Sở Thị Xuân Thu

Sở Tranh không thèm để ý, ít ra vẻ ngoài của hắn vẫn biểu hiện khiêm tốn, bộ dạng như một vãn bối nghe thụ giáo. Tâm tư của hắn hiện nay chỉ quan tâm tới Xích đường và Thanh đường. Những đường khác tạm thời hắn không rảnh mà để ý.
Lúc này đang có hai người trong thư phòng của Sở Tranh, một người chính là chấp sự Thanh đường Trương Bá Xương. Sở Tranh nhìnTrương lão đầu, tâm tư không ngừng thay đổi. Trần Chấn Chung dù sao cũng không phải là người trong Thanh đường nên không thể hiểu biết hết về tình trạng của Thanh đường hiện tại. Lão già mặt đỏ Trương Bá Xương này tuy đã già nhưng tuyệt không phải đồ bỏ. Năm đó Thanh đường mất đi phân nửa thế lực, ông ta liền nhận ra ngay nguy cơ. Trong năm năm, ông ta tuyển lựa kỹ trong dân gian được mấy chục thiếu nam thiếu nữ, nghĩ mọi biện pháp để đưa bọn họ nhập cung. Đến hôm nay hầu hết những người này đã có chỗ đứng vững chắc trong cung, có mấy người còn trà trộn vào trong cung của Hoàng thượng và Thái tử nữa, chẳng qua họ còn chưa được sùng ái mà thô, nhưng năng lực làm việc vượt xa suy nghĩ, tưởng tượng của những người khác trong Ưng đường.
Trong danh sách thuộc hạ Thanh đường mà Trương Bá Xương cung cấp, Sở Tranh lập tức chú ý đến hai người.
Hai người này là huynh đệ. Ca ca là Lục Phong, đệ đệ tên là Lục Minh. Hai huynh đệ này xuất thân từ gia đình nho giáo, trước kia có thể coi là giàu sang, gia đình có không ít ruộng tốt, mà cũng chính vì mấy khối đất đai này nên nổi lên tranh chấp với một nhà giàu có địa phương. Sở Tranh xem qua, nhà phú hộ giàu có này không ai khác chính là Thái Bình Triển gia. Triển gia vì muốn chiếm được những mảnh đất kia, liền cấu kết với quan phủ hãm hại và bỏ tù phụ thân của hai huynh đệ này. Không lâu sau, vì không chịu nổi nhục nhã nên phụ thân họ thắt cổ tự vẫn ở trong ngục. Mẫu thân họ vì xúc động và phẫn nộ nên cũng lao người xuống giếng tự tử. Hai huynh đệ bị Triển gia dồn vào thế đường cùng, may mà được người trong Ưng đường cứu thoát. Trương Bá Xương thấy huynh đệ bọn họ biết đọc biết viết, liền đưa họ vào Thanh đường. Đồng thời ông ta cũng đồng ý trợ giúp bọn họ báo thù, nhưng với điều kiện một trong hai huynh đệ phải vào cung. Hai huynh đệ đồng ý không chút do dự, nhưng lại không ngừng tranh chấp xem ai sẽ vào cung. Cuối cùng Lục Phong len lén chuồn đi nhờ người tịnh thân, đệ đệ Lục Minh không còn lựa chọn nào khác hơn là khóc đưa ca ca vào cung.
Đứng ở phía sau Trương Bá Xương chính là đệ đệ Lục Minh, tuổi hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nét mặt có chút thận trọng. Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử tầm thường của Thanh đường, không hề nghĩ tới lại có cơ hội theo chấp sự tới bái kiến Đường chủ.
Sở Tranh nhìn Lục Minh một cái, rồi hỏi Trương Bá Xương:
- Ca ca hắn Lục Phong làm cái gì ở trong cung Thái tử?
Trương Bá Xương khom người đáp:
- Lục Phong hiện đang chịu trách nhiệm quét dọn thư phòng của Thái tử. Nhưng do Thái tử lười đi học, nên ngày thường cũng ít khi gặp mặt hắn.
Sở Tranh suy nghĩ một chút hỏi:
- Trương chấp sự, những người trà trộn trong cung của Thanh đường mấy năm nay có nhận ra nhau không?
Trương Bá Xương lắc đầu:
- Cũng không nhận ra nhau được. Những người này đều được an bài riêng biệt vào trong cung trong những khoảng thời gian khác nhau. Cho dù muốn truyền tin tức ra ngoài cung, họ đều phải dùng mật mã để viết, rồi đặt tại một địa điểm được quy định bởi người chịu trách nhiệm tiếp nhận những thứ đó.
Sở Tranh hài lòng gật đầu, hỏi Lục Minh:
- Ngươi thường xuyên liên lạc cùng ca ca ngươi sao?
Lục Minh nói:
- Bẩm đường chủ, thuộc hạ cũng hay liên lạc cùng gia huynh. Thuộc hạ theo lệnh Trương chấp sự làm việc ở Thường Mậu tửu lâu. Trong cung cũng có một số người biết huynh đệ chúng ta là dân chạy nạn tới kinh thành. Một người đã vào cung, một người làm việc vặt ở tửu lâu.
Sở Tranh à một tiếng, đi qua đi lại vài bước, nói với Trương Bá Xương:
- Sau này hai huynh đệ bọn họ sẽ là thuộc hạ của ta. Ngươi hãy an bài người báo tin cho Lục Phong biết, rồi trực tiếp dẫn hắn đến chỗ ta.
Trương Bá Xương sửng sốt giây lát, xong vội vàng cúi người tuân lệnh.
Sở Tranh nói với Lục Minh:
- Ngươi đi chuyển cáo với huynh trưởng của ngươi, nói là bổn đường chủ đáp ứng với huynh đệ các ngươi, trong ba năm sẽ giúp bọn ngươi san bằng Triển gia, đem đầu của gia chủ Triển gia đặt trước mặt huynh đệ các ngươi.
Lục Minh kinh ngạc nhìn Sở Tranh. Đến khi Trương Bá Xương âm thầm đá một cái, hắn mới quỳ xuống, liên tục dập đầu nói cám ơn.
Sở Tranh thản nhiên nói:
- Đứng lên đi. Nhưng mà bổn đường chủ cũng có điều kiện, cho huynh trưởng của ngươi thời gian là hai năm để có được sự tín nhiệm của Thái tử, có thể hầu hạ bên cạnh Thái tử. Nếu cần hỗ trợ cái gì, cứ nói với bổn đường chủ một câu.
Lục Minh không ngừng kêu:
- Dạ.
Sở Tranh xoay người, nhìn chằm chằm Trương Bá Xương một lúc lâu. Trương Bá Xương không khỏi cảm thấy cả người run sợ, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, cúi đầu nói:

- Đường chủ có chuyện gì xin cứ việc phân phó, thuộc hạ dù xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không dám chối từ.
Sở Tranh điềm nhiên nói:
- Chuyện hôm nay chỉ có ba người trong phòng này biết, không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào khác. Nhớ kỹ, bất luận là kẻ nào, ngươi hiểu chưa?
Trương Bá Xương có chút chần chờ, nhưng ngay sau đó cắn răng một cái nói:
- Thuộc hạ hiểu, xin đường chủ yên tâm.
- Sau khi trở về, ngươi hãy đem toàn bộ ghi chép về huynh đệ bọn họ ở Thanh đường tiêu huy hết, tựa như họ chưa từng tồn tại ở đó vậy.
Trương Bá Xương lại cúi đầu:
- Thuộc hạ nhất định làm theo.
Sở Tranh ngồi lại trên ghế, nhắm hai mắt, nói:
- Trương chấp sự, ngươi đã năm mươi tuổi rồi hả?
Trương Bá Xương đáp:
- Đúng vậy.
Sở Tranh nói:
- Ngươi làm đường chủ Thanh đường đã nhiều năm vất vả, công lao cũng rất lớn. Sau này nếu ngươi thoái ẩn sẽ được hưởng sự cung phụng của Ưng đường cho đến chết. Còn nhi tử của ngươi ở Thanh đường cũng chịu chút ủy khuất, ta sẽ nói với phụ thân một tiếng, trong năm nay sẽ để hắn làm quan huyện ở một nơi nào đó.
Trương Bá Xương mừng rỡ, lạy nói:
- Đa tạ đường chủ.
- Ừ, lui xuống đi.
Trương Bá Xương cùng Lục Minh đi rồi, Sở Tranh khẽ thở dài một tiếng. Quân cờ này hắn đã hạ xuống, chỉ còn chờ xem gã Lục Phong này có dùng được hay không thôi. Nhưng chỉ đặt hy vọng vào một người thì hắn cũng cảm thấy không ổn thỏa lắm, vẫn cần tìm một số người khác. Nếu đem toàn bộ đám người bên cạnh Thái tử thay bằng người của Ưng đường thì tốt nhất, khi ấy mình nghĩ thế nào là hắn sẽ thế đó thôi.
Sở Tranh ra khỏi thư phòng, ánh sáng rực rỡ khiến hắn phải nheo mắt lại. Lúc này là giữa mùa hè, nhưng thời tiết cũng không phải là quá nóng, Sở Tranh tính nhiều nhất là khoảng ba mốt ba hai độ. Nếu so với thế giới trước, cứ động một chút lại ba tám ba chín độ thì thời tiết ở đây thật sự mát mẻ hơn nhiều. Huống chi võ công Sở Tranh đã có chút thành tựu, đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm, dù đi dưới ánh mặt trời cũng không có chút cảm giác khó chịu nào.
Sở Tranh tính toán trong lòng, Thanh đường có thể nói đã nằm trong tay rồi, Xích đường cũng không phải vấn đề lớn. Hôm qua hắn đã cùng với Sở Thiên Thành đi bái phỏng chấp sự của Xích đường Lưu trưởng lão. Lưu chấp sự cũng rất sảng khoái, biết mình đã không thể chấp chưởng Xích đường nữa, ông ta đồng ý nhượng lại chức vị đó ngay. Theo ý định của Sở Tranh, Sở Thiên Thành đề nghị để Trần Chấn Chung chấp chưởng Xích đường, Lưu chấp sự cũng tán thành.
Sở Tranh còn muốn đi thăm thú nhiều nơi Ưng đường, nhưng Sở Thiên Thành cũng phải lúc nào cũng đi theo hắn được, còn Ngô An Nhiên cũng không ở đây, nên đành thôi. Nghĩ tới việc này, Sở Tranh cảm thấy có chút kỳ quái, hai ngày nay Ngô An Nhiên không biết đã đi đâu rồi? Sở Tranh đã phái Thúy Linh tìm ông ta khắp nơi, ngay cả Xuân Doanh cũng không rõ, chỉ biết sáng sớm hai ngày trước, gã tiểu tử Âu Dương Chi Mẫn đã chờ ông ta ở ngoài cửa. Nàng còn tưởng rằng Ngô An Nhiên đến Đạp thanh viên của Sở Tranh. Sở Tranh thật sự không hiểu nổi, Ngô An Nhiên để mặc hai hài tử kêu khóc đòi ăn, dẫn tên Âu Dương Chi Mẫn kia trốn đi đâu chứ?
Đang nghĩ tới đây thì Âu Dương Chi Mẫn len lén đẩy cửa viện môn đi vào. Vừa lúc Sở Tranh nhìn thấy hắn, liền quát lên:
- Âu Dương, ngươi tới đây cho ta.
Âu Dương Chi Mẫn sợ hết hồn, thấy Sở Tranh gọi hắn, nhất thời sắc mặt đại biến. Hắn vừa muốn chạy trốn lại vừa không dám chạy trốn, đứng nguyên tại chỗ, hai chân run run.
Sở Tranh càng hồ nghi. Hắn đi tới trước mặt Âu Dương Chi Mẫn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy khuôn mặt gã đỏ bừng, liền hỏi:
- Ngươi vừa đi đâu về?
Âu Dương Chi Mẫn nơm nớp lo sợ, đáp:
- Thiếu gia, tiểu nhân…

Hắn vừa mở miệng, Sở Tranh đã thấy mùi rượu xông vào mũi, mặt nhất thời biến sắc:
- Tiểu tử nhà ngươi thật to gan, dám len lén uống rượu?
Âu Dương Chi Mẫn quỳ xuống đất phịch một tiếng, nói:
- Thiếu gia, không phải là tiểu nhân muốn uống, là Ngô tiên sinh ép tiểu nhân uống.
Sở Tranh khó hiểu nói:
- Ngô tiên sinh ép uống? Mấy ngày qua các ngươi đi uống rượu ở chỗ nào?
Âu Dương Chi Mẫn nhìn Sở Tranh, do do dự dự không dám nói.
Sở Tranh hừ lạnh một tiếng:
- Có phải Ngô tiên sinh không cho ngươi nói đúng không?
Âu Dương Chi Mẫn lắc đầu, ấp a ấp úng:
- Không phải, là tiểu nhân không dám nói.
Sở Tranh trong lòng tức giận, lớn tiếng:
- Ông ta không bảo ngươi dấu diếm ta thì ngươi còn dám với không dám cái gì. Nói!
Sở Tranh vô tình vận nội kình vào chữ "Nói" cuối cùng khiến cho Âu Dương Chi Mẫn bỗng cảm thấy như có một tiếng nổ vang bên tai khiến hắn choáng váng đầu óc.
Mọi người trong Đạp thanh viên đều bị kinh động, vội vàng chạy ra khỏi phòng xem đã xảy ra chuyện gì. Nhóm người Sở Phương Hoa thấy là Sở Tranh đang khiển trách hạ nhân, không quan hệ tới mình, liền quay trở về phòng. Chủ tớ ba người Liễu Khinh Như thì không phải cố kỵ gì, trong lòng có chút hiếu kỳ, liền tiến về phía Sở Tranh.
Liễu Khinh Như đi tới bên Sở Tranh, hỏi:
- Công tử, đã xảy ra chuyện gì?
Sở Tranh tức giận nói:
- Lá gan tên tiểu tử này cũng lớn quá đi, dám len lén chuồn ra ngoài phủ uống rượu.
Liễu Khinh Như a một tiếng, có chút không tin hỏi:
- Không thể nào, công tử. Tiểu tử Âu Dương bình thường rất thành thật, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Thúy Linh ở bên cạnh cười khúc khích:
- Tiểu thư, cõi đời này người có bề ngoài trung hậu, nội tâm gian trá nhiều lắm. Chỉ là tiểu tỳ cũng không nghĩ tới tiểu tử Âu Dương cũng là người như thế thôi, hi hi.
Âu Dương Chi Mẫn nhìn Thúy Linh với vẻ mặt cầu khẩn, nói:
- Tiểu Linh tỷ, ta oan uổng mà, là do Ngô tiên sinh ép ta uống.
Sở Tranh nói:

- Vậy ngươi nói cho ta, Ngô tiên sinh đã dẫn ngươi đến địa phương nào? Vì sao lại đi uống rượu?
Âu Dương Chi Mẫn vừa bị thanh âm Sở Tranh dọa bể mật, không dám giấu nữa, nhỏ giọng nói:
- Ngô tiên sinh mang tiểu nhân đến kỹ viện uống rượu.
Liễu Khinh Như nghe được hai chữ "kỹ viện", sắc mặt nhất thời trắng nhợt. Thúy Linh ở bên cạnh vừa nghe được, nhớ lại những ngày thê thảm ở Nam Tề năm xưa, liền nổi giận, đạp hắn một cước, mắng:
- Âu Dương Chi Mẫn, ngươi là đồ khốn kiếp.
Đáng thương cho Âu Dương Chi Mẫn không kịp đề phòng gì, bị Thúy Linh đạp một cước vào gáy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Liễu Khinh Như vội la lên:
- Thúy Linh, dừng tay, muốn đánh muốn phạt gì thì cũng là chuyện của công tử, muội làm vậy là sao?
Sở Tranh cũng tỉnh táo lại, hắn biết Ngô An Nhiên không phải là cái loại người ăn chơi đàng điếm này. Ở Bình Nguyên thành lâu như vậy, ông ta cũng chưa một lần đi tới cái loại địa phương đó, không thể nào đến kinh thành rồi lại thay đổi tính tình. Chắc chắn là ông ta có mưu đồ gì đó.
Sở Tranh nhìn Âu Dương Chi Mẫn, thấy hắn vẫn nằm đó bất tỉnh nhân sự, liền quay đầu lại trợn mắt nhìn Thúy Linh nói:
- Ngươi thực quá càn rỡ.
Liễu Khinh Như cũng nói:
- Muội vào nhà cho ta, không có sự cho phép của ta thì không được ra.
Thúy Linh thấy cặp vợ chồng son này cùng khiển trách mình, mắt liền đỏ lên, xoay người chạy vào trong nhà.
Sở Tranh sai Tử Quyên bưng tới một chậu nước giội vào mặt Âu Dương Chi Mẫn. Âu Dương Chi Mẫn rên rỉ một tiếng rồi từ từ tỉnh dậy.
Sở Tranh hỏi:
- Ngươi có làm sao không?
Âu Dương Chi Mẫn giãy dụa bò dậy, lắc đầu đáp:
- Tiểu nhân không việc gì.
Sở Tranh lại hỏi:
- Sư phụ có trở lại không?
Âu Dương Chi Mẫn trả lời:
- Ngô tiên sinh có trở về cùng tiểu nhân. Lão nhân gia chắc là đã về phòng rồi.
Sở Tranh nói:
- Tốt lắm, bây giờ ngươi cùng ta đến chỗ của ông ta.
Hai người vừa tới chỗ ở của Ngô An Nhiên, Sở Tranh đột nhiên dừng lại, ngưng thần nghe ngóng một lúc rồi cười quái dị. Hắn ra dấu với Âu Dương Chi Mẫn rồi lặng lẽ đi tới cửa lắng nghe. Âu Dương Chi Mẫn không hiểu gì cả, cũng đi tới sau Sở Tranh, cố vểnh lỗ tai lên nghe ngóng. Hắn mơ hồ nghe thấy một trận ồn ào từ trong nhà truyền đến.
Sở Tranh bỗng nhiên né sang bên cạnh. Đúng lúc đó cánh cửa đột nhiên bật mở, Ngô An Nhiên tông cửa xông ra, đụng phải Âu Dương Chi Mẫn ở ngoài khiến hắn chổng bốn chân lên trời.
Ngô An Nhiên không thèm để ý, chạy tiếp vài mét mới dừng lại quay người mắng:
- Nàng điên à, sao lại không nói đạo lý như thế chứ?
Xuân Doanh tay trái ôm một đứa bé đang khóc oa oa, tay phải cầm một cây chổi, liên mồm mắng:
- Ngươi nói ngươi đi làm việc vì Ngũ công tử hả? Thế tại sao sáng nay Thúy Linh vẫn phụng mệnh Ngũ công tử đến tìm ngươi? Nói! Ngươi đi lêu lổng ở đâu mà trên người toàn mùi rượu như vậy chứ?
Sở Tranh ở bên cạnh nhịn cười, ho khan một tiếng, nói:

- Xuân Doanh tỷ.
Xuân Doanh lúc này mới thấy Sở Tranh, giọng nói dịu đi một chút:
- Hóa ra là Ngũ công tử. Sao người lại tới đây?
Rồi nàng nhìn xuống dưới đất hỏi:
- Đây chẳng phải là tiểu tử Âu Dương đó ư? Sao lại nằm trên mặt đất thế? Mau dậy đi.
Sở Tranh nói:
- Xuân Doanh tỷ, ngươi chớ trách sư phụ. Đúng là ta nhờ ông ta đi làm việc đó.
Xuân Doanh có chút nghi ngờ:
- Thế sao buổi sáng Thúy Linh tới đây nói Ngũ công tử ngươi muốn tìm hắn?
Sở Tranh nhất thời nghẹn họng, ho khan vài cái rồi đáp:
- Vốn hôm qua ta đã giao việc cho sư phụ và tiểu tử Âu Dương rồi, nhưng sau đó lại phát sinh mấy việc vặt cần sư phụ hỗ trợ, do lú lẫn nên mới sai Thúy Linh tới tìm ông ta, mà sư phụ thì đã đi giải quyết việc kia rồi. Khi nãy Âu Dương trở về kể lại mới biết chuyện kia tương đối rườm rà, bọn họ vẫn chưa làm xong.
Xuân Doanh nghi hoặc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, chuyện kia là chuyện gì thế ? Sao lại phiền toái như vậy chứ?
Sở Tranh nghiêm mặt, đáp:
- Việc đó là do phụ thân giao phó. Ta cảm thấy không làm nổi nên mới xin sư phụ hỗ trợ.
Xuân Doanh nghe thấy việc do Sở đại nhân giao phó nên cũng không hỏi nữa. Nhưng nàng vẫn còn chút hoài nghi, hỏi:
- Thế sao lại có mùi rượu trên người hắn vậy?
Sở Tranh nói:
- Xuân Doanh tỷ, không có gì đâu, sư phụ thấy thời gian cũng không còn sớm nên cùng Âu Dương tiểu tử ăn cơm trong tửu lầu, có uống chút rượu cũng là chuyện bình thường mà. Nhưng sư phụ cũng có chỗ không đúng, thế nào mà lại còn lôi cả Âu Dương tiểu tử uống rượu cùng.
Xuân Doanh lắc đầu:
- Không đúng, uống rượu như thế nào mà để cho người đầy vị son phấn thế?
Sở Tranh nghe xong mặt liền tái đi, nhất thời cứng họng. Hắn thầm nghĩ, sư phụ à, người tự mình cầu phúc đi, đồ đệ không giúp được người rồi.
Ngô An Nhiên cái khó ló cái khôn, vội nói:
- Đó là do tiểu tử Âu Dương mua phấn nước cho Tử Quyên nha đầu, tiểu tử này không cẩn thận nên làm lan sang người của ta. Không tin ngươi ngửi trên người tiểu tử Âu Dương xem, chắc chắn cũng có mùi này.
Sở Tranh mặt biến sắc, quay đầu lại ngửi, quả nhiên thấy mùi son phấn. Mấy ngày nay hắn vẫn ở cùng một chỗ với Liễu Khinh Như, đã quen với mùi vị này, nên nãy giờ cũng không chú ý lắm. Lúc này hắn cẩn thận để ý mới ngửi thấy, hơn nữa hắn phát hiện mùi son phấn này có sự khác biệt rất lớn với thứ Liễu Khinh Như dùng. Ngửi có chút gay mũi, hiển nhiên là đồ kém chất lượng.
Sở Tranh trong lòng tức giận, thầm nghĩ, bổn công tử còn chưa được tới loại địa phương này, tiểu tử thúi nhà ngươi lại được trải nghiệm rồi cơ đấy.
May mà Xuân Doanh cũng không còn làm nháo loạn nữa, tựa như đã tin lời Ngô An Nhiên. Nàng chỉ hừ một tiếng, hỏi:
- Ngũ thiếu gia, vậy ngày mai sư phụ ngươi còn phải đi tiếp sao?
Ngô An Nhiên vừa muốn mở miệng thì Sở Tranh đã cướp lời:
- Đi, dĩ nhiên phải đi rồi. Ngày mai ta sẽ đích thân theo sư phụ đi, xin Xuân Doanh tỷ yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui