Bị trọng thương?
Bước chân Ngụy La hơi khựng rồi dừng lại.
Lần này Triệu Giới đi Thiểm Tây cứu trợ thiên tai, không phải đi biên
quan đánh nhau với thổ phỉ man di, sao lại bị trọng thương? Nàng chần
chờ một lát, đúng lúc này, bị Triệu Lưu Ly nhìn thấu, nhân cơ hội kéo
Ngụy La vào Phủ Tĩnh Vương. Triệu Lưu Ly vừa đi vừa giải thích: “Trên
đường về ca ca gặp mai phục, có người muốn lấy mạng ca ca, bả vai và
ngực đều bị thương, đại phu đang giúp ca ca cầm máu…”
Phủ Tĩnh Vương nằm ở phía Tây Nam Thịnh Kinh Thành, ở đây phần lớn là
quan lại, quý tộc quyền quý và các gia tộc huân quý, người đi trên đường không nhiều lắm, phố xá thanh tịnh, thanh âm của Triệu Lưu Ly vì thế mà vô cùng rõ ràng.
Ngụy La bị Triệu Lưu Ly kéo vào Phủ Tĩnh Vương, bước trên con đường lát
đá xanh nhỏ đi vào hậu viện. Mới đầu nàng không tin lời Triệu Lưu Ly nói cho lắm, nhưng nước mắt của nàng ấy không giống như giả vờ, hơn nữa,
càng tới gần sân nhỏ của Triệu Giới, hạ nhân đi lại càng nhiều, dáng vẻ
vội vã, giống như đang bận bịu chuyện gì đó. Lòng Ngụy La chùng xuống,
không thể không bắt đầu tin tưởng mấy lời Triệu Lưu Ly nói.
Hốc mắt Triệu Lưu Ly hồng hồng, nàng ấy lau nước mắt nói: “Vừa rồi ta có nhìn qua, miệng vết thương vừa sâu lại vừa dài, trên người ca ca đều là máu… Ca ca không muốn mẫu hậu lo lắng, chỉ nói cho mình ta biết, nhưng
mà có lẽ mẫu hậu sớm muộn gì cũng biết… A La, ngươi đừng trách ta tìm
ngươi đến đây. Chuyện giữa ngươi và ca ca ta cũng biết, ca ca thích
ngươi, ngươi đi nhìn hắn một cái, hắn sẽ rất vui!”
Ngụy La mím môi, hồi lâu sau mới nói: “… Sau này nếu lại có chuyện như vậy, phải nói trước với ta một tiếng”.
Sự việc liên quan tới danh dự của nàng, hành động này của Triệu Lưu Ly
thật sự không ổn. Ngụy La coi như nàng ấy vì lo lắng quá mức mà bị loạn, lần này sẽ không so đo tính toán với nàng ấy.
Triệu Lưu Ly gật đầu như giả tỏi, cũng không biết mấy lời của Ngụy La
nàng ấy có nghe lọt tai không, đi nhanh hơn một chút: “Chúng ta đi nhanh lên, phía trước là sân nhỏ của ca ca rồi”.
Hạ nhân trong viện tới lui ra vào bận rộn, Triệu Lưu Ly và Ngụy La vừa
tới cửa phòng, liền nhìn thấy một nha đầu bưng một chậu máu loãng từ
trong đi ra, thấy bọn họ liền quỳ gối hành lễ: “Công chúa điện hạ…”
Triệu Lưu Ly nhìn thấy chậu nước bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt liền trắng nhợt, khẩn trương hỏi: “Ca ca sao rồi?”
Tiểu nha đầu chừng mười một, mười hai tuổi, búi hai búi tóc hai bên, mặc váy màu xanh lá, cung kính, cẩn thận trả lời: “Đại phu đã cầm máu cho
Tĩnh Vương Điện Hạ, bây giờ đang băng bó vết thương”.
Triệu Lưu Ly nghe vậy, liền vội vàng đi vòng qua tiểu nha đầu, mang Ngụy La đi vào trong nội thất.
Ngụy La thấy một mảng đỏ tươi trước mắt, nàng lờ mờ đi theo Triệu Lưu Ly vào trong.
Trong phòng không có nhiều người lắm, chỉ có Chu Cảnh và hai đại phu ở
đó, những người khác đều bị Triệu Giới đuổi ra ngoài. Hai tiểu cô nương
vòng qua bình phong mười hai phiến khắc tử đàn, tùng, trúc, mai hai bên, Triệu Lưu Ly nhịn không được hỏi: “Chu đại ca, ca ca ta đã tỉnh chưa?”
Những lời này không cần Chu Cảnh trả lời, bởi vì lúc này Triệu Giới đang ngồi trên giường sơn đen khảm trai, thân trên để trần, lộ ra lồng ngực
rắn chắc, đại phu râu dài tóc hoa râm đang băng bó từng vòng từng vòng
trên miệng vết thương. Ngực trái của hắn đã được băng bó kỹ, quấn lụa
trắng tinh, nhìn không rõ thương thế, nhưng vết thương trên cánh tay
trái lại lộ ra bên ngoài, có thể thấy rất rõ. Chỗ bị thương đó thật như
Triệu Lưu Ly nói, miệng vết thương vừa sâu vừa dài, da thịt bị lật ra
ngoài, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn vào vẫn thấy có chút ghê
người.
Ngụy La đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn hắn, không tiến lên thêm bước nào.
Triệu Giới bị thương, mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt rõ rệt. Mặc dù là như vậy nhưng hắn vẫn thong dong điềm tĩnh như trước, ngước mắt nhìn nàng, đôi môi mỏng mang ý cười yếu ớt. Nhìn hồi lâu, cũng không để ý có người ngoài ở đây, duỗi cánh tay không bị thương kia ra chào hỏi nàng:
“Đến đây, để bản vương nhìn xem một tháng này muội thay đổi thế nào
rồi”.
Đã bị thương thành như vậy còn muốn đùa giỡn nàng.
Ngụy La mím môi, không nhúc nhích.
Ngụy La không động, Triệu Giới cũng không miễn cưỡng. Đại phu ở bên cạnh giúp hắn băng lụa trắng, hắn lại im lặng nhìn nàng, trong mắt có ý
cười, giống như không thấy một chút đau đớn nào.
Không lâu sau, đại phu quấn xong vòng lụa cuối cùng, rồi thức thời lui
xuống nói: “Lát nữa viết xong phương thuốc, lão thần sẽ đưa cho Chu thị
vệ, mỗi ngày Vương gia đều phải uống thuốc, mười ngày sau thần sẽ đổi
một phương thuốc khác”.
Cuối cùng Triệu Giới cũng chịu thu hồi ánh mắt, mặt không biến sắc gật
đầu, nói với Chu Cảnh: “Ngươi cùng đi với hai vị đại phu, lấy phương
thuốc về rồi đưa cho hạ nhân sắc thuốc”.
Chu Cảnh gật đầu, dẫn hai vị đại phu rời khỏi nội thất.
Triệu Lưu Ly đứng ở đầu giường, vừa thấy tình hình bất thường, phản ứng
rất nhanh, cười cười nói: “Muội đi xem có cần dược liệu gì không, chỗ
muội có nhiều dược liệu quý, nếu hoàng huynh cần, muội kêu Dương Chẩn ca ca lấy tới”. Vừa nói xong liền xoay người bỏ qua Ngụy La mà chạy ra
ngoài.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu Giới và Ngụy La.
Ngụy La biết rõ Triệu Lưu Ly cố ý, thầm oán nàng ấy một phen, ngẩng đầu
nhìn Triệu Giới nằm trên giường, rồi lại dời mắt đi: “Tĩnh Vương ca ca
mặc xiêm y vào, có gì lát nữa nói sau”.
Bởi vì lúc nãy mới bôi thuốc lên vết thương nên thân trên của Triệu Giới hiện vẫn để trần như cũ.
Thân thể Triệu Giới không phải dạng gầy yếu như thư sinh, là cứng cáp
rắn chắc do được tôi luyện nhiều năm, trên bụng còn có từng khối cơ hiện rõ. Ngụy La chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, ngay cả sau khi Ngụy Thường Hoằng lớn lên, nàng cũng hiếm khi nhìn thấy bộ dáng của hắn khi
cởi sạch y phục, bây giờ Triệu Giới lại để người trần ngồi đối diện
nàng, thật khiến nàng không thích ứng được.
Triệu Giới cũng không làm khó nàng, gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
“Y phục của ta trong tủ áo sau lưng, bây giờ ta không tiện xuống giường. A La, muội lấy giúp ta được chứ?”
Nói thật, Ngụy La rất muốn xoay người rời đi.
Cô nam quả nữ, không danh không phận, ở chung một phòng thì sẽ bị nói
thành cái gì? Ngụy La do dự một chút, coi như nể mặt Triệu Giới đang bị
thương, nàng liền không so đo nhiều với hắn, miễn cưỡng đi qua lấy xiêm y giúp hắn.
Ngụy La xoay người đi tới phía trước tủ đồ, lấy ra một trường sam màu xanh ngọc, đi tới đầu giường đưa cho Triệu Giới: “Đây”.
Triệu Giới không nhận lấy, lông mày cong lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn nàng chằm chằm, môi mỏng không nhanh không chậm khẽ nhếch lên.
Trong thoáng chốc, Ngụy La có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Triệu Giới thuận thế nắm tay nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực hắn, xoay người, nhanh chóng đè nàng trên giường - -
Trong nháy mắt, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Ngụy La còn chưa kịp
phản ứng, Triệu Giới đã áp người lên, ghé vào tai nàng, thấp giọng hỏi:
“Bảo bối, muội nghĩ thông suốt chưa? Có muốn gả cho bản vương không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...