[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 4: Người cha vô trách nhiệm (4)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Beta: Tiểu tiên nữ xinh đẹp:))) (Như ý cô nhé)
Bài hát: So ist es immer - shingeki no kyojin ost
Dựa vào cuốn sổ mà bí thư Lưu ghi lại, mỗi cuối tuần Vệ Minh Ngôn đều đi tảo mộ ít nhất một lần.
Mỗi lần công ty bàn xong một hợp đồng lớn, hay tòa công trình nào khai trương, Vệ tổng cũng phải kể cho vợ con nghe, đặc biệt là vào ngày nghỉ, ông ấy có thể ngồi trước bia mộ cả ngày.
Bình thường vào ngày giỗ, ông ấy sẽ hái một ít hoa hồng mà hắn tự tay gieo trồng, tước hết gai nhọn đi, rồi cắm vào một lọ hoa xinh đẹp, bày biện trước mộ.
Một lọ hoa hồng đỏ, một lọ hoa hồng vàng, đều do đích thân ông tự tay trồng, không hề qua tay người khác.
Kiều Phán Phán đã từng tìm hiểu một lần, hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu, hoa hồng vàng đại diện cho sự áy náy.
Dựa theo những gì Lục Lâm tìm hiểu được, Vệ tổng vẫn luôn rất áy náy với con gái, bởi lúc cô bé qua đời, vẫn chưa được đặt tên.
Lúc Vệ Minh Ngôn tảo mộ, Kiều Phán Phán đứng nhìn từ xa.
Cô thấy người đàn ông vừa phong độ, dịu dàng lại bản lĩnh đang cầm một tấm khăn lông sạch sẽ trên tay, cẩn thận chà lau bia mộ, từ vị trí của Kiều Phán Phán, nhìn không thấy chữ viết trên mộ bia, nhưng cô nhìn rõ được sự dịu dàng trong mắt Vệ Minh Ngôn.
Người đàn ông anh tuấn lau xong mộ bia, bày biện xong xuôi hai lọ hoa hồng.
Nghe nói bởi vì bị lửa thiêu rụi không tìm thấy xương cốt, ngôi mộ này chỉ chôn quần áo và di vật, bên trong thả quần áo mới mà Vệ tổng đã mua cho vợ và con mình, cùng bị đốt cháy trong nhà, chỉ còn một nắm tro tàn.
Bởi vì đã từng xảy ra chuyện Vệ Minh Ngôn quá kích động ngất xỉu trước bia mộ và được đưa vào bệnh viện, Kiều Phán Phán muốn đứng ở xa nhìn ông.
Từ xa, nhìn thấy vị lãnh đạo bình thường luôn tươi cười ôn hòa, hỏi gì đáp nấy, lại không giấu tài mà dạy dỗ cô đang nói chuyện trước mộ, hai bờ vai của vị lãnh đạo luôn luôn ổn trọng, bình tĩnh lại bản lĩnh ấy đang run rẩy, ông ấy gục đầu xuống như đang khóc.
Một người bản lĩnh như thế, ở công ty được vô vàn nhân viên sùng bái, lại đang khóc.
Cơn gió cuốn theo giọng nói của người đàn ông từ xa truyền đến, giọng nói vốn dĩ luôn ôn hòa, dễ nghe giờ phút này hơi hơi nghẹn ngào, đang kể từng câu chuyện một.
"Hôm nay, ba sẽ kể cho con nghe chuyện người đẹp ngủ trong rừng nhé, ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc nọ..."
Ông kể không biết mệt, không hề nhìn sách, có thể thấy được rằng những mẩu chuyện cổ tích đó đều khắc sâu trong đầu, Kiều Phán Phán nhìn Vệ Minh Ngôn kể hết chuyện này tới chuyện khác cho đứa con gái bé bỏng đã mất của mình, đôi mắt bỗng nhiên cay cay.
Nghe nói trước khi Vệ tổng rời nhà ra đi, đã đồng ý mua truyện cổ tích cho con gái, mua quần áo đẹp cho vợ mình, ông đã làm được.
Nhưng trở về nhà, đối mặt lại là vết thương trước mắt, là tin dữ vợ con qua đời.
Kể xong, giọng nói vốn từ tính dễ nghe của người đàn ông đã trở nên vô cùng nghẹn ngào, ông ho khan hai tiếng, khuôn mặt tái nhợt, lôi một bộ váy xinh đẹp ra từ chiếc túi vẫn luôn đem theo.
Biết rõ vợ mình không thể thấy được, còn mở ra cho bia mộ nhìn, trong đôi mắt ngấn nước hiện rõ nét cười, "Xem, mẫu váy thượng thời nhất của năm nay, anh đã đặc biệt hỏi riêng bí thư Lưu, nghe rằng chiếc váy này rất nổi, những cô gái như em đều rất thích.
Nói xong, hắn bật lửa, đốt chiếc váy xinh đẹp tới mức có thể lọt vào mắt xanh của mọi người phụ nữ ngay trước bia mộ.
"Lúc trước khi em đi theo anh, không có lấy một bộ quần áo đẹp, mỗi lần anh rời khỏi nhà, đều hứa sẽ mua cho em, nhưng chưa lần nào mua được, sau này, khi lên thành phố lớn, kiếm được một món lời lớn, anh mua rất nhiều quần áo đẹp, đều là đẹp nhất, nổi nhất, lúc ấy anh đã nghĩ ngay tới em, em xinh đẹp như thế, mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp, anh còn mua trống bỏi cho con gái của chúng mình, mua cả truyện cổ tích nữa, lúc mua anh đã nghĩ rằng, con người ta có cái gì thì con chúng ta sẽ có thứ đó, anh mua rồi, mua nhiều lắm, nghĩ rằng hai người sẽ nhất định sẽ rất vui vẻ...!Vậy mà khi anh quay lại, khi anh quay lại..."
Người đàn ông không mang hình tượng ngồi quỳ trên mặt đất, đỡ lấy một bia, khóc không thành tiếng.
"Anh muốn hai người được vui vẻ, muốn cho hai người trải qua một cuộc sống tốt đẹp nhất mới đi, nếu biết hai người sẽ bỏ mạng tại nhà, cho dù nghèo cả đời anh cũng sẽ không đi!!!"
Kiều Phán Phán nhìn đôi tay run rẩy của Vệ tổng, lôi từng bộ quần áo quý giá, xinh đẹp, đắt tiền ấy ra cho bia mộ xem, rồi đốt chúng.
Mỗi khi đốt xong một bộ, khuôn mặt người đàn ông ấy đầm đìa nước mắt, vừa cười vừa khen ngợi bia mộ, "Vợ à, em mặc bộ này rất đẹp, anh rất thích."
Đôi mắt của Kiều Phán Phán đã sớm hoe đỏ, cô nhìn người đàn ông vừa khóc vừa cố cười, ấy thế mà lại mong trước mặt ông thật sự có một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng đang thử từng bộ quần áo.
Cô ấy hỏi, "Anh yêu, em mặc bộ này có đẹp không?"
Trước mặt chỉ có bia mộ lạnh băng, trên gương mặt của người đàn ông ấy nhạt nhòa nước mắt, nghẹn ngào nở nụ cười, "Đẹp lắm, vợ à..."
Quả nhiên giống như bí thư Lưu đã viết, chỉ khi trời tối đen Vệ tổng mới chịu trở về, trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn luôn tâm sự những chuyện đã xảy ra gần đây với vợ con, dạo này công ty phát triển ra sao, hắn trồng hoa đẹp như thế nào, ngày mai sẽ mang đến cho hai mẹ con xem.
Kiều Phán Phán nhìn Vệ Minh Ngôn kể cả ngày mà không hề mệt mỏi, kể những việc nhỏ thường nhật, kể chuyện trước kia của bọn họ, tuy rằng cô cũng trông trước bia mộ cả một ngày trời mà chưa hề dùng bữa, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Bất kể ra sao, nhìn thấy một người đàn ông có tình có nghĩa như thế, cũng khiến cho tâm trạng của người khác tốt lên.
Chờ đến khi hai người quay trở lại xe, Vệ Minh Ngôn lại trở thành Vệ tổng ôn hòa bình tĩnh như trước.
Ông nói, "Thật xin lỗi, làm cô đói bụng cả ngày, lát nữa tôi mời cô một bữa cơm nhé."
Nói rồi, người đàn ông anh tuấn đau đớn che lại vị trí dạ dày, cười khổ nói, "Dạ dày lại bắt đầu đau, chắc lại phiền cô ăn thanh đạm với tôi rồi."
Làm một trợ lý sinh hoạt, Kiều Phán Phán đã sớm để ý thấy Vệ Minh Ngôn vẫn luôn che lại vị trí dạ dày, cô nhanh tay nhanh chân móc ra chai nước và thuốc dạ dày đưa cho ông, "Vệ tổng, uống thuốc trước đã."
Không phải cô không nghĩ đến việc để ông đi ăn cơm, chỉ là sổ mà bí thư Lưu bí để lại viết rõ ràng, lúc Vệ tổng tảo mộ, trừ phi trời tối, tuyệt đối không được quấy rầy hắn.
Kiều Phán Phán tuổi còn trẻ, đói bụng cả một ngày cũng không sao, nhưng Vệ Minh Ngôn lại có bệnh đau dạ dày.
Thấy ông ấy uống xong thuốc, Kiều Phán Phán mới thả lỏng.
Nếu nói ngay từ đầu cô bởi vì chức trách mới chăm sóc Vệ tổng, như vậy sau mấy ngày ở chung vừa qua, được ông quan tâm như đối với con cháu, việc chăm sóc này càng là thật tình.
Bởi vì Vệ Minh Ngôn có bệnh đau dạ dày, bọn họ đến một quán ăn có tiếng là dược thiện bổ dưỡng, hai người cùng tài xế, cùng nhau ngồi ăn cơm, thi thoảng còn nói chuyện phiếm.
Vệ Minh Ngôn tuy rằng sếp lớn, lại không hề trịch thượng, nghe nói trong nhà Kiều Phán Phán còn có mẹ đang bệnh nặng, sau khi hỏi rõ ông chủ quán dược thiện, mua thêm một phần dược thiện bổ dưỡng thân thể đưa cho Kiều Phán Phán, để cô mang cho mẹ ăn.
Sau đó còn để tài xế đưa cô tới trước cửa bệnh viện.
"Muộn thế này rồi, con gái đi một mình nguy hiểm lắm, hay là chúng ta chờ cô một lúc nhé?" Người đàn ông đứng bên cạnh xe lo lắng nói.
Kiều Phán Phán cảm kích cười, "Cảm ơn Vệ tổng, không sao cả, đêm nay tôi sẽ ngủ lại bệnh viện với mẹ."
"Tốt, đi thôi." Biết cô ở lại bệnh viện, Vệ Minh Ngôn mới yên tâm hơn.
Kiều Phán Phán vào cửa, quay đầu lại mới phát hiện hắn vẫn luôn đứng nhìn theo mình, chờ khi thấy cô đi vào bệnh viện vẫy vẫy tay, mới yên tâm trở về xe.
Nhìn xe đi rồi, trong lòng Kiều Phán Phán vô cùng ấm áp.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Vệ tổng thật sự là một vị trưởng bối tốt.
Cô cầm theo dược thiện, vui vẻ đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy mẹ mình yếu ớt ngồi trên giường xem TV chương trình hoa cỏ, tươi cười đi tới.
"Mẹ, con nấu dược thiện cho mẹ ăn đây, ngon lắm đấy."
* Dược thiện: Dược là thuốc, thiện là ăn.
Dược thiện vừa là một món ăn, vừa là một bài thuốc điều dưỡng.
(Ví dụ: Gà hầm nhân sâm, Dê ré dược thiện, v.v.v)
Từ gốc: 药膳 - 药: y học, 膳: bữa ăn
Gương mặt của người phụ nữ vẫn xinh đẹp, ưu nhã cho dù bị ốm đau tra tấn, nhìn những đóa hoa trên TV, lẩm bẩm nói, "Ba con đã nói sẽ mua hoa về cho mẹ."
Kiều Phán Phán đã quen với việc mẹ mình luôn hoài niệm người đàn ông kia, cô bình tĩnh lấy dược thiện ra, nụ cười không còn sáng lạn như trước nữa.
"Được rồi mẹ à, mau tới ăn đi."
Cô đã không buồn nhắc nhở mẹ mình nữa, rằng người đàn ông kia đã sớm bỏ rơi hai mẹ con họ, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Dù sao mẹ cũng sẽ không tin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...