Trên phim trường đang quay cảnh cung đình, một phó đạo diễn khác đến tiếp đón anh, bảo anh qua bên cạnh nghỉ ngơi trước, quay xong cảnh này bọn họ sẽ lập tức chuyển cảnh, bộ dáng cúi người thấy thế nào cũng lộ ra một tia nịnh nọt.
Mặt Tề Nhiên không có cảm xúc gì, gật đầu, thái độ còn coi như ôn hòa, để trợ lý đặt ghế nhỏ của anh qua một bên, vừa vặn đặt cách chỗ Lưu Sở Họa năm bước.
Chỉ cần nhìn thấy anh ở nơi công cộng, xung quanh anh đều sẽ vây quanh không ít người! Lưu Sở Họa cười cười, bởi vì thế nên ánh mắt nhìn Tề Nhiên có vẻ có chút ôn nhu.
Hình như Tề Nhiên đã nhận ra gì đó, quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Cô cũng không thấy hoảng loạn, chỉ là cười gật đầu với anh, dịch sang bên cạnh vài bước, để lại không gian còn lại cho anh.
Trong lúc chờ diễn, vừa nãy mấy nhân vật phụ hoá trang cùng cô qua tìm cô nói chuyện phiếm, vì thế cô cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với bọn họ, bộ dạng cong mắt cười luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác tốt, huống chi cô dốc sức làm ở dưới tầng chót nhiều năm như vậy, tự nhiên biết bọn họ chua xót, nói chuyện cũng có vẻ ấm áp thật lòng.
Chỉ qua có một lúc, Lưu Sở Họa đã tụ thành một nhóm với bọn họ, những người đó còn nhắc nhở cô đợi đến lúc lấy cơm hộp phải nhanh tay, nếu không kịp còn có thể lấy một phần giúp cô!
Cuối cùng cảnh này cũng hô cắt, đạo diễn cầm loa lớn hô to chuyển cảnh.
Diễn viên của cảnh tiếp theo đều đi ra ngoài, Tề Nhiên đứng lên, lúc đi đến bên cạnh Lưu Sở Họa đột nhiên hạ giọng nói một câu, “Chờ khi nào quay xong thì đợi tôi, tôi có việc muốn nói với cô.”
Lưu Sở Họa có chút kinh ngạc giương mắt nhìn, Tề Nhiên vài bước đã đi lên trước cô, bóng dáng lạnh nhạt giống như những gì cô vừa nghe được đều là ảo giác.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cười cười.
Cảnh quay tiếp theo chính là cảnh tượng tướng quân đại thắng trở về, một hàng người cung kính đứng ở cửa lớn phủ tướng quân nghênh đón.
Tề Nhiên trơ mắt nhìn Lưu Sở Họa đứng ở trong đám người nghênh đón anh, còn đứng ở chỗ dễ thấy nhất, trên mặt sờ sờ hiện ra mấy chữ to “trùng hợp tới như vậy?”.
Cô cũng không nghĩ đến chỉ là tùy tiện chọn một nhân vật phụ, thật sự có thể phối hợp diễn với vai của Tề Nhiên, nhưng cũng không liên quan tới cô, thật đúng là trùng hợp.
Lưu Sở Họa trộm nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy càng muốn cười.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng, Tề Nhiên thúc ngựa chạy tới, khí độ phi phàm, giống như ánh nắng chói chang.
Anh xuống ngựa ở cửa, mọi người cùng cúi đầu hành lễ, hô lên: “Cung nghênh tướng quân hồi phủ.”
Lưu Sở Họa đứng ở phía trước ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nhận lấy mũ giáp anh tiện tay đưa qua, nhàn nhạt kêu một tiếng tướng quân, đi vào trong theo anh.
Một câu nói, một động tác, rõ ràng tự nhiên bộc lộ ra sự quen thuộc giữa bọn họ.
Đạo diễn hài lòng hô một tiếng “cắt”, không khỏi cảm khái Tề Nhiên không hổ là người nhóm đạo diễn đều muốn dùng, khó có được một lần quay phim, nhưng lần đầu lại thuận lợi như vậy.
Lúc sau lại quay mấy cảnh, Lưu Sở Họa vẫn luôn đứng ở bên cạnh Tề Nhiên làm phông nền, qua nửa ngày, ngoại trừ câu "tướng quân" lúc mới bắt đầu, chỉ nói một câu “nô tỳ đã biết”.
Tiến độ quay mấy cảnh này rất nhanh, cảnh diễn trong nhà của Tề Nhiên rất nhanh đã quay xong, tiếp theo, cảnh quay của anh ngoại trừ mấy cảnh lâm triều phải diễn ở ngoài, đều là cảnh chinh chiến sa trường, phải chờ tới khi đoàn phim đều quay ngoại cảnh mới có thể tiếp tục.
Anh ngồi tẩy trang ở trong phòng hóa trang, gọi trợ lý Tiểu Trần lấy cho mình cái túi, lúc tìm kiếm di động, động tác hơi dừng lại một chút, thấy cái bút máy anh tiện tay ném vào lúc trước.
Là cái bút máy nhặt được ở cửa phòng khách sạn.
“Cậu giúp tôi tìm một diễn viên tên Lưu Sở Họa, đem cái bút máy này trả cho cô ấy, ban nãy tôi có nói cô ấy chờ tôi, hẳn là ở gần đây.”
“Được.” Tiểu Trần cầm bút máy, bình tĩnh mở miệng dò hỏi, “Lưu Sở Họa? Sở nào Họa nào, là nam hay nữ, cao bao nhiêu, trông như thế nào, vừa rồi anh bảo cô ấy chờ ở đâu? Ngoại trừ đưa bút máy cho cô ấy, không muốn cái gì khác…”
“Thôi.” Tề Nhiên đoạt bút máy về, “Tôi tự qua tìm cô ấy, cậu bảo tài xế khởi động xe trước rồi chờ ở đây.”
Tiểu Trần gật đầu, “Được.”
Cái bút máy kia nhìn khá quý giá, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính khiến Tề Nhiên muốn tự mình đi tìm Lưu Sở Họa, là bởi vì anh nhìn thấy trên bút khắc một loạt chữ nhỏ, là ngày của thời đại này, suy đoán có lẽ là quà người nào tặng, hoặc là đồ kỷ niệm đáng giá.
Dù sao cũng đóng phim với nhau.
Từ xa Lưu Sở Họa đã thấy Tề Nhiên đang đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng, xoay người, lấy di động gọi vào dãy số của Triệu Khiêm.
Sau khi gọi được, cô thu lại nụ cười, cẩn thận mở miệng nói: “Anh Triệu, hẳn là anh đã biết rồi, em thử vai《 Vũ Cung 》 thành công, mấy ngày nay đều phải đóng phim.”
“Cái gì?” Vốn dĩ mọi việc của Triệu Khiêm mấy ngày gần đây có chút không thuận lợi, nghe vậy hoả khí trong lòng dâng cao, “Ai cho phép em đi phỏng vấn!”
Lưu Sở Họa nắm chặt tay, ánh mắt trầm xuống, “Đây là bộ phim của công ty chúng ta, em tự đi phỏng vấn, cũng không để anh mất công đi lại vì em, cũng không vi phạm quy định không được tự mình nhận phim bên ngoài, anh có tư cách gì không cho em đi phỏng vấn?”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang, “Bây giờ em làm phản rồi có đúng không, cảm thấy bản thân vượt qua một lần thử vai đã thấy tài giỏi đúng không, cảm thấy nhận được mấy vai phụ đã đủ lông đủ cánh, hay là cho rằng về sau em đều có thể tự mình nhận diễn mà không cần dựa vào anh? Không phải, anh không rõ, em cảm thấy anh không có cách nào trị được em hay là như thế nào, anh nói cho em biết Lưu Sở Họa, lời nói của anh dành cho em đặt ở chỗ này, từ hôm nay trở đi, nếu em còn có thể nhận được thông báo, vậy thì anh không mang họ Triệu nữa!” Mặt Triệu Khiêm trướng đến đỏ bừng, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Hốc mắt Lưu Sở Họa có chút đỏ, cô cắn răng, thanh âm trầm thấp nói: “Triệu Khiêm, em cũng nói cho anh một câu, đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình.”
Cô cố nén nước mắt, “Bức anh đến đường cùng em cũng không có chỗ gì tốt, anh cho rằng bản thân quản lý mấy nghệ sĩ đã có thể điều khiển bọn họ sao? Nếu thật sự tới ngày đó, anh cho rằng em không dám liên hệ phóng viên đưa những việc ghê tởm của anh ra ánh sáng sao? ‘Mẹ của thiếu nữ hai mươi tuổi chưa tốt nghiệp học viện Điện Ảnh bị bệnh nặng, nhận diễn khắp nơi chỉ để qua cửa ải khó khăn, người đại diện của giải trí Tinh Thiên mượn cơ hội này uy hiếp, ép buộc cô nhận quy tắc ngầm’, cái tin tức này thế nào, cũng đủ để xem đúng không!”
Cô không đợi đối phương trả lời, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, “Sau khi làm lớn chuyện, dư luận thấy thế nào cũng nghiêng về phía em.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai sợ ai?”
Nói xong, cô hung hăng tắt máy, hít sâu vài cái, không khống chế được mà nước mắt rơi xuống.
Tề Nhiên đứng ở một bên thấy toàn bộ quá trình, do dự không biết có nên tiến lên đưa cho cô một tờ khăn giấy hay không.
Anh không biết làm như nào trong trường hợp này, nhưng hình như anh luôn gặp phải Lưu Sở Họa vào lúc cô chật vật nhất.
Một lát sau, hình như Lưu Sở Họa đã điều chỉnh tốt cảm xúc, sắc mặt bình tĩnh xoay người lại, sợ tới mức lui về phía sau hai bước, có chút kinh ngạc mở to mắt, “Anh…”
Tề Nhiên vươn tay đưa bút máy đến trước mặt cô, “Tôi đến để trả lại cái này cho cô.”
Lưu Sở Họa ngơ ngác nhìn đồ vật trong tay anh, đột nhiên rơi nước mắt, “Tôi còn nghĩ rằng…đã mất rồi.”
Ban nãy rõ ràng còn hung tợn không chịu nhận thua, bây giờ lại chỉ cúi đầu nắm bút máy, nước mắt không tiếng động rơi xuống, giống như tất cả ủy khuất và chua xót cùng bùng nổ vào lúc này.
Tề Nhiên lẳng lặng đứng một lúc lâu, “Cái người đại diện tên Triệu Khiêm kia…”
Lưu Sở Họa ngẩng đầu, nước mắt mông lung nhìn anh.
“Công ty đang điều tra hắn, rất nhanh sẽ đổi người đại diện mới cho cô.
Cho nên, không cần lo lắng bị hắn uy hiếp, cô chỉ cần lo đóng phim cho tốt là được rồi.”
“Thật không?” Đôi mắt cô giống như đang phát sáng.
“Ừ.” Tề Nhiên kiên định gật đầu.
Lưu Sở Họa một tay che mặt, trầm mặc ngồi xổm xuống, bả vai không kìm được mà run rẩy.
Tề Nhiên vươn tay, cứng đờ giữa không trung, không biết có nên đặt lên vai cô hay không.
Cô hung hăng khóc lớn một lúc, khi đứng thẳng người lại lần nữa, cả đôi mắt đều đỏ, trên mặt lại mang theo ý cười sáng lạn, giống như hoa hướng dương mang theo sương sớm sau cơn mưa, lại vẫn hướng tới ánh mặt trời.
“Cảm ơn anh.” Cô trịnh trọng nói lời cảm ơn với anh.
“Cô đã nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần rồi.”
Lưu Sở Họa cười cười, “Từ lúc gặp được đến bây giờ, anh cũng đã giúp tôi không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngoại trừ cảm ơn, tôi không biết nên nói gì.”
Tề Nhiên lắc đầu, “Đều là chút chuyện nhỏ, không tốn sức gì, không đáng giá nói lời cảm ơn.
Chuyện này công ty sẽ xử lý công bằng cho cô.”
Lưu Sở Họa mỉm cười nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói: “Có thể chụp một tấm ảnh với anh không?”
“Chụp ảnh chung?”
“Không phải tôi đã từng nói mẹ tôi là fan của anh sao? Lần trước tôi đem chữ kí của anh cho mẹ, mẹ còn không tin tôi tham gia hoạt động với anh! Tôi muốn chụp một bức ảnh rồi về khoe với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất ghen tỵ.” Cô nghiêng đầu, cười đến có chút đáng yêu.
Tề Nhiên trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Vì thế Lưu Sở Họa lấy di động ra, đứng bên cạnh anh chụp mấy tấm ảnh, cô rất đúng mực, khoảng cách không quá thân mật với anh, chỉ là hơi nghiêng đầu về phía anh.
“Chụp xong rồi.” Cô nhìn ảnh chụp trong di động, lại quay đầu nhìn anh, “Về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn.”
Tề Nhiên đang muốn mở miệng từ chối, cô đã cười nói tiếp một câu, "Nhưng mà chắc là sẽ rất lâu.
Lần đóng phim tiếp theo gặp.”
“Lần sau gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...