Úy Ương quả nhiên nói được làm được, từ ngày thứ hai, Đồng Đồng không cần tham gia giờ tự học nữa.
Trong lớp tồn tại một vài học sinh có ý kiến, thế nhưng chủ nhiệm chỉ đơn giản nói một câu "Nếu có thể bảo đảm bản thân lọt Top 10 thì tôi cho phép các em nghỉ" là có thể bịt miệng.
Đôi khi Đồng Đồng cũng không hiểu được vì sao nhân duyên của cô càng ngày càng xấu? Lúc nhỏ có ai ghét cô đâu? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều khen cô thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện, học giỏi, có gia giáo, cái gì cũng rất tốt.
Vậy mà theo thời gian lớn lên, cô bắt đầu bị một bộ phận nữ sinh tẩy chay. Một bộ phận này cũng không nhiều, khoảng hai ba người mà thôi, nhưng bọn họ lúc nào cũng nói xấu và gây chuyện với cô, khi đạt được thành tích xuất sắc thì bọn họ chỉ dùng một từ "may mắn" để hình dung.
Đồng Đồng lúc đầu còn bực bội, sau đó lại nhanh chóng thoải mái, vì Úy Ương nói: "Người nào giỏi hơn em mới không chế nhạo em."
Không thích thì cứ không thích đi, nhưng đừng có ngáng chân cô khắp nơi được không?
Đồng Đồng nhíu mày nhìn đống rác trên sàn nhà, đống rác trên sàn rõ ràng nhiều hơn, thùng rác cũng bị xáo lung tung, có lầm không đấy?
Đôi mắt sắc bén liếc về phía ba nữ sinh đang đắc ý ngồi ở bàn cuối cùng, trường cao trung nổi danh cũng có học sinh bất lương như thường đấy thôi.
Có chút tiền đã có thể nhảy vào, trong khi người khác phải lao tâm khổ tứ thi cử, trớ trêu thay cuối cùng lại bị những nhà quyền thế cướp đi suất học.
Vì thế mà những học sinh lọt vào được đa số vô cùng xuất sắc, trong trường phân chia thành hai loại học sinh, hai loại này đối chọi lẫn nhau, còn không nói với nhau một chữ.
Chỉ có Đồng Đồng là ngoại lệ, cô xinh đẹp lại dễ ở chung, quan trong nhất là khá chân thật cho nên bạn bè rất nhiều, là điển hình cho sự tồn tại của sinh vật vĩ đại.
Nhưng một người không thể khiến ai cũng thích mình, cho dù tiền cũng có người xem như rác rưởi đấy thôi, người ghét Đồng Đồng đương nhiên cũng có, tuy không nhiều nhưng rất phiền toái.
Giống như hiện tại, ba nữ sinh kia biết rõ hôm nay cô trực nhật nên mang rác đổ đầy phòng học, đá ngã thùng rác, phách lối ngồi ở bàn cuối cùng cắn hạt dưa, vỏ ném lung tung ra sàn, cười vô cùng vui vẻ.
"Đồng Đồng, hay là để mình giúp cậu, cậu lau bảng đi, mình quét nhà cho." Một nữ sinh đi đến nói.
Cô ấy là Ngải Thượng Hà, quan hệ rất tốt với Đồng Đồng, tình tính mềm yếu dễ bị bắt nạt. Cũng may cô không quá xinh đẹp nhưng thành tích tốt nên mới không bị bắt nạt.
"Không cần đâu, mình đã rút trúng thăm quét nhà mà." Đồng Đồng cười mỉm từ chối, phía sau truyền tới một giọng nói sang sảng: "Đổi làm gì, ai làm việc nấy thôi."
"Về rồi hả?" Tìm cái khăn thôi cũng thật lâu.
Nữ sinh kia vừa vào đã thấy đống rác trên mặt đất và ba nữ sinh kiêu ngạo ngồi dưới cùng thì hai mắt trừng lớn: "Này! Các cậu có biết suy nghĩ không vậy? Không biết quét nhà mệt lắm sao? Còn cố ý vứt hạt dưa xuống sàn như thế? Bố mẹ các cậu dạy dỗ ra sao vậy? Có chút gia giáo nào không?"
Nữ sinh kia chính là bạn học Lục Tiểu Lâm, không ưa thì sẽ nói thẳng không ưa, mắng người không chút lưu tình, chưa đem đối phương mắng chửi té tát thì nhất quyết không bỏ qua.
Đồng Đồng cười cười, vỗ vai cô nói: "Được rồi, khăn lau đâu?"
Lục Tiểu Lâm day trán, chọc vào sau gáy cô một cái: "Sao cậu không thèm quan tâm thế? Bọn họ rõ ràng đang gây chuyện với cậu mà." Ngốc thế bị bắt nạt là đúng rồi!
Khóe mắt Đồng Đồng giật giật, cô chỉ là lười so đo được không. "Không sao đâu, nhanh đi lau cửa sổ đi, mình sắp xong rồi đấy, hắc."
Dù sao cô cũng quét xong sàn nhà là được, bị bẩn lại không phải lỗi của cô, cô làm tốt công việc của mình là được rồi.
Lục Tiểu Lâm vẫn định nói tiếp thì Ngải Thượng Hà đã đến vỗ vỗ vai cô ấy, tuy rằng cô ấy không muốn bỏ qua dễ dàng như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lau cửa.
Đôi mắt vẫn thời thời khắc khắc hướng đến bên phía Đồng Đồng, trong đầu thầm nghĩ: Cô nên quan tâm Đồng Đồng nhiều hơn mới được, tuy rằng Đồng Đồng miệng độc chân dài nhưng tuổi vẫn còn nhỏ tuổi, khả năng đánh đấm không tốt, nếu bị bắt nạt thì sẽ rất thảm.
Đồng Đồng bình tĩnh quét dần về cuối lớp, khi quét qua chỗ ba nữ sinh kia, đương nhiên bọn họ không hề để yên, nhưng Đồng Đồng tuyệt đối sẽ không quét lần thứ hai, dứt khoát đổ rác vào thùng, cất chổi rồi vỗ vỗ tay, đến vòi nước trước phòng rửa tay mới quay lại lấy cặp.
Ai ngờ cô không muốn tìm phiền toái, phiền toái tự chạy tới cửa.
"Các cậu muốn làm gì?" Đồng Đồng nâng mắt,trong lòng khinh bỉ đến cực điểm, bắt nạt cô bé 12 tuổi, có biết xấu hổ không?
Đồng Đồng không giống những người khác, tuổi nhỏ nhưng rất xinh đẹp, thành tích luôn đứng đầu lớp, thường những học sinh như vậy phải mang kính cận, bộ dạng mọt sách mới phải.
Vậy mà trời lại không hiểu lòng người, cô ta không những xinh đẹp mà còn mang về cho trường không ít vinh dự, tiếng Anh, đàn dương cầm, biện luận toán học...Hình như không có cái gì Đồng Đồng không làm được.
Càng khiến người khác tức giận là giáo viên nào cũng thích cô ta, cô ta chẳng khác gì Mary Sue phiên bản hiện thực, đã vậy còn làm cho người ta không ai không thích Mary Sue.
Ba người các cô kia ghen tỵ đến điên, nhưng lại không biết rằng chỉ có người có trái tim xám màu mới bị ghen tỵ cắn nuốt. Đồng Đồng lạnh lùng nhìn ba người các cô: "Chặn đường tôi làm gì?"
"Quét chưa sạch đã muốn đi sao?" Đại tỷ cầm đầu gương mặt khiêu khích.
Đồng Đồng sờ cằm, biểu cảm rất kinh ngạc: "Ồ, vậy hả? Tôi quét không sạch? Thượng Hà, Tiểu Lâm, mình quét sạch không?"
"Sạch!" Đồng thanh.
"Mọi người thì sao?"
Những học sinh còn ngồi lại trong phòng học đều gật đầu: "Sạch!"
"Tất cả mọi người đều nói tôi quét sạch, chỉ có các cậu nói không, mắt có vấn đề sao?" Đối với người ghét mình, cô không cần khách khí, chẳng lẽ còn phải quỳ xuống ôm chân đối phương?
"Nhanh đi khám đi, miễn cho bệnh tình nặng thêm thì lại thành mù."
"Mày..." Thấy một bạt tai sắp giáng xuống, một nam sinh đi đến đúng lúc cầm cổ tay cô ta.
Đồng Đồng vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, chút nữa là banh mặt rồi! Cảm kích nhìn đối phương một cái: "Cảm ơn nha." Sau đó lui về sau bảo trì khoảng cách an toàn. "Nói không lại thì động thủ sao? Thật kém cỏi."
Lục Tiểu Lâm tính tình nóng nảy, trực tiếp chạy tới trước mặt cô, trừng mắt nói: "Có biết xấu hổ không hả? Nhìn khuôn mặt ghen tỵ của bản thân đi, thật đáng sợ. Trách không được lúc nào cũng đứng cuối lớp. Học không giỏi nên giận chó đánh mèo, sao không nghĩ IQ của mình có vấn đề đi!" Não có bệnh còn giận chó đánh mèo, đúng là tâm thần.
Nữ sinh cao ráo đứng đầu bộ ngực không ngừng run run, Đồng Đồng nhìn đến mức mắt sắp rớt ra ngoài, ước ao đố kị vô cùng. Tuy rằng đã có kinh nhưng cô vẫn nhỏ...Bởi vì ngực vẫn đang bằng phẳng nha...
"Vậy các người ỷ đông hiếp yếu thì tốt đẹp lắm sao?" Một nữ sinh cao gầy, gương mặt trẻ trung xinh đẹp không chút yếu thế sẵng giọng, đương nhiên cô nàng không hề ý thức rằng mình mới là người gây sự trước.
"Ai ỷ đông hiếp yếu chứ?" Ngải Thượng Hà yếu ớt nói, đáng tiếc giọng quá nhỏ, chìm nghỉm trong cả đống âm thanh khác.
So về mắng chửi thô tục, Đồng Đồng chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng cô thắng ở sự trấn tĩnh, ngăn lại Lục Tiểu Lâm sắp nổ tung, sau đó cô mỉm cười, nhìn đối phương đang tức giận phun ra ba chữ: "Thật ngu dốt."
Câu nói này triệt để khiến lồng ngực ba nữ sinh nổ tung, chỉ muốn lao vào xé xác Đồng Đồng, ân cần hỏi thăm tổ tống mười tám đời người ta chỉ đổi lại câu thật ngu dốt, sao các cô ngu dốt được?
Khi thấy sắc mặt phát cuồng của ba nữ sinh, Đồng Đồng mới phản ứng lại, a, cô nói ra rồi sao?
Thấy đòn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo* vô tình sắp tập kích, mà Lục Tiểu Lâm cùng nam sinh kia hoàn toàn không kịp cứu vớt, Đồng Đồng tuyệt vọng nhắm mắt, trong đầu nhắc đi nhắc lại: Thảm rồi, cô gặp bi kịch rồi...mặt sắp phế rồi!
Không biết anh Úy Ương nhìn thấy có ghét bỏ không...
Đau đớn trong tưởng tượng thật lâu không xuất hiện, Đồng Đồng mở một con mắt thì thấy bản thân đang ở trong một lồng ngực rắn chắc, cô ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mừng rỡ không thôi: "Anh!" Thần hộ vệ, thần hộ vệ của cô ~
*Cửu Âm Bạch Cốt Trảo: Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nguyên có tên là Cửu Âm Thần Trảo, khi truyền thụ cho đã giải thích. Khi luyện Cửu Âm Thần Trảo thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyện tập, nhưng do cùng sư huynh Trần Huyền Phong ăn cắp được nửa quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh, sau đó tập luyện theo mà không hiểu yếu chỉ của đạo gia trong khẩu quyết võ công nên khi luyện dùng tay đánh vào sọ người sống, khi luyện tập thường chất rất nhiều sọ người xung quanh nơi mình tập, từ đó tên gọi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. Ở đây sử dụng biện pháp nói quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...