Editor: chôm chôm
Viên Diệu Diệu nhận thấy lực nắm tay nàng phi thường lớn, thậm chí còn làm nàng bị niết đau, nàng không khỏi giãy giụa một chút.
Kết quả không những không tránh thoát, lại còn bị nắm chặt hơn. Vì nghĩ đến cánh tay của mình, nàng đành cố gắng bất động, chỉ sợ Hoàng thượng dùng sức thêm một chút, đôi tay này của nàng liền bị phế.
“Hoàng thượng, ngài đừng tức giận, rốt cuộc lần này cũng có tiến triển.”
Viên Diệu Diệu biết lòng tự trọng nam nhân của hắn đã bị tổn thương, liền nói câu trấn an hắn.
thật ra nàng cảm thấy không có gì phải tức giận, ở phương diện sủng hạnh nữ nhân, rất nhiều phi tần phân vị cao trong hậu cung đều xem Hoàng thượng như người ngốc.
Nếu muốn thế lực của chính mình lớn mạnh, đương nhiên là phải làm cho Hoàng thượng sủng hạnh người của mình. Cho nên, không chỉ Hiền phi dùng loại thủ đoạn này, ngay cả Viên Diệu Diệu trước kia lúc muốn cho Hứa tiệp dư áp chế Diêu dung hoa, cũng từng chơi loại tâm nhãn đó.
Nhưng, nàng có thể lý giải người khác, không có nghĩa nàng có thể lý giải được Hiền phi.
Viên Diệu Diệu nàng mới chính là thủ lĩnh tối cao,thế nhưng Hiền phi tự tiện hành động nàng lại không hề biết một chút nào, hơn nữa, nghe khẩu khí của An quý nhân, có lẽ cũng không chỉ một lần.
Đây là điều mà nàng không thể chịu đựng, nàng ta gạt nàng làm nhiều việc như vậy, chỉ sợ chủ ý không tốt.
“Trẫm không bực, trẫm đúng là ngu ngốc. Ngươi nói xem, ngươi về sau có thể trở thành như vậy không.? Chỉ cần cho các ngươi quyền lực, liền muốn lừa gạt trẫm?”
Vệ Cảnh đột nhiên hất tay nàng ra, chỉ vào mặt nàng.
Với việc bị trút lửa giận lên người, Viên Diệu Diệu cảm thấy không thể hiểu nổi, còn có chút cảm thấy buồn cười.
Đừng nói về sau, trước kia Viên Diệu Diệu nàng chính là dạng đó. Dù sao không một người nào có thể bá chiếm Hoàng thượng, vẫn phải phân với người khác. Vậy phương thức tốt nhất để luôn biết động thái của Hoàng thượng chính là làm cho hắn sủng hạnh người cùng phe.
Như vậy có thể đúng lúc mà biết sự việc xảy ra với Hoàng thượng, dù có để sót, cũng làm cho bản thân cảm thấy an tâm.
Viên Diệu Diệu ngẩn ra một chút, nàng tự hỏi một lát, mới trả lời hắn.
“Nếu tì thiếp trả lời là không, đó chính là gạt người. Trừ khi Hoàng thượng vĩnh viễn chỉ sủng hạnh một mình tì thiếp, vậy tì thiếp khôngcần lo lắng Hoàng thượng ở trước mặt người khác trở thành dạng người mà tì thiếp không hiểu. Cũng không cần lo lắng phi tần khác sẽcướp đi người, chỉ cần như vậy, thì tì thiếp sẽ không trở nên như thế.”
“Tì thiếp đâu có ngốc, sẽ không đem sự thật lòng mà đẩy Hoàng thượng cho người khác, đem độc sủng chia cho người khác.”
Lúc nàng nói ra câu cuối cùng, như là gằn từng chữ, phi thường trịnh trọng.
Vệ Cảnh nghe xong, thần sắc trên mặt phức tạp, hắn không chớp mắt mà nhìn nàng, như muốn xuyên qua cơ thể bên ngoài mà nhìn thẳng vào lòng nàng.
Nhưng biểu hiện trêm mặt Viên Diệu Diệu không có chút đặc biệt nào, làm hắn không có biện pháp nhìn thấu.
“Trẫm chưa bao giờ nghe loại lời nói này, ngay cả Diệu Diệu cũng chưa từng nói, Miêu tần ngươi nên xem lại thật rõ ràng chính mình là ai.”
Vệ Cảnh trầm mặc một lát, mới cười lạnh một tiếng.
hắn muốn nói cho nàng biết, không cần si tâm vọng tưởng, hơn nữa, xoay người liền rời đi, một mình ngồi trên long tiễn, sai người nâng kiệu đi, hiển nhiên là muốn đem vứt Viên Diệu Diệu lại chỗ này. Nhìn long tiễn càng đi càng xa, trên mặt Viên Diệu Diệu lộ một nụ cười khổ.
Vệ Cẩu Tử muốn trở mặt liền trở mặt, đúng là đồ mắt chó.
Năm đó nàng không nói, là bởi vì nàng căn bản không để bụng, vô luận hoàng đế sủng hạnh ai, chỉ cần không chậm trễ thịnh sủng của nàng là được.
Huống hồ nàng ngày thường có quá nhiều việc cần phải làm, phi tần nào không nghe lời, nàng muốn dạy bảo một chút, còn muốn thái y bắt mạch bốc thuốc, bảo hộ thân mình nàng.
Mỗi ngày nằm phơi nắng, tranh thủ thời gian mình thảnh thơi chợp mắt cũng tốt, tóm lại tốn công sức thật cẩn thận mà hầu hạ Hoàng Thượng, lao lực tâm tư mà suy đoán niềm yêu thích của Hoàng Thượng.
Nhưng không biết vì sao, nàng một lần nữa sống lại, biến thành bộ dạng của người khác, bỗng nhiên cảm thấy Vệ Cẩu Tử cũng có một bộ mặt khác.
Nàng bỗng nổi lên tâm tư bốn phía, không muốn hắn sủng hạnh người khác, chỉ sủng hạnh mình nàng mới tốt.
Đây là một việc vô cùng đáng sợ, nếu là nàng trước kia, nhất định cảnh tỉnh chính mình.
Ngôi cửu ngũ, không phải là loại chỉ có một người phụ nữ. Cho dù hắnđối với mình có chút thiên vị, có chút thật lòng, nhưng chỉ cần khôngphải toàn bộ, không phải một trái tim yêu chân thành, vậy chính mìnhkhông thể hãm sâu, nếu không, cuối cùng chỉ có mình mình tổn thương.
“Viên Diệu Diệu ơi là Viên Diệu Diệu, ngươi thật là sống càng lâu càng ngu. Xem đi, hiện giờ bị người ta ném ở đây, bắt tự mình đi về, như vậy chắc chắn rất nhanh sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ hậu cung.” Nàng thở dài một hơi, cười tự giễu.
“Miêu tần nương nương, Hoàng thượng sai nô tài đi đón người.”
Tiểu Khang Tử thở hồng hộc chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng. Viên Diệu Diệu hơi sửng sốt, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc. Tuy rằng Vệ Cẩu Tử vô cùng thịnh nộ, nhưng vẫn nhớ sai người tới đón nàng.
“Ngài nhanh một chút, đừng phát ngốc, long tiễn còn đang ở phía trước chờ ngài.” Tiểu Khang Tử không khỏi thấp giọng giục một câu.
trên mặt Viên Diệu Diệu mang theo nụ cười, thật sự nhanh chân bước về phía trước.
Vệ Cẩu Tử cũng coi như chưa hoàn toàn vô tình vô nghĩa, vẫn còn luyến tiếc nàng.
Lúc Viên Diệu Diệu theo Tiểu Khang Tử đi đến nơi, phát hiện long tiễn dừng cách đó không xa. Vệ Cảnh ngồi ở trên đó, vẫn bày ra khuôn mặtkhông vui.
Đối với việc Miêu tần không có quy củ, Hoàng thượng không nói câu nào, những người khác cũng không dám lắm mồm.
Long tiễn được nâng tương đối cao, Vệ Cảnh không hề có ý muốn hạ xuống, Viên Diệu Diệu cắn chặt răng, nàng biết Hoàng thượng đã chịu thua. Nếu nàng vẫn thể hiện thái độ không xuống nước, rất có thể, long tiễn sẽ thực sự dời đi, không chờ nàng.
Nãng dẫm lên bậc kiệu ở một bên, một tay túm váy, một tay giữ thành kiệu, muốn bò lên, ai biết lại bị trượt chân, suýt nữa ngã về phía trước, cả người muốn rơi xuống.
Tim Viên Diệu Diệu sắp nhảy lên đến cổ họng, thiếu chút nũa hô ra tiếng, may mắn Vệ Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng.
Sức lực của nam nhân lớn, lôi kéo một cánh tay của nàng, một tay khác ôm lấy eo thon, lập tức đem nàng túm lên.
“Ngươi làm sao vậy, đã phải trở về còn không theo kịp, muốn ở lại nhà lao kia phải không? Nếu thích chỗ đó, lần tới lại đến, cho ngươi ở đó chơi với An quý nhân.”
Vệ Cảnh gầm nhẹ, mang theo vài phần không kiên nhẫn, giống như toàn bộ sự nhẫn lại đều đã dùng hết.
Viên Diệu Diệu rụt bả vai, tiến vào trong ngực hắn, đem cả khuôn mặt áp vào lòng hắn. Ngực nam nhân thật nóng, cho dù cách quần áo, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng kia. Bời vì nàng kề thật gần, nên có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người hắn, làm cho nàng thực an tâm, giống như có thể bảo hộ nàng cả đời chu toàn.
Vệ Cảnh nhận thấy được nàng mờ ám cùng với gần sát, mặt nàng chôn ở ngực hắn, là nơi trái tim đang đập.
hắn có thể ngửi thấy mùi hương từ tóc nàng, cả tấm lòng đều bị nàng làm cho mềm mại, không khỏi có chút hoảng hốt.
Chờ lúc hắn phản ứng lại, bàn tay đã chạm đến ót nàng, chậm rãi từng chút từng chút vuốt ve, giống như dỗ dành một đứa trẻ nghe lời.
hắn không ngừng động tác trên tay, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.hắn đã bao lâu rồi không ôn nhu đối đãi với một người như vậy.
Trong trí nhớ, ngay cả đối với Viên Diệu Diệu đều chưa từng như vậy. Cùng lắm thì thời điểm trên giường, sẽ có cảm giác yêu thích tràn đầy. Nhưng ở dưới giường, hình như rất ít khi hắn ôn nhu như thế, ôn nhu đến mức làm hắn cảm thấy mình như biến thành một hạt giống si tình.
Long tiễn đưa nàng đến Như Ngọc cung, Vệ Cảnh cùng nàng tiến vào nội điện. Nhưng chỉ ngồi uống một chén trà liền chuẩn bị rời đi.
“Trẫm muốn xử lý Hiền phi, khả năng mấy ngày tiếp theo sẽ bận, ngươi tự mình chơi. Nếu có việc thì cho Thuý Trúc đi thông báo đến Tiểu Khang Tử.”
hắn đứng dậy vỗ đỉnh đầu nàng, Viên Diệu Diệu đứng dậy muốn đitheo tiễn hắn ra cửa. Nhưng trên đầu bỗng truyền đến một cỗ sức lực, đem nàng ấn chặt lại lên ghế.
“Phốc” Vệ Cảnh thấy bộ dạng không thể đứng lên của nàng, liền cười nhạo một tiếng. Lý Đức đứng bên cạnh nghe thấy tiếng cười nhạokhông văn nhã đó, cả người có chút kinh ngạc, may mà ngôi cửu ngũ phản ứng nhanh, thu lại ngay lập tức, nếu không tròng mắt của Lý Đức chắc là sẽ rớt ra.
thật quá kinh khủng, chân long thiên tử mà lại cười như vậy, những lão tiên sinh trước kia dạy dỗ hắn mà nghe thấy, chắc đều sẽ tức giận đến bật nắp quan tài nhảy ra.
“không cần đứng dậy, trẫm đi luôn đây, ngươi cứ ngồi đó.”
hắn ho nhẹ một cái, thấy dưới bàn tay mình không có lực chống lại, mới vừa lòng xoa đầu nàng hai cái rồi rụt tay lại. Viên Diệu Diệu nghe theo chỉ thị của hắn, ngồi nhìn hắn ra khỏi Như ngọc cung.
Hoàng thượng vừa đi, người bên cạnh từ nãy không dám nhúc nhích Thuý Trúc lập tức tiến đến, trên mặt mang theo vài phần hoan hỉ tươi cười.
“Chủ tử, ngài quá lợi hại, nô tỳ sùng bái người. Hoàng thượng bất kể là phát giận đến đâu, chỉ cần người xuất hiện, nhất định sẽ tốt.”
Nàng vừa nói vừa vươn đến, trực tiếp vỗ tay, không khí vui mừng trênmặt không cách nào che lấp được.
Viên Diệu Diệu vốn đang suy nghĩ, nghe nàng nịnh hót mình, cũngkhông nhịn được cười.
“Ngươi đó, miệng càng ngày càng ngọt.” Nàng duỗi tay chọc miệng Thuý Trúc.
Chủ tớ hai người nói qua lại mấy câu, trong lòng Viên Diệu Diệu cũng tính toán xong.
Vệ Cảnh nói mấy ngày sắp tới sẽ rất bận, đó là do hắn nói giảm. Thế lực sau lưng Hiền phi rất lớn, Hoàng thượng muốn động đến, thì sẽphải đánh toàn bộ.
Hoàng thượng bỗng nhiên trong triều đình bùng nổ lửa giận, sau đókhông hề kiêng dè công kích, trong mắt nhiều người xem Hoàng thượng như bị điên.
Niêm phong rất nhiều cửa hàng không phù hợp quy củ trong vọng kinh, càng là phố xá phồn hoa, càng bị niêm phong nhiều.
Thậm chí, còn liên luỵ đến rất nhiều quan viên, bị dính tai ương, khôngbị giáng chức, cũng bị bãi chức quan.
Nhưng hành động lần này của Hoàng thượng khiến cho các đại thần nổi giận.
Vệ Cảnh đã nhiều ngày thiếu ngủ, vì tránh để phe phái của Hiền phi cảnh giác, hành động trừng phạt của hắn không dám thể hiện quá rõràng, nếu không rất dễ bứt dây động rừng.
Phải tìm lý do thật tốt, để ngày tiếp theo thượng triều tiếp tục đàm luận,khẩu chiến, thật mệt chết hắn.
Viên Diệu Diệu thường phái Thuý Trúc đến Long càn cung tìm hiểu, sự vất vả của Hoàng thượng, nàng tất nhiên hiểu rõ.
“Chủ tử, ngài đang chuẩn bị gì vậy?” Thuý Trúc thấy nàng từ sáng sớm đã bắt đầu lựa chọn quần áo, trang sức, hơn nữa đều là chọn những thứ hoa lệ nhất.
Ngày thường đồ Viên Diệu Diệu mặc đều là loại nhẹ nhàng thoải mái.
Dù đi gặp Hoàng thượng, cũng sẽ không chọn mấy loại quá xa hoa chói mắt, chỉ cần nàng thấy thoải mái là được. không nghĩ tới hôm nay lại đổi phong cách, quả là làm hoàn toàn trái ngược lại.
“Ta muốn đi gặp các phi tần trong cung. Trong cung có vài thế lực, đến nay ta mới chỉ tiếp xúc với Hiền phi, còn Lương phi, Thục phi, ta còn chưa bái kiến nữa.”
Nàng nhếch miệng cười lạnh, nửa thật nửa giả làm người nghe có chút sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...