Trọng Đình Xuyên hiển nhiên không ngờ Lệ Nam Khê lại đột nhiên hỏi như vậy, ngẩn người một hồi mới nhẹ giọng nói: "Sợ là không thể." Thấy nàng trầm mặc không nói, hắn liền giải thích ngắn gọn: "Thời gian đã quá lâu, lượng dùng cũng nhiều."
Kết quả này không phải là Lệ Nam Khê không nghĩ tới, nhưng bây giờ nghe nói xong nàng vẫn là không nhịn được khổ sở trong lòng.
"Như vậy sao?" Nàng nhẹ nhàng nói, trong lòng rất khổ sở.
Đã hơn ba mươi năm, thời gian đương nhiên là quá lâu.
Dùng lượng nhiều.
.
.
Những người đó để đảm bảo Vu di nương không nhớ ra, đương nhiên sẽ dùng liều nặng nhất.
Buồn bực trong lòng, Lệ Nam Khê không khỏi rũ mắt nhìn mặt đất trước chân mình.
Trên tay đột nhiên ấm áp, nàng nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Trọng Đình Xuyên mặt mày lạnh nhạt nhìn bình phong cách đó không xa, nhưng tay hắn lại bao phủ lấy tay nàng.
"Không cần lo lắng." Hắn nói: "Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."
Vừa nãy hắn nói thuốc này không có thuốc giải, bây giờ lại nói "Mọi chuyện sẽ tốt hơn", Lệ Nam Khê biết đây không phải là lời trót lưỡi đầu môi của hắn mà là đang nói cho nàng biết tình hình sẽ tốt hơn.
Lệ Nam Khê thầm nói cũng may là nàng hiểu được ý tứ của hắn, lỡ như là người khác, chẳng phải là nghe đến hồ đồ hay sao? Nghĩ đến điểm này, nàng không khỏi sung sướng, khẽ cười thành tiếng.
Trọng Đình Xuyên sợ nàng suy nghĩ nhiều, mắt thấy không có quá nhiều chuyện liền nhỏ giọng nói chuyện với nàng.
Hồng Hi đế thấy hai người ở bên kia thì thầm với nhau, cười chỉ bọn họ nói: "Nhìn hai người này xem.
Đây là chê chỗ này không có việc gì làm nên mới không chịu nổi tính tình."
Trọng Đình Xuyên thấy ngón tay Hồng Hi đế chỉ bọn họ trước, hơi ngừng lại nói: "Không có."
Lệ Nam Khê thấy hắn ngước mắt cũng nhìn theo, có điều nàng không chú ý đến hoàng thượng vừa nói gì nên có chút mờ mịt.
Hồng Hi đế cười ha ha, vỗ cái mông nhỏ của Lập nhi, bế hắn đứng lên nói: "Đi thôi.
Đi dạo một vòng hoa viên đi.
Thanh niên nên vận động nhiều vào."
Tất cả mọi người đứng lên theo.
Đi được mấy bước, Hồng Hi đế bỗng quay sang nói với Vu di nương: "Bọn nhỏ đều là do nàng chăm sóc đến sao?"
Vu di nương phúc thân: "Chỉ có ngũ gia và Nguyệt nhi thôi."
"Cả Xuyên nhi nữa." Hồng Hi đế như đinh chém sắt nói: "Khi còn bé chẳng phải hắn cũng theo nàng sao?"
Vu di nương có chút khẩn trương, nắm một cái góc áo, khẽ lên tiếng.
"Bọn nhỏ rất ngoan." Hồng Hi đế nói với bà: "Nàng kể ta nghe chút chuyện khi bọn hắn còn nhỏ đi." Lại quay sang vẫy tay với Trọng Đình Xuyên: "Xuyên nhi cũng đi chung đi.
Tuổi bà ấy không còn nhỏ nữa, rất nhiều chuyện sợ là không nhớ được.
Nếu ngươi nhớ thì nói với ta một chút."
Hoàng thượng đã ra lệnh, mọi người đương nhiên phải nghe theo.
Hai huynh đệ Lệ gia đi tới bên cạnh, nhỏ giọng trò chuyện với Trang thị.
Nhũ mẫu ôm Lập nhi theo bên cạnh Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên và Vu di nương cùng đi, một trái một phải đi phía sau Hồng Hi đế nửa bước, thỉnh thoảng nói chuyện với hắn.
Nếu là quá khứ, Trọng Đình Xuyên nhất định sẽ bảo Lệ Nam Khê đi theo.
Có điều lần này hắn không làm vậy, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng Lệ Nam Khê vẫn biết được hắn đang lo lắng cho nàng, liền cười tươi đáp lại hắn.
Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nở nụ cười, khẽ gật đầu rồi dứt khoát đi theo sau Hồng Hi đế.
"Lục thiếu phu nhân, ngươi nói, hoàng thượng làm cái gì vậy?" Ngô thị đi tới chỗ Lệ Nam Khê hỏi nàng: "Mặc dù là hoàng thượng tìm quốc công gia và Vu di nương hỏi chuyện, nhưng mà sao ta lại nhìn hoàng thượng giống như để cho quốc công gia nói chuyện với Vu di nương vậy?"
Nói xong, cũng không đợi Lệ Nam Khê trả lời, nàng tự lắc đầu: "Không đúng, nhất định là ta nhìn nhầm rồi.
Hoàng thượng sao có thể làm chuyện này được."
Lệ Nam Khê mím môi cười.
Trọng Đình Phàm đi tới bên cạnh Ngô thị, thấp giọng nói: "Hoàng thượng tự có chủ ý của mình, tâm tư của hoàng thượng há là thứ ngươi có thể phỏng đoán sao? Đừng làm như vậy nữa."
Mọi khi, bất luận Trọng Đình Phàm nói cái gì, Ngô thị cũng phải lớn tiếng bác bỏ.
Lúc Ngô thị lớn tiếng nói chuyện, thanh âm the thé lại chua chát, Trọng Đình Phàm không chịu nổi cũng phản bác lại.
Hai người cứ tiếp tục như vậy đương nhiên sẽ làm rùm beng.
Nhưng hôm nay Trọng Đình Phàm nói xong, kỳ lạ là Ngô thị lại không phản bác lại, chỉ nhìn Trọng Đình Phàm, hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Trọng Đình Phàm nói: "Có thời gian thì không bằng bồi Nguyệt nhi nhiều một chút, hài tử này vẫn luôn không thân thiết với ngươi."
Lần này Ngô thị lại phản bác hắn: "Nói làm như ngũ gia thân với Bác nhi lắm vậy đó.
Không bằng ngươi cũng bồi Bác nhi nhiều chút đi?" Có điều thanh âm của nàng cũng không quá lớn, chỉ như nói chuyện bình thường, cũng không biết có phải do nàng cố kỵ có hoàng thượng ở đây hay không.
Tính tình Trọng Đình Phàm từ trước đến nay đều ôn hòa, lúc Ngô thị nói vậy, giọng điệu không quá kém, hắn liền cười cười nói: "Ngược lại cũng không sao."
Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay với Trọng Lệnh Bác, ôn hòa nói: "Đến đây nào."
Trọng Lệnh Bác vốn đang nói chuyện với Trọng Lệnh Nguyệt, nghe thấy phụ thân gọi hắn, hắn còn chút chần chờ.
Dù sao thì hắn cũng là do Ngô thị nuôi lớn, nghe Ngô thị oán giận Trọng Đình Phàm đã không phải một hai năm, trong đầu ít nhiều cũng có chút do dự.
Đúng vào lúc này, Lệ Nam Khê ở bên cười nói: "Chẳng phải Bác nhi nói muốn một cây thương gỗ nhỏ sao? Ngũ gia sẽ làm cho.
Nếu như con nghe lời, ngũ gia về nhà sẽ đưa cho một mình con."
Trọng Đình Phàm có chút kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Lục thiếu phu nhân biết?"
Lệ Nam Khê thấp giọng nói: "Ngày xuân, lúc ta đi tản bộ ở tiểu hoa viện có nhìn thấy ngũ gia đang làm.
Chỉ là sau này không có tin tức nữa."
Ngày xuân, Lệ Nam Khê ôm hài tử, mỗi ngày đều phải tản bộ xung quanh.
Ngày đó nàng vừa khéo nhìn thấy Trọng Đình Phàm một mình cầm đủ loại dụng cụ làm một cây thương nhỏ bằng gỗ trong hoa viên.
Hắn làm rất chăm chú nên Lệ Nam Khê không tới quấy rầy hắn, lặng lẽ dẫn người đi vòng qua bên cạnh.
Lúc đó gần đến sinh thần của Trọng Lệnh Bác, trong lòng Lệ Nam Khê biết hắn làm để tặng cho Trọng Lệnh Bác nên không lộ ra.
Nhưng xế chiều hôm đó, không biết tại sao mà Ngô thị và Trọng Đình Phàm lại cãi nhau một trận rất lớn, Trọng Lệnh Bác đương nhiên sẽ che chở cho mẫu thân rồi tranh cãi với phụ thân, kết quả lúc sinh thần của Trọng Lệnh Bác, Trọng Đình Phàm không lấy cây thương gỗ kia ra.
Lúc này Trọng Lệnh Bác nghe nói phụ thân có thương gỗ liền rề rà đi tới, hoài nghi hỏi Trọng Đình Phàm: "Cha có thật sao?"
Trọng Đình Phàm nghe nói xong liền hiểu được dụng ý của Lệ Nam Khê, cười cười với nàng rồi nói với Trọng Lệnh Bác: "Có." Hắn biết Lệ Nam Khê có ý muốn giảng hòa mối quan hệ của hắn với Trọng Lệnh Bác, suy nghĩ một chút lại nói: "Mấy ngày trước mới đặc biệt làm cho con."
Mua một cây thương gỗ để tặng so với tự mình làm một cây để tặng không giống nhau.
Ánh mắt của Trọng Lệnh Bác lập tức sáng lên, có chút kích động hỏi: "Cha tự mình làm?"
"Ừ." Trọng Đình Phàm cười nói: "Hôm sinh thần đã định tặng cho con ——" Hắn ngừng một cái, rồi nói: "Nhưng lúc đó còn chưa làm xong.
Có điều giờ đã làm xong rồi."
Trọng Lệnh Bác vui sướng nở nụ cười, chạy đến bên cạnh Trọng Lệnh Nguyệt hất cằm nói: "Nghe không? Cha là thương gỗ cho ta! Muội có không?"
Trọng Lệnh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Cha dùng gỗ khắc cho muội con cá nhỏ."
"Yêu, cá nhỏ thì tính làm gì." Trọng Lệnh Bác vênh váo tự đắc nói: "Sao có thể uy phong như thương gỗ được."
"Cá nhỏ cũng tốt." Trọng Lệnh Nguyệt mất hứng: "Rất tốt."
"Thương gỗ tốt!" Trọng Lệnh Bác trừng nàng.
Trọng Đình Phàm sợ bọn nhỏ cãi nhau sẽ quấy rầy hoàng thượng, liền nhẹ giọng quát bảo bọn chúng dừng lại.
Ngô thị muốn nói không sao, nhưng ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhiều lời, mặc kệ bọn nhỏ, chậm rãi im lặng đi theo bên cạnh bọn chúng.
Trọng hoàng hậu không dự yến tiệc, mặc dù là trong cung thiết yến nhưng lại trông giống gia yến hơn.
Hồng Hi đế cực kỳ hiền lành, ôn hòa đối xử với mọi người, thậm chí hắn còn bảo Trọng Đình Xuyên ngồi cùng bàn với mình.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, không hề có nửa điểm không được tự nhiên.
Lúc trở về, Trang thị và hai huynh đệ Lệ Vân Khê, Lệ Lăng Khê phải quay về Lệ phủ, liền cười cáo từ với mọi người quốc công phủ.
Nhìn theo mấy người Trang thị rời đi, Ngô thị nhớ lại cảnh tượng lúc thiết yến, cười nói với Lệ Nam Khê, hoàng thượng cũng không đáng sợ như vậy.
Trọng Lệnh Bác ở bên cười lạnh một tiếng: "Nương, hóa ra là nương đã quên lúc hoàng thượng phát uy ở biệt uyển sao?"
Ngô thị cũng nhớ tới cảnh tượng sau khi Trọng hoàng hậu đến, Hồng Hi đế tức giận như thế nào, cũng nhớ lại bộ dạng Diệp ma ma bị quở trách.
Mặt mũi Ngô thị trắng bệch, không dám hó hé.
Bởi vì phải thương nghị chính sự nên Trọng Đình Xuyên bị hoàng thượng giữ lại trong cung để nghị sự.
Lệ Nam Khê với Ngô thị và Trọng Lệnh Bác ngồi một xe, Trọng Đình Phàm cưỡi ngựa theo bên cạnh.
Vu di nương dẫn theo Trọng Lệnh Nguyệt và Lập nhi ngồi cùng một xe.
Vốn dĩ Lệ Nam Khê muốn để Lập nhi đi theo mình nhưng Vu di nương thấy sắc mặt Lệ Nam Khê không tốt lắm nên nhất quyết để Lập nhi theo bà.
"Lục thiếu phu nhân vừa mới khỏe hơn được một ít còn chưa khỏi hẳn.
Hôm nay còn mệt mỏi lâu như vậy, đừng để tổn thương thân thể mình." Vu di nương nói như thế.
Lệ Nam Khê biết Vu di nương là có ý tốt, dù sao nàng cũng vừa ra tháng, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Hôm nay trong cung lại thiết yên, nếu như sơ ý sẽ thực sự khiến cơ thể bị tổn hại.
Nàng liền để Lập nhi đi theo Vu di nương.
Trọng Lệnh Nguyệt muốn đi theo Vu di nương xem tiểu đường đệ.
Trọng Lệnh Bác nói mình muốn ngồi chung với Lệ Nam Khê, không ngồi với Trọng Lệnh Nguyệt.
Vu di nương sợ Trọng Lệnh Bác ồn ào khiến Lệ Nam Khê không nghỉ ngơi được liền muốn đổi chỗ hai huynh muội.
Vẫn là Ngô thị khuyên nhủ bà: "Di nương, ngài không biết rồi, Bác nhi nghe lời lục thiếu phu nhân nói nhất.
Hắn sẽ không ồn ào đâu." Sau đó nàng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi Trọng Lệnh Bác: "Có đúng không?"
Trọng Lệnh Bác hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn muốn ngồi cùng Lệ Nam Khê nên đành gật đầu.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Lúc này Vu di nương ở trên xe phía trước, mấy người Lệ Nam Khê ở xe ở phía sau, Trọng Đình Phàm giục ngựa đi theo bên cạnh xe phía sau.
Lúc đầu Trọng Lệnh Bác còn chê xe này chạy quá chậm, nói mình muốn xe chạy nhanh một chút vượt lên trước, không thể để xe của Trọng Lệnh Nguyệt vượt mặt mình.
Sau này Ngô thị giải thích với hắn nói là bởi vì sức khỏe Lệ Nam Khê chịu không nổi xóc nảy, Trọng Lệnh Bác mới không oán giận nữa.
Có điều hắn cũng không chịu ngồi yên, một hồi vén một góc nhỏ rèm xe lên nhìn ra ngoài, một hồi lại uốn tới ẹo lui trên xe nhưng hắn vẫn không tới quá gần Lệ Nam Khê sợ đụng phải nàng.
Mắt thấy qua khỏi khúc cua sẽ đến đại môn quốc công phủ, lúc này Trọng Đình Phàm ở bên ngoài "Di" một tiếng, ngay sau đó tiếng ngựa hý vang lên.
Xe ngựa dừng lại.
Trọng Lệnh Bác vén rèm lên hỏi: "Cha làm sao vậy? Có chuyện sao?"
Hắn vừa hỏi xong còn chưa nghe thấy ai trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng của Trọng Đình Phàm: "Lương đại tướng quân, sao ngài lại tới đây?"
Nghe xong lời này, Lệ Nam Khê và Ngô thị cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đằng trước xe của mấy người Vu di nương là một lão nhân vóc người vạm vỡ đang cưỡi kỵ mã chặn ở phía trước.
Ông thấy Trọng Đình Phàm nhưng vẫn không trả lời, chỉ xuống ngựa, nói với chiếc xe ngựa trước mặt ông: "Lục thiếu phu nhân, ta có việc muốn thương nghị với ngài, xin ngài xuống xe gặp mặt."
Người bên trong xe là Vu di nương, Trọng Lệnh Nguyệt còn có nhũ mẫu đang ôm Lập nhi.
Một xe hài tử và phụ nhân đương nhiên không thể trả lời ông.
Lương đại tướng quân thấy bên trong xe không có phản ứng cũng có chút tức giận, giơ tay đi tới giống như muốn vén rèm xe lên.
Trọng Đình Phàm chạy vài bước đến trước mặt ông chặn ông lại, giọng điệu không vui nói: "Đại tướng quân cần gì phải làm vậy?"
Tính tình hắn xưa nay ôn hòa, nói chuyện như vậy đã là điềm báo tức giận.
Lương đại tướng quân hiện tại không còn vẻ mặt hồng hào lúc trước, mắt có quầng thâm, sắc mặt cũng có chút vàng vọt.
Một chiêu bị chỉ ra, ông vẫn không thèm quan tâm, vẫn cứ muốn đi kéo rèm xe.
Mặc dù Lương đại tướng quân lớn tuổi hơn, Trọng Đình Phàm vẫn còn trẻ, nhưng Trọng Đình Phàm là một thư sinh, Lương đại tướng quân lại là võ tướng.
Hai bên đọ sức với nhau đương nhiên khí lực của Lương đại tướng quân sẽ mạnh hơn.
Trọng Đình Phàm ngăn cản không được, bị ông đẩy mạnh một cái, phía sau lưng va phải vách xe đau đến mức nhíu mày.
Tay của Lương đại tướng quân vén rèm xe lên.
Ông đang định mạnh tay kéo rèm xe xuống thì đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng quát nghiêm nghị: "Đừng có vô lễ!"
Thanh âm mềm mại này, bình thường nghe rất điềm tĩnh.
Nhưng lúc này khí thế lại sắc bén, khiến động tác trong cơn kích động của Lương đại tướng quân bị đình trệ.
Từ một khắc bị đình trệ kia, ông bỗng ý thức được một vấn đề, quay đầu nhìn sang, liền thấy một người nữ tử bước ra khỏi chiếc xe bên dưới.
Vóc người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, sắc mặt hơi tái nhợt, có điều lưng vẫn thẳng tắp, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, khiến dáng vẻ mảnh mai bị rũ bỏ hơn phân nửa lại thêm vài phần cương trực.
Lương đại tướng quân lúc này mới biết mình tìm nhầm xe, hơi dừng tay một chút, rồi ôm quyền với nữ tử: "Lục thiếu phu nhân."
Lệ Nam Khê tức giận ông không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, tùy ý làm bậy, xúc phạm đến người nhà nàng, đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, cũng không đáp lễ, không vấn an, giọng điệu cứng rắn hỏi: "Đại tướng quân đây là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta đường đường chánh chánh đi đằng trước, lại sắp tới trước cửa nhà, nhưng thật ra là đang cản đường ngài?"
Lương đại tướng quân nghe được nàng đang không vui, biết lần này là ông lỗ mãng, nhưng cũng không biện giải.
Có điều ông đối với chuyện mình cần làm cũng đã tự có nhận định trong lòng, cho nên cho dù bị Lệ Nam Khê chỉ trích, ông cũng không hổ thẹn.
"Lục thiếu phu nhân nói như vậy ta cũng không còn cách nào." Lương đại tướng quân lớn tiếng nói: "Chỉ là hiện tại tình trạng của thê tử ta không tốt, mong lục thiếu phu nhân thông cảm, chỉ cho một con đường sáng."
Lệ Nam Khê không ngờ ông cố tình chờ chặn đường ở chỗ này là vì chuyện kia, không khỏi nhíu mày: "Đại tướng quân đây là có ý gì?"
"Tình hình của nội tử ngài cũng biết." Thanh âm Lương đại tướng quân nặng nề: "Hiện giờ không những không khá hơn, mà còn xấu đi.
Ta không cầu gì khác, chỉ cầu lục thiếu phu nhân giúp nhìn xem tiểu nữ đang ở nơi nào, để giải được tâm sự của nội tử cho bà ấy có thể khôi phục lại bình thường."
Dứt lời, ông vén áo bào phù phù một tiếng rồi trực tiếp quỳ xuống.
Chuyện này phát sinh quá đột ngột, những người khác cũng không kịp ngăn cản.
Trọng Đình Phàm vội đi tới đỡ ông lên.
Thế nhưng vóc người Lương đại tướng quân vạm vỡ, khí lực lại lớn, làm sao hắn kéo người lên được? Hắn kéo cả nửa ngày vẫn không kéo được.
Trọng Lệnh Bác ở bên hét lên: "Cha, ngài cũng đừng quản ông ta.
Tự ông ta muốn quỳ, ngài có thể cản được sao?"
Mặc dù Lương đại tướng quân là phụ thân của Lương thị, nhưng Lương thị tận lực phóng túng tính tình của Trọng Lệnh Bác, mặc kệ hắn vô pháp vô thiên, tự do phát triển bản tính, vì vậy mỗi lần Trọng Lệnh Bác thấy Lương đại tướng quân chưa từng cung kính với ông.
Lương đại tướng quân cũng từng buồn bực vì chuyện này nhưng Lương thị đều khéo léo đổi đề tài.
Bởi vậy qua nhiều năm như vậy, Trọng Lệnh Bác cũng chưa từng quy quy củ củ hành lễ với Lương đại tướng quân.
Lúc này nhìn thấy Lương đại tướng quân, mặc dù đối phương là trưởng bối, nhưng thói quen nhiều năm đã ăn sâu vào lòng hắn cho nên hắn vẫn không hề cố kỵ như trước.
Trọng Lệnh Bác gọi xa phu: "Đi đi đi đi.
Ông ta muốn quỳ thì cứ để ông ta quỳ." Lại không nhịn được lẩm bẩm: "Thật là, đang yên lành ngồi trong xe tự dưng lại bị chặn đường.
Đường rộng như thế, ông ta quỳ ở đó, chúng ta nhất định phải đi vòng qua.
Nhưng nếu vậy không đụng vào chân cũng không được, cho dù có bị thương thì cũng là do ông ta tự tìm, cho dù có đi báo quan phủ cũng không liên quan đến chúng ta."
Tính hắn không đủ nhẫn nại, thấy Lương đại tướng quân vẫn không nhúc nhích liền nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân, lên xe lên xe đi.
Quản ông ta làm chi?"
Mắt thấy sự tình phát triển không theo ý mình mong muốn, mắt thấy Lệ Nam Khê quả thực đang quay người chuẩn bị lên xe, Lương đại tướng quân cuối cùng cũng bắt đầu khẩn trương.
Trong lòng ông biết cô nương này rất có chủ ý.
Nếu không cũng không đến mức đại nữ nhi thường xuyên bị cô nương này làm cho giận sôi lên nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Lương đại tướng quân đứng dậy ngăn cản vội vàng gọi: "Lục thiếu phu nhân xin dừng bước."
Lệ Nam Khê không để ý đến ông, bước chân cũng không ngừng.
Lương đại tướng quân vừa tức vừa gấp, nghĩ đến đại nữ nhi không thấy bóng dáng, nghĩ đến thê tử thần chí không ngày càng không rõ ràng, mũi chua xót, mắt cũng bắt đầu ướt át: "Lục thiếu phu nhân, cầu ngài nhìn phân thượng ta đối xử với Xuyên nhi không tệ mà giúp ta một tay!"
Nghe ông nhắc tới Trọng Đình Xuyên, lại nghe thanh âm nghẹn ngào của ông, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng dừng bước.
Nàng lẳng lặng nhìn Lương đại tướng quân, một lát sau lại khẽ gật đầu với ông: "Đại tướng quân đi với ta." Dứt lời liền đi trước tới một chỗ không người ở bên cạnh.
Trọng Lệnh Bác lo lắng cho nàng, gọi lớn nói: "Lục thiếu phu nhân! Ngài chờ con một chút, con đi với ngài." Nói xong liền muốn xuống xe.
Lệ Nam Khê cười nói: "Ta không sao." Rồi liếc nhìn Trọng Đình Phàm: "Nếu Bác nhi rảnh rỗi, không bằng giúp ta xem ngũ gia như thế nào rồi đi."
Vừa rồi Trọng Đình Phàm bị đụng vào thành xe, hình như rất nặng đến bây giờ thỉnh thoảng xoay vai, giống như để giảm bớt đau đớn trên lưng.
Trọng Lệnh Bác lên tiếng xong liền đi xuống xe, chạy đến chỗ Trọng Đình Phàm.
Vu di nương thò người ra hỏi Trọng Đình Phàm thế nào, Trọng Đình Phàm cười không muốn bà phải lo lắng, liền nói không sao.
Ngô thị nghe Lệ Nam Khê phân phó xong cũng có chút bận tâm, mặc dù Trọng Đình Phàm nói với di nương là không sao, nhưng nàng vẫn bảo Trọng Lệnh Bác đỡ Trọng Đình Phàm lên xe, cẩn thận xem vết thương trên người hắn.
Lệ Nam Khê yên tĩnh đứng đợi ở góc đường.
Không bao lâu sau, Lương đại tướng quân đi tới.
Đợi đến khi hai người cách nhau đủ gần, Lệ Nam Khê cũng không đợi Lương đại tướng quân nói những chuyện kia ra khỏi miệng lần nữa, nói trước: "Đại tướng quân có muốn Lương phu nhân vẫn có thể sống với ngài không?"
Lời này tới quá đột ngột lại còn khó hiểu, Lương đại tướng quân sửng sốt, ồm ồm nói: "Đó là đương nhiên! Chúng ta làm phu thê hơn mười năm trời, thời gian ta ở nhà không nhiều, thật vất vả mới được đoàn tụ, đương nhiên là vẫn muốn ở cùng nhau."
"Đã thế thì ngài bỏ qua chuyện này đi." Lệ Nam Khê nói: "Nếu bà ấy thực sự thanh tỉnh, sợ là mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
"Ngươi có ý gì?" Lương đại tướng quân nổi giận, cao giọng nói: "Lục thiếu phu nhân chắc không phải là không muốn để bà ấy yên chứ?"
"Là ngài không muốn bà ấy sống tốt, không phải ta." Giọng của Lệ Nam Khê tuy thấp, nhưng từng chữ lại cực kỳ rõ ràng nói: "Ta đã hỏi qua ngài, có muốn bà ấy vẫn ở với ngài không.
Ngài nói muốn.
Nếu vậy thì cứ để như vậy đi thôi."
Lương đại tướng quân giận dữ còn muốn nói tiếp, nhưng lúc lời nói sắp ra khỏi miệng lại thấy được vẻ kiên định và chân thật trong mắt Lệ Nam Khê.
Điều này khiến hành động của ông bỗng ngừng lại, không khỏi cẩn thận suy nghĩ lần nữa.
Dù sao cũng là người đã lãnh binh chinh chiến sa trường, trong lòng ông đương nhiên có mọi loại suy nghĩ.
Mặc dù có khoảng thời gian bị một số chuyện tình che mắt, thế nhưng sau khi cẩn thận suy xét cũng không khó phát hiện một ít chi tiết ẩn giấu bên trong.
Lương đại tướng quân đột nhiên ý thức được Lệ Nam Khê đang nói cái gì.
Thần chí Lương phu nhân không rõ, cho nên có thể yên ổn ở lại Lương gia sống với ông.
Nếu như Lương phu nhân thực sự thanh tỉnh, có lẽ là bà ấy không có cách nào ở với ông nữa.
Rất có thể bà ấy sẽ không ở Lương gia nữa.
Suy xét lại tất cả những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, cơn tức giận của Lương đại tướng quân dần dần biến mất, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông lại cẩn thận nghĩ lại tình hình vừa rồi một phen, chỉ xe ngựa mình ngăn cản lúc nãy hỏi Lệ Nam Khê: "Vậy đây là ai?"
Lệ Nam Khê nói: "Nguyệt nhi, Lập nhi, còn có Vu di nương."
"Các ngươi tiến cung sao?"
"Phải."
Lương đại tướng quân cân nhắc kỹ càng chuyện Vu di nương tiến cung liền nghĩ tới chuyện Lương gia bỗng nhiên chịu tai ương lao ngục, còn có hành động trước đó vài ngày của Lương phu nhân.
.
.
Khi ấy hoàng thượng nói là, thê tử của ông và nữ nhi đã phạm vào sai lầm cực lớn, khiến cho hoàng thượng và A Dao không thể gặp lại, từ đó gần nhau trong gang tấc mà xa cách như biển trời, không thể quay lại như trước.
Nếu vậy các nàng rốt cuộc đã làm cái gì? A Dao là ai?
Lương đại tướng quân càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
Nếu ông không nhớ lầm thì năm đó Vu di nương là do thê tử mang về, hơn nữa khẩu âm lại không phải là người kinh thành.
Lúc đó hoàng thượng sai thê tử ông bưng đồ đưa cho Trọng lão phu nhân, nhưng sau khi từ đó về không lâu, thê tử bắt đầu thần chí không rõ.
Rốt cuộc bà ấy là bởi vì ái nữ đã chết nên thành ra như vậy, hay là, cái bộ dạng này của bà ấy là do có người ở đó động tay động chân?
Dù sao thì hoàng thượng cũng chỉ đáp ứng giữ lại "một cái mạng", chứ không nói đến cái khác.
Trầm mặc một lúc lâu sau, sắc mặt Lương đại tướng quân dần dần xám xịt, lắc đầu thở dài một tiếng, không nói được lời nào liền xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, ông bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Lệ Nam Khê: "Ta đã lớn tuổi, muốn mang theo lão thê về quê nhà.
Lục thiếu phu nhân giúp ta nói với quốc công gia một tiếng, mong quốc công gia nhìn vào phần tình cảm đã qua mà giúp ta cầu xin bệ hạ lần này."
Lệ Nam Khê gật đầu nói: "Ta sẽ nói với quốc công gia.
Quốc công gia chắc hẳn cũng sẽ nói với hoàng thượng."
Chỉ là "nói tới" thôi, còn kết quả làm sao, nàng vẫn chưa nói.
Lương đại tướng quân biết chuyện này làm khó người khác.
Dù sao đây cũng là chuyện khiến cho bệ hạ nổi trận lôi đình.
Thế nhưng ông cũng chỉ có thể nhờ Trọng Đình Xuyên giúp đỡ.
Ông biết, Xuyên nhi là một hài tử trọng tình trọng nghĩa.
Nếu như ông đã mở miệng, Xuyên nhi nhất định sẽ nói với hoàng thượng.
Ông chỉ có thể khẩn cầu thấy ông vất vả nhiều năm mà nể mặt, cho phép ông mang thê tử về quê nhà.
"Nếu hoàng thượng đồng ý," Lương đại tướng quân thở dài nói: "Ta và tiện nội cả đời này sẽ không hồi kinh." Dứt lời, ông liền ôm quyền với Lệ Nam Khê, rồi xoay người rời đi.
Lương đại tướng quân đi khỏi, Lệ Nam Khê đương nhiên cũng sẽ đi về xe mình.
Thường Khang vẫn luôn ẩn núp ở cách đó không xa để ý mọi chuyện nơi này, sợ Lệ Nam Khê gặp nguy hiểm.
Thấy Lương đại tướng quân đi khỏi hắn mới xuất hiện.
Sau khi hỏi qua Lệ Nam Khê biết nàng không có gì đáng ngại, Thường Khang lại tiếp tục ẩn vào chỗ tối quan sát đến bốn phía.
Trọng Đình Phàm và Ngô thị cùng nhau tới chỗ Lệ Nam Khê, Vu di nương cũng đi tới.
Biết nàng không có việc gì, mọi người đều tự trở về xe, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi xuống xe vào phủ, bà tử bẩm với Lệ Nam Khê, Cựu Trạch bên kia phái người đến đang chờ nàng.
"Chờ ta?" Lệ Nam Khê không để ý nói: "Ta có cái gì để các nàng tới tìm.
Không gặp."
Bà tử có chút khó xử: "Là Lữ ma ma bên cạnh lão phu nhân tới.
Đang chờ ở chỗ người gác cổng." Bà lại nói nhỏ: "Nô tỳ sợ thiếu phu nhân không thích bà ta nên bọn nha hoàn liền ngăn cản không cho bà ta tự mình đến gặp thiếu phu nhân.
Hôm nay đang đợi ở đó."
Nghe nói là Lữ ma ma đến, Lệ Nam Khê cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết thì Cựu Trạch và quốc công phủ đã nháo đến ầm ĩ, Lương thị đã chết, hai bên thật sự không còn gì đáng nói.
Sao người bên cạnh lão phu nhân còn tìm nàng?
Lệ Nam Khê lười nghĩ vấn đề này, cho người gọi Lữ ma ma đến: "Bảo bà ấy đến đây nói đi."
Nói một lần cho xong, tránh cho mọi chuyện nói không rõ ràng, bên kia lại sai người đến khiến nàng phiền lòng.
Lữ ma ma thấy Lệ Nam Khê chịu gặp mình, hiển nhiên là rất cao hứng.
Từ một khắc nhìn thấy Lệ Nam Khê nụ cười trên mặt bà cũng lớn hết cỡ, cũng không quản hiện tại Lập nhi không ở đây, bà đã mở miệng nói: "Chúc mừng lục thiếu phu nhân và tiểu thế tử, chúc mừng lục thiếu phu nhân và tiểu thế tử."
Lệ Nam Khê chỉ hơi gật đầu một cái.
Bước chân Lữ ma ma chầm chậm, tiếp tục đi tới trước.
Bà đi đến trước mặt Lệ Nam Khê, hành lễ với nàng xong, vẻ mặt Lữ ma ma mới lộ ra một tia u sầu: "Lục thiếu phu nhân, xin ngài giúp chúng tiểu nhân một tay." Nói xong liền cầm khăn tay lau khóe mắt.
Lệ Nam Khê bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
"Gần đây thân thể lão phu nhân không tốt, xin lục thiếu phu nhân thương tiếc, thỉnh một đại phu đến xem cho lão phu nhân." Tuy Lữ ma ma muốn đến quốc công phủ, nhưng cũng phải để mọi người thấy mình là một người hầu trung thành, lại nói: "Trương lão thái y y thuật cao siêu, nô tỳ xin ngài giúp mời Trương lão thái y vội tới xem bệnh cho lão phu nhân."
Lúc này khóe môi của Lệ Nam Khê khẽ nhếch lên một ý cười rất hờ hững: "Nga? Không phải còn có nhị lão gia và nhị phu nhân sao? Bọn họ đương nhiên sẽ không bạc đãi lão phu nhân đâu.
Lữ ma ma nói như vậy là để bọn họ ở chỗ nào?"
Lữ ma ma sớm biết nàng sẽ thử, vội vàng nói lại: "Thế nhưng nhị lão gia và nhị phu nhân cũng không quản lão phu nhân a!"
Lệ Nam Khê thật ra cũng biết điều này.
Tin tức Cựu Trạch bên kia nàng vẫn nghe được.
Gần đây Cựu Trạch cũng không yên ổn.
Nguyên nhân là do phu thê hai người Trọng nhị lão gia.
Hiện giờ suy nghĩ nhị lão gia đã khác xa quá khứ.
Lúc đầu vốn dĩ Mạnh Mạn Vũ ở một chỗ với hắn rất tốt, không quấy rầy người khác, người khác cũng không quấy rầy được bọn họ.
Hai người bọn họ giống như Kim lão gia và Kim phu nhân thật sự thanh thản sống qua ngày, không có gì không tốt.
Hắn và Mạnh Mạn Vũ cũng tình thâm ý trọng.
Nhưng tất cả sau khi Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi được đưa tới Cựu Trạch liền phát sinh biến hóa.
Tuy nói cứ như vậy có thể để Sam nhi nhận tổ quy tông, nhưng không giống những ngày thoải mái chạy qua chạy lại giữa hai bên trước kia, lại xảy ra rất nhiều chuyện phiền lòng.
Những chuyện vặt vãnh "không ngừng làm phiền" hắn khiến nhị lão gia càng ngày càng mất kiên nhẫn với Mạnh Mạn Vũ.
Thẳng đến khi hắn biết Mạnh Mạn Vũ không phải là Mạnh Mạn Vũ mà là Hương Nô, lại biết hài tử không phải là của mình, Trọng nhị lão gia liền hoàn toàn bạo phát.
Tức giận tích tụ bấy lâu liền phát hết ra ngoài không ngừng được.
Một ngày không đánh nữ nhân kia một trận hắn liền cảm thấy như thiếu chút gì đó.
Sau khi đánh xong, hắn còn không chịu dừng tay, không cho phép ai được bôi thuốc cho Hương Nô, mặc kệ vết thương của nàng ta thối rữa.
Sau một thời gian dài, cơ thể Hương Nô ngày càng kém, mặt mũi, khắp người đều lở loét, không thể gặp người.
Trọng nhị lão liền sai người ném nàng ra khỏi phủ để nàng tự sinh tự diệt.
Còn về phần Sam nhi, sẽ đưa đến thôn trang cho người dạy dỗ làm gã sai vặt.
Nhị phu nhân Từ thị lại không nghĩ như vậy.
Hương Nô quen thói câu dẫn nam nhân, nếu thật sự thả Hương Nô và Sam nhi ra ngoài, không để hai người kia dưới mí mắt mình, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện thiêu thân gì nữa.
Vì vậy Từ thị giữ lại hai người kia, lớn thì dùng tối loại thuốc trị thương kém chất lượng nhất giữ lại hơi thở cho nàng ta, còn đứa nhỏ thì mặc kệ hắn chạy loạn khắp nơi.
Trọng nhị lão gia biết được tưởng bà giữ hai người kia lại để khiến hắn khó chịu, quả thực bà đã thành công.
Hắn thực sự kinh tởm đến không chịu nổi nữa, cho nên Trọng nhị lão gia càng không muốn ở nhà, ngày ngày đều ra ngoài, nửa khắc cũng không ở nhà.
Hắn không đánh Hương Nô, tự nhiên có người giúp hắn làm việc này.
Bên người Từ thị có rất nhiều bà tử có thể tới "hỗ trợ", mỗi ngày đều sẽ có người đến "chăm sóc" Hương Nô.
Hương Nô biết mình không thoát được, mỗi ngày đều không ngừng chửi mát.
Biết "ân nhân" của mình ghét nhất là Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê, cho nên cũng thập phần chán ghét đôi phu thê này, lúc chửi rủa cũng kéo theo Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê vào.
Kết quả này sau khi bị bà tử nghe được, muốn thừa cơ lấy lòng quốc công gia và quốc công phu nhân cho nên mỗi ngày xuống tay càng tàn nhẫn hơn.
Các nàng nghĩ vừa vặn mượn cơ hội này tranh công với quốc công phủ, nếu như vận khí tốt, không chừng sẽ được quốc công gia và quốc công phu nhân ưu ái, có thể vào quốc công phủ bên kia hầu hạ.
Phải biết rằng, quốc công gia mới có một tòa trạch viện mới, rất nhanh sẽ dời đi.
Đợi đến khi người đi, nhà trống, muốn đi nịnh bợ cũng khó khăn.
Kết quả là sơ ý một chút, Hương Nô bị đánh đến mức chỉ còn lại một hơi thở mong manh.
Cũng không biết là ai lúc này lại mạc danh kỳ diệu nói một câu, Ký Châu có một tiệm thêu Tân Hạnh, lão bản và lão bản nương cửa hàng được người ta phát hiện bị phơi thây ở đầu đường.
Hương Nô sau khi nghe xong một hơi cuối cùng cũng dần biết mất, tắt thở chết.
Lúc Hương Nô chết, Sam nhi đang tìm cơ hội, trộm cây trâm của một bà tử trong phủ, thừa cơ đâm vào cánh tay của Từ thị.
Từ thị tức giận, tát hắn mấy cái đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
Vì vậy Cựu Trạch liền nháo nhào lên.
Trọng nhị lão gia tuy chán ghét Hương Nô và Sam nhi, nhưng các nàng cũng là người hắn từng yêu thương.
Hắn có thể trừng trị các nàng, thế nhưng các nàng bị người khác trừng trị đến nỗi mất mạng là chạm vào nghịch lân của hắn.
Trọng nhị lão gia mấy ngày này ngay đều la hét muốn hưu thê.
Phu thê hai người gây động tĩnh rất lớn, kinh động đến cả lão phu nhân.
Lão phu nhân tức giận công tâm, thân thể cũng càng ngày càng sa sút, mỗi ngày đều phải mời hai, ba đại phu đến xem bệnh.
Hết lần này tới lần khác chi thứ hai bên này lại buôn bán không tốt, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cửa hàng và điền trang đều lục tục xảy ra vấn đề, bạc kiếm ra không bằng tiền bị thâm hụt.
Dần dần Trọng nhị lão gia lại phân ra một chút tinh thần đến đấu với lão phu nhân.
Dùng lời của Trọng nhị lão gia nói mà nói, hắn cũng là vì tốt cho lão phu nhân.
Trọng lão phu nhân mỗi ngày đều thỉnh như vậy mấy đại phu chẩn bệnh, mỗi đại phu lại kê cho một đống thuốc, quá phiền phức.
Chẳng thà thỉnh một đại phu trong ba ngày, đại phu này lại kê ba ngày thuốc, bớt đi một đống việc, tốn ít thời gian hơn.
Trọng nhị lão gia không hề đề cập tới việc mình muốn tiết kiệm tiền, nhưng trong lòng lão phu nhân lại hiểu rõ.
Bà muốn quát hắn, khổ nỗi lại nói không ra lời, chỉ có thể ân ân a a ở một bên kêu loạn.
Nhị lão gia lại lấy một câu "Mẫu thân đây là đáp ứng rồi" làm lý do, dựa theo lời hắn mới vừa nói mà làm.
Hơn nữa, đại phu hắn sai người mời tới cũng không phải là đại phu của tiệm thuốc lớn gì, mà là không biết từ đâu tìm được một lang trung giang hồ.
Phí chẩn bệnh và dược phí rất rẻ, thế nhưng hiệu quả thì không được tốt lắm.
Thân thể lão phu nhân vốn đã không bằng lúc trước, cứ như vậy càng ngày càng kém.
Lữ ma ma liền nhân cơ hội này đến quốc công phủ một chuyến.
Sau khi bà nói xong liền lẳng lặng nhìn Lệ Nam Khê, trong ánh mắt tràn đầy sự chờ đợi.
Bà biết, lục thiếu phu nhân là người mềm lòng nhất, còn dễ nói chuyện hơn đại phu nhân và quốc công gia.
Ai ngờ, dưới ánh mắt mong được của bà, Lệ Nam Khê nhẹ nhàng mở miệng: "Không đi."
Lữ ma ma giật mình, mắt mở trừng trừng nhìn Lệ Nam Khê từng bước đi vào bên trong.
Bà bỗng phục hồi tinh thần, vội vàng đi tới ngăn cản.
"Lục thiếu phu nhân, ngài không thể không quản a." Lữ ma ma nói: "Gần đây thân thể lão phu nhân không tốt, chỉ có nô tỳ tận tâm tận lực chăm sóc bà ấy.
Nô tỳ vừa coi chừng dược thảo, lại phải phân phó người trở mình xoa bóp cho lão phu nhân, còn phải tính toán đồ ăn mỗi ngày để bà ấy ăn ngon hơn chút...!Thiếu phu nhân, cái gì có thể làm nô tỳ đều đã làm.
Hiện giờ thân thể lão phu nhân không tốt, nô tỳ cũng không có cách nào khác.
Ngài rủ lòng thương mời đại phu đến đi."
Lệ Nam Khê nghe Lữ ma ma một mực khoe khoang, cũng đã đoán ra được dụng ý của bà, nàng dừng bước lại, cười như không cười nhìn sang.
Nhạc mụ mụ ở bên cười nhạt, nói với Lữ ma ma: "Quốc công phủ ở đây không thiếu người, cũng thật làm khó cho bà rồi." Cực lực khoe khoang chính mình như vậy còn không phải là muốn đến quốc công phủ sao?
Bị người nói trúng tim đen, Lữ ma ma xấu hổ nhưng vẫn kiên trì nói: "Nô tỳ tới đây chỉ vì lão phu nhân thôi."
"Đã như vậy, ta đây liền nói cho bà biết.
Chuyện này, ta mặc kệ." Lệ Nam Khê nói: "Một chút cũng không quản."
Trọng lão phu nhân hại A Dao, thay đổi cả cuộc đời của một nữ tử.
Cũng hại A Tra.
Mấy chục năm qua hắn đi khắp đại giang nam bắc để tìm muội muội, làm trễ nãi chính, thậm chí cho tới bây giờ vẫn chưa thành thân.
Còn có phụ thân của bọn họ.
Tộc trưởng tuổi già còn phải đau khổ chống đỡ, có nhi tử mà lại không thể giúp ông, có nữ nhi lại bặt vô âm tín mấy chục năm.
Chỉ bằng vào những thứ này, Lệ Nam Khê đã không có cách nào tha thứ cho Trọng lão phu nhân, cũng không thể giúp bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...