Quan hệ của Tống Như Vi và Triệu Lâm Lang khá tốt, Triệu Lâm Lang đi Tử
Ngự Sơn trang nhất định sẽ gọi nàng ta đi cùng, còn nói có thể dẫn thêm
một người nữa, vì vậy Như Vi liền nghĩ tới Ngụy Tranh. Ngụy Tranh biết
mình có thể thân cận Thất công chúa, tất nhiên vô cùng vui vẻ, lập tức
đáp ứng.
Quan hệ của Ngụy La và Lục công chúa rất tốt, Ngụy Tranh đỏ mắt ghen tị, cũng có lòng muốn lôi kéo làm quen với Triệu Lưu Ly. Thế nhưng không
biết tại sao ngoại trừ cung yến Triệu Lưu Ly rất ít khi lộ diện, cho dù
có xuất hiện thì cũng rất hiếm khi nói chuyện với người khác, chỉ lui
tới với Ngụy La và hai tỷ muội Phủ Trấn Quốc Công, đối với người khác
đều là một kiểu thái độ như gần như xa, thật không dễ tiếp cận. Ngụy
Tranh thử qua hai ba lần, nhưng đều bị Triệu Lưu Ly phớt lờ, dần dần
cũng không còn tâm tư nữa, cho rằng Triệu Lưu Ly bị Ngụy La xúi giục,
mới không thèm để ý tới nàng. Thật ra không phải vậy, chỉ là Triệu Lưu
Ly trời sinh tính tình nhút nhát hay ngượng ngùng, không quen giao tiếp
với người khác mà thôi.
Bây giờ có cơ hội thân cận với Thất Công chúa Triệu Lâm Lang, Ngụy Tranh vô cùng vui mừng. Nếu có thể thiết lập mối quan hệ tốt với Thất Công
chúa, nàng còn cần cúi đầu trước mặt Ngụy La sao?
Ngụy Tranh tính toán vang dội, đây là mục đích đầu tiên khiến nàng đi Tử Ngự Sơn trang, mục đích thứ hai, tất nhiên là…
Ngụy Tranh nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ trong tay.
Tống Như Vi nói các công tử trâm anh thế gia của Thịnh Kinh Thành sẽ tổ
chức hội thi thơ ở Hoa Phủ Sơn sau Tử Ngự Sơn trang, đến lúc đó Tống Huy cùng không ít con cháu danh môn thế gia sẽ đi trước, tổng cộng mất hai
ngày một đêm, đêm đó vừa vặn trú lại Tử Ngự Sơn trang.
Ngụy Tranh biết rõ mấy ngày trước Phủ Trung Nghĩa Bá có tới, là vì
thương lượng hôn sự giữa Ngụy La và Tống Huy. Ngụy Côn để tâm hôn sự của Ngụy La như vậy, lại chưa từng vì nàng tính toán qua! Trong lòng Ngụy
Tranh vô cùng tức giận, dựa vào cái gì mà lúc nào Ngụy La cũng được thứ
tốt nhất? Rõ ràng nàng mới là người thân thiết với Tống Huy nhất, một
người là biểu ca, một người là biểu muội, cho dù phải gả cũng là nàng
gả.
Tống Huy đối với nàng tốt như vậy, mỗi lần gặp mặt đều cười ôn nhu thân thiết, hắn chắc chắn cũng thích nàng!
Ngụy Tranh nghĩ vậy, lập tức càng thêm cảm thấy Ngụy La đang chiếm tiện nghi.
Ngụy Tranh tất nhiên không cam lòng, muốn đi Ngân Hạnh Viên thỉnh giáo
Đỗ Thị xem nên làm gì lúc này, nhưng Đỗ Thị đã nhiều năm không bước chân ra khỏi Ngân Hạnh Viên, đối với sự tình trong ngoài phủ đều không rõ
ràng, tự bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có thể giúp được nàng chứ?
Ngụy Tranh từ trong miệng Ngân Lâu biết được có một loại dược vật như
vậy, suy đi nghĩ lại, quyết định kêu Ngân Lâu tìm về, dùng trên người
Tống Huy.
Lúc đó thân thể đều bị hắn chiếm lấy, hắn còn có thể không thú nàng sao?
Ngụy Tranh đem bình sứ nhỏ bỏ vào trong rương, cẩn thận khóa kín, xoay
người nói với Ngân Lâu: “Dám nói chuyện này ra ngoài, ta liền bán ngươi
tới Bình Khang Phường”.
Ngân Lâu nếu quen biết bà tử của Bình Khang Phường, tự nhiên biết rõ đó
là chỗ như thế nào, chẳng qua là tần lâu sở quán, nơi nam nữ hoan ái.
Ngày ngày vất vả không nói, mỗi ngày còn phải tiếp đãi nhiều nam nhân
khác nhau, sao tốt bằng làm nha hoàn? Ngân Lâu sợ hãi quỳ xuống, vội
vàng tỏ rõ thái độ: “Tiểu thư yên tâm, chuyện này nô tỳ ngậm chặt trong
bụng, cũng sẽ không nói với bất kỳ ai!”
Ngụy Tranh gật gật đầu, kêu nàng ta đứng lên: “Lúc nãy nha hoàn bên cạnh Ngụy La hỏi thăm ta, nàng ta hẳn đã nghi ngờ gì rồi. Lát nữa ngươi ra
ngoài sắc thuốc, nếu người khác hỏi, liền nói cho ta uống”.
Ngân Lâu nghe lời gật đầu, thấy Ngụy Tranh không còn dặn dò gì nữa, liền khom người đi ra ngoài.
Ngụy Tranh ở trong phòng suy nghĩ một chút, vốn định đi Ngân Hạnh Viên
thăm Đỗ Thị, nhưng nghĩ lại, chờ mọi chuyện làm xong rồi đi cũng được.
Chỉ cần nàng có thể gả vào Phủ Trung Nghĩa Bá, liền đón mẫu thân từ
trong Ngân Hạnh Viên ra, đón về Phủ Trung Nghĩa Bá, không để bà bị nhốt
trong sân nhỏ đó nữa.
*** *** ***
Ngụy La mua lễ vật trở về, đang chuẩn bị về phòng cất ngọc kê đi, lại
lấy ngà voi đưa cho Ngụy Thường Hoằng, ai ngờ vừa lúc gặp Ngụy Thường
Hoằng từ trong nhà đi ra. Hai người gặp nhau trên hành lang, Ngụy La vô
thức giấu hộp sau lưng.
Ngụy Thường Hoằng vốn muốn tới chỗ Tiết tiên sinh một chuyến, thỉnh giáo tiên sinh mấy vấn đề. Lại thấy Ngụy La một bộ dáng có tật giật mình,
theo tay nàng nhìn xuống, lại thấy hộp tử đàn chạm trỗ đẹp mắt, ánh mắt
hắn lóe sáng, nhìn Ngụy La, hỏi: “Đây là cái gì?”
Mặc dù còn chưa tới sinh thần của hai người họ, nhưng lễ vật cho Ngụy La thì Ngụy Thường Hoằng đã tặng từ sớm. Ngụy La còn chưa tặng gì cho hắn, mặc dù hắn không mở miệng hỏi, nhưng trong lòng vẫn không quên.
Ngụy La biết rõ lần này không gạt Thường Hoằng được, đành phải thành
thật khai báo: “Là lễ vật cho đệ, hôm nay ta đặc biệt ra ngoài mua về”.
Thường Hoằng nhếch môi thành một đường cong, gò má trái lộ ra lúm đồng
tiền nhỏ, thấy rõ tâm tình hắn không tệ: “Đệ nhìn một chút được không?”
Ngụy La vô thức lắc đầu, bên trong hộp ngoại trừ quà cho Thường Hoằng,
còn có một cái bạch ngọc kê, nếu Thường Hoằng hỏi tới, nàng biết phải
giải thích thế nào? Ngụy La cầm chặt cái hộp, tròng mắt khẽ đảo, mặt
không đổi sắc nói: “Nếu là lễ vật sinh thần, tất nhiên phải tới lúc đó
mới tặng cho đệ, bây giờ đệ nhìn trước liền không vui nữa”.
Thường Hoằng nhìn Ngụy La, lại tốt bụng nhắc nhở: “A La, đệ đã tặng quà cho tỷ rồi”.
Ngụ ý chính là muốn Ngụy La đưa luôn bây giờ.
Ngụy La vẫn là không chịu, nàng nhớ trước đây nàng còn hay xoa xoa đầu
hắn, bây giờ Thường Hoằng đã cao hơn nàng một cái đầu rồi, dừng lại một
chút, lập tức rất kiên định nói: “Dù sao bây giờ cũng không thể đưa cho
đệ xem”.
Rõ ràng hai người họ lớn lên bên nhau, lại sinh cùng ngày, sao hắn lại
cao hơn nàng nhiều như vậy? Ngụy La vô thức so so, liền phát hiện bản
thân chỉ cao tới vai hắn. Nàng nhìn một chút, không tự chủ nhớ tới một
người khác, Triệu Giới cao hơn Thường Hoằng, nàng chỉ đứng tới ngực
Triệu Giới, mỗi lần hắn hôn nàng, đều cúi người rất thấp, hoặc là một
tay ôm eo nàng, cưỡng bách nàng nhón mũi chân tựa vào hắn.
Nghĩ nghĩ, mặt Ngụy La liền đỏ lên.
Thường Hoằng có chút mất mát, bất quá cũng không sao, dù sao lễ vật cũng là của hắn, chạy không thoát. Hắn đưa tay sờ sờ trán Ngụy La hỏi: “Sao
mặt tỷ đỏ vậy? Có phải bị Ngụy Tranh lây bệnh, cũng nhiễm phong hàn
không?”
Ngụy La lắc lắc đầu, gương mặt nhỏ vẫn đỏ rực như cũ: “Không phải… Chỉ là tỷ có chút nóng”.
Không thể lại tiếp tục nói chuyện với Thường Hoằng, nếu không kiểu gì
cũng lộ ra sơ hở. Ngụy La tránh qua một bên nói: “Không phải đệ muốn đi
tìm Tiết tiên sinh sao? Muộn tí nữa ngài ấy sẽ đi nghỉ, mau đi đi”.
Thường Hoằng nhìn Ngụy La chằm chằm, sau khi khẳng định Ngụy La không có việc gì, mới cất bước đi tới sân nhỏ của Tiết tiên sinh.
Ngụy La trở về phòng, mở hộp, lấy bạch ngọc kê ra. Lúc nãy nàng bị ấm
đầu mới mua nó, bây giờ mua về rồi liền cảm thấy bực bội, thật sự phải
đem đi tặng sao? Nếu nàng giữ trong phòng, bị người khác nhìn thấy nhất
định sẽ hoài nghi, thứ này vừa nhìn liền biết là đồ của nam nhân, Thường Hoằng không dùng được, vậy thì là của ai?
Nàng cầm lấy ngọc kê, nghĩ ngợi lung tung, lúc này Kim Lũ bưng một tách
trà Quân Sơn (1) đi tới, thấy thế thuận miệng hỏi: “Tiểu thư muốn đem
ngọc kê này tặng cho Tĩnh Vương sao?”
Ngụy La giật mình, nghiêng đầu kinh ngạc hỏi: “Ai nói ta muốn tặng cho hắn?”
Kim Lũ: “…”
Lúc tiểu thư mua cây trâm này, không phải muốn tặng cho Tĩnh Vương sao?
Kim Lũ nàng và Bạch Lam cũng không ngốc, chuyện giữa Ngụy La và Triệu
Giới bọn họ đã sớm biết. Trong tâm các nàng cảm thấy Triệu Giới rất tốt, đối với tiểu thư rất tốt, xem tiểu thư như bảo bối mà yêu thương, cưng
chiều. Các nàng còn chưa thấy qua nam nhân nào yêu thương một tiểu cô
nương như vậy. Hơn nữa thân phận và địa vị của Triệu Giới rất cao quý,
nếu tiểu thư gả qua, nhất định sẽ không chịu ủy khuất.
Lúc ở cửa hàng ngọc, Ngụy La lưu luyến không rời nhìn chăm chú cái ngọc
kê này, rõ ràng đã chọn xong lễ vật cho Thường Hoằng thiếu gia rồi, vậy
mà vẫn mua nó về. Nếu không phải tặng cho Tĩnh Vương thì còn có thể tặng cho ai?
Ngụy La bị Kim Lũ không chút lưu tình đâm thủng tâm tư nhỏ này của nàng, gò má phiềm hồng, lại có chút không được tự nhiên.
Nàng quả thật định tặng cho Triệu Giới, hắn tặng cho nàng nhiều lễ vật
như vậy, nàng hình như chỉ tặng cho hắn mỗi một con chó nhỏ lúc bảy
tuổi. Con chó kia gọi là Tứ Hỉ, lúc Ngụy La mười một tuổi thì nó sinh
bệnh, cho dù cố gắng nhưng nửa tháng sau liền chết. Nàng nghĩ muốn tặng
hắn một cái gì khác, giống như Triệu Lưu Ly mua ngọc bội cho Dương Chẩn
vậy, đeo ở trên người, vừa nhìn liền nhớ tới nàng.
Ngụy La đuổi Kim Lũ ra ngoài, một mình ngồi trên giường ở cửa sổ phía
Nam, trong lòng ôm gối đầu bằng tơ vàng, người ngã xuống co thành một
đoàn. Gương mặt nhỏ nhắn chôn trong gối, chỉ lộ ra cái tai nhỏ hồng
hồng.
Nàng hình như thật sự rất thích Triệu Giới…
Kể từ lần hắn bị thương, Ngụy La phát hiện bản thân rất để ý tới hắn, về sau mỗi ngày liền không tự chủ mà nhớ tới hắn. Lúc hắn hôn nàng, thật
ra nàng cũng không bài xích, ngược lại trong lòng cảm thấy tê dại, muốn
cùng hắn thân thiết, gần gũi hơn một chút. Lúc ở trên xe ngựa, nàng vô ý đáp lại hắn, hắn ngẩn người, rồi chợt nâng khuôn mặt nàng lên hôn kịch
liệt.
Ngụy La chưa từng yêu qua một người nào, cả hai kiếp cộng lại cũng không có, cho nên ở phương diện này có chút trì độn… Một tháng trước đột
nhiên Triệu Giới hôn nàng, khiến nàng cảm thấy hoảng loạn, tay chân
luống chuống, nên lúc nào cũng cắn răng cự tuyệt. Nhưng một tháng này
nàng suy nghĩ rất nhiều, dần dần phát hiện thật ra bản thân cũng không
bài xích hắn, chỉ là không quen mà thôi.
Ngày đó Triệu Giới bị thương, ngồi trên giường cười với nàng, nàng cảm
thấy đau lòng, cũng là lần đầu tiên phát hiện hắn đi lâu như vậy, hóa ra nàng cũng có chút nhớ hắn. Sau đó Cao Đan Dương đưa nàng ra khỏi phủ,
còn nói những lời kia, khiến lòng nàng cực kỳ không vui. Vì sao nàng
không thể đi Phủ Tĩnh Vương chứ? Cao Đan Dương muốn gả cho Triệu Giới
sao? Bọn họ Thanh mai trúc mã nên tình cảm tốt lắm sao? Trước kia nàng
chưa từng để ý tới, trong nháy mắt toàn bộ dâng lên trong lòng, trăm cái tư vị lẫn lộn, khó có thể hình dung được.
Nàng không muốn để Triệu Giới thú Cao Đan Dương, càng không muốn để
Triệu Giới tiếp xúc với nàng ta, thậm chí ngay cả nói một câu cũng không được.
Nàng đối với Triệu Giới bắt đầu có ham muốn chiếm giữ, nếu Đại ca ca là của nàng, thì chỉ có thể là của mình nàng.
Ngụy La ôm gối suy nghĩ miên man, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ là một mảnh rừng đào, nàng cùng Triệu Giới cưỡi ngựa đi dưới tán
cây, giẫm lên những cánh hoa đào phủ đầy mặt đất mà tiến về phía trước.
Con đường phảng phất như không có kết thúc, chẳng biết tại sao trên trời bỗng nhiên có mưa đá rơi xuống, rào rào đổ trên người nàng, nện vào ót
nàng đau nhói, Ngụy La lấy tay che đầu, nhẹ rên một tiếng, gọi người
đang ngồi phía trước: “Đại ca ca …”.
Người phía trước quay đầu lại, không phải là Triệu Giới, mà là Thường Hoằng, mặt không chút biểu tình.
Ngụy La kinh ngạc, lập tức té từ trên ngựa xuống, người cũng giật mình tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nàng liền thấy Thường Hoằng đang ở trước mặt.
Hai ngón tay hắn cong lên, gõ lên ót nàng, sắc mặt chẳng đẹp chút nào.
Hóa ra đây là cơn mưa đá vừa rồi… Ngụy La mới vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng
màng nghĩ.
Thường Hoằng đứng ở đầu giường, trong tay cầm một cái bạch ngọc kê, sắc mặt phức tạp hỏi: “A La, cái này là tặng cho ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...