Từng điểm từng điểm đen trên trần nhà trở nên rõ ràng hơn.
Hứa Cửu vừa thoát khỏi giấc mộng u ám của đêm qua, lúc này mắt của cô đang nửa nhắm nửa mở, đến giờ vẫn cảm thấy mê mang mỏi mệt.
Cô lẳng lặng nằm đó nhìn lên trần nhà một hồi lâu, một lúc sau mới tỉnh lại hoàn toàn, sau đó bỗng giật mình híp mắt lại, cô phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đáng lẽ trợ lý phát hiện cô té xỉu ở bậc thang thì phải đưa cô đến bệnh viện mới đúng chứ.
Thế nhưng nơi này......!Cô ngắm nhìn bốn phía, đây là một gian phòng nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, một chiếc giường chiếm hết gần một phần tư diện tích của gian phòng, nhưng lại có mấy bộ quần áo nhìn rất xa xỉ được đặt ở bên chiếc bàn ủi gần giường, nhìn có vẻ hơi mất tự nhiên.
Cô cau mày và chuẩn bị ngồi dậy, nhưng đột nhiên cứng người ở đó.
Cô nhìn xuống cánh tay trắng nõn thon dài đang chống xuống mép giường, móng tay đầy đặn và sáng lấp lánh được bôi lên một lớp sơn màu trắng nhạt, phát ra ánh sáng lấp lóe dưới những tia sáng chiếu vào.
Đây là một đôi tay cực kỳ đẹp đẽ, khiến người khác động lòng, nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là bởi vì đó không phải tay của cô.
Từ năm mười sáu tuổi cô đã bắt đầu bước chân vào ngành giải trí, lúc đó cô cũng chỉ là một diễn viên đóng thế, làm một diễn viên chuyên đóng vai phụ không có tiếng tăm gì, rồi dần nổi tiếng hơn đôi chút nhờ làm diễn viên hành động, con đường cô đi thành công cực kỳ gian nan và vất vả.
Vất vả tột cùng mới chạm đến được bóng dáng của chiếc vòng nguyệt quế, lúc đó cô đã ba mươi sáu tuổi, ngón tay cái đã từng bị cắt qua một miếng, đầu ngón tay đã biến dạng, rất là thô to, đưa tay ra nhìn cực kỳ khó coi.
Cô bỗng nhận ra được điều gì đó, lảo đảo bước xuống giường, thì phát hiện mình chỉ mặc một cái quần lót, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, giống như là được photoshop qua cực kỳ chuyên nghiệp vậy.
Cô hơi có chút nhức đầu, lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó bước mấy bước tới trước chiếc gương lớn rồi dừng lại.
Trong gương cô có một gương mặt tuy xa lạ nhưng lại rất gần gũi, khuôn mặt xinh đẹp như bông hoa sen nở rộ, nói “mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà,…” cũng không thể diễn tả được hết vẻ đẹp của cô.
Thấy vậy, cô lập tức trừng mắt, khẽ nhếch đôi môi nhỏ xinh, hiện ra một vẻ ngây thơ trong sáng, không vướng bụi trần gian, cô nhắm lại hai mắt, giận tái mặt, nhưng mà lại có một vẻ đẹp cực kỳ mê người.
Hứa Cửu không biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào, vừa kinh ngạc vừa trầm lặng, lại vừa run sợ lại mừng rỡ.
Vào nghề gần hai mươi năm, từ đó đến giờ cô luôn khịt mũi coi thường các cô minh tinh trên TV chỉ có vẻ ngoài mà kỹ năng diễn xuất lại không ra gì, nhưng cũng cũng phải thừa nhận là cô cực kỳ ghen tị với những khuôn mặt như hoa như ngọc của họ.
Cô cũng không cần đẹp đến mức có thể “diễm áp quần phương”, chỉ cần vừa đủ nhìn, xinh đẹp đáng yêu một chút như vậy là đủ rồi, nếu như thế thì có lẽ đoạn đường cô đi cũng sẽ ngắn hơn rất nhiều, cũng sẽ không bị vết thương chồng chất đầy mình như thế, đau đớn nhất là vào những ngày mưa dầm, khớp chân đau nhức như người già bảy tám chục tuổi bị bệnh phong thấp vậy, làm cho cô đi đứng cực kỳ khó khăn.
Có lẽ cô cũng sẽ không đột nhiên té xuống lầu vào giữa đêm tối như thế chỉ vẻn vẹn bởi vì một cơn đau thắt lưng.
Chính bởi vậy nên cô rất ghen ghét với các nữ minh tinh đó, đã được ông trời ưu ái cho điều kiện tốt như thế mà còn không chịu cố gắng, kỹ năng diễn xuất thì dở tệ khiến cho người xem tức giận.
Càng khiến người ta tức giận hơn chính là chỉ cần lấy đại một người trong đám nữ minh tinh điện ảnh kia ra là đủ để ép cô đến ngập mặt.
Đứng là làm người khác tức muốn khóc mà.
Chẳng lẽ là bởi vì kiếp trước cô đã quá khổ sở cho nên kiếp này ông trời mới bồi thường cho cô một khuôn mặt thanh tú sáng lạng xinh đẹp như thế này sao? Cô thầm nghĩ một lát.
Bỗng dưng vô số ký ức lộn xộn không biết từ đâu tới tràn ngập vào não bộ của cô, đau như vậy có thể làm cho người bình thường đau đớn đến mức hét lên, nhưng bởi vì cô trước giờ đã quen với nỗi đau, cho nên chỉ cắn răng kìm nén, rồi đi đến bên giường, xem thử tin tức của chủ nhân cũ của thân thể này.
Wechat có một thông báo tin nhắn mới hiện lên.
Người đại diện Triệu Khiêm: “Tối ngày mai sẽ có tiệc lớn, cô đừng có quên, để tôi cho cô mượn lễ phục, đến lúc đó cô hãy tự mình đi thẳng đến công ty.”
Hứa Cửu lại xoa xoa huyệt thái dương, ký ức trong đầu cô hiện lên, cô nhớ ra được mang máng chủ nhân cũ của thân thể này tên là Lưu Sở Họa, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba của học viện điện ảnh Bắc Kinh.
Quả nhiên không hổ là được ông trời ưu ái cho một gương mặt xinh đẹp, ngay cả tên cũng toát ra vẻ tiên khí bồng bềnh.
Cô mở ra điện thoại di động của mình xem người liên hệ, lướt một chút thì thấy được một dòng ghi chú, ghi chú này là của Lưu Sở Họa lưu lại về mẹ của cô ấy, đọc xong bỗng cảm thấy rưng rưng nước mắt, cô cúi người xuống yên lặng.
Giống như là trong giây lát lại như là đã qua rất lâu, ký ức trong đầu cô bỗng trở về.
Cả người cô mồ hôi đầm đìa, cô bước tới nằm ở trên giường, đúng là ông trời sẽ không cho không ai cái gì mà, được cái này thì mất cái kia.
Hiện tại cô đã học tới năm ba, sở dĩ cô ấy không có ở ký túc xá của trường học mà thuê một cái phòng chật hẹp thế này là bởi vì nơi này cách bệnh viện chỉ có mười lăm phút đi đường, có thể thuận tiện cho cô ấy thường xuyên đi sang bệnh viện mà mẹ của cô ấy đang chữa bệnh.
Từ lúc ba tuổi thì cha cô ấy đã qua đời vì bệnh nặng, cố gắng vất vả mới thi vào được đại học lớn số một số hai trong nước, cô ấy còn chưa kịp mơ ước về tương lai đẹp đẽ thì mẹ lại mắc bệnh phổi phải đi nằm viện điều trị, chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài tính mạng, không thể đặt niềm tin vào sẽ có người cho phổi để cấy ghép, mỗi một ngày đều phải bỏ ra chi phí không nhỏ.
Cô cảm thấy đúng là ông trời đùa giỡn với cô mà, cuộc sống thật trớ trêu, chủ nhân của cơ thể này lúc đầu đã thuê phòng ở đây, rồi đến từng đoàn làm phim để phỏng vấn, bỏ đi tất cả sự cao ngạo và cái tôi của bản thân cô ấy để làm việc, ngay cả làm diễn viên quần chúng hơn một trăm vai một ngày cô ấy cũng không có từ chối, sau này cô ấy ký được hợp đồng với một công ty rất tốt, sau khi học xong thì thời gian lại từ từ nhiều hơn, cho nên cô ấy nhận một vài quảng cáo và vai phụ trong phim truyền hình, tình hình cũng tốt lên được đôi chút, nhưng cũng vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng bởi vì công ty mà cô ấy ký hợp đồng không tốt, cho nên đa số tiền công của cô ấy đều bị người giới thiệu lấy hết, thành ra cô ấy luôn luôn ở tầng chót của công ty, cũng không được phân cho một người đại diện chính thức, cho nên chỉ có thể lén lén lút lút nhận một số việc.
Trước khi Lưu Sở Họa chết, cô ấy đã từ chối rất nhiều buổi tiệc không rõ ràng, vì thế cho nên đã bị người ta đạp dưới chân không biết bao nhiêu lần, rồi dần dần, ngay cả một cái quảng cáo cấp thấp nhất mà cô ấy cũng không được nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...