Cơ thể Tề Nhiên cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lưu Sở Họa nhìn thấy: “Bàn tay đẹp như thế này em chỉ muốn đeo đôi găng tay trắng vào rồi mang cất trong tủ kính mà thôi.
Thế mà anh lại nỡ lòng nào bẻ nó?” Cô cười, dán chặt mắt mình vào những ngón tay thon dài của anh.
Ngón tay Tề Nhiên hơi động đậy, cố gắng không đút tay vào túi áo: “Cậu đừng quan tâm nhiều như thế, tay của tôi, tôi thích làm gì thì làm.”
“Được rồi, anh thích làm gì thì làm, em cũng chỉ là nhắc nhở một câu thôi, anh đừng tức giận.” Miệng cô thì dỗ dành anh, nhưng nét cười trên mặt cô càng ngày càng rõ.
“Tôi không tức giận.” Tề Nhiên cảm thấy không khí khó chịu kia càng ngày càng nặng hơn.
Nói tóm lại, bây giờ chỉ cần người con gái này đi đến gần anh là anh sẽ cảm thấy cơ thể mình có chút kỳ lạ: “Cô rốt cuộc muốn đi theo tôi đến lúc nào ?”
“Anh bình thường không phải là sẽ đi đến thư viện sao? Trùng hợp, em cũng vậy.” Lưu Sở Họa lấy điện thoại ra xem ghi chú của mình: “À còn nữa, nhóm để làm bài tập của anh đủ người chưa? Cho em vào với.”
Tề Nhiên hơi cau mày, còn chưa nói gì thì đã nhìn thấy người con gái trước mặt mình tỏ vẻ như đang cầu xin.
“Anh cũng biết, sở trường của em là thu thập các tài liệu và tìm thông tin.” Cô vỗ tay lên mặt mình, chớp chớp mắt với anh.
Vậy nên, anh cố tình nhìn ra chỗ khác, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Đến thư viện, Lưu Sở Họa ngồi đối diện anh, không làm phiền anh, tự mình đi tìm sách, thỉnh thoảng còn ghi chép cái gì đó vào trong sổ.
Từ đầu đến cuối cô thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái.
Chỉ là Tề Nhiên, chỉ trong ba mươi phút đã liếc nhìn cô không biết bao nhiêu lần.
Lâu sau mới tập trung đọc sách, tạm thời quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Đến lúc anh cầm cốc nước chanh lên uống một hơi mới giật mình, nhìn người ngồi đối diện mình đã không còn ở trong trại thái học tập nữa rồi.
Ghế cô ngồi hơi nghiêng ra phía sau một chút, rất thoải mái xem điện thoại.
Ở trên bàn của cô cũng có một cốc trà sữa nhãn hiệu giống hệt của anh.
“Cậu mua cho tôi?”
Lưu Sở Họa ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Ừ.”
Trước mặt bọn họ là hai cốc nước mua cùng một chỗ nhưng không hề giống nhau.
Vì vậy anh mới biết rằng cốc nước chanh này là cô cố tình mua cho anh.
Kỳ thực, trong những ngày hè nóng nực, anh không thích uống những thứ quá ngọt như trà sữa.
Cũng không biết tại sao cô lại biết điều này, chẳng lẽ cô điều tra anh? Nhưng đến những người bạn trong ký túc xá cũng không biết anh thích uống vị này.
Đôi môi mỏng của anh hơi động đậy, chủ động chuyển chủ đề: “Cậu mua khi nào vậy? Sao tôi không biết?”
Lưu Sở Họa không thèm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng trả lời: “Anh á, suốt ngày thế này, chỉ cần làm việc nghiêm túc, thì sẽ coi mọi thứ bên ngoài như không tồn tại.” Vậy nên nhiều lúc cô rón rén đi ra đằng sau lưng anh, đến lúc cắn vào tai anh thì anh mới giật mình.
Sau đó sẽ rụt cổ lại, thấp giọng bảo cô nhả ra.
Thái độ của cô quá thoải mái và quen thuộc, trái lại như thế lại càng trở nên mập mờ.
Tề Nhiên cảm thấy tim của mình đang đập loạn lên.
Anh cầm cốc nước chanh ở bên cạnh lên uống một ngụm nữa nói: “Đi thôi.”
“Ừ, đi thôi.” Lưu Sở Họa cất điện thoại, đứng dậy.
Từ đó về sau, vì phải học nhóm để cùng làm bài tập nên Tề Nhiên đã thêm cô vào nhóm để tiện bàn bạc.
Lúc phát biểu trong nhóm, cô rất nghiêm túc, thái độ của cô với anh cũng giống như người khác.
Nếu quan điểm của cô không giống của anh thì cô chắc chắn sẽ phản bác lại, không nể tình gì hết.
Nhưng sau mỗi lần phản bác và nói chuyện trên nhóm như thế cô đều nhắn tin riêng với anh.
Trạng thái nghiêm túc nhanh chóng được thay bằng thái độ trêu đùa.
“Lúc anh bàn chuyện với bọn họ trong nhóm thật sự rất đẹp trai.
Cách cái màn hình nhưng em vẫn có thể cảm nhận được.”
“Thấy một cái gif rất dễ thương nên gửi cho anh.
[Tặng anh một trái tim.jpg]”
“Mấy ngày hôm nay đến lớp, đều thấy chỗ bên cạnh anh đều đã có người ngồi rồi nên rất buồn.
Lần sau có phải là em nên đi sớm hơn không?”
Tề Nhiên như cũ, không trả lời tin nhắn của cô, thậm chí còn có chút hoang mang.
Anh không để ý đi lướt mạng, xem video, rồi tự dưng dừng lại một chút, bấm vào cuộc trò chuyện của mình với Lưu Sở Họa.
Nhìn chằm chằm vào những câu nói sến súa của Lưu Sở Họa, phát ngốc.
Lại một lần nữa, lúc lên lớp, anh đang lấy giấy bút ra thì có giọng nữ nhẹ nhàng vang lên hỏi anh bên cạnh có người ngồi chưa, anh vô thức gật đầu.
"Xin lỗi, có người rồi."
Cô gái đó thất vọng, đi ra chỗ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...