Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Editor: Chôm chôm

Sau đó Viên Diệu Diệu sai người đi hỏi thăm, tin Quế ma ma chết hai giờ sau mới được truyền ra ngoài.

Khi Thúy Trúc nghe xong lại thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Nương nương, việc này khôngliên quan đến ngài, ngài cũng nên yên tâm.”

Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng vẫy tay, nàng độc sủng hậu cung nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ quá trình vận hành trong đó, hiển nhiên là Quế ma ma đã chết trước đó.

Bên tư hình bộ kéo dài thêm hai canh giờ mới nói ra tin người chết, chỉ sợ là để nàng báo cáo kết quả với bên Hoàng Thượng.

Người hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử là Đông Sanh và Quế ma ma toàn bộ bị kéo đến Tư Hình bộ, hơn nữa, ngày thứ hai Quế ma ma đã chết không minh bạch như thế, Đông Sanh phỏng chừng cũng không có kết quả tốt gì.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật đúng là làm chokhông ít người mở rộng tầm mắt, các cung đều xuất ra không ít nhân lực, muốn mau chóng hỏi thăm nàng, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. 

Đương nhiên vai trò của Viên Diệu Diệu ở trong đó, đã bị thám thính ra được.

Chủ nhân các cung đều có chút hoảng sợ trong lòng, Viên Diệu Diệu hiện giờ mói chỉ là một chính ngũ phẩm tần, mà ảnh hưởng đối với Hoàng Thượng đã lớn như vậy. 

Hơn nữa, nhìn nàng có vẻ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, nhưng không ngờ lại thông minh đến vậy, vừa ra tay liền kéo rớt toàn bộ người bên cạnh Tam hoàng tử.

Tiên hoàng hậu đi rồi, Tam hoàng tử chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng,không ai có thể động vào.

Nhưng Viên Diệu Diệu lại quật đổ hai người bên cạnh Tam hoàng tử dễ như trở bàn tay, một chết một bị thương, còn nàng thì không chút hao tổn.

không thể không nói, kết quả này làm nhiều người kinh ngạc đến rớt cằm.

Vài vị phi tần có phân vị tương đương với Viên Diệu Diệu, vắt hết óc suy nghĩ hợp tác với các vị phân vị cao để quật ngã Viên Diệu Diệu, không thể để nàng tiếp tục càn rỡ, nếu không, chuyện nàng sẽ dẫm lên bọn họ chính là điều sớm muộn.

Nhưng những phi tần phân vị cao cũng không đem toàn lực chú ý lên người Viên Diệu Diệu, ngược lại, các nàng đều nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử. Dù Viên Diệu Diệuhiện tại thịnh sủng đến mức nào, nhưng phân vị của nàng thấp, vẫn không có tư cách nuôi nấng Tam hoàng tử.

Vốn ban đầu Hoàng Thượng lấy lý do người hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử đã đủ nhiều, không cần tìm người khác để không cho phép các phi tần nuôi Tam hoàng tử.


Nhưng hiện giờ vú nuôi và cung nữ quản sự bên cạnh Tam hoàng tử không còn, thậm chí Hoàng Thượng cũng không tìm được người thích hợp để thay thế, nên những phi tần địa vị cao sôi nổi dốc hết sức, muốn tranh quyền nuôi nấng, đó cũng là địa vị độc nhất trong hậu cung.

Hoàng Thượng tất nhiên sẽ tới thăm Tam hoàng tử, lúc ấy mẹ nuôi của Tam hoàng tử cũng có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, dựa vào bản lĩnh để giữ Hoàng Thượng qua đêm. một đêm giá trị ngàn vàng, nói không chừng đến lúc đó còn có thể có con nối dõi của chính mình.

không ít người coi việc nuôi nấng Tam hoàng tử làm sự việc quan trọng hàng đầu, thậm chí còn dệt mộng xuân thu, sức tưởng tượng cực kì phong phú.

Đương nhiên việc có ý tưởng đó cũng là bình thường, hậu cung ba ngàn giai lệ, người được Hoàng Thượng sủng ái cũng không nhiều, cộng thêm Hoàng Thượng lại có tiếng khó hầu hạ.

Lúc trước hắn độc sủng tiên hoàng hậu, hiện giờ trên cơ bản là độc sủng Miêu tần, mặt khác, các phi tần phân vị cao, cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng cũng ít

Cho nên các nàng có ý tưởng này cũng không có gì kỳ quái, nếu không có chút kỳ vọng gì ở trong lòng, chỉ sợ sẽ có không ít phi tần sẽ nhụt chí mà tự sát.

Sống trong hậu cung như người vô hình, không có kỳ vọng gì, không bằng chết cho xong chuyện, khỏi lãng phí lương thực tiền tài. 

Những phi tần không được gặp Hoàng Thượng, hiển nhiên không có cơ hội nói với Hoàng Thượng chuyện nuôi nấng Tam hoàng tử, nhưng các nàng không phải loại người dễ từ bỏ, sôi sục tìm nhà mẹ đẻ làm hậu phương, thông qua cha anh để nói về việc này.

Thượng triều ngày đó, Vệ Cảnh vẫn luôn xụ mặt, trên triều rất nhiều quan viên đề cập tới chuyện Tam hoàng tử, hơn nữa đều đồng tình hưởng ứng.

việc này làm cho hắn vô cùng đau đầu, nhưng hắn lại không nói nhiều thêm, tóm lại mấy triều thần này còn muốn ầm ĩ thêm một trận.

Hoàng Thượng thi thoảng châm ngòi vài câu, các triều thần lại lần nữa tranh luận không yên, đến tận khi hạ triều, vẫn chưa quyết định được gì.

trên đường về, khuôn mặt Vệ Cảnh âm trầm, khí áp quanh người âm trầm.

Lý Đức vẫn luôn cẩn thận đi theo phía sau, sợ Hoàng Thượng bực bội, trực tiếp kéo hắn qua trừng trị một phen, vậy thì thật sự là tai bay vạ gió.

“Lý Đức, ngươi nói chuyện Tam hoàng tử phải giải quyết ra sao?” Dưới đáy lòng Lý Đức cầu gia gia (ông) xin nãi nãi (bà), quỳ xin thần tiên phù hộ hắn, để Hoàng Thượng không phát hỏa, cũng không chú ý tới hắn. 

Rất nhanh đã đến Long Càn cung, Hoàng Thượng quả nhiên không nói gì thêm, trong lòng hắn đắc ý một trận, lại nghe Hoàng Thượng hỏi ra câu này.

Tiếng nói của ngôi cửu nguc được ép tới cực thấp, khí tràng xung quanh vẫn trầm thấp như vậy, lỗ tai người nghe cũng cảm thấy áp lực mười phần.


Lý Đức ho nhẹ một tiếng: “Nô tài không dám nói bừa.”

“nói, trẫm cho phép ngươi nói.” Vệ Cảnh nhíu mày.

Lý Đức nghe câu trả lời này mà càng thêm phiền não.

Ngôi cửu ngũ cho phép hắn nói thì sao nào, đến lúc nói không tốt, không phải là vẫn bị đánh chửi, huống hồ Hoàng Thượng còn chưa nói nếu nói sai sẽ không bị trách phạt.

“Nô tài cảm thấy, nếu Hoàng Thượng không tìm được người thích hợp, vậy có thể nuôi Tam hoàng tử bên người.”

thật ra trong lòng Lý Đức không có đáp án, Tam hoàng tử lại không phải con của hắn,hắn nhọc lòng suy nghĩ làm chi.

Nhưng Hoàng Thượng đã mở miệng dò hỏi, hắn phải trả lời, đáp án của hắn còn phải dựa sát theo suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng, nếu không hắn sẽ không tránh khỏi bị trách phạt. 

Vệ Cảnh nhíu đầu mày, đáp án này của Lý Đức tuy rằng không làm hắn không vui, những cũng không làm hắn vui, tóm lại, so với suy nghĩ trong lòng hắn vẫn có chút chênh lệch.

“Tam hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, ở độ tuổi này rất hay khóc. Trẫm phải thức đêm xem tấu chương, không thể chịu được sự quấy rầy, có hắn ở bên, trẫm sợ không thể chú tâm.”

Lời Vệ Cảnh nói, Lý Đức đương nhiên đã biết, trước kia Tam hoàng tử từng ở Long Càn cung một thời gian, sau đó vì trẻ nhỏ thích khóc, cộng thêm Hoàng Thượng lại bắt đầu sủng ái Miêu tần, có Tam hoàng tử ở bên tóm lại là không quá tiện, cho nên đem hắnnuôi ở cung khác.

“Vậy Hoàng Thượng lại chọn vài vị cung nhân có thể tin tưởng để chăm sóc Tam hoàng tử.” Lý Đức lại suy nghĩ biện pháp khác.

Vệ Cảnh không nói gì, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt không buông.

Đến tận khi hắn đã trở về Long Càn cung, ngồi vào trước long án, vẫn duỗi tay đập bàn, bộ dạng mặt ủ mày chau. 

“đi truyền miêu tần.”

hắn tự hỏi thật lâu, cuối cùng nói ra một câu như vậy.


Lý Đức đứng bên cạnh như đang đi vào cõi tiên, nghe được câu này, lập tức sửng sốt.

Ai u, Hoàng Thượng chẳng lẽ thật sự muốn đem Tam hoàng tử giao cho miêu tần nuôi nấng? Phải biết rằng miêu tần phân vị vẫn là quá thấp, nếu nàng là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, dưỡng Tam hoàng tử không gì đáng trách, nhưng nàng không phải thân sinh, chuyện này dù thế nào cũng không tới phiên nàng.

Đương nhiên dù trong lòng có nghi vấn cỡ nào, trên mặt hắn vẫn không chút biểu lộ, lập tức sai người đi gọi Miêu tần.

Viên Diệu Diệu đương nhiên biết sóng ngầm gần đây trong hậu cung là vì chuyện gì, chỉ sợ Hoàng Thượng lúc thượng triều, cũng không được an ổn.

Lúc này tìm nàng đến, nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nội tâm liền tràn ngập kích động.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự muốn đem Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng?

Tưởng tượng đến khả năng này, nàng liền không khống chế được mà phấn khởi.

“Hoàng Thượng.”

Viên Diệu Diệu vội vàng thu thập một phen liền tới, đương nhiên thần sắc trên mặt nàng thoạt nhìn vẫn là một bộ không màng hơn thua, để tránh quá mức kích động, làm Vệ Cảnh sinh ra nghi hoặc trong lòng, đến lúc đó nàng sẽ không có khả năng được nuôi Tam hoàng tử.

“Lúc trước trẫm thấy ngươi rất có khả năng dỗ dành trẻ nhỏ.”

Vệ Cảnh vừa mở miệng, đã nói thẳng vào chủ đề, chuyện này làm cho Viên Diệu Diệu rung động trong lòng.

Chẳng lẽ thật sự muốn đem Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng? không ngờ giấc mộng lại có thể sớm thành hiện thực như vậy.

“Tần thiếp chỉ là học theo người khác.” Nàng cố che giấu vui sướng, giả bộ khiêm tốnnói.

“Trẫm chuẩn bị tìm vài ma ma và cung nữ đáng tin cậy cho Tam hoàng tử, ngươi có đề cử được ai không?”

Vệ Cảnh không hề ngẩng đầu lên, trước mặt hắn có mở ra vài quyển tấu chương, giống như gặp phải vấn đề khó giải quyết, mày hắn cau lại.

Bởi vì cố ý, cho nên lúc nói chuyện, thanh âm của hắn cũng có vẻ không chút để ý, hữu khí vô lực.

Viên Diệu Diệu trong lòng “Lộp bộp” một chút, vui sướng dâng lên lúc ban đầu, giống như bị ai tạt gáo nước lạnh, lập tức bị dập tắt.

Lý Đức vốn đang vui vẻ chuẩn bị chúc mừng Miêu tần, kết quả vừa nghe Hoàng Thượng nói câu này, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ.

Vì không muốn để ai phát hiện, hắn nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cúi đầu xuống,không để ai nhìn thấy.


Chờ đến khi hoàn toàn khôi phục, hắn mới lần nữa ngẩng đầu lên, trở lại là biểu tình khéo léo.

Đáy lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm may mắn vì vừa rồi lúc đón Miêu tần tiến vào, bản thân hắn kiềm chế không nói hươu nói vượn, nếu không không khí hiện tại khẳng định càng thêm xấu hổ.

Thời gian Viên Diệu Diệu ở Long Càn cung cũng không nhiều, nàng đề cử mấy phạm vi lựa người, nhưng không trực tiếp nói ra họ tên, để tránh mắc sai lầm gì.

Chờ nàng nói xong, Vệ Cảnh sai Lý Đức truyền xuống dưới, rồi chon nàng rời đi.

Từ đầu tới cuối, lực chú ý của ngôi cửu ngũ đều ở trên tấu chương, hứng thú với nàngkhông lớn, thậm chí lúc nàng nói chuyện, thái độ còn có vẻ thập phần có lệ, giống như tồn tại của nàng có cũng được, không cũng không sao, làm trong lòng Viên Diệu Diệu thập phần hụt hẫng.

Nàng kỳ vọng mà đi, buồn bực mà về.

Đến khi nàng đi rồi, Vệ Cảnh mới cầm lên tấu chương xem đến loạn, vứt bút, cả người rời rạc.

“Miêu tần đâu?”

hắn nhìn bốn phía, không hề thấy bóng dáng nàng, không khỏi kinh ngạc hỏi một câu.

Lý Đức ho nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.

“Ngài cho nàng đi rồi.”

Này, đã đi bao lâu rồi, mới bắt đầu tìm kiếm miêu tần, ngôi cửu ngũ quả nhiên là sựtồn tại đáng giận.

“Trẫm cho nàng đi rồi? Chuyện còn chưa nói xong mà.”

“Là ngài cho nàng đi, ngài còn nói ngài bận phê tấu chương, không có thời gian bồi nàng.”

Vệ Cảnh:……

“Kia lại đem nàng tìm tới.”

Hoàng Thượng nói một câu đơn giản nhẹ nhàng, nhưng lại khổ bọn họ, tuy đáy lòng sớm đã đem ngôi cửu ngũ mắng đến máu chó phun đầy đầu, nhưng trên mặt lại vẫn cung cung kính kính, lập tức cho người đi mời miêu tần lại đây.

Đương nhiên giao cho người khác không thể yên tâm, chỉ có thể bảo Tiểu Khang Tử ra trận, nếu để người khác đi, nếu Miêu tần giận dỗi không tới, vậy sẽ rất khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui