- Có thể ở bên cạnh thái tử chỉ có thái giám và cung nữ, ở trong cung người của Ưng đường trung thành với Sở gia không ít, nhưng trung thành với ngươi chỉ sợ không có một mạng.
Ngô An Nhiên đột nhiên chỉ tay về đằng trước:
- Ngươi xem tiểu tử này thế nào? Hắn có vẻ trung thành với ngươi, cũng khá thông minh, tịnh thân cho hắn sau đó đưa vào cung, rồi ủy thác cho Lâm phi nương nương cùng với người của Thanh đường bí mật vạch kế hoạch, trong khoảng thời gian hai năm có thể chiếm được sự tín nhiệm của thái tử.
Sở Tranh nhìn theo tay Ngô An Nhiên chỉ, thấy Âu Dương Chi Mẫn đang cầm chổi quét lá rụng trên cỏ, xem ra hắn cũng không chăm chú hoàn toàn vào công việc, thỉnh thoảng múa cái chổi theo một chiêu thức vu vơ nào đó, hiển nhiên hắn còn đang đắm chìm trong hưng phấn vì được Ngô An Nhiên thu làm ký danh đệ tử.
Sở Tranh rùng mình, nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, người đối đãi với đồ đệ của mình như thế ư?
Ngô An Nhiên cả giận mắng:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Hắn chỉ là ký danh đệ tử, ta làm thế cũng vì suy nghĩ cho ngươi.
Sở Tranh nín thinh không nói gì, bụng thầm nghĩ khó trách tại sao người trong Ma Môn có tiếng lạnh nhạt bẩm sinh, hung tàn bất nghĩa, sư phụ còn nói mình ngoan độc, thật sự mình so với lão nhân gia còn kém xa... Tuy nhiên, chủ ý của sư phụ không tệ, khả năng thực hiện rất cao.
Âu Dương Chi Mẫn phát giác Sở Tranh và Ngô An Nhiên đang đứng ở cửa, vội vàng chạy tới, vừa cười hỉ hả vừa cúi đầu hành lễ với hai người:
- Tiểu nhân xin chào thiếu gia cùng... Ngô tiên sinh.
Một lúc sau, Âu Dương Chi Mẫn cảm thấy có chút kỳ quái, hai người kia hình như không có ai để ý đến hắn, ngẩng đầu lên hắn thấy sắc mặt Sở Tranh và Ngô An Nhiên thật quái đản, đặc biệt là ánh mắt Sở Tranh lão luyện quét tới quét lui ở nửa phần dưới người của hắn, thấy thế trong lòng Âu Dương Chi Mẫn không ngừng phát lạnh.
Thật lâu sau, Sở Tranh ho khan một tiếng, nói:
- Việc này chúng ta bàn lại sau, vài ngày nữa đệ tử nhập cung, hỏi thăm cô cô một chút xem có người nào dùng được hay không.
o0o
Sở Danh Đường đi vào trong nhà, thấy Sở phu nhân đang sai vài đứa nha hoàn sắp xếp bày biện lại nhà, thắc mắc hỏi:
- Nàng không phải đi thăm cha nàng sao? Tại sao lại trở về sớm vậy?
Sở phu nhân thấy trong nhà đã sắp xếp gọn gàng, liền cho đám nha hoàn lui ra, rồi quay sang cười nói với Sở Danh Đường:
- Chuyện cần nói đã nói xong, còn ở lại đó làm gì chứ? Mấy ngày nay cha bực tức gì đó, thiếp không điên ở lại để bị mắng.
Sở Danh Đường nói:
- Lão gia tử vì sao phát hỏa? Vài ngày trước khi Tranh nhi trở về nghe nói người vẫn còn khỏe khoắn vui vẻ lắm mà.
Sở phu nhân nói:
- Cha phát hỏa cũng vì chàng mà ra.
Sở Danh Đường không hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi:
- Thời gian gần đây vi phu không gặp cha, lấy đâu ra cơ hội để người phát hỏa vô cớ thế?
Sở phu nhân nói:
- Còn không phải là do chàng giao Ưng đường cho Tranh nhi ư? Cha nói chàng thái quá, xử sự như trò đùa trẻ con, tại sao có thể giao việc quan trọng như vậy cho Tranh nhi? Rồi Tranh nhi vì thế mà lo lắng mệt mỏi đến chết thì làm sao?
Sở Danh Đường ngạc nhiên nói:
- Lão gia tử vì sao lại biết việc này?
Sở phu nhân liếc xéo một cái:
- Vương gia Lang đường so với Sở gia Ưng đường của chàng tuy kém một chút, nhưng chuyện lớn như vậy cũng không biết, vậy còn giữ lại để làm gì?
Sở Danh Đường cười, nói:
- Thì ra lão gia tử đau lòng cho Tranh nhi, rồi nổi đóa lãng nhách.
Sở phu nhân nói:
- Nói thật ra, thiếp cũng cảm thấy có chút lo lắng, nói như thế nào đi nữa Tranh nhi vẫn còn là một đứa trẻ chưa thành niên.
Sở Danh Đường lấy từ trong lòng ra mấy tờ lụa, đưa cho Sở phu nhân nói:
- Nàng xem cái này trước đi.
Sở phu nhân cầm lấy hỏi:
- Đây là cái gì?
Sở Danh Đường nói:
- Là lời phát biểu của Tranh nhi mấy hôm trước khi tiếp nhận chức vụ đường chủ Ưng đường, nàng đọc kỹ rồi hẵng nói.
Sở phu nhân cẩn thận đọc qua một lượt, không khỏi khen ngợi:
- Những lời này của Tranh nhi thật thuyết phục quá, có nhu có cương, cương nhu phối hợp chặt chẽ, lời lẽ có uy, lại không đắc tội với người, phu quân, có phải chàng dạy hắn nói hay không?
Sở Danh Đường cười nói:
- Việc trong triều bận ngập đầu vi phu nào có rảnh để dạy hắn. Lời này xác thực là của Tranh nhi trăm phần trăm.
Sở phu nhân suy nghĩ lâu sau mới thở dài nói:
- Thôi quên đi, để cho hắn cọ sát rèn luyện một chút, nếu không được thì tính sau.
Sở Danh Đường nói:
- Có Nhị thúc ở một bên giúp đỡ hắn, nàng không cần phải lo lắng thái quá. Nhị thúc dù sao đã đảm nhiệm chức đường chủ Ưng đường mười năm, Sở gia chúng ta muốn hoàn toàn nắm vững Ưng đường, còn phải học hỏi Nhị thúc nhiều nhiều lắm.
Sở phu nhân gật gật đầu nói:
- Phu quân nói không sai. Đúng rồi, cha còn nhờ thiếp nói với chàng mấy câu.
Sở Danh Đường sửng sốt, nói:
- Phu nhân, nàng nói đi.
Sở phu nhân nói:
- Cha nhờ thiếp nói với phu quân, thời gian gần đây phu quân đã loại bỏ nhiều quan viên của Phương thị gia tộc trong đó có Lại bộ Thượng Thư Thang Thụ Vọng, làm người phải có lòng khoan dung độ lượng, chỗ nào tha được thì tha, không cần uy hiếp Phương Lệnh Tín quá mức.
Sở Danh Đường gật đầu nói:
- Lão gia tử nói rất đúng, vi phu cũng chuẩn bị thu tay. Lúc trước diệt trừ đám quan viên trong tam bộ đều do vi phu cai quản, đặc biệt là Thang Thụ Vọng, người chuyên phụ trách việc thuyên chuyển bổ nhiệm quan viên từ nhị phẩm trở xuống, nếu không trừ bỏ hắn, vi phu làm Thái úy chả khác gì làm chức quan nhàn hạ. Nay mục đích đã đạt được, cho dù bỏ sót, nhưng vi phu biết nhất thiết phải bảo trì thế cân bằng trong triều, chỉ sợ Hoàng thượng càng ngày càng kiêng kỵ đối với vi phu.
Sở phu nhân không biết sao đành nói:
- Chuyện này cũng hết phương cứu chữa. Hố ngăn cách giữa phu quân và ông ta càng ngày càng sâu, không còn cách nào lấp đầy.
Sở Danh Đường thở dài:
- Còn tên Quách Hoài nữa, có lẽ nhìn thấy vi phu quãng thời gian vừa qua diệt trừ không ít quan viên của Phương gia, hắc, nay nhìn thấy vi phu giống như nhìn thấy người xa lạ.
Sở phu nhân đột nhiên cười nói:
- Đúng rồi, phu quân có nhớ khi xưa lúc Nguyên nhi còn chưa sanh ra đã có chỉ phúc vi hôn với trưởng nữ của Quách Hoài không? Ngày mai khi lâm triều phu quân nhắc lại với hắn, hỏi xem việc hôn nhân này còn tính hay không?
Sở Danh Đường cười khổ một tiếng, nói:
- Nàng không phải đang muốn vi phu bị khó xử đó ư? Quách Hoài làm sao có thể đồng ý cuộc hôn nhân này?
Sở phu nhân nói:
- Có cái gì mà khó xử? Sở gia chúng ta hỏi cưới con gái của hắn, chứ không phải bị bắt buộc phải gả con gái mình đi, chỉ sợ kẻ khó xử chính là hắn. Hơn nữa, Đường Ngự sử, à không, bây giờ phải là Lại bộ Thượng Thư Đường đại nhân đã nhờ người đến ngỏ lời cầu hôn Nguyên nhi cho con gái ông ta, nếu không nói rõ với Quách Hoài, Sở gia chúng ta làm sao phúc đáp cho Đường gia?
Sở Danh Đường khẽ nhíu mày:
- Tại sao Đường đại nhân lại đến đúng lúc đang náo nhiệt này.
Sở phu nhân nói:
- Ai bảo Sở đại nhân chàng nay ở trong triều uy phong lẫm lẫm? Không chỉ có Nguyên nhi, ngay cả Tranh nhi cũng có không ít nhà tới trước cửa cầu hôn, nhưng tất cả đều bị thiếp viện cớ Tranh nhi còn nhỏ tuổi từ chối.
Sở danh không khỏi lắc đầu:
- Thật sự ẩu tả quá sức.
Sở phu nhân do dự một lát rồi hỏi:
- Phu quân, thiếp có một chuyện không biết có nên hỏi chàng hay không?
Sở Danh Đường nhìn Sở phu nhân, nói:
- Phu nhân mời nói.
Sở phu nhân nói:
- Thiếp biết chuyện này vốn không nên hỏi, nhưng không hỏi thì cảm thấy như mắc phải xương cá trong họng. Nghe nói phu quân sắp tới sẽ điều Hiên nhi và Nguyên nhi hai đứa đi Nam tuyến đại doanh, có việc này hay không?
Sở Danh Đường trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Không sai.
Sở phu nhân sốt ruột la lên:
- Khi phu quân mới tới kinh thành có nói qua, đợi hơn một năm sau mới để hai đứa nó rời kinh, một đứa đi Tây tuyến đại doanh, còn một đứa đi Nam tuyến đại doanh, tại sao mới có mấy tháng phu quân đã bắt tụi nó đi rồi? Hơn nữa cả hai đều phái đi Nam tuyến đại doanh?
Sở Danh Đường nhìn chăm chăm Sở phu nhân, nói:
- Phu nhân cũng biết, Tranh nhi chấp chưởng Ưng đường ngắn ngủn mới có mấy ngày, sáu phân đường của Ưng đường hắn đã thu phục Xích, Thanh hai đường vào tay. Hôm qua hắn cùng với Nhị thúc đi gặp Xích đường Lưu chấp sự, thuyết phục Lưu chấp sự truyền chức vị chấp sự Xích đường cho Trần Chấn Chung, còn chấp sự Thanh đường Trương Bá Xương theo vi phu biết tối hôm qua cũng đã đáp ứng dốc sức làm việc cho Tranh nhi. Hiệu quả như thế đủ để chứng minh khả năng của Tranh nhi, cho dù vi phu đảm đương cũng không thể làm hơn thế.
- Xem ra hắn như con rồng đang ẩn mình, một khi bay lên chắc chắn vượt trên chín tầng trời, vi phu chỉ sợ sau này cũng không thể nắm hắn trong tay.
Sở Danh Đường thở dài, nói tiếp:
- Huống chi việc Tranh nhi chấp chưởng Ưng đường mặc dù cực kỳ bí mật, nhưng lâu ngày chỉ sợ vẫn không thể giấu diếm được Hoàng Thượng và Phương gia, nếu để Hiên nhi và Nguyên nhi ở lại kinh thành, sẽ bị đám người có ý đồ xấu xúi giục, rồi sẽ nảy sinh ra chuyện gì cũng không biết. Tốt nhất là để hai đứa tụi nó rời khỏi kinh thành, còn Sở gia ở kinh thành hết thảy từ từ chuyển giao cho Tranh nhi cai quản. Lúc này Hiên nhi đi nam tuyến, vừa đúng lúc để hắn cùng với tiểu thư của Ninh gia thành hôn, nếu Tranh nhi thực không phụ kỳ vọng của chúng ta, Hiên nhi cứ tiếp tục định cư ở Bình Nguyên thành, làm Sở gia nhất phương chấp sự, với năng lực của hắn dư sức phòng thủ nam tuyến Đại Triệu. Về phần Nguyên nhi, trước mắt cứ để nó đi nam tuyến, đợi một thời gian rồi tính lại. Mặt khác, cách đây vài hôm vi phu phái không ít người trong tộc đi các nơi, không ít người trong số đó mang oán hận trong lòng, lần này sai Hiên nhi, Nguyên nhi rời khỏi kinh thành, cũng coi như cho họ một chút công bằng.
Sở phu nhân không nói gì, thật lâu sau mới yếu ớt lên tiếng:
- Vậy cứ làm theo ý của phu quân đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...