Đau!
Đây là cảm giác duy nhất Đồng Đồng cảm thấy. Cô ngồi xuống quá nhanh... Nhưng như vậy vẫn chưa thể đâm vào hoàn toàn, tiểu huyệt đau đớn như bị xé rách, đau đến mức cả người cô cứng ngắc, động cũng không dám động.
Úy Ương thất thần một lúc, không ngờ vật nhỏ lại lớn mật như vậy, lần đầu tiên anh tức giận với cô, không hề nghĩ ngợi đã tháo sợi dây, chế trụ Đồng Đồng, đang muốn quát mắng thì thấy cô nước mắt lưng tròng nhìn mình, trong lòng có tức giận ra sao cũng không bộc phát nổi: "Em, em..."
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng vừa khóc vừa đưa tay muốn anh ôm: "Đau..."
Lửa giận tràn ngập biến thành đau lòng, Úy Ương cẩn thận ôm cô, thấp giọng khiển trách: "Không đau sao được? Ai bảo em tùy tiện làm bậy như thế?" Lại dám không nói tiếng nào làm chuyện như vậy cho anh!
"Hức..." Thật sự rất đau... Tại sao không ai nói với cô phá thân đau như thế? Đồng Đồng hít sâu một hơi, không dám lộn xộn, ôm cổ Úy Ương liên tục làm nũng: "Em đau mà... đau."
"Biết đau mà còn làm?" Ngoài miệng nói như thế nhưng tay Úy Ương đã đưa xuống xoa bóp cho cô, thực ra anh cũng không chịu nổi, cô chặt như thế, mềm như thế, anh sắp nổ tung nhưng lại không thể nhẫn tâm đi vào, kìm nén đến trán ướt mồ hôi.
Từ trước đến nay anh ít ra mồ hôi nhưng bây giờ sau lưng đã ướt đẫm, đủ để biết anh kìm nén khổ sổ ra sao.
"Nên chịu chút đau khổ, sau này mới biết cẩn thận suy tính mọi chuyện."
"Em đau như thế... anh còn mắng em..." Đồng Đồng khóc vô cùng thương tâm, vừa khẽ động đậy là đau gần chết. "Anh không tốt với em, em không thích anh nữa..."
"Nói bậy." Úy Ương nhẹ nhàng hôn cô một chút. "Anh đi ra ngoài."
"Không! Không được!" Đồng Đồng vội vàng kẹp chặt, vì thế mà đau đến nhe răng trợn mắt, cô ôm chặt cổ Úy Ương, rất sợ anh thực sự đi ra, anh ra thật thì không phải công sức của cô sẽ uổng phí sao? Quà sinh nhật này cũng sẽ xong đời.
"Không được, anh, anh đã vào rồi, màng trinh cũng phá rồi... anh Úy Ương ~ sâu hơn chút nữa có được không?"
"Sâu hơn chút nữa?" Úy Ương kinh ngạc không thôi, vùng xung quanh lông mày nhăn chặt, anh cũng muốn hoàn toàn đem mình chôn vào u cốc ướt đẫm, nhưng cô chịu được sao?
"Em sẽ đau..."
"Nhưng anh rút ra em cũng đau." Đồng Đồng bĩu môi, "Em không muốn phá hai lần một chỗ, dù sao sau này anh cũng sẽ vào."
"Anh định mười tám tuổi mới muốn em..." Úy Ương nhỏ giọng nói, cũng không định nhịn nữa --- bởi vì anh căn bản không nhịn nổi nữa rồi.
Nếu thực sự rút ra, anh nhất định sẽ dục hỏa đốt người, bất mãn mà chết: "Anh sẽ nhẹ nhàng, hửm?"
Đồng Đồng dũng cảm gật đầu, nhìn kĩ sẽ thấy lo sợ và bất an trong mắt cô.
Úy Ương thở dài, ôm cô từ từ trở mình, để cho cô nằm trên giường, mình thì ngồi giữa hai chân cô.
Trong lúc không cẩn thận động đến nơi riêng tư, Đồng Đồng đau đến co rút người.
Úy Ương cúi đầu hôn cô, một tay vân vê ngực cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh tiểu huyệt, sau đó nhân dịp cô bị hôn đến quên đau, ánh mắt mơ hồ, một mạch đâm vào, triệt để phá rách tấm màng kia, giữ lấy tấm thân xử nữ của cô!
Tiếng kêu đau của Đồng Đồng đều bị Úy Ương nuốt vào, cô mở miệng thở dốc anh vẫn còn hôn cô, để cô không thể nào kêu lên.
Lúc này so với lúc cô ngồi xuống còn sâu hơn, nước mắt chảy xuống như bão táp, Đồng Đồng khóc đến thê thảm.
Úy Ương thấy cô như vậy thì không biết nên khóc hay cười. Anh tiến thoái lưỡng nan vô cùng khó chịu, cô lại chỉ lo lau nước mắt.
"Được rồi, ngoan, không đau, anh giúp em xoa, ngoan nào."
Úy Ương ôn nhu hôn và xoa, dần dần trấn an được Đồng Đồng, cô ôm cổ anh không buông, Úy Ương khẽ động đậy là cô lầm bầm kháng nghị khiến anh dở khóc dở cười: "Em buông tay được không, anh không có cách nào động đậy."
Câu trả lời của cô là tiếng nức nở cùng hành động chui vào ngực anh.
Mà thôi, anh chịu đựng vậy... Úy Ương cắn răng giữ cho bản thân tỉnh táo, không bị mê hoặc bởi tiểu huyệt mềm mại ấm nóng của cô, anh vuốt tóc và xoa mặt Đồng Đồng, không ngừng hôn lên môi cô.
Thực ra chỉ có ban đầu là đau đến mức cô không chịu nổi, dần dần thì không còn đau như vậy nữa, ôm anh không chịu buông đơn giản là làm nũng thôi.
Nhưng cảm giác người anh khẽ run, Đồng Đồng không khỏi cảm thấy kì lạ, vừa mở mắt liền phát hiện chân mày anh nhíu chặt, sau gáy toàn là mồ hôi, đang còn nghiến răng nghiến lợi, dường như đang kìm nén gì đó.
"Anh Úy Ương..." Vươn tay lau mồ hôi cho anh, Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi: "Anh có ổn không?" Bây giờ cô không đau nữa, chỉ hơi mỏi, còn ngưa ngứa. Thế là cô nhẹ nhàng chuyển động, cho rằng sẽ không bị phát hiện, ai ngờ Úy Ương lại cúi đầu nói lớn: "Không được nhúc nhích!"
Đồng Đồng lại càng hoảng sợ, vội vàng dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Úy Ương thở dài rồi lại cười khổ, ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói: "Anh cử động một chút được không?" Không cho anh cử động, anh thực sự sẽ xong đời.
Đột nhiên hiểu ra "cử động một chút" là ý gì, từ cổ đến tai Đồng Đồng đều đỏ, xấu hổ gật đầu, dạ một tiếng.
Thế là Úy Ương hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén mong muốn được rong ruổi trong cơ thể cô, chậm rãi rút ra một chút rồi chầm chậm tiến vào, trong lúc đó cũng nhìn chằm chằm Đồng Đồng, chú ý đến nét mặt và ánh mắt của cô, thấy không có gì dị thường mới yên lòng, biên độ động tác cũng lớn hơn nhưng không dám dùng quá nhiều sức.
Anh dịu dàng như thế, Đồng Đồng không cảm thấy đau nhức, trái lại là có chút tê dại ngưa ngứa, giống như thiếu gì đó, vẫn có thể tiếp nhận nhiều hơn...
"Ưm...anh Úy Ương...anh, anh dùng sức hơn một chút." Nói xong ám chỉ bằng cách kẹp chặt, sau đó xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Thế là Úy Ương cuối cùng cũng yên lòng, anh không dám dùng sức quá, cũng không dám làm lâu, dù sao thì cô mới mười sáu tuổi, anh vốn không định muốn cô sớm như thế.
Hơn nữa tiểu huyệt vừa mềm vừa chặt, ẩm ướt quấn lấy anh không cho ra ngoài, người mới nếm trải tư vị khai trai như anh làm sao chịu được?
"Bé, đau thì nói với anh." Anh bị kẹp đến tê dại, không kiềm chế được mà tăng nhanh tốc độ, Đồng Đồng không ngừng rên rỉ, hai tay cầm lấy ngón tay anh không buông.
Mỗi lần anh đến cô lại kêu một tiếng, uyển chuyển dịu dàng, Úy Ương cúi đầu hôn đôi môi ngọt ngào của cô, hai người răng môi quấn quýt, phát ra từng tiếng chậc chậc.
Bên dưới anh vẫn chiếm lấy cô, dần dần, tiểu huyệt càng ngày càng nóng, càng ngày càng chặt, cô cũng bắt đầu khóc.
Úy Ương biết cô sắp cao trào liền cắn môi cô, chuyển động dưới thân càng kịch liệt: "Bé, ngoan, cùng anh..."
Đồng Đồng bị ép đối diện với anh, cặp mắt kia thâm thúy như bảo thạch, chỉ có khi cùng cô đối diện mới dịu dàng... Dường như có thể hút luôn cả người cô vào.
Thân thể và tinh thần đều được thỏa mãn, cô không tự chủ được mà mỉm cười, cùng anh hôn môi.
Hai người nồng nhiệt hạnh phúc nghênh đón cao trào chân chính đầu tiên trong ngày sinh nhật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...