Lục Tiểu Lâm bất đắc dĩ nhìn Đồng Đồng: Không phải cô không muốn trấn tĩnh mạnh mẽ, nhưng nhìn gương mặt của nam thần thì quân lính mạnh mẽ đã chạy hết rồi!
Đồng Đồng trừng mắt nửa ngày chỉ hận rèn sắt không thành thép, quên đi. Lục Tiểu Lâm cô ngốc này đâu biết hai chữ cốt khí viết như thế nào. Nếu mạnh mẽ trấn tĩnh được thì cô đã kêu Ngải Thượng Hà.
Lúc rảnh rỗi chờ thức ăn mang lên, Đồng Đồng mượn cớ đi vệ sinh kéo Lục Tiểu Lâm vào phòng, hung hăng đến gần, mũi thở phì phò, giọng nói rất nghiêm khắc: "Nói đi! Vì sao lại không có tiền đồ như vậy?!"
"Thật đẹp trai..." Lục Tiểu Lâm lưu manh nuốt nước miếng, đương nhiên không nghe thấy Đồng Đồng nói gì. Đồng Đồng tức đến đỉnh đầu bóc khỏi, càng nhìn càng tức kẻ bất tài trước mặt, hận không thể đạp hai chân cô ấy một cái.
Lục Tiểu Lâm tỉnh bơ: "Anh cậu thật đẹp...Đồng Đống, Đồng Đống ~ Tên cũng thật êm tai."
Đồng Đồng sắp hộc máu, hít sâu hai cái để áp chế ý muốn hủy diệt nhân loại. Sau khi dẹp loạn tâm tình, cô nhếch miệng cười, tiến lên véo cổ Lục Tiểu Lâm, nghiến răng nói: "Cái đồ mặt dày! Có tiền đồ một chút đi! Cậu như thế là mặc cho ai chà đạp thì chà đạp sao? Có chí khí chút được không?"
Lục Tiểu Lâm ai oán nhìn Đồng Đồng: "Thế cậu nhìn mình đi, mình xứng sao?" Cô cũng muốn mặt dày tiến lên, nhưng nam thần đại nhân nhìn còn không thèm nhìn mình. Nói gì với anh anh cũng ừ, à, được, không bao giờ vượt quá ba chữ!
...Đồng Đồng nghẹn lời, rồi lại lập tức ngẩng đầu nói: "Cậu phải tin mình sẽ thay đổi được cậu!"
Ánh mắt Lục Tiểu Lâm tràn đầy khinh bỉ: "Cậu mới mười hai."
Đồng Đồng cắn môi, hận không thể cho cô ấy một tát, thời điểm nên sắc bén thì ngốc nghếch, thời điểm không nên sắc bén lại nói như muốn ăn đòn. Đồng Đồng cười giễu cợt vài tiếng: "Mình đứng đầu tiên."
Chỉ bằng IQ của cô đã đủ rồi, lại nói tuổi thật của cô đã làm mẹ được rồi, dám xem thường cô sao!
"Vậy thì làm sao đây?" Lục Tiểu Lâm khó xử nhìn bản thân trong gương, xấu hổ không dám nhìn thẳng.
Không phải tự ti, mặt mũi thế nào là do bố mẹ sinh thôi nhưng vấn đề là: Nhìn bản thân, rồi nhìn Đồng Đống, cô lấy tự tin đâu ra? Không tự ti không có nghĩa cô xem mình là đệ nhất mỹ nữ!
"Vẻ ngoài mình không xuất sắc, cứ quấn lấy anh cũng ngại mà." Aiz, chiêu mặt dày cũng dùng không được, nam thần kia mặt lạnh như băng, nếu cô không phải bạn Đồng Đồng thì đã sớm bị đuổi ra ngoài.
Vì dính Đồng Đồng nam thần mới để mình trong mắt, bằng không ngay cả cái rắm cũng không bằng!
"Từ từ là được, trước tiên cứ để anh mình quen mặt đã." Đồng Đồng sờ mặt Lục Tiểu Lâm, dò xét hai bên nói: "Không phải rất đẹp nhưng cũng không xấu, anh mình đã thấy nhiều giai nhân tuyệt sắc, loại cháo trắng như cậu không chừng có thể đạt giải nhất."
"..."
Lục Tiểu Lâm cô có nên cảm ơn không? Cô bất mãn trừng mắt với trời, nhớ đến một chuyện liền nói: "Đúng rồi Đồng Nhi, mình vẫn có điều muốn hỏi."
Thấy Đồng Đồng nâng mí mắt nhìn mình, cô nói: "Sao lại chọn mình? Thượng Hà không phải thích hợp hơn sao? Bạn ấy đẹp hơn, nhà cũng giàu hơn, so với mình thì hơn chứ không thua điểm nào."
Lục Tiểu Lâm hỏi không phải vì tự ti, cũng không ghen tị, chỉ thuần túy là thắc mắc.
Chỉ bằng điều này đã khiến Đồng Đồng chọn cô mười nghìn không trăm lẻ một lần. "Bạn học à, cậu đúng là vừa ngốc nghếch vừa hồ đồ, Thượng Hà cũng tốt nhưng không hợp với anh mình."
Nếu như anh cô thực sự coi trọng Ngải Thượng Hà, hai người ở cạnh nhau không chừng sẽ xảy ra chuyện như kiếp trước.
"Chúng ta là bạn bè lâu rồi, mình cũng không muốn giấu cậu. Khát vọng leo cao của Thượng Hà quá nặng, bạn ấy không thích hợp với anh mình."
Nói thật Đồng Đồng cũng có chút tư tâm. Tuy rằng Ngải Thượng Hà cũng là bạn, khuyết điểm không nhiều nhưng cô sẽ không cho phép một chút sơ sót nào xuất hiện bên Đồng Đống.
Kiếp trước anh đã đủ vất vả, kiếp này không nên có một người phụ nữ như vậy nữa!
"Lục Tiểu Lâm!" Cô nghiêm túc cầm tay Lục Tiểu Lâm, bộ dạng nghiêm túc khó có được khiến cô ấy choáng váng: "Chuyện, chuyện gì?"
"Mình giao anh mình cho cậu, cậu nhất định phải cố lên!" Đồng Đồng mím môi, cúi đầu mang theo áy náy: "Mình biết làm vậy là không quá đúng, dù sao cũng không biết anh mình nghĩ gì đã đẩy cậu vào hố lửa, kết cục cuối cùng thế nào, ai cũng không thể biết."
"Hắc hắc."
Nghe vậy Đồng Đồng ngây ngốc nhìn về Lục Tiểu Lâm cao hơn cô một cái đầu, Lục Tiểu Lâm cười khúc khích đủ kiểu, có chút ngây ngô lại có chút đáng yêu: "Mình trách cậu làm gì, mình thật sự thích anh cậu, nếu không có cậu thì cả đời này cũng chỉ có thể ngẩng mặt dõi theo anh cậu mà thôi. Bây giờ cậu cho mình một cơ hội, mình mừng còn không kịp, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa."
Đồng Đồng vốn đang cảm động nghe được lời kế tiếp liền nổi trận lôi đình: "Nhưng mà lúc thay đổi bản thân có thể nhẹ tay chút không? Ví dụ như vận động giảm béo, ăn kiêng hay học tập gì đó...có được không?"
Im ắng không một tiếng đông, Lục Tiểu Lâm đang muốn trốn Đồng Đồng đã vươn tay túm thắt lưng cô ấy véo một cái, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang tận mây xanh.
Đồng Đồng ưu nhã cao quý ra khỏi phòng vệ sinh nữ, phía sau là một cô gái ôm thắt lưng giống như bà lão bảy, tám mươi tuổi gù lưng đi từng bước.
Ra đến ghế lô mới mới phát hiện có thêm một người, Đồng Đồng kinh ngạc mở to mắt: "Anh Úy Ương?!"
Cô gái ôm thắt lưng phía sau đụng phải Đồng Đồng, lực đụng hơi lớn khiến Đồng Đồng lảo đảo, Đồng Đống cùng Úy Ương đồng thời đưa tay đỡ, vẫn là Úy Ương ngồi gần hơn tiếp được. "Đi đứng cẩn thận một chút."
Con mắt thâm thúy liếc nhìn Lục Tiểu Lâm đã hóa đá phía sau, gật đầu nói: "Bé bình thường đi không cẩn thận, cô đi phía sau thì nhớ bảo trì một khoảng cách."
Cho, cho nên là mỹ nam này đang quan tâm cô sao?! Ngay lúc Lục Tiểu Lâm si mê, lời kế tiếp của Úy Ương trong nháy mắt khiến cô rớt xuống địa ngục: "Đỡ phải đụng vào Đồng Đồng." Bé rất sợ đau.
...Cô, cô cũng biết được không!
"Sao anh đến đây vậy? Không phải em đã gọi nói không về nhà sao?"
Úy Ương liếc mắt, tay gắp rau cho cô, đồng thời bảo Lục Tiểu Lâm cũng ngồi xuống ăn. Ngày thường anh là người lãnh đạm, không thèm để ý người khác giống Đồng Đống.
Loại xa cách này chỉ đứng từ xa đã cảm thấy, ôn nhu chỉ dành cho người bên cạnh. Lục Tiểu Lâm là bạn tốt của Đồng Đồng, Úy Ương nhìn một cái đã biết Lục Tiểu Lâm không có ý xấu, đối xử với Đồng Đồng là thực tâm, cho nên vẻ mặt cũng ôn hòa rất nhiều.
Hai cô gái đều sắp chết đói, thế là ai cũng không khách khí, chỉ là Đồng Đồng có hai phục vụ, mà người nào đó tự cấp tự túc.
Ăn cơm xong Đồng Đồng muốn đến phòng nghỉ trong làm việc Đồng Đống nghỉ trưa, cầu xin mãi Đồng Đống mới miễn cưỡng cho Lục Tiểu Lâm đi cùng, Úy Ương cũng thuận tiện đi theo.
Thừa dịp Lục Tiểu Lâm đi vệ sinh, anh ôm Đồng Đồng ngồi lên đùi mình, bóp nhẹ chóp mũi cô hỏi: "Lại muốn làm chuyện xấu gì?"
Nhìn đôi mắt không ngừng liếc đi chỗ khác của Đồng Đồng, Úy Ương biết thừa cô chưa nghĩ ra được lý do biện giải, chuyện này Đồng Đống có lẽ cũng đã biết, chỉ là không nói thôi.
Đồng Đồng cảm thấy bị sỉ nhục: "Ý anh là ngoại trừ chuyện xấu thì em không biết làm gì nữa sao?" Hình tượng của cô sao lại tệ hại đến thế...
"Tất nhiên không phải, nhưng mỗi khi em lên kế hoạch thần thần bí bí, anh chắc chắn em muốn làm chuyện "Đại sự" kinh thiên động địa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...