Edit + Beta: Anky
Mục Song Hàm không biết Trang Nhược Hân có cố ý hay không, nhưng trước khi đầu óc nàng chuyển động, thân thể đã làm ra phản ứng - - xông tới bịt kín miệng Trang Nhược Hân.
Nếu để mặc cho Trang Nhược Hân gọi người đến, không chỉ Lăng Mạn Mạn cùng Đào Vận, mấy người các nàng trong phòng này đều sẽ không tốt!
Trang Nhược Hân giận dữ nhìn nàng, nhưng khí lực nàng ta nhỏ, cũng tránh không thoát, Mục Song Hàm nhìn về phía Lăng Mạn Mạn và Đào Vận, cũng không kêu các nàng dừng tay, chỉ nói: "Lỡ như có người nghe được âm thanh xông tới, nhìn thấy bộ dáng này của các ngươi, để truyền đến tai thánh thượng..."
Đến lúc đó đừng nói là thái tử phi, tất cả hình tượng lúc trước chỉ sợ cũng sẽ bị hủy hoại không sai biệt lắm.
Lăng Mạn Mạn cùng Đào Vận liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc buông tay, nhanh chóng đi thay quần áo, chải lại đầu tóc.
"Hân biểu muội, đừng kêu, vào cung mới một đêm đã xảy ra chuyện, đều là người cùng một phòng, ngươi cũng thoát không khỏi liên quan." Nói xong, Mục Song Hàm thu tay lại, nhìn nàng ta một cái.
Trang Nhược Hân lại kêu lên, chỉ là, vẻ mặt nàng ta lộ vẻ bừng tỉnh, nước mắt lưng tròng cầm tay Mục Song Hàm, vẻ mặt cảm kích, "Là ta không tốt, vừa rồi nhất thời chấn kinh, suýt nữa liên lụy mọi người, đa tạ Mục biểu tỷ, quả nhiên là biểu tỷ muội, chính là so với người ngoài gần gũi hơn, lúc trước ta đối với biểu tỷ còn có khúc mắc trong lòng, là Nhược Hân không phải... Về sau có chuyện gì, Nhược Hân cùng biểu tỷ cùng tiến cùng lùi, mong rằng biểu tỷ chỉ dạy ta nhiều hơn."
Mục Song Hàm: "..."
Nếu lúc trước Từ Uyển Thấm không nhắc nhở nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ tin Trang Nhược Hân, bởi vì Trang Nhược Hân kia được trời ưu ái cho gương mặt có lực sát thương quá lớn khiến người yêu thương, hơn nữa một bộ thành khẩn nhận sai như vậy, cứ như ai muốn cự tuyệt nàng ta chính là tội ác tày trời.
Mục Song Hàm khẽ mỉm cười, rất là ôn hòa nói: "Được. "
Trang Nhược Hân lập tức vui vẻ ra mặt, rủ mắt xuống che giấu tâm tình trong mắt.
Lăng Mạn Mạn và Đào Vận thản nhiên đi ra, người trước vẫn là gương mặt lạnh lùng, không để ý tới ai, vẻ mặt Đào Vận lại áy náy kéo Trang Nhược Hân, đưa tay giúp nàng ta xoa sau gáy, hỏi han ân cần từng chút, cái gì "Tỷ tỷ không phải cố ý", cái gì "Muội muội muội có đau không ", cái gì "Đều là ta không tốt, nhất thời bị lửa giận làm choáng đầu", cái gì "Muội muội đại nhân đại lượng, tâm địa thiện lương, ngàn vạn đừng so đo với ta"... Những việc như thế nói chỗ nào cũng có.
Trang Nhược Hân ủy khuất nhẹ gật đầu, lại đáng thương nhìn Mục Song Hàm, giống như muốn Mục Song Hàm ra mặt giúp nàng ta.
Mục Song Hàm ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận tỉ mỉ chải tóc - - ngại quá, tỷ tỷ đang bận, không nhìn thấy.
Lăng Mạn Mạn từ sau lưng Mục Song Hàm đi qua, trong miệng cười nhạt một tiếng: "Dối trá!"
Giọng điệu này có vài phần giống Lạc Chiêu Dực, Mục Song Hàm lại ngoài ý muốn đối với nàng dâng lên một tia hảo cảm.
Thời gian tiếp theo, là bắt đầu đi theo ma ma Tư Nghi Phường học lễ nghi cung quy, vất vả trong đó... Xem các nàng thức giấc so với gà còn sớm hơn, đi ngủ so với chó còn muộn hơn, ngay cả khí lực đánh nhau cũng không còn sẽ biết.
Đông cung, cuối hồ có một tòa đình nhỏ, tiểu thái giám Đức Phúc cầm một chồng tấu chương đưa tới, Lạc Chiêu Dực nửa dựa, tiện tay cầm lấy một quyển, nhìn lướt qua liền ném cho Trần Trầm, một quyển tiếp một quyển, lấy tốc độ thật nhanh xem xong tất cả tấu chương, từ đầu tới cuối vẻ mặt đều không có thay đổi gì, "Không có ý nghĩa."
Đây đều là tấu chương Ngự sử triều thần tố cáo thái tử, Văn Đế đều cho người chuyển đến Đông cung này, nói cho oai rằng: Cảnh báo cấm túc, tự mình yên tĩnh suy nghĩ, tu thân dưỡng tính.
Lạc Chiêu Dực ngay từ đầu còn có chút hứng thú, chỉ là nhìn thấy mấy cuốn tấu chương này nói đi nói lại đều là lời giống nhau, sớm đã mất kiên nhẫn.
"A - - "
"Gào thét cái gì?" Lạc Chiêu Dực xoa lỗ tai, giương mắt, tức giận gọi: "Lạc Tĩnh Nghi, ngươi muốn ăn đòn?"
Lạc Tĩnh Nghi đứng ở bên kia hồ, thở phì phì nói: “Đại Bạch Hổ nhà ngươi dọa chết người, ngăn ở chỗ này người ta đi qua thế nào?"
Thì ra trên cầu nằm sấp một con Đại Bạch Hổ, nửa mắt híp lại, lười biếng ngáp, nghe được động tĩnh trong nháy mắt nâng lên một cái móng vuốt, sắc bén có thể làm mù mắt chó.
"Đi qua, hoặc là lội tới, ngươi tự mình chọn đi." Lạc Chiêu Dực không để ý nói.
"Này, Tiểu Thất ngươi cố ý sao? Khoảng thời gian này phụ hoàng làm ngươi không xuất cung được, tâm tình ngươi không tốt, sẽ lăn qua lăn lại người khác à?" Lạc Tĩnh Nghi bĩu môi, "Này dọa chạy mấy người rồi?" Nói xong, Lạc Tĩnh Nghi rón ra rón rén, từ từ đi qua bên cạnh Đại Bạch Hổ, khẩu khí thật dài nói.
Lạc Chiêu Dực lười phải cùng nàng nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Tới chỗ này có chuyện gì?"
"Ta tới tìm nhị ca, hắn có ở chỗ ngươi không?" Lạc Tĩnh Nghi nhìn chung quanh, không thấy được người, lập tức chu miệng lên, vẻ mặt mất hứng.
"Ngươi tìm hắn không đến trong phủ hắn, đến nơi này của ta làm cái gì?" Lạc Chiêu Dực ngồi dậy, lơ đãng nói.
Lạc Tĩnh Nghi lắc đầu, "Ta đã qua, hắn không ở trong phủ, ta thấy hắn cùng ngươi thân nhất, bình thường cũng chạy tới nơi này, liền đến đây." Nói rồi, nàng cúi đầu ủ rũ hỏi: "Tiểu Thất, nhị ca có phải đang trốn ta không?"
"Biết rõ còn cố hỏi, " Lạc Chiêu Dực như có điều suy nghĩ quan sát nàng, bỗng nhiên thản nhiên nói: "Tĩnh Nghi, bất kể thế nào, hắn là nhị ca của ngươi, ngươi tốt nhất sớm nên cắt đứt ý niệm không nên có trong đầu đi."
Lạc Tĩnh Nghi bỗng dưng cứng đờ thân thể, "Tiểu Thất, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu!"
"Đừng giả ngốc với ta." Lạc Chiêu Dực hơi nhíu mày, "Tĩnh Nghi, ngươi rất thông minh."
"Có rõ ràng như vậy sao?" Lạc Tĩnh Nghi lập tức đỏ vành mắt, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn, "Nhưng ta chính là thích hắn, chúng ta cũng không phải là... Vì cái gì không thể?"
Lạc Chiêu Dực hiểu rõ, "Xem ra ngươi biết thân phận của mình."
Lạc Tĩnh Nghi gật gật đầu, cũng không cố kị Trần Trầm và Đức Phúc còn ở đây, nói thẳng: "Có một lần ta nghe được thái hậu và Phùng ma ma nói chuyện, nên biết."
Nàng cũng không phải là con gái ruột của Văn Đế, mà là con của Phó đại tướng quân năm đó vì cứu Văn Đế mà chết, Văn Đế cùng thái hậu cảm động và nhớ nhung Phó tướng quân trung liệt, liền ôm nàng vào cung phong làm công chúa, Văn Đế xem như con gái ruột nuôi dưỡng.
Ngay từ đầu Lạc Tĩnh Nghi không biết thân phận mình đã cùng Lạc Đình hết sức thân thiết, không chỉ bởi vì Lạc Đình đối với nàng vừa tốt lại ôn nhu, không đáng sợ như người khác, cũng bởi vì nàng cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên, đều là mẹ đẻ mất sớm được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu, sau khi biết, có một đoạn thời gian nàng rất thống khổ, cũng là Lạc Đình không hỏi nguyên do an ủi nàng, dụ dỗ nàng vui vẻ...
"Ngươi biết thì thế nào?" Lạc Chiêu Dực nói: "Ngươi làm Tĩnh Nghi công chúa hai mươi năm, không phải là huynh muội ruột cũng hơn hẳn huynh muội ruột, phụ hoàng thái hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý, hoàng thất cũng không thể vứt mặt mũi đi, chặn hết được miệng lưỡi thế gian... Quan trọng nhất là, Lạc Đình đối với ngươi như muội muội ruột."
"Ngươi cũng không phải là nhị ca, làm sao ngươi biết hắn coi ta như muội muội?" Lạc Tĩnh Nghi đáp lại hắn một câu, xoay người liền chạy.
"Ngốc nghếch!" Lạc Chiêu Dực hừ một tiếng, liếc về một hướng, "Nếu không huynh cũng sẽ không trốn nàng, phải không?"
Lạc Đình chậm rãi từ sau thân cây đi ra, "Muội ấy chỉ là tuổi còn nhỏ, phân không rõ tình huynh muội cùng tình yêu nam nữ, ta tránh nàng một thời gian thì tốt rồi."
Đều đã hai mươi tuổi còn nhỏ? Lạc Chiêu Dực lười phải vạch trần hắn tìm cớ, đem tấu chương trên tay ném, đứng lên duỗi lưng một cái, "Huynh thích trốn hay không tùy, ta ra ngoài đi dạo, cũng đừng đi theo."
"Đi Tư Nghi Phường?" Lạc Đình trêu tức hỏi.
Lạc Chiêu Dực cũng không quay đầu lại, khoát tay.
Lạc Đình nhìn, lắc đầu cười không ngừng, liếc nhìn tấu chương bị hắn ném trên mặt đất, nhặt lên, hỏi Đức Phúc bên cạnh: "Tấu chương gì vậy?"
Đức Phúc "Ai" một tiếng, "Đều là tố cáo điện hạ."
Lạc Đình tiện tay mở ra, vẻ mặt vi diệu.
Trong Tư Nghi phường, đám người Lưu ma ma không nề phiền hà dạy các tú nữ quy củ, kỳ thật những quy củ này, quý nữ sinh trưởng ở kinh thành từ nhỏ đều đã học, một đám người đều làm rất tốt không có gì phải bàn, đương nhiên cũng có người làm không tốt, tỷ như... Mục Song Hàm.
Một buổi sáng nhanh chóng bức điên Mục Song Hàm, đội bình hoa lên đầu còn phải đi trên bục cao như vậy... Phục orz
"Cô nương, không phải nô tỳ muốn làm khó dễ người, cũng đã rơi vỡ đến mấy cái rồi?" Cuối cùng, các tú nữ khác đều được phép về nghỉ ngơi, chỉ lưu lại một mình Mục Song Hàm, Lưu ma ma từ trước đến nay nghiêm khắc, bị nàng lăn qua lăn lại cũng không tức giận.
Mục Song Hàm mím môi, cũng không giải thích, chỉ nói: "Ma ma, sắc trời không còn sớm, người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta nhất định sẽ làm được."
Lưu ma ma thở dài, xoay người đi.
Mục Song Hàm cũng thở dài, có thể làm sao nữa, một mình luyện từ từ sẽ được.
Nàng khổ đại thâm cừu lại cầm lấy một cái bình hoa, leo lên bục cao, từ từ đem bình hoa đặt trên đầu, hai tay chậm rãi mở ra, mới vừa đi một bước bình hoa lại muốn rơi xuống, nàng vội vã đưa tay lên đỡ, không chú ý dưới chân, "A - - "
Mới kêu một nửa thanh âm liền im bặt, nàng được người tiếp lấy, Lạc Chiêu Dực ôm lấy nàng xoay người đứng trên mặt đất, tức giận: "Nàng có thể đừng ngốc như vậy không? Nếu ta không trùng hợp tới đây xem nàng làm sao bây giờ?"
Mục Song Hàm lợn chết không sợ phỏng nước sôi, "Thì ngã thôi, độ cao này cũng không té chết người, té bị thương vừa hay ta có thể nghỉ ngơi..." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Điện hạ, cuối cùng đã nguyện ý tới gặp ta?"
Lạc Chiêu Dực chống lại ánh mắt của nàng, giật mình, kỳ quái nói: "Ta cũng không trốn nàng!"
"Không phải sao?" Mục Song Hàm rủ mắt xuống, thản nhiên nói: "Ta luôn mang đến phiền toái cho điện hạ người, ta còn tưởng rằng... Điện hạ không muốn phải nhìn thấy ta nữa."
Bởi vì sự việc của Tiết Kiến, Mục Song Hàm luôn rất lo lắng cho hắn, nhưng Lạc Chiêu Dực rốt cuộc lại không đến tìm nàng, trong lòng nàng không thể nào không suy nghĩ - - từ sau khi gặp nhau, Lạc Chiêu Dực luôn giúp nàng xử lý phiền toái, giải quyết tốt các hậu quả, là người ai cũng sẽ thấy phiền đi?
Lạc Chiêu Dực nghe vậy bật thốt lên: "Ta không muốn nhìn thấy ai cũng sẽ không không muốn nhìn thấy nàng..." Nói xong hắn lập tức quay mặt, vành tai từ từ đỏ lên, để che dấu lại nói thêm một câu: "Mới là lạ!"
Trong mắt Mục Song Hàm hiện lên ý cười, lại cố ý ra vẻ phiền muộn, "Ta cũng biết vậy, kỳ thật điện hạ người hết sức chán ghét ta..."
Lạc Chiêu Dực cũng bị nàng làm tức chết, "Ta chán ghét nàng? Phải, ta chán ghét nàng mới có thể lần lượt giúp nàng, ta chán ghét nàng mới có thể lần lượt cứu nàng, ta chán ghét nàng mới có thể..."
"Vậy là người yêu thích ta sao?" Mục Song Hàm cúi đầu nhìn tay hắn còn đặt trên eo nàng.
Lạc Chiêu Dực "Xoát" một cái lỗ tai đỏ cả lên, cố tự trấn định: "Cứu nàng nhiều lần như vậy ôm một chút không được sao?"
"À "Vẻ mặt Mục Song Hàm bình tĩnh, đột nhiên nghiêng đầu cười một tiếng, "Vậy có cần ta lấy thân báo đáp không?"
Lạc Chiêu Dực thẹn quá hoá giận, loại chuyện uy hiếp nàng lấy thân báo đáp này, rõ ràng cần phải do hắn nói, vì cái gì lại bị nữ nhân này đoạt! Trước!?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...