Sở Thị Xuân Thu

Lúc này Sở phu nhân lại có chút phiền muộn:
- Hiên nhi và Nguyên nhi đã nhận lệnh, việc này phải báo cho Phương Lệnh Tín và Quách Hoài, không biết bọn họ có làm khó dễ không nữa?
Sở Danh Đường cười nói:
- Phu nhân yên tâm, hai người bọn họ tuyệt đối không làm khó dễ đâu.
Sở phu nhân nghe thế ngạc nhiên:
- Vì sao phu quân lại khẳng định như vậy?
Sở Danh Đường cười cười rồi đem chuyện hôm nay hắn cầu thân với nữ nhi của Quách Hoài ra nói lại một lượt, Sở phu nhân nghe xong che miệng cười khúc khích:
- Vậy còn Phương Lệnh Tín thì sao?
Sở Danh Đường cười nói:
- Sở gia chúng ta cầu thân Quách gia nữ nhi, còn Phương gia lại muốn cầu thân Hân nhi nhà ta.

Sở Danh Đường lại đem chuyện Phương Lệnh Tín cầu thân kể lại cho Sở phu nhân nghe. Sở phu nhân nửa tin nửa ngờ, cùng với Sở Danh Đường cân nhắc nhiều lần, lúc sau mới nói:
- Thảo nào gia phụ nói Phương Lệnh Tín là người tráo trở, thay đổi cực nhanh, làm thiếp chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Chín đại thế gia đến nay chỉ còn lại Sở Vương Phương ba nhà cũng không phải không có đạo lý.
Sở Danh Đường nói:
- Phu nhân cũng cảm thấy lời của Phương Lệnh Tín là thật sao?
Sở phu nhân nói:
- Hắn nghĩ chuyện đó đối với Sở gia và Phương gia vô hại, trong sáu bộ chỉ có Quách Hoài và Lương Thượng Duẫn là người của Hoàng thượng, nếu có thể đem bọn họ trừ bỏ đi thì chẳng khác nào chặt hai tay của Hoàng thượng, mà Hình bộ quyền thế thua xa Lại bộ, cho nên Phương gia chỉ có cách dựa vào hai nhà Sở Vương chúng ta thôi. Sau này con hắn Phương Trung Thành thành thân với Hân nhi nhà chúng ta, lại sinh con cháu, thử hỏi Hoàng thượng làm sao tín nhiệm hắn nữa.
Sở phu nhân đột nhiên bật cười:
- Chỉ là kể từ đó, Hoàng thượng ngoại trừ Quách Hoài ra, làm gì còn ai để dung nữa đây? Trong số các đời Hoàng thượng của Đại Triệu thì người bị chúng thần xa lánh như vậy, chắc cũng chỉ có mình hắn thôi.
Sở Tranh sau khi tĩnh dưỡng mười ngày, thương thế cũng đã tạm ổn. Sở Lâm rất yêu thương cháu trai, Sở Tranh ở trong cung bị thương khiến Sở Lâm cảm thấy rất áy náy, liền truyền cho mấy ngự y y thuật cao minh trong cung đến túc trực trong Sở phủ. Tuy vậy Sở Lâm vẫn vô cùng lo lắng, liên tục hạ lệnh đem những vật liệu vô cùng trân quý trong cung đưa đến Sở phủ, nhân sâm toàn loại trên nghìn năm, tuyết liên thì mang đến hàng thùng, khiến cho Ngô An Nhiên nhìn thấy mà thèm rỏ dãi, đây quả thực đều là ước mơ của người luyện võ mà, vì thế liền thường xuyên mượn cớ đến thăm Sở Tranh, sau đó cứ ung dung cầm một ít đi, ông ta vốn muốn tạo lập căn cơ cho hai đứa con của mình.

Sở Tranh thấy vậy có chút không hợp lý, bèn nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, sư đệ sư muội tuổi còn nhỏ, cơ thể cũng không cho phép dùng nhiều như vậy, huống gì sư phụ cũng nói qua, dược vật đối với luyện công còn có tác dụng phụ, không thể lạm dụng. Không bằng sư phụ đưa cho Âu Dương Chi Mẫn dùng một ít, dù sao hắn cũng là ký danh đệ tử của người, nếu võ công thấp kém quá chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh của sư phụ sao?
Ngô An Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, liền phối chế một ít dược hoàn rồi đưa cho Âu Dương Chi Mẫn dùng. Huyết Ảnh tông truyền thừa đã gần nghìn năm, cũng tích luỹ được không ít phương pháp chế luyện bí truyền, chỉ là tài liệu rất khó kiếm, nhưng hôm nay vật liệu đã có kho thuốc của đại nội cung cấp, Ngô An Nhiên được dịp trổ tài, cả ngày chỉ ở trong phòng chuyên tâm luyện thuốc. Âu Dương Chi Mẫn cũng thật có phúc, võ công Ma môn luôn luôn lấy tiến độ làm trọng, hôm nay lại có các loại dược hoàn bổ trợ công lực, lại có Ngô An Nhiên vì hắn mà đả thông kinh mạch, ngắn ngủn trong mười ngày, nội công Huyết Ảnh tông đã có chút thành tựu.
Sở Tranh thấy thế có trong lòng cảm thấy phiền não, hắn cũng dùng dược hoàn không ít, nhưng cảm thấy hiệu quả không rõ ràng như Âu Dương Chi Mẫn. Nghe Ngô An Nhiên giải thích, là do hắn trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông, lại còn tập loại công phu trầm ổn là Long Tượng Phục Ma công, nếu chỉ xét về nội lực, Sở Tranh có thể nói là đã đạt tới cảnh giới đại thành, cho nên dược vật rất khó có tác dụng gì lớn đối với hắn. Nhưng tất nhiên dược vật cũng không phải vô dụng, Sở Tranh do phải chịu một đòn nghiêm trọng của Triệu Minh, nên đã đem nội lực của bản thân phát hết ra ngoài, nhưng những dược vật này lại có công dụng bồi bổ kinh mạch, dùng không bao lâu đã hồi phục như cũ, hơn nữa nhờ dược vật mà Sở Tranh đã luyện tới tầng thứ năm của Long Tượng Phục Ma công.
Ngoài ra Sở Tranh còn từ trong cung thu được một thứ ngoài ý muốn, chính là thánh dược trị thương Hồi Thiên đan của Diệp môn do Triệu Mẫn cho người mang đến cùng với một phong thư. Sở Tranh mở phong thư ra nhìn một chút, thấy Triệu Mẫn chỉ viết mấy câu đơn giản, nói rằng cảm thấy rất áy náy việc Sở Tranh bị thụ thương ở trong cung, sau này sẽ không để sự việc như thế xảy ra nữa. Sở Tranh cũng không để ý chuyện này lắm, chỉ là thấy Triệu Mẫn sao lại những chữ viết trong thư lại bị nhoè đi như vậy, lại có nhiều vết ố vàng, thực ra Sở Tranh không biết, lúc Triệu Mẫn viết thư này lại nhớ đến cô cô Triệu Minh của mình, nhịn không được mới âm thầm khóc làm ướt đẫm phong thư.
Ngô An Nhiên lúc đầu có ý xem thường Hồi Thiên đan, nhưng sau một hồi quan sát, lại nếm thử một chút, mới thay đổi sắc mặt, cười gượng nói:
- Diệp môn quả nhiên có bản lĩnh, nhưng đan dược luyện ra chỉ dùng để cứu người, nếu so về việc tăng cường công lực bản thân thì không thể bằng đan dược của ta được.
Nói xong ông ta liền đưa Hồi Thiên đan lại cho Sở Tranh sử dụng.
Sở Tranh nhất quyết không chịu ăn, hoá ra vì Ngô An Nhiên đã liếm qua, trên mặt thuốc vẫn còn dính nước bọt của hắn. Ngô An Nhiên khuyên cả nửa ngày, cuối cùng cũng không chịu được mà điểm huyệt Sở Tranh, dùng tay bóp miệng mà ấn Hồi Thiên đan vào.

Sở Tranh có thương thế trong người, nên không thể phản kháng được, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn Ngô An Nhiên.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt cũng đã một tháng, Sở Tranh vừa dùng dược vật của Ngô An Nhiên vừa nhận nội lực của ba vị cao thủ tiền bối của Ưng đường để trị thương, công lực cũng đã hoàn toàn hồi phục như cũ. Những người này cũng rất quý mến Sở Tranh, một người cười nói:
- Từ trước đến giờ Ưng đường Đường chủ đều là văn sĩ yếu nhược, vì bảo vệ an toàn cho Đường chủ nên bọn chúng ta phải tính toán tỉ mỉ đường đi nước bước, bảo vệ chu toàn, nhưng Đường chủ còn chưa thành niên mà có thể tiếp được một chưởng của môn chủ Diệp môn, thực sự là rất giỏi.
Sở Tranh bề ngoài thì ra vẻ trẻ con nghe lời dạy bảo, nhưng trong lòng âm thầm phát thệ, vì một chưởng phải chịu này ta nhất định phải đem Diệp môn dẫm đạp dưới chân mới hả dạ.
Ngày lễ tuyển mĩ nữ càng ngày càng đến gần, Sở Tranh trong lòng vẫn lo lắng việc của Võ Mị Nương. Tuy rằng theo tin tức từ Vạn Hoa lâu truyền đến, có thể khẳng định Võ Mị Nương này không hề có quan hệ gì với Võ Tắc Thiên, hơn nữa phụ thân của Võ Nị Nương này cũng không phải là Võ Sĩ Hoạch, cũng không phải con cháu nhà quan lại gì, chỉ là một trẻ mồ côi do Vạn Hoa lâu thu dưỡng từ bé, do trên ngực có tấm ngọc bài khắc chữ “Võ”, lại luyện công phu “Mị hoặc chúng sinh” nên mới gọi là Võ Mị Nương. Tuy vậy Sở Tranh trong lòng vẫn thấy thấp thỏm không yên, bèn lôi kéo Ngô An Nhiên và Trương Bá Xương đi Trần huyện một chuyến.
Chiếc xe ngựa Sở Tranh đang ngồi được điều khiển bởi một đệ tử của Trương Bá Xương, đây cũng chỉ là một chiếc xe ngựa phổ thông trong thành, Trương Bá Xương cũng biết sự việc lần này trọng đại, nên người dẫn đi theo chính là người tâm phúc, mã phu cũng là từ kinh thành tới. Sở Tranh sờ lên thành xe, không thấy một chút bụi bẩn nào, chắc là được tẩy rửa qua vài lần rồi, chỉ là chiếc xe quá nhỏ, vừa chạy vừa lắc lư theo sỏi đá bên đường, nhưng làm Sở Tranh khó chịu nhất là một mùi tanh tưởi phảng phất trong xe, khiến hắn chỉ muốn nôn ra cho thoải mái.
Sở Tranh nhìn sang Ngô An Nhiên và Trương Bá Xương, thấy bọn họ thần sắc vẫn như thường. Sở Tranh ở bên cạnh không khỏi cười khổ, thực sự là mình sống trong phú quý lâu ngày quá rồi, những vật dụng dùng hàng ngày đều là đồ xa hoa đắt tiền, hôm nay ngồi trên xe ngựa bình dân mới thấy không quen chút nào.
Vào đến cổng thành của Trần huyện, Trương Bá Xương chui ra khỏi thùng xe, ngồi lên bên cạnh đệ tử của hắn để chỉ đường. Tới một đầu ngõ, Trương Bá Xương và Ngô An Nhiên xuống xe, dặn dò đệ tử ở đây chờ, sau đó ba người hướng thẳng vào một ngõ hẻm đi tới.
Trương Bá Xương dẫn Sở Tranh và Ngô An Nhiên vòng vo một hồi, sau đó từ trong ngõ đi ra, tới một con đường khác. Sở Tranh nhìn Trương Bá Xương âm thầm bội phục, lão nhân này thoạt nhìn rất hèn nhát vô năng, nhưng thực ra tâm tư vô cùng tinh tế, cẩn mật với cả người đánh xe của mình. Thực ra không cần phải đi lâu như vậy, cứ trực tiếp đánh xe ngựa đến thẳng đây là được, nhưng Trương Bá Xương lại cho xe dừng lại ở xa, rồi lại đi lòng vòng mấy lượt mới đến được nơi đây, Thanh đường chính là một tổ chức mật thám, làm việc cực kỳ cẩn thận, cho nên có thể thấy Trương Bá Xương đã làm rất tốt bổn phận của mình. Chỉ từ điểm đó mà nói, Sở Tranh tự thấy mình không bằng, Ưng đường cũng là một tổ chức ngầm, nếu mình thân là Đường chủ, thì cũng phải có được tác phong như vậy, thái độ làm việc phải cẩn trọng chu toàn, xem ra phải học tập Trương Bá Xương rồi.
Trương Bá Xương dẫn hai người đến trước cửa một căn nhà, rồi đưa tay gõ cửa. Chỉ một lát sau, một lão đầu khoảng hơn sáu mươi tuổi ra mở cửa, chờ ba người tiến vào trong sân liền cẩn thận đóng cửa lại. Lão nhân quay sang ba người thi lễ, Trương Bá Xương gật đầu ra hiệu với lão đưa Sở Tranh và Ngô An Nhiên tới phòng khách ngồi.
Sở Tranh ngồi ở giữa phòng, Ngô An Nhiên và Trương Bá Xương phân ra ngồi ở hai bên hắn. Theo lý mà nói, Ngô An Nhiên là sư phụ của Sở Tranh, không phải ngồi ở phía dưới, nhưng Ngô An Nhiên cũng lạ, tại Sở phủ lúc nào cũng nghiêm khắc với Sở Tranh, nhưng khi rời khỏi Sở phủ thì rất ít lên tiếng, luôn theo sát phía sau Sở Tranh, chuyện gì cũng đều do Sở Tranh làm chủ. Sở Tranh mới đầu còn có chút không quen, nhưng lâu ngày đều như vậy nên trong lòng cũng không thấy kỳ lạ nữa.

Ba người ngồi trong phòng một hồi, nhưng không thấy có người đến đây. Trương Bá Xương đứng ngồi không yên, quay sang cáo lỗi với Sở Tranh, sau đó đứng dậy đi vào phía nhà trong. Chỉ lát sau, một thiếu nữ đi ra, rót trà cho Sở Tranh và Ngô An Nhiên, sau đó cung kính đứng ở một bên hầu hạ.
Sở Tranh nhìn nàng một cái, chỉ thấy da nàng trắng muốt, cặp mắt to tròn, lông mày lá liễu, hình dáng cũng bình thường, chắc là tỳ nữ ở đây. Do vậy Sở Tranh cũng không để ý nữa, cứ ngồi uống trà, kiên nhẫn chờ chủ nhân nơi này tới.
Đợi một lúc lâu, Sở Tranh dần mất kiên nhẫn, định quay sang bảo tỳ nữ áo xanh bên cạnh quay vào thúc giục thì đã thấy nàng ta nhìn mình, Sở Tranh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nàng kia thấy Sở Tranh nhìn về phía mình thì vội vàng cúi mặt xuống, hai má xấu hổ ửng hồng lên, sau đó cứ len len nhìn Sở Tranh. Sở Tranh thấy thú vị bèn thuận miệng hỏi:
- Ngươi là người trong phủ ư?
Nàng kia nghe thế càng hồi hộp, ngẩng đầu lên nhìn Sở Tranh nói:
- Bẩm công tử, tiểu nữ là nha hoàn bên trong phủ.
Nữ tử này thanh âm hơi trầm thấp, nhưng lại rất dễ nghe, giống như là tiếng thì thầm nhỏ nhẹ bên tai, Sở Tranh nghe vậy trong lòng rung động, đột nhiên phát hiện nữ tử này trở nên vô cùng xinh đẹp, lúc trước không để ý, bây giờ nhìn lại thấy khác hẳn, dáng vẻ thướt tha hơn nhiều, cho dù đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình cũng không thể nào che dấu được, nàng ta vừa mới liếc mắt qua một cái, càng toát ra vẻ hấp dẫn lạ thường, vô cùng quyến rũ.
Vô cùng quyến rũ ư? Sở Tranh đột nhiên tỉnh ngộ, mình sao lại có ý nghĩ đó, ở trong phủ ngày ngày đều gặp Liễu Khinh Như, cũng không thấy có loại cảm giác kích động như vậy, nữ tử này tướng mạo còn không bằng Liễu Khinh Như, lòng mình sao lại không kiềm chế được a?
Sở Tranh đột nhiên cười nói:
- Ngươi chính là Võ Mị Nương ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui