Nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm qua cùng Sở Tranh, Ngô An Nhiên thầm than: những ngày tốt đẹp đã chấm dứt. Khi ông ta đồng ý cùng Xuân Doanh tới kinh thành, cũng đã dự liệu được chuyện hôm qua. Sở Danh Đường ở Bình Nguyên quận có quyền hành to lớn, không người nào có thể hướng mũi nhọn vào. Nhưng sau khi đến kinh thành, ông ta sẽ bị bó tay bó chân ngay, dù sao hoàng đế mới là chủ nhân của Đại Triệu. Nguy cơ của Sở gia ngày càng hiện rõ, mà Xuân Doanh thì dù thế nào cũng không chịu rời Sở gia, Ngô An Nhiên cũng không thể không để ý đến. Nếu Sở Danh Đường đấu đá trong triều đình bị bất lợi, Sở gia tất sẽ bị liên lụy ngay, rồi tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội vân vân. Dù ông ta có thể dựa vào võ công để chạy trốn, nhưng muốn mang theo Xuân Doanh cùng hai đứa con mới sinh thì quả thực không thể. Huống chi ở Sở phủ ăn không ngồi rồi nhiều năm như vậy, ông ta biết mình sẽ có lúc phải báo ân với Sở Danh Đường. Từ trước tới nay, Ngô An Nhiên tuy đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng chuyện vong ân phụ nghĩa thì chưa bao giờ. Hơn nữa, ông ta và Xuân Doanh cũng không muốn để hai người con lại đi theo vết xe đổ của cha chúng. Người trong giang hồ luôn ở tình trạng đầu đao liếm máu, có sáng nay nhưng không biết có ngày mai nữa không. Nếu ở lại Sở phủ, Ngô An Nhiên tin tưởng hai người con được mình dạy dỗ, lại có đại sư huynh Sở Tranh giúp đỡ, thì tương lai nhất định sẽ nên người, sẽ làm rạng rỡ tổ tông.
Vừa nghĩ tới Sở Tranh, Ngô An Nhiên không nhịn được, thở dài. Ông ta tung hoành giang hồ nữa đời người, không ngờ lại bị chính đồ đệ của mình “nuốt sống”. Hơn nữa thứ đồ đệ đó sau này chỉ sợ sẽ không còn được xem là đồ đệ nữa. Đêm qua Sở Tranh nói chuyện rất có đạo lý, từng bước chắc chắn khiến ông ta phải ngả mũ cúi đầu, bỗng nhiên thành một tên lính hầu cho hắn. Ngô An Nhiên cũng không phải hạng ngu dốt, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nhưng lại chẳng có cách nào để kháng cự hết, đặc biệt là việc Sở Tranh đáp ứng sẽ gây dựng lại Huyết anh tông đã khiến tim ông ta đập thình thịch, cam tâm tình nguyện đáp ứng Sở Tranh.
Ngô An Nhiên bất đắc dĩ nghĩ thầm: vì hai người con, một người cha như ông ta không thể làm gì khác hơn là phải bán mạng cho Sở gia thôi.
Không lâu sau, Sở Tranh cũng đã rửa mặt xong và đi ra. Thấy Ngô An Nhiên đang đứng ở trong sân, hắn cũng không cảm thấy kinh dị, hình như đã đoán trước được việc này, chỉ nhàn nhạt nói:
- Làm phiền sư phụ đợi lâu, chúng ta đi thôi.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Ngô An Nhiên không tự chủ được, theo sát phía sau Sở Tranh. Đi được vài bước, ông ta đột nhiên bừng tỉnh: sao mình lại có bộ dạng của người hầu như thế này? Còn Sở Tranh kia cũng đâu còn có dáng vẻ của đồ đệ nữa. Ngô An Nhiên tuy tức giận trong lòng, nhưng chẳng hiểu sao ông ta lại có chút cố kỵ, lời nói lên tới miệng lại bị nuốt xuống. Nhìn bóng lưng Sở Tranh, Ngô An Nhiên đột nhiên phát hiện đồ đệ cũng đã cao lớn không ít, mà bước đi cũng vững vàng. Ông ta chợt mơ hồ thấy hắn có mấy phần khí thế giống Sở Danh Đường.
Ngô An Nhiên vừa đi vừa nghĩ: cuối cùng là do mình già, hay là đồ đệ đã trưởng thành?
Sở Tranh cũng không cố ý thờ ơ với Ngô An Nhiên. Chỉ là hôm nay tâm tư hắn đều đặt hết vào những nhân vật đầu não của Ưng đường mà mình sắp gặp. Có thể thuận lợi nắm giữ Ưng đường hay không thì việc gặp mặt hôm nay của hắn là rất trọng yếu. Hắn cũng không trông mong có thể lập tức thuần phục bọn họ, nhưng hắn cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt lúc ban đầu.
Hai người vừa ra khỏi Sở phủ thì gặp ngay một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn ngoài cửa. Thấy hai người đi ra, tên phu xe ở phía sau liền gõ nhẹ vào cửa xe, một lão già thân hình thon gầy bước xuống xe. Sở Tranh tiến lên hai bước nói:
- Tôn nhi tham kiến đường gia gia.
Ngô An Nhiên nghe Sở Tranh gọi lão già kia là đường gia gia thì không khỏi cả kinh. Chẳng lẽ người này chính là người cầm giữ triều chánh mấy chục năm qua, Sở lão tướng quốc?
Lão già kia hàn huyên cùng Sở Tranh vài câu rồi quay sang Ngô An Nhiên, ôm quyền cười nói:
- Lão hủ là Sở Thiên Thành, vị này chắc là sư phụ của Tranh nhi, Ngô tiên sinh rồi.
Ngô An Nhiên vừa nghe thấy người này không phải là Sở Thiên Phóng, bất giác thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên hành lễ :
- Vãn bối chính là Ngô An Nhiên, ra mắt Sở nhị tiên sinh.
Thấy hắn tự xưng là vãn bối, Sở Thiên Thành hơi sững sờ, ông ta suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nói:
- Sở gia chúng ta cùng Huyết ảnh tông có quan hệ sâu xa, Ngô tiên sinh không cần phải khách khí. Huyết ảnh tông bị võ lâm Nam Tề tiêu diệt, Sở gia chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn, sau này nếu có cái gì cần Ưng đường tương trợ, cứ nói một tiếng với Tranh nhi là được.
Rồi ông hướng Sở Tranh nói tiếp:
- Tranh nhi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên xe đi.
Đi khoảng nửa canh giờ, Ngô An Nhiên cũng không còn nhớ rõ đã rẽ bao nhiêu lần. Đột nhiên vang lên một tiếng hô của trạm gác, tốc độ của xe liền chậm lại. Sở Thiên Phóng nói với hai người:
- Chúng ta xuống xe.
Nói xong, ông ta mở màn xe ra nhảy xuống. Ngô An Nhiên và Sở Tranh cũng vội vàng xuống theo.
Ngô An Nhiên nhìn chung quanh một chút, thấy mấy người bọn họ đang ở trong một ngõ hẻm rất xa lạ. Mặc dù ông ta đã đến kinh thành được mấy tháng, nhưng địa phương như thế này thì chưa từng tới bao giờ.
Sở Thiên Thành dẫn hai người tới một tòa nhà bình thường ở phía trước, đẩy cửa đi vào.
Tòa trang viện này cũng không lớn lắm, bốn phía có bầy mấy thứ vật phẩm trông hơi cổ xưa. Hiển nhiên là một ngôi nhà của người bình thường. Một lão đầu đang cầm cây chổi quét lá rụng trong viện, lão thái thái đang trách mắng nho nhỏ việc gì đó với một thanh niên, bên cạnh đó còn có người phụ nữ trẻ tuổi đang chơi đùa cùng một đứa trẻ đang bi bô tập nói. Sở Thiên Thành ba người đi qua bên người bọn họ, nhưng mấy người này cũng coi như không thấy có người lạ tiến vào.
Sở Tranh âm thầm thán phục. Quả nhiên Ưng đường tổ chức rất nghiêm mật, đúng là danh bất hư truyền. nếu có thể nắm giữ hoàn toàn nó trong tay thì đây chính là trợ lực rất lớn đối với phụ thân.
Ba người đi vào trong nhà bếp, Sở Thiên Thành thuần thục đánh vài cái lên chỗ vách tường, rồi đẩy đống củi qua một bên, một cái mật đạo liền xuất hiện ở trước mặt ba người.
Sở Thiên Thành dẫn Sở Tranh và Ngô An Nhiên tiến vào mật đạo. Đi lung tung một lát, họ liền tiến vào trong một đại sảnh. Sở Tranh nhìn một chút. Trong đại sảnh đã có mười mấy người tới trước, tụm năm tụm ba, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Sở Thiên Thành đứng ở cửa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng khiến mọi người đều chấn động, đứng nghiêm chỉnh lại.
Sở Thiên Thành bảo Sở Tranh lên vị trí chủ tọa. Sở Tranh biết đây là vị trí của đường chủ Ưng đường, liền giả vờ khiêm tốn vài câu rồi ngồi xuống. Hắn biết Sở Thiên Thành có uy vọng rất cao trong nội đường Ưng đường, tất nhiên là ông ấy muốn làm cho đủ lễ nghi. Sở Tranh nhìn xuống đưới đài một chút, thấy đại đa số mọi người đang tò mò nhìn hắn, có mấy vị còn nhếch khóe miệng một cách tà dị. Hiển nhiên là họ có chút khinh thường việc hắn ngồi trên chủ vị.
Dù vậy, Sở Tranh cũng thấy một người quen. Đó chính là Trần Chấn Chung, người đã vì Sở Thận mà giao thủ cùng hắn ngày đó. Trần Chấn Chung mỉm cười thi lễ với Sở Tranh. Hắn cũng không có bất kỳ ý khinh thị nào đối với vị thiếu niên đang ngồi cao cao tại thượng kia. Lần đó giao thủ, mặc dù hắn thắng Sở Tranh, nhưng do hắn dựa vào vài năm công lực mà hơn một bậc. Với lại cũng do đối thủ chỉ là một hài tử vị thành niên mà thôi.
Sở Thiên Thành và Ngô An Nhiên cũng ngồi xuống hai bên tả hữu. Sở Thiên Thành nhìn quét xuống dưới đài một cái, nói:
- Hôm nay các chấp sự của Ưng đường đã đến rồi. Ngay cả chấp sự phân đường ở Tây Tần, Nam Tề, Đông Ngô cũng đã tới. Có thể nói trong mười năm qua, Ưng đường chúng ta chưa có được một lần thịnh hội nào như hôm nay cả.
Sở Tranh hơi kinh hãi. Hắn vốn tưởng tới đây chỉ là mấy vị chấp sự Ưng đường ở kinh thành, không ngờ tất cả đầu não của Ưng đường đều đến đây đông đủ như thế này. Mấy chấp sự phân đường ở Tây Tần, Nam Tề, Đông Ngô muốn tới kinh thành ít nhất cũng phải mất một tháng, sao có thể nói đến là đến. Sở Tranh nảy sinh nghi ngờ, không biết lần gặp mặt này đã sớm được dự mưu hay chỉ là thuần túy đúng dịp.
Sở Thiên Thành nói:
- Hôm nay mời mọi người đến có việc gì, lão hủ nghĩ chư vị đã biết rõ trong lòng rồi. Đại tiên sinh đã thoái ẩn, lão hủ là đệ đệ, vốn cũng nên đi theo Đại tiên sinh. Nhưng tông chủ tân nhiệm của gia tộc đã giữ lão phu lại để hiệp trợ đường tôn của lão hủ là Tranh nhi trông coi Ưng đường. Lão hủ từng làm đường chủ Ưng đường mười năm, những người ngồi dưới kia chắc cũng đều quen thuộc với tính tính của lão đầu này rồi. Lão hủ nói trước: lần này lão hủ trở lại Ưng đường, không phải để làm đường chủ, mà để phụ tá Tranh nhi. Ưng đường được Sở gia sáng lập, chức vị đường chủ cũng do tông chủ Sở gia chỉ định. Những người ở đây đều nằm trong nội đường, chắc cũng rất rõ ràng việc này. Tranh nhi còn nhỏ, chưa tới tuổi được chấp chưởng Ưng đường, cho nên tông chủ mới mời lão hủ phụ tá. Nhưng Tranh nhi có quyền hành của Đường chủ, lão hủ hy vọng các vị hãy coi Tranh nhi là Đường chủ, tránh xảy ra những việc không hay, quy củ của Ưng đường chắc các người cũng biết rõ hơn lão hủ a.
Một lão già mặt đỏ đứng lên, chắp tay nói:
- Xin Nhị tiên sinh yên tâm, từ trước đến giờ Ưng đường với Sở gia tông chủ như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó. Sở thái úy đã tiếp nhận tông chủ, còn cắt cử công tử tới chấp chưởng Ưng đường. Rõ ràng ngài rất coi trọng Ưng đường. Công tử mặc dù còn chưa phải là đường chủ chính thức, nhưng có Nhị tiên sinh phụ tá, việc trở thành Đường chủ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bọn ta tất nhiên sẽ làm việc vì công tử, nghe theo mệnh lệnh của công tử.
Sở Tranh nghe xong khẽ mỉm cười. Lão mặt đỏ này nói rất lớn tiếng, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của Sở Tranh. Rõ ràng hắn chỉ làm ra vẻ trung thành. Xem ra đây là loại gió thổi hướng nào thì cỏ nghiêng hướng ấy. Bên cạnh có mấy người nhìn hắn, cười không ra cười, nét mặt khinh khỉnh, hiển nhiên là có chút khinh thường hắn.
Sở Thiên Thành gật đầu, nói:
- Trương chấp sự là nguyên lão trong nội đường, có được ý nghĩ như vậy thật sự là hiếm thấy, lão hủ cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Sau đó lại có mấy người đứng lên biểu hiện thái độ. Nhưng bọn họ cũng không nói dõng dạc như Trương chấp sự, mà chỉ nói nhàn nhạt vài câu cho có lệ mà thôi.
Sở Tranh không thèm để ý, hôm nay có thể thu được hiệu quả như vậy đã không tệ rồi, ít nhất, trong nội đường còn có loại người như Trương chấp sự. Loại người này dù không thể trọng dụng, nhưng mới đầu cũng có thể giúp ích cho hắn tìm hiểu nội bộ Ưng đường.
Sở Thiên Thành chờ mọi người nói xong, liếc Sở Tranh một cái. Sở Tranh biết đã đến lượt mình mở lời. Hắn nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Hôm nay ta lần đầu tiên gặp các vị chấp sự. Nhờ sự ưu ái của tông chủ, cho phép ta đến Ưng đường, quản lý sự vụ lớn nhỏ trong nội đường. Tiểu tử còn trẻ tuổi, lại lần đầu đảm đương trách nhiệm nặng nề, nên còn có chút sợ hãi. Những người ngồi ở đây đều đã ở Ưng đường nhiều năm, lại có không ít là trưởng bối của ta, sau này có cái gì không phải, kính xin chư vị chỉ bảo nhiều hơn.
Sở Thiên Thành thấy Sở Tranh nói hơi câu nệ và bình thường, trong lòng có chút thất vọng. Ông ta đang định tiếp lời thì Sở Tranh bất ngờ đổi giọng, nói:
- Nhưng ta cũng biết là để một tiểu tử tuổi vị thành niên chấp chưởng Ưng đường thì có khối người trong số các vị đang ngồi đây không phục.
Lời nói vừa thốt lên, sắc mặt mọi người trong phòng liền trở nên vô cùng quái dị, loại biểu hiện gì cũng có.
Sở Tranh thấy vẻ lo lắng của Sở Thiên Thành, liền âm thầm khoát tay áo với hắn, cười nói:
- Ta thấy điều này cũng rất bình thường, nếu ta cũng như các vị, thấy một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên chủ vị và sẽ quản lý ta thì trong lòng ta cũng không phục.
Không biết là ai cười một tiếng rồi sắc mặt mọi người đều hòa hoãn hơn nhiều. Thấy thiếu niên này khá thành thật nên trong lòng mọi người cũng có chút hảo cảm.
- Còn một vài chấp sự thấy ta nhỏ tuổi, mà mỗi ngày Ưng đường đều cần xử lý cả trăm chuyện lớn nhỏ, nên chắc sẽ sợ ta không ứng phó được. Nhưng xin chư vị yên tâm, chư vị hẳn rất tin tưởng đường gia gia của tiểu tử. Tiểu tử có thể năng lực kém cỏi, nhưng có Đường gia gia ở bên, thì loại mệnh lệnh hoang đường như để tất cả thuộc hạ ở phân bộ Ưng đường tại Tây Tần tấn công tẩm cung của Tần vương chắc cũng chẳng bao giờ xảy ra.
Dưới đài truyền lên một trận cười lớn.
Sở Tranh tiếp tục nói:
- Ưng đường chúng ta đã thành lập được hơn trăm năm, dù ai làm Đường chủ, cũng phải để lợi ích Sở gia lên đầu. Các ngươi vốn là tộc nhân của Sở thị, mặc dù có người không mang họ Sở, nhưng cũng có Sở gia huyết mạch, là bà con với Sở gia. Hơn nữa các ngươi còn mang đại ân của Sở gia, cam nguyện làm việc vì Sở gia. Bởi vậy mới nói, các vị đang ngồi đây đều là trưởng bối của ta, xét về lễ số và bổn phận, tiểu tử không có quyền ra lệnh đối với chư vị. Nhưng ta nghĩ chư vị cũng sẽ không rời bỏ Sở gia chỉ vì ta ngồi trên lúc này chứ? Nếu ta có làm gì phụ kỳ vọng tông chủ, chư vị có thể bẩm báo lại với tông chủ, tông chủ tự nhiên sẽ đẩy ta ra khỏi chỗ này. Có thể chư vị làm việc vì Sở gia, chứ không phải cho tiểu tử này, nhưng lệnh của ta đều đã được tông chủ cho phép, được Đường gia gia hiệp trợ phát ra. Những mệnh lệnh đó đều được tính toán cho lợi ích của Sở gia. Cho nên cho vãn bối cả gan góp lời với chư vị thúc thúc bá bá một câu: không nên vì việc ta ngồi ở vị trí này mà coi thường Thiên Ưng Lệnh của Ưng đường. Uy nghiêm tuyệt đối của Thiên Ưng Lệnh sẽ không dung người nào mạo phạm. Nếu có người không tuân thủ, vãn bối dù không làm gì được, nhưng những quy củ rất rõ ràng của Ưng đường cũng có thể trị được người đó.
- Hy vọng sau này các vị chấp sự sẽ lấy Sở gia làm trọng, lấy Ưng đường làm trọng, chứ không phải lấy tiểu tử này làm trọng.
Nói xong, Sở Tranh hướng mọi người làm lễ rồi mới ngồi xuống.
Sở Thiên Thành lộ ý thưởng thức trong mắt. Vốn ông ta rất xem thường việc Sở Danh Đường để con nhỏ của hắn là Sở Tranh tới trông coi Ưng đường. Ông ta cho rằng việc này như là một trò đùa. Bây giờ ông lại thấy đứa nhỏ này tuy trẻ, nhưng lại rất có phong độ của một đại tướng, nếu được trải qua mấy phen rèn luyện, nhất định có thể trở thành châu báu. Khó trách ngay cả Sở Thiên Phóng cũng rất khen ngợi hắn.
Sở Thiên Thành nhìn các vị chấp sự, nói:
- Lời nói của Tranh nhi tất cả mọi người đều nghe thấy. Bây giờ Sở gia đang bị Hoàng thượng đố kỵ, tình thế rất bấp bênh. Chư vị không thể hành động theo cảm tình của mình được, hãy lấy đại cục làm trọng.
Mọi người đều “Vâng” một tiếng.
Sở Thiên Thành lại nói:
- Tranh nhi mới thành niên, theo quy củ của Ưng đường thì không thể đảm nhiệm ngay chức đường chủ. Nhưng dù sao mọi chuyện của Ưng đường cũng do hắn trông coi, lão hủ chỉ ở bên hiệp trợ mà thôi. Sau này chư vị thấy Tranh nhi thì vẫn phải gọi là đường chủ, không thể không tuân theo quy củ được. Chờ Tranh nhi trưởng thành rồi, nếu tông chủ vẫn để hắn làm đường chủ Ưng đường, thì lúc đó sẽ mở đàn dâng hương, cử hành nghi thức.
Trên đường hồi phủ, Sở Tranh thẳng thắn nói chuyện với Sở Thiên Thành:
- Hôm nay người trong nội đường đều đến rất đầy đủ. Đặc biệt là đường chủ ở Tây Tần còn kể lại cho tôn nhi tình huống của các quốc gia nữa. Tôn nhi hôm nay đúng là thu được không ít lợi.
Sở Thiên Thành cười nói:
- Mấy người bọn họ đều phải mất khoảng mười ngày mới tới được kinh thành. Nếu phụ thân ngươi đã tiếp nhận chức tông chủ Sở gia, thì Ưng đường này dĩ nhiên là phải giao cho hắn. Nên lão hủ đã phái người gọi ba người này trở về. Không ngờ trong triều có nhiều biến cố đến vậy, nên chuyện này mới bị trì hoãn như thế.
Sở Tranh gật đầu, trong lòng lại nghĩ cũng chẳng hẳn là như vậy. Sở gia tại kinh thành đâu có ai tình nguyện giao ra Ưng đường chứ.
Sở Thiên Thành hình như đoán được tâm tư của hắn, liền thở dài nói:
- Sở gia chúng ta có thể truyền thừa mấy trăm năm không đổ, tất cả là nhờ điều thứ nhất trong gia quy đề ra là: “Ngồi ở ghế chủ vị, chỉ có những người có đủ năng lực”. Tuy qua nhiều năm, chức tông chủ do người trong Sở phủ tại kinh thành nắm giữ, nhưng những chức vị trọng yếu khác đều phải chọn người tài từ trong tộc ra để đảm nhiệm. Bất quá, những năm gần đây, nhân tài trong Sở phủ tại kinh thành ngày càng điêu tàn, hai đời tử tôn qua đều không có một ai kiệt xuất. Đại gia gia ngươi dứt khoát quyết định cho phụ thân ngươi tiếp nhận chức tông chủ Sở gia, lão phu cực kỳ đồng ý. Nếu không Sở gia cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nước Triệu giống như mấy đại thế gia trong triều khác mà thôi.
- Nhưng lão hủ không nghĩ tới nhi tử của Danh Đường lại xuất sắc như thế. Hai vị ca ca của ngươi đã rất bất phàm, nhưng hôm nay họ cũng không thể so được với ngươi nữa rồi.
Sở Tranh cười nói:
- Đường gia gia qua khen tôn nhi rồi.
Sở Thiên Thành nói tiếp:
- Nhưng Tranh nhi này, Ưng đường là lực lượng ẩn dấu lớn nhất của Sở gia chúng ta, không thể không coi trọng được. Ngày nay những vị chấp sự đó cũng có chút già rồi, nhuệ khí đã mất, không thể trọng dụng nhiều được. Sau này ngươi phải tìm cách trọng dụng một số người mới trong nội đường của Ưng đường. Đường gia gia sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ gia quy thì không thể thay đổi được.
Sở Tranh nghiêm nghị nói:
- Tôn nhi đã nhớ rõ.
Sở Thiên Thành nói:
- Vậy thì tốt. Tranh nhi, ngươi vừa tới Ưng đường, nên còn chưa hiểu nhiều lắm với chuyện trong nội đường. Lão phu lúc trước có huấn luyện bốn người kiếm tỳ, bọn chúng rất tinh tường sự vụ trong Ưng đường. Hôm trước ta đã giao chúng cho phụ thân ngươi, để bốn người họ trông coi Thiên Ưng Lệnh. Sau này nếu ngươi cần sai khiến bất kỳ ai trong nội đường, thì cứ kêu họ đi là được.
Sở Tranh mừng rỡ, luôn miệng cám ơn. Hắn đúng là đang buồn vì chuyện này. Hắn căn bản còn chưa biết ai là ai trong nội đường của Ưng đường. Dù hôm nay cũng thấy qua tất cả các vị chấp sự, nhưng đó chỉ là vội vã gặp mặt, hắn chưa biết phải tìm bọn họ như thế nào nữa. Có bốn tỳ nữ này, hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...