển “Long Tượng Ma Công” ra, vẻ mặt đầy đạo mạo chính nghĩa nói:
- Đây là võ công tổ truyền của sư phụ…
Sở Tranh chớp mắt nhìn một chút, nghi hoặc nói:
- Long tượng ma công ư? Vì sao võ công của sư phụ lại mang theo một cái chữ “Ma” thế?
Ngô An Nhiên không khỏi kinh hoảng trong lòng, tay run lên thiếu chút nữa đánh rơi quyển sách:
- Ngươi nhận biết được chữ này ư?
Sở Tranh giả vờ ngay thơ đáp:
- Đương nhiên rồi, ta còn nhận biết nhiều chữ khác nữa kìa.
Ngô An Nhiên thầm mắng mình quá hồ đồ, đứa bé trước mắt này tuy còn nhỏ, nhưng lại xuất thân từ dòng dõi nhà Nho học, nên tất nhiên biết chữ. Sớm biết như thế thì lão tử đã sửa thành “Long Tượng Thần Công” rồi.
Ông ta rất sợ Sở Tranh sẽ nói cho Sở Danh Đường biết, việc này tất nhiên sẽ làm cho thanh danh của Ma môn lại tồi tệ hơn nữa, ở đâu rồi cũng sẽ biến thành đối tượng bị đả kích, nên vội vã nặn ra vẻ vui cười, tỉnh bơ nói:
- Không phải, ngươi nhìn nhé, khi sư phụ còn bé cũng tương đối bướng bỉnh, dùng bút xóa đi chữ “Phục” trên bìa sách này, quyển bí tịch này vốn có cái tên là “Long Tượng Phục Ma Công”.
Sở Tranh ra vẻ hiểu, giọng trêu chọc nói:
- Xem ra sư phụ từ nhỏ rất có hứng thú đối với “ma” a!
Ngô An Nhiên cả giận nói:
- Nói bậy, Long tượng phục ma công bác đại tinh thâm, một đứa bé như ngươi sao có thể hiểu được. Được rồi, môn công pháp này có chín tầng, cứ đả thông một tầng là tăng một lần nhất long nhất tượng công lực, công phu của tầng thứ nhất tương đối đơn giản, ngay cả người không mấy thông minh, chỉ cần kiên trì thì khoảng ba hay bốn năm có thể luyện thành. Trắc trở của tầng thứ hai gấp đôi lần so với tầng thứ nhất, bình thường chắc cũng cần bẩy hoặc tám năm mới qua được. Tầng thứ ba thì gấp đôi tầng thứ hai, các tầng sau cứ thế mà tăng, trắc trở tuy cứ gấp đôi lên, nhưng qua được thì thành quả to lớn. Ngươi nếu như không có nghị lực thì không bao giờ có thể học được.
Ngô An Nhiên nói những lời này cũng không phải là lừa dối, những câu này đều là từ trong Phật giáo Tây Vực truyền ra. Ngày xưa ông ta khi chiếm được quyển bí tịch này, có từng qua Ma môn Tây Vực hỏi thăm một chút về Trấn giáo thần công của Phật giáo Tây Vực, cuối cùng biết được rằng tu luyện môn công pháp này vô cùng gian nan, nếu như không có trí tuệ to lớn, nghị lực to lớn thì người ta không thể tu luyện thành công, người muốn luyện qua tầng thứ năm cần phải khổ tu bốn mươi năm mới may mắn qua được. Nhưng có thể tĩnh tâm đóng cửa khổ tu công phu Phật môn bốn mươi năm trời thì bất kể cái loại ma đầu nào cũng đều thành cao tăng đắc đạo hết.
Sở Tranh vội nói:
- Ta muốn học, nhất quyết không sợ.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, lão sư phụ này tuy có nhân phẩm không tốt, nhưng võ công cũng không tệ, cứ học theo lão ta rồi tính sau.
***
Bình Nguyên thành là thị trấn quan trọng của phía Nam Triệu quốc, lại nằm trên điểm giao thông trọng yếu, lúc này mới tảng sáng mà dòng người tới lui Nam Bắc đã xếp dài thành hàng trước cửa thành.
- Nhị thúc, đã tới Bình Nguyên thành rồi.
- Thế à!
Một cụ già từ trên xe bước xuống, vỗ vỗ vào sống lưng đang đau nhức, trong lòng thầm than, không biết đã bao lâu rồi mình mới đi một quãng đường dài như thế, xem ra càng già càng yếu rồi.
Thủ vệ của cửa thành Bình Nguyên đi tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá chiếc xe một lượt rồi hỏi:
- Từ đâu tới?
Thanh niên đánh xe vừa đưa trình công văn vừa nói:
- Từ kinh thành tới.
Thủ vệ nhìn công văn một chút, chợt “a” một tiếng:
- Các ngươi đi cũng nhanh a, từ kinh thành đi là mùng tám, hôm nay mới mười bẩy mà đã tới đây rồi, khẳng định là có chuyện khẩn yếu a. Đến Bình Nguyên thành làm gì?
Cụ giả đứng một bên liền nói:
- Ta tới thăm người thân thôi.
Thủ vệ ngó ngang ngó dọc xem xét một hồi, không phát hiện ra cái gì khả nghi liền đưa tay chỉ qua một bên:
- Được rồi, qua bên kia giao năm mươi đồng tiền rồi các ngươi có thể tiến vào thành.
- Năm mươi đồng ư?
Thanh niên không khỏi thốt lên một câu.
Thủ vệ tà dị liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Thế nào, nhiều quá ư?
- Không phải, không phải.
Thanh niên cười nói:
- Ta bất quá thấy hơi kỳ quái một chút, trên đường từ kinh thành tới đây, qua các trạm kiểm soát, nếu không phải thu của chúng ta trên một trăm đồng thì cũng bốn, năm trăm đồng. Các người ở đây sao lại thu ít như vậy?
Thủ vệ có chút đắc ý nói:
- Đây chính là quy củ mà Thái thú Sở đại nhân của chúng ta định ra, theo lời của Sở đại nhân, Bình Nguyên thành tuy nằm trên điểm giao thông trọng yếu, nhưng cũng không phải là con đường duy nhất, nếu thu tiền quá cao, những thương đội không sợ tốn thời gian sẽ tìm cách đi qua những đường nhỏ qua các thôn trấn xung quanh thành. Hiện tại chúng ta chỉ lấy có năm mươi đồng, xe cộ, người ngựa, rồi thương đội nếu đã vào trong Bình Nguyên thành thì đa số ở lại trong thành hai ba ngày nghỉ ngơi, tiền mà họ chi ra cho việc mua bán, chi tiêu trong thành còn đem lợi ích to lớn hơn chút tiền phí thu ở cửa thành này nhiều. Hai người các ngươi còn có xe ngựa, nếu như đơn thân độc mã thì chỉ cần mười đồng là đủ rồi.
Thanh niên hơi ngẩn người ra, nhưng ngẫm lại thì thấy có chút đạo lý. Cụ già đứng ở bên cạnh cũng âm thầm gật đầu.
Vừa vào cửa thành, một người dáng dấp của một tiểu nhị đã tiến tới, hỏi:
- Nhị vị có cần lau chùi xe ngựa hay không?
Thanh niên lắc đầu biểu thị khong cần, người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo xe ngựa nói:
- Ngài xem, cái xe ngựa này nhuốm đầy bụi bặm, cũng cần phải lau chùi sạch sẽ một chút. Tiểu nhân ở phía trước còn có nước trà miễn phí để các vị uống nước nghỉ tạm trong khi xe ngựa được lau chùi, hơn nữa còn có thể nghe người ta nói một chút về phong thổ của Bình Nguyên thành. Nhị vị nếu cần phòng trọ, tiểu nhân có thể dẫn nhị vị tới khách sạn bình dân tốt nhất Bình Nguyên thành, đảm bảo sẽ làm các vị thỏa mãn.
Thanh niên đang muốn trả lời thì cụ già cảm thấy hứng thú với lời mời mọc của người kia, liền nói:
- Cũng được, chúng ta đang muốn nghỉ chân một chút đây!
Hai người đi theo hướng dẫn của tiêu nhị kia, tới nơi đã thấy hai bên đường có những bảy, tám gian rửa xe.
Cụ già ngồi xuống ghế, cười nói:
- Tiểu nhị ngươi thật lanh lợi, còn biết ra cửa thành để kiếm khách.
Tiểu nhị kia liền đáp lời:
- Ta không lanh lợi mấy đâu, ở đây hầu như cửa hàng nào cũng làm như thế, chỉ là tiểu nhân có vận khí tốt nên kéo được hai vị quý khách từ xa tới mà thôi.
Thanh niên nói:
- Ngươi làm sao biết chúng ta là khách quý từ nơi xa đến đây?
Tiểu nhị liền đưa tay chỉ vào xe của bọn họ mà nói:
- Chỉ cần nhìn cái xe ngựa này là biết, dáng dấp của nó trông thì phổ thông, nhưng do thợ khéo tay làm ra nên không chỗ nào không tinh xảo, bánh xe hay trục xe đều dùng đồng tốt gỗ lim làm ra, hai con ngựa kia cũng là tuấn mã phi phàm, thứ cho tiểu nhân có ánh mắt vũng về, chúng hẳn là ngựa của dân tộc Hung Nô phía Bắc, loại ngựa mà Bình Nguyên quận của chúng ta không có khả năng có.
Cụ già cười khen ngợi:
- Tiểu ca nhi thực sự là có đôi mắt biết nhìn đời.
Một tên tiểu nhị khác bưng nước trà đến bàn, thanh niên vừa uống một ngụm đã phun ra, quát:
- Đây là trà gì thế, có thể uống được sao?
Cụ già cũng nhấp một ngụm, mày hơi nhíu lại.
Tiểu nhị vỗ vộ vào đầu mình, vội nói:
- Đều là lỗi của tiểu nhân, hai vị là khách quý, tất nhiên không quen uống loại trà này.
Hắn nhìn hai người một cái rồi ra vẻ khó xử nói tiếp:
- Hai vị quan khách, trà ngon chỉ có thể mua được từ quán trà phía bên kia đường thôi.
Cụ già và thanh niên nhìn nhau cười khổ một cái. Thanh niên liền móc từ trong người ra một ít tiền, vứt cho tiểu nhị kia, nói:
- Đem trà ngon nhất tới đây, tiền thừa thưởng cho ngươi.
- Được, được, nhị vị quan khách xin chờ chốc lát.
Tiểu nhị này làm việc rất năng nổ, chỉ một lát sau đã bưng một khay trà khác tới.
Thanh niên hỏi:
- Các ngươi làm sao có thể bỏ cửa hàng mà chạy tới cửa thành đón khách như thế, không sợ quan phủ sao?
Tiểu nhị cười đáp:
- Khu vực này nằm trong quyền quản hạt của thành binh vệ, bọn họ đồng ý thì chúng ta mới được phép làm ở đây, hàng năm giao cho họ một số tiền thuê chỗ là được. Hai vị cứ ngồi nghỉ, ta qua lau xe ngựa.
Mấy người tiểu nhị hợp nhau lại rửa xe làm việc rất nhanh nhẹn, chiếc xe ngựa chỉ trong chốc lát đã bóng loáng như mới.
Tiểu nhị xong việc liền qua lại, cung kính nói:
- Hai vị muốn đi đâu nữa, có cần tiểu nhân dẫn đường không?
Thanh niên vất cho hắn một túi tiền lớn, nói:
- Ngươi dẫn chúng ta tới Thái thú phủ.
Tiểu nhị nghe xong cả kinh, suýt nữa không bắt được túi tiền kia.
Cụ già vội nói:
- Lão phu có một đứa cháu làm việc trong phủ Thái thú, lâu rồi không gặp cho nên hôm nay đặc biệt đến thăm.
Tiểu nhị trong lòng có chút không tin, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của thanh niên kia, nhất thời ngậm miệng lại, cất tiền vào ngực rồi dẫn hai người họ tới phủ Thái thú. Dọc dường đi, hắn câm như hến, không dám nói nhiều nữa.
Tới trước phủ Thái thú, thanh niên liền nói với tiểu nhị:
- Ngươi đi đi thôi.
Tiểu nhị khom người chào rồi lập tức ly khai, nhanh chân chạy đi thật xa, thầm nghĩ, hai người kia không phú thì quý, may mà vừa rồi mình không có những lời lẽ thất thố gì, bằng không họa giáng xuống đầu mà không biết vì sao.
Thanh niên khẽ dập vào cửa vài cái. Một người gia đinh mở cửa đi ra, ngạo nghễ hỏi:
- Các người muốn gì?
Vẻ mặt của thanh niên kia trầm xuống, cụ già phất tay ra hiệu cho hắn lui về phía sau, thong thả hướng gia đinh kia nói:
- Vị tiểu ca này, phiền ngươi thông báo cho Sở đại nhân nhà các ngươi một chút, nói từ kinh thành có người đến thăm.
Gia đinh này vừa nghe là người trong kinh thì dáng vẻ kiêu ngạo không khỏi biến mất vài phần, bĩnh tĩnh nói:
- Có bái thiếp không?
Cụ già mỉm cười móc tấm danh thiếp ra, đưa cho gia đinh. Gia đinh nhìn tấm thiếp này một cái, mặc dù vật này không đẹp đẽ quý giá nhưng nó lại lịch sự tao nhã theo phong cách cổ xưa, bằng kinh nghiệm hắn biết vật này chắc chắn không phải là vật tầm thường, nhất thời nói rất khách khí:
- Xin nhị vị chờ một chút.
Nói xong liền qua người bước vào trong phủ.
Thanh niên nhịn không được, hừ lớn một tiếng:
- Thật là quá kiêu ngạo.
Cụ già lắc đầu nói:
- Diêm vương khó gặp, Tiểu quỷ khó chơi, ngay cả mấy tên gác cổng nhà ngươi cũng thế thì trách người sao được. Huống hồ Sở Danh Đường thân là thống lĩnh của Nam tuyến đại doanh kiêm Thái thú của Bình Nguyên quận, vinh quang bực này quả thực từ khi Đại Triệu khai quốc đến nay chưa mấy ai có được, uy phong thật có một không hai a.
Trong thư phòng, Sở Danh Đường lúc này đang cùng Sở Lâm và Sở phu nhân thương lượng về sự bổ nhiệm của hoàng thượng đối với ông ta.
Sở Lâm nói:
- Đại ca, ta nghĩ thánh chỉ của hoàng thượng cũng sắp tới đây rồi.
Sở phu nhân cười nói:
- Nam tuyến đại doanh thống lĩnh kiêm nhiệm Thái thú của Bình Nguyên quận, thật oai a, sự vinh quang này chắc chỉ có thể so với mấy vị Vương gia khai quốc công thần mà thôi.
Sở Danh Đường than thở:
- Chính vì như vậy mà ta mới lo lắng, cây to đón gió lớn.
Sở phu nhân bĩu môi:
- Có cái gì mà phải lo lắng chứ, hoàng thượng chủ yếu là muốn đề bạt thành viên nòng cốt của mình thôi, triều chính lâu nay đều bị cái vị đại bá kia của ngươi chi phối, hoàng thượng ở trong triều căn bản không có ai thân tín cả. Phương Lệnh Tín được bổ nhiệm vào chức tướng quốc kia cũng vì để đả kích thế lực của Sở gia các người. Ngày nay, ở trong triều, đứng vào hàng trọng thần cũng chỉ có Sở Danh Đình mà thôi. Bất quá, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, luôn tự cho mình rất siêu phàm, ánh mắt thì thiển cận, căn bản không phải là người có thể làm việc lớn gì cả.
Trở về gặp người thân, lòng của Sở Lâm cũng thoải mái rất nhiều, thấy Sở phu nhân trêu chọc Sở Danh Đường, bà ta cười khanh khách không ngừng:
- Thảo nào ngày trước chị dâu dám tung một cước đá văng Sở Danh Đình rồi gả cho ca ca ta.
Sở phu nhân mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Lâm một cái:
- Đúng vậy, nếu như không phải vì muốn thoát khỏi sự theo đuổi của Sở Danh Đình, ta sẽ không khinh địch đến nỗi mà gả cho ca ca ngươi đâu.
Sở Danh Đường nghe xong chỉ biết lắc đầu cười khổ, trước mặt hai nữ nhân này hắn không bao giờ chiếm được thượng phong, nhiều năm qua rồi mà vẫn như vậy.
Sở phu nhân và Sở Lâm huyên náo một rồi quay về việc chính:
- Hiện thời, Thánh thượng là người không quyết đoán, không thể tính là một vị quân chủ anh minh được.
Sở phu nhân nhìn Sở Lâm một chút, tinh nghịch lè lưỡi trêu Sở Lâm một cái, Sở Lâm biết tính tình của chị dâu, giả bộ xoay người lơ đãng nhìn, coi như không thấy gì.
Sở phu nhân lại nói tiếp:
- Điều Hoàng thượng muốn làm nhất đó là trùng hưng lại hoàng quyền, sở trường lớn nhất của Hoàng thượng đó là biết dùng người, nhất là không để ý tới dị nghị của văn võ quan viên trong triều, trao trọng trách cho một người xuất thân bình dân như Quách Hoài, để người này ra tay bình định tai hoạn ở vùng biên cương phía Bắc. Từ khi Đại Triệu dựng nước tới nay, Tây Tần luôn là kẻ địch mạnh nhất của chúng ta, hiện nay Tần vương mới hai mươi tuổi mà đã san bằng tứ đại trọng thần trong triều, hơn nữa đều tịch thu tất cả tài sản của bọn họ rồi giết kẻ phạm tội, nghe nói ngoài thành Hàm Dương, máu chảy mười dặm, Tây Tần trên dưới đều bị dọa cho sợ chết khiếp, quỳ gối hàng phục, rồi Tần vương phong Tiết Phương Trọng làm Binh mã Đại nguyên soái, đơn giản là muốn thống nhất Trung Nguyên. Mặt khác, Nam Tề mặc dù không có động tĩnh gì lớn, nhưng ở Giang Nam đã rất nhiều năm không có chiến tranh nên tài phú dồi dào, cũng không thể khinh thường được. Chỉ có Đông Ngô nằm cạnh Trường Giang, quốc thổ không lớn hơn Bình Nguyên quận bao nhiêu, đất đai thì bằng phẳng, không có địa thế hiểm yếu để phòng thủ, không đáng ngại. Nhưng nếu nay mai Đại Triệu chúng ta cùng Tây Tần giao chiến, có thể nào khẳng định Tây Tần sẽ không áp dụng chiến lược “Xa thân, gần đánh”, cùng hai nước kia hợp quân đánh Triệu sao? Đã thế, nhìn lại, trong triều đình Đại Triệu lúc này ngoại trừ mấy vị đại thần ra thì chẳng có mấy ai tài giỏi cả. Phương Lệnh Tín người này có tâm cơ âm trầm, thủ đoạn lão luyện, nhưng bởi vì quá ích kỷ, chỉ chú trọng bồi dưỡng vây cánh của Phương gia, nên Hoàng thượng đã sớm bất mãn với hắn ta. Tính ra Hoàng thượng đã chấp chính được gần hai mươi năm rồi, căn cơ trong triều ngày càng thâm hậu, gia phụ và Sở Thiên Phóng đều đã quy ẩn, đây chính là thời cơ thu về đại quyền của hắn, vì vậy sẽ trọng dụng hai vị bằng hữu thân tín Sở Danh Đường và Quách Hoài để thi hành kế hoạch.
Sở Lâm che miệng cười khúc khích, Sở Danh Đường bị phu nhân dùng câu cuối châm chọc, có chút xấu hổ.
Sở phu nhân lại nói tiếp:
- Năm đó, Triệu vương thường xuyên cải trang rời cung để cùng Sở Danh Đường và Quách Hoài kết bạn, lúc đó hai người bọn họ còn không biết thân phận của Triệu Vương nên đối xử như bằng hữu, không hề có cố kỵ gì. Ngày đó, vào dịp Tết Nguyên tiêu, ở kinh thành có mở hội hoa đăng, ba người bọn họ cùng nhau du ngoạn xem đèn, vừa lúc chứng kiến một vị thượng thư nào đó đùa giỡn con gái nhà lành giữa đám đông, ba người bọn họ máu anh hùng nổi lên, tiến tới ngăn cản, không nói nhiều liền đánh đấm luôn. Sở Quách hai người là con cháu nhà quan lại, nên hạ thủ cũng đúng mực, còn Triệu vương thì không có chút cố kỵ nào, toàn hạ độc thủ, hầu như đem vị thượng thư công tử kia phế đi. Không lâu sau, viện binh của đối phương lao tới, ba người bọn họ đánh không lại, đành chạy trối chết, may mà gặp được Vương gia tiểu thư Sở phu nhân ta che chở cho mới tránh được kiếp nạn này.
Sở Lâm cười khúc khích một hồi, cuối cùng nhịn không được, khen:
- Chị dâu quả không hổ là đại tiểu thư của Tĩnh Bắc Hầu phủ, có thể đối với triều chính phân tích một cách thấu triệt như thế.
Sở phu nhân không đáp, chỉ mỉm cười.
Sở Danh Đường nhíu mày nói:
- Dù thế nào đi nữa, ta vẫn cảm thấy Hoàng thượng hình như có thâm ý khác.
Sở Lâm tiếp lời:
- Trước tiên mặc kệ những điều này đi, đại ca, Hoàng thượng nói ngươi trong ba năm thời gian phải đem chiến sự tại Nam tuyến khống chế trong tay, chắc là không có vấn đề gì chứ?
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Chắc không thành vấn đề, Nam tuyến đại doanh Trần Thượng Chí và Vương Minh Viễn em họ của phu nhân đều là chiến tướng hạng nhất, chỉ cần gọt giũa thêm một chút tất sẽ thành châu báu, huống hồ bất kể là Nam Tề hay Đông Ngô, nhiều năm nay bọn họ không có chiến sự, quân kỷ bại hoại, tướng sĩ không đoàn kết, bọn họ không tấn công thì thôi, nếu đám đến thì quân ta một nhát dẹp tan tành.
Sở Lâm vỗ tay một cái, nói:
- Vậy để Vương Minh Viễn làm chính, Trần Thượng Chí làm phó. Trần Thượng Chí người này ta cũng nghe nói qua, khi tham chiến thì cực kỳ dũng mãnh, nhưng người này lại không hề có bối cảnh gì, nếu dùng hắn làm chính, tương lai có thể trở thành thế lực của triều đình, trừ phi hắn chấp nhận thuần phục đại ca, bằng không chỉ có thể là phó tướng. Vương Minh Xa chỉ cần có chị dâu ở bên, tất có thể áp chế hắn.
Sở Danh Đường gật đầu, thầm đồng ý.
Lúc này, quản sự phủ nội Lý Thành đi đến, trình lên một tấm bái thiếp:
- Lão gia, ngoài cửa có người cầu kiến, nói là từ kinh thành đến.
Sở Danh Dường có chút nghi hoặc, người nào ở kinh thành lại đến đây chứ. Ông ta cầm lấy tấm thiệp, mở ra nhìn, bất ngờ kinh ngạc hô một tiếng.
Sở Lâm vội hỏi:
- Là ai?
Sở Danh Dường hít một hơi thật dài, đáp lời:
- Là ấn ký của Sở phủ tại kinh thành, theo ấn ký này mà đoán thì người đến đây hẳn là Nhị thúc Sở Thiên Thành.
Sở Lam cả kinh thốt lên:
- Ông ta tới đây làm gì?
Sở Danh Đường nói:
- Mặc kệ ông ta vì sao mà đến, trước đi nghênh đón đã, dù sao ông ta cũng là trưởng bối.
Sở phu nhân tiếp lấy bái thiếp, nhìn qua một cái rồi nói:
- Không cần. Ông ta lần này chỉ lấy ấn ký của Sở phủ làm biểu thị chứ tuyệt không đề tên mình, xem ra không muốn người khác biết, vậy để Lý quản gia đưa ông ta vào đây là được.
Sở Danh Đường biết phu nhân vốn là đại tiểu thư của Tĩnh Bắc Hầu phủ, rất quen thuộc với lễ nghi của thế gia, liền sai Lý Thành đem hai người khách nhân kia vào thư phòng.
Đợi Lý Thành đi ra, Sở phu nhân suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Phu quân không cần lo lắng, nếu thiếp thân đoán không lầm, Sở Thiên Thành lần này đến đây hẳn mang một chuyện rất tốt.
Lý quản gia dẫn Sở Thiên Thành tới thư phòng, Sở Thiên Thành và thanh niên kia hướng Sở Lâm thi lễ nói:
- Tham kiến Quý phi nương nương.
Trong ngữ khí của bọn họ cũng không mang cảm giác ngạc nhiên, hẳn là đã biết Sở Lâm sẽ ở đây rồi.
Sở Lâm nói:
- Nhị thúc miễn lễ, đều là nhà mình cả, không cần đa lễ.
Nhìn thanh niên kia một cái, Sở Lâm hỏi:
- Vị này chính là?
Sở Thiên Thành vội đáp:
- Nó là cháu của lão phu, Sở Danh Tường, Tường Nhi, còn không mau bái kiến đại ca Sở Danh Đường và tẩu tẩu của ngươi.
Sở Danh Đường khoát tay ngăn lại, cười nói:
- Đều là người trong nhà cả, không cần khách khí như thế. Nhị thúc, Tường đệ xin mời ngồi.
- Nhị thúc lần này tới Bình Nguyên thành không biết có chuyện gì quan trọng?
Sở Thiên Thành cười nói:
- Lão phu lần này chính là tới thăm Sở Danh Đường hiền chất, nhân tiện cũng chúc mừng hiền chất vinh quang nhận chức thống lĩnh Nam tuyến đại doanh.
Sở Danh Đường chắp tay, nói:
- Chỉ là Hoàng thượng quá yêu mà thôi, tiểu chất thẹn không dám nhận.
- Ha ha, hiền chất khách khí rồi, phải là Hoàng thượng có mắt nhìn người tài, mà hiền chất lại có tài năng hơn người.
- Nhị thúc cũng khách khí rồi.
Sở Thiên Thành nói:
- Từ khi hiền chất tới Bình Nguyên quận nhậm chức tới nay, đem nơi này quản lý rất tốt, hướng đi chính xác, hành động quả quyết, vừa rồi ta cùng với Tường Nhi vào thành, nhìn qua một chút thấy bách tính Bình Nguyên thành đều an cư lạc nghiệp, ai cũng nói may mà có Sở đại nhân ngươi về đây.
- Nhị thúc quá khen.
Sở Danh Đường thân đầy kinh nghiệm quan trường, cho nên vẫn bình tĩnh đối đáp, tuy rằng lòng còn chất chứa nhiều nghi hoặc nhưng tuyệt không lộ nửa phần mất kiên nhẫn ra ngoài.
Hai người bọn họ ca tụng nhau một hồi, Sở Thiên Thành nói:
- Hiền chất tuy chỉ là Thái thú của một quận, nhưng vẫn thường chiếu cố đến các chi nhánh của Sở tộc tại ba quận phía Nam này, lão phu xin đa tạ.
Sở Danh Đường thầm nghĩ, cũng nhanh đến chủ đề chính a. Ông ta trong lòng tuyệt không tin Sở Thiên Thanh lặn lội đường xá xa xôi đến thăm và cảm tạ mình, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Đó là điều mà tiểu chất phải làm, dù sao tiểu chất cũng là người của Sở tộc.
Sở Thiên Thành nói:
- Đúng vậy, chúng ta đều chung một mạch họ Sở a. Từ lúc Thái tổ dựng nước tới nay, trong số mười vị đại tướng quốc thì người Sở gia chúng ta đã có ba, bốn người, lúc đại ca của ta còn đương vị tướng quốc, gần hai mươi năm trời quyền thế hiển hách, quả thực có một không hai. Nhưng tục ngữ có câu rất hay, “Thịnh cực nhi suy”( tạm dịch: Cực thịnh tất suy), ngay cả vị Tần vương khai quốc Đại Tần xưa kia, cả đời ngang dọc, thống nhất giang sơn rồi cũng phải chết đi. Sở tộc chúng ta phát triển mạnh mẽ, hào quang tỏa sáng đã nhiều năm trời như thế, coi như là một may mắn hiếm có rồi. Vậy, hiền chất ngươi cho rằng sau này chúng ta sẽ ra sao?
Sở Danh Đường cười đáp:
- Sở gia hiện tại có đại bá nắm quyền, lại có một vị mưu sĩ tài trí như Nhị thúc, không nên nói “Thịnh cực nhi suy” mới phải.
Sở Thiên Thành lắc đầu nói:
- Lão phu nghe nói, ngày đó trong triều đình, Hoàng thượng vốn đã quyết định để cho ngươi làm Lại bộ thượng thư, Quách Hoài làm Binh bộ thượng thư, trừ anh họ ngươi Sở Danh Đình ra, trong triều hầu như người nào cũng phản đối, cuối cùng chỉ đồng ý cho Quách Hoài về triều, như vậy xem ra các đại thần trong triều vẫn có kiêng kỵ quá sâu xa đối với Sở gia chúng ta.
Sở Danh Đường nhàn nhạt nói:
- Danh Đường thân là thần tử của Đại Triệu, vô luận có bất cứ chức vị gì đều luôn cung cúc cung tận tụy, chết mới thôi.
Sở Thiên Thành thở dài nói:
- Danh Đường à, Nhị thúc vốn là một người thẳng thắn, ngươi có gì cứ nói. Chúng ta trước đây tại kinh thành đúng là có lỗi với ngươi, trong gia tộc còn có người chèn ép ngươi nhiều lần, lão phu biết ngươi rất bất bình trong lòng.
Ánh mắt của Sở Danh Đường lạnh lẽo nhưng miệng vẫn cười nói:
- Nào có việc này chứ, ở kinh thành Sở gia luôn luônn chiếu cố cho Sở Danh Đường, ngày đó, lúc Danh Đường và chuyết kinh thành thân, chẳng phải đại bá đích thân đứng ra làm người chủ hôn đó sao?
Sở Thiên Thành giả bộ không nghe thấy mấy lời này, tiếp tục nói:
- Nhưng Danh Đường ngươi dù sao cũng mang họ Sở, đi tới đâu người ta cũng đều cho ngươi là người của Sở tộc, cho dù là đương kim Hoàng thượng đi nữa cũng không hoàn toàn coi ngươi là ngoại nhân của Sở gia.
Mặt Sở Danh Đường trầm xuống:
- Nhị thúc, lời này của người có ý tứ gì?
Sở Thiên Thành ngược lại không trả lời ngay mà nói với Sở Danh Tường đang đứng ở bên cạnh:
- Ngươi trước tiên hãy đi ra ngoài, đứng gác ở ngoài cửa.
Sở Danh Tường mặc dù có vài phần không muốn nhưng không dám làm trái ý Sở Thiên Thành, đành đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Thiên Thành lúc này mới hướng Sở Danh Đường nói:
- Đại bá Thiên Phóng của ngươi nhờ lão phu đưa cho hiền chất một món quà.
Sở Danh Đường vẫn lạnh lùng nói:
- Tiểu chất thuộc hàng vãn bối, nào dám nhận quà của đại bá chứ.
Sở Thiên Thành móc một hộp gấm từ trong người ra, nói:
- Hiền chất hãy nhìn nó trước đã.
Sở Danh Đường nhận lấy rồi mở ra, chưa kịp nói gì thì Sở phu nhân đã thốt lên:
- Sở phủ Nghi trượng bài.
Sở Danh Đường có chút không dám tin, nhìn kỹ lại thì thấy quả đúng là Nghi trượng bài, vật đại biểu cho quyền lực của trưởng lão của Sở thị gia tộc.
Sở Thiên Thành nói:
- Đây là Nghi trượng lệnh bài của Sở gia tông chủ, hiền chất nếu tiếp nhận nó rồi, thì trong Sở thị bộ tộc sẽ đứng trên hàng lão phu, chỉ dưới Sở thị tông chủ mà thôi.
Sở Danh Đường ba người thoáng nhìn nhau một cái, không ai ngờ được Sở Thiên Phóng lại phóng khoáng đến như vậy.
Sở Lâm đột nhiên nói:
- Nhị thúc, nếu đại ca của ta không có địa vị cao như hiện nay, chưa hẳn Sở gia tại kinh thành sẽ đối xử với đại ca của ta như thế này.
Sở Thiên Thành cũng thẳng thắn đáp:
- Đúng vậy, nhưng sợ rằng phải đối xử với nữ hiền chất còn hơn thế nữa, quả thực ảnh hưởng của ngươi đối với Hoàng thượng tại Hậu cung không ai có thể bì được.
Vừa đáp lời Sở Lâm xong, ông ta liền quay sang phía Sở Danh Đường nói:
- Tông chủ còn nhờ ta chuyển một câu nói cho hiền chất.
Sở Danh Đường còn đang lật xem khối lệnh bài, thuận miệng hỏi:
- Nói thế nào?
Sở Thiên Thành chậm rãi nói từng câu từng chữ:
- Tông chủ đồng ý, ngày mà ngươi leo lên ngôi vị tướng quốc, đó là ngày ngươi sẽ trở thành Sở thị tông chủ.
Lời nói này có hiệu lực long trời lở đất khiến ba người Sở Danh Đường choáng váng cả đầu óc, Sở Lâm nhảy dựng lên, vô ý thức bật thốt:
- Ngươi nói cái gì?
Sở Thiên Thành mỉm cười nói:
- Nữ hiền chất, Nhị thúc đã nói rất rõ ràng rồi đó thôi.
Sở Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vậy Sở Danh Đình thì sao chứ? Hắn ta hiện tại thân là Hình bộ thượng thư. Không phải là vị tông chủ kế tiếp mà các người đã sớm chọn sao?
Sở Thiên Thành cười khổ một chút rồi đáp lời:
- Cái chức Thượng thư này của Danh Đường cũng chỉ là một thứ an ủi của Hoàng thượng ban cho, khi đại ca đồng ý quy ẩn mà thôi, những năm gần đây tại Hình bộ mà nói hắn chỉ là một kẻ vô tích sự, làm sao có thể khiến đại ca yên tâm nhường chức vị tông chủ cho hắn chứ? Danh Đường, tông chủ hoàn toàn đồng ý, chờ ngươi trở về triều, lúc đó chúng ta sẽ chuyển Danh Đình ra ngoài làm Thái thú của một quận nào nó, nếu như Danh Đình mà đem lại phiền phức cho ngươi thì ngươi cứ mặc sức mà xử lý, không cần phải lo lắng gì cả.
Ba người Sở Danh Đường yên lặng không nói, bọn họ đều biết chức vị Thượng thư so với Thái thú còn cao hơn nhiều, từ trước đến nay chỉ có từ Thái thú lên tới chức vị Thượng thư, chứ Thượng thư mà đi làm Thái thú thì xem ra Sở gia đã quyết tâm gán cho Sở Danh Đình một cái tội danh nào đó để lấy cớ mà phế chức vị của hắn, còn cái câu “mặc sức mà xử lý” kia chẳng khác nào đem tính mạng của Sở Danh Đình trao vào trong tay của Sở Danh Đường, tùy Sở Danh Đường hắn xử trí.
Sở Danh Đường bỗng nhiên cười nói:
- Nhị thúc từ kinh thành đến đây, đường xá xa xôi, hẳn là rất vất vả rồi, để tiểu chất trước tiên sai hạ nhân đưa Nhị thúc và Danh Tường đệ đi nghỉ tạm một chút, tối nay sẽ làm cơm đón chào Nhị thúc tới thăm.
Sở Thiên Phóng cũng cười nói:
- Vậy đa tạ hiền chất, ta lâu rồi nghe nói Tây hồ của Bình Nguyên thành có phong cảnh đẹp vô cùng, Nhị thúc quả thực cũng muốn đi ngó xem sao.
Sở Danh Đường nói:
- Tất nhiên rồi, đến lúc đó tiểu chất nhất định sẽ tự mình đưa Nhị thúc đi.
- Người đâu, mau đưa khách tới nghỉ tạm tại khách phòng, Nhị thúc, xin mời người.
Đưa Sở Thiên Thành ra khỏi cửa xong, Sở Danh Đường trở lại trong phòng. Ba người trầm mặc một hồi. Sở phu nhân đột nhiên nở nụ cười.
- Khá lắm, Sở Thiên Phóng, thiếp thân thực sự bội phục kẻ này, vì an nguy của gia tộc mà ông ta có thể sử dụng thủ đoạn như vậy, thảo nào mà ông ta có thể cầm giữ triều chính những hai mươi năm. Phu quân, thiếp thân vốn luôn tức giận và bất bình vì gia phụ nhiều năm trời luôn bị đại bá của ngươi áp chế, đến hôm nay thiếp không thể không nói, gia phụ tuyệt không thể oán trách ai được.
Sở Lâm liền hỏi:
- Ý tứ của tẩu tẩu là việc này cực kỳ có lợi đối với chúng ta ư?
Sở phu nhân liếc mắt nhìn Sở Danh Đường, cười mà không nói, bà ta cũng tin tưởng trượng phu đã nhìn thấu ảo diệu trong đó. Cho dù trước mặt Sở Lâm đi nữa, bà ta cũng không muốn khoe khoang trước mặt chồng, làm một nữ tử được giáo dục trong một thế gia đại tộc ở thời đại này, lại có phúc cưới được một người chồng tài trí rất cao và yêu thương mình, thì cái mà bà ta quan tâm nhất chính là giúp chồng dạy con.
Sở Danh Đường trầm tư một chút rồi nói:
- Việc này nếu suy cho cùng thì hợp tác thì có lợi mà tách ra thì cả hai đều có hại. Kiêng kỵ của hoàng thượng đối với tồn tại của Sở gia vốn đã có từ lâu, tuy rằng đại bá đã thoái ẩn, nhưng ông ta ở phía sau màn vẫn nắm mọi việc trong tay nên vị thế của Sở gia ở trong triều vẫn chưa suy giảm. Nếu muốn diệt trừ Sở gia gọn ghẽ từ gốc đến ngọn, Hoàng thượng rất dễ lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương, đã thế còn có thể dẫn đến bạo loạn trong thiên hạ. Hiện nay, biên cương của Đại Triệu vẫn còn không yên, bốn bề thọ địch, cho nên Hoàng thượng sẽ không thể làm điều dại dột như thế. Mặt khác, nếu dùng vi huynh để đối phó với Sở gia tại kinh thành, mà vi huynh cũng là người của Sở tộc, với địa vị và thân phận cao vời rất dễ khiến không ít tộc nhân bất mãn, bất quá cũng không đến nỗi tranh đấu một mất một còn ngay lập tức. Thế nhưng, nếu ngày sau vi huynh bất trung với hoàng thượng thì…
Nói đến đây, thanh âm của Sở Danh Đường hạ thấp xuống rồi không nói nữa.
Sở Lâm tiếp lời:
- Nếu như đại ca bất trung thì hoàng thượng vẫn có thể dễ dàng lật ngươi ngã lộn ngược, mà không có Sở thị tộc nhân tương trợ thì đại ca đúng là thân cô thế cô, đã thế còn có người đứng vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Càng nghĩ tới những tính toán tâm cơ đầy âm hiểm của con người ta, Sở Lâm càng cảm thấy sợ.
Chí lớn nhưng tài mọn.
Sở phu nhân thầm nghĩ trong lòng, chỉ vì cố kỵ Sở Lâm nên không tiện nói ra, liền hướng Sở Danh Đường nói:
- Phu quân, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào cho phải.
Sở Danh Đường lắc đầu đáp:
- Vi phu mặc dù có hiềm khích với Sở gia tại kinh thành, nhưng tuyệt sẽ không làm những việc gia hại tộc nhân.
Sở phu nhân gật đầu nói:
- Phu quân nói thật hay. Sở Thiên Phóng người này vì an toàn của cả Sở thị gia tộc mà ngay cả con ruột cũng có thể loại bỏ, ông ta nếu đáp ứng với việc nhường chức vị tông chủ của Sở gia này cho ngươi thì chắc chắn đã quyết định hoàn toàn trợ lực cho phu quân. Trừ phi trong Sở gia tại kinh thành đột nhiên xuất hiện một người nào đó tài hoa tuyệt thế có thể uy hiếp được phu quân, nhưng thiếp thân nghĩ khả năng này tuyệt không lớn, nếu không Sở Thiên Phóng đã đợi thêm một thời gian nữa mà không cần phải vội vã truyền cho phu quân cái Nghi trượng lệnh bài và hứa hẹn kia.
Sở phu nhân nhìn Sở Lâm một chút:
- Kỳ thực nếu phu quân đáp ứng việc này thì tiểu muội cũng có lợi lớn.
Sở Lâm ngạc nhiên thốt lên:
- Muội ư?
Sở phu nhân cười nói với Sở Danh Đường:
- Ngươi nghĩ xem, tiểu muội ở trong cung bị người ta xa lánh, mà người đại ca ruột thịt duy nhất lại ở nơi xa tít tắp Bình Nguyên quận, căn bản có muốn cũng không giúp được gì. Nhưng nếu Sở gia ở kinh thành toàn lực hỗ trợ tiểu muội, hơn nữa lại có Vương gia chúng ta đứng ở bên cạnh, trên dưới trái phải đều thu xếp tốt thì uy tín và oai lực của tiểu muội tại Hậu cung tăng lên rất nhiều. Ả Hoàng hậu kia mặc dù mẫu bằng tử quy, nhưng bất quá chỉ là cháu của Lễ bộ thượng thư Viễn Phương, làm sao có thể đánh đồng cùng chúng ta được. Đến lúc đó, nếu ả ta dám quở mắng tiểu muội ngươi nữa thì ngươi có thể vả thẳng vào mồm ả ta rồi.
Sở Lâm nhịn không được cười lên một tiếng:
- Ta nếu được tẩu tẩu chia cho chút lợi hại thì đã sớm sống rất yên ổn ở Hậu cung rồi.
***
Sau khi yến tiệc xong xuôi, phu phụ Sở Danh Đường lưu Sở Thiên Thành ở lại trong thư phòng uống trà.
Mấy người bọn họ hàn huyên chuyện trên trời dưới đất một hồi, Sở Thiên Thành cuối cùng không muốn vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng:
- Danh Đường, ngươi dự định trả lời tông chủ thế nào?
Sở phu nhân nâng bình trà rót đầy chén của Sở Thiên Thành xong, cười cười nói:
- Nhị thúc, chúng ta cứ minh bạch mà nói chuyện đi, sự hứa hẹn của Sở đại bá kỳ thực cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn đối với phu quân của chất nữ cả.
- Hử?
Sở Thiên Thành nói:
- Nữ hiền chất ngươi vì sao lại nói vậy?
Sở phu nhân khẽ cười nói:
- Đại bá bỏ con ruột mà lập phu quân của chất nữ làm Sở gia tông chủ củng chỉ là vì bất đắc dĩ mà làm. Sở Danh Đình tuy là kẻ chẳng ra gì nhưng xưa nay vẫn nỗ lực phấn đấu cho cái chức vị tông chủ Sở gia, đại bá nếu để Danh Đường làm tông chủ, chỉ sợ rằng trong Sở gia sẽ tái diễn lại màn Vũ đế giết Đổng gia năm xưa mà thôi.
- Tú Hà chất nữ quả nhiên vừa xinh xắn lại thông minh, một lời thẳng thắn mà chứa đầy lợi hại.
Sở Thiên Thành cười cười, từ trong lòng móc ra một phong thư rồi nói:
- Nhị thúc tuổi đã lớn rồi, trải qua một quãng đường dài vất vả từ kinh thành đến đây xém chút nữa quên mất cái này, đây là thư nhà của cha ngươi nhờ gửi cho ngươi và Danh Đường.
Phu phụ Sở Danh Đường cảm thấy rất kỳ quái, Vương Liệt và Sở Thiên Phóng trong triều đình vốn luôn luôn ở thế không đội trời chung, thế nào mà lần này lại nhờ Sở Thiên Thành đem thư hộ thế?
Sở Danh Đường cầm lấy bức thư, mở ra đọc, trong thư chỉ có vẻn vẹn tám chữ:
- Nhận tổ quy tông, kỳ ích vô cùng.
( tạm dịch: Nhận lại tổ tông, vô cùng lợi ích.)
Phu phụ hai người mắt nhìn mắt, thần sắc cực kỳ cổ quái. Vừa rồi Sở Danh Đường còn lo lắng trong bụng, nếu mình đáp ứng Sở Thiên Phóng thì sẽ ăn nói như thế nào với nhạc phụ, thật không ngờ lão nhân gia lại không phản đối mà còn viết thư khuyên mình nhận lại tổ tông.
Sở Thiên Thành cũng thập phần hiếu kỳ với nội dung của bức thư. Khi Sở Thiên Phóng giao cho ông ta bức thư này cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lệnh cho ông ta chuyển thư này cho phu phụ Sở Danh Đường. Ông ta cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, từ lúc nào mà đại ca và Vương lão thất phu đã biến chiến tranh thành tơ lụa cơ chứ?
Sở Danh Đường liếc mắt nhìn phu nhân một cái, Sở phu nhân khẽ gật đầu, bà ta tuy rằng vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng phong thư này chính thật là do phụ thân của bà ta viết.
- Xin Nhị thúc chờ một chút.
Sở Danh Đường đứng dậy nói:
- Phu phụ tiểu chất xin phép ra ngoài một chút.
- Danh Đường cứ tự nhiên.
Vào trong nội thất, Sở Danh Đường liền hỏi:
- Phu nhân, ngươi nói xem, nhạc phụ đại nhân viết vậy là có ý tứ gì?
- Thiếp thân cũng không rõ.
Sở phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bất quá, nhiều năm qua thiếp thân luôn cảm thấy có chút kỳ quái, gia phụ rõ ràng có nhiều lần có thể đả kích thế lực của Sở gia mà không cần phải e ngại việc gì cả, thế nhưng ở thời khắc chủ chốt lại mắt nhắm mắt mở, cứ thế để những cơ hội tốt đó qua đi. Lại nói, trăm năm gần đây Sở Vương hai nhà tranh đấu với nhau không ngừng nghỉ, nhưng toàn là vì những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, có lúc từ bé xé ra to rồi từ to hoàn toàn thu nhỏ lại. Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì?
Sở Danh Đường hít một hơi thật sâu:
- Cái này cũng không phải là không có khả năng. Theo vi phu biết, năm đó Tiên Hành và Trấn Xa hai vị gia tổ đi theo dưới trướng của Thái tổ. Hai người này vốn là bạn tốt của nhau, chẳng biết vì sao, sau khi Đại Triệu dựng nước thì trở mặt thành thù, không đội trời chung. Thái tổ nhiều lần trấn an nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì, đành phải điều Vương Trấn Xa tới Bắc Cương đại doanh, còn Thiên Hành thì giữ lại trong triều đình, trở thành vị tướng quốc đầu tiên của Đại Triệu. Nếu như việc này là do hai vị tổ tiên cố ý làm ra thì có thể nói là mưu tính sâu xa a.
- Không sai, không sai.
Sở phu nhân liền tiếp lời:
- Từ đó đến giờ, Thái tổ và các vị Hoàng thượng sau này luôn luôn dùng Sở Vương hai nhà kiềm chế lẫn nhau, mà trong chín đại thế gia khai quốc công thần thì ba gia tộc Hoàng, Tạ, Lâm không quá mười năm sau bị tru sát hầu hư không còn, mà tội danh thì mơ mơ hồ hồ, rất đáng ngờ. Nhị vị tổ tiên của chúng ta có chiến công còn hiển hách hơn các thế gia đại tộc kia nhiều, cho nên việc may mắn thoát khỏi cái họa diệt tộc kia rất có thể liên quan tới việc này.
Sở Danh Dường vỗ tay một cái:
- Nói như vậy, việc đại bá chấp nhận nhường chức vị Sở gia tông chủ cho vi phu kia, không chừng cũng có công lao của nhạc phụ đại nhân.
- Không thể nói "không chừng" được mà là khẳng định, bằng không sẽ chẳng để cho Sở Thiên Thánh đem thư trao tận tay cho phu phụ chúng ta.
Sở phu nhân mặt chợt hiện lên vẻ giận dữ:
- Hừ, đại sự lớn như vầy mà phụ thân lại dấu diếm ta bao nhiêu năm trời. Khiến ta khi xưa ngày đêm khổ tâm vì phụ thân nghĩ cách đối phó với Sở Thiên Phóng, giờ nhìn lại, tất cả đều là vô ích hết!
Sở Danh Đường an ủi:
- Cũng không trách được nhạc phụ đại nhân, đại sự cơ mật như vậy, sợ rằng chỉ có duy nhất tông chủ của hai nhà mới được biết, phu nhân không nhận thấy khuôn mặt của Nhị thúc tràn đầy nghi ngờ đó ư!
Sở phu nhân hừ một tiếng, không thèm trả lời.
- Làm phiền Nhị thúc đợi lâu.
Sở Danh Đường từ trong nội thất đi ra, Sở Thiên Thành thấy vẻ mặt của Sở phu nhân đi sau hắn có vẻ không được tốt lắm, không khỏi thấp thỏm trong lòng, vội nói:
- Danh Đường…
- Nhị thúc.
Sở Danh Đường tâm ý đã định:
- Danh Đường thân là Sở thị tộc nhân, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng đều bảo vệ quyền lợi của Sở thị bộ tộc.
Tâm tình của Sở Thiên Thành lúc này mới thả lỏng xuống một chút, cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Danh Đường hiền chất quả nhiên là một người trọng tình nghĩa.
- Nhưng tiểu chất cũng có hai lời thỉnh cầu.
- Cứ nói đi!
- Thứ nhất, Sở gia ở kinh thành phải toàn lực tương trợ tiểu muội, giúp đỡ nàng ta nắm quyền tại Hậu cung.
- Cái này thì đương nhiên rồi, tổng chủ và đại tẩu nhất định sẽ coi nữ hiền chất như con gái ruột của mình.
- Thứ nhì, việc này nếu đề nghị thì quả có chút trắng trợn, nhưng mong tông chủ và Nhị thúc tốn chút công sức, nhất là đối với những trưởng lão chấp sự. Danh Đường không muốn sau này khi tiếp nhận chức vị tông chủ mà trong tộc vẫn còn có người nào đó không phục.
Sở Thiên Thành suy nghĩ một chút rồi đáp lời:
- Có thể làm được. Tông chủ và Nhị thúc ta đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ cho Danh Đường.
Sở Danh Đường cười nói:
- Vậy tông chủ và Nhị thúc còn muốn Danh Đường làm gì nữa không?
Sở Thiên Thành lắc đầu nói:
- Không còn gì nữa, chỉ cần Danh Đường lúc nào cũng lấy Sở gia làm trọng là được rồi.
Sở Thiên Thành biết, với đại sự bậc này, chỉ cần Sở Danh Đường đã toàn tâm toàn ý làm thì mình không cần phải nói nhảm làm gì.
- Danh Đường sẽ luôn làm hết sức mình.
- Vậy chúng ta hãy đập tay thề một cái.
- Bộp!
Tay của hai người họ xiết chặt lấy nhau tại không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...