Đau, đương nhiên là đau.
Nhưng Ngụy La thấy được sự tức giận cùng tự trách trong mắt Triệu Giới,
nên ngượng ngùng không nói ra, chỉ lắc đầu: “Không quá đau!”.
Thật ra sao có thể không đau chứ, nàng cảm thấy bản thân như bị Lý Tụng
cắn đứt một miếng thịt rồi. Nhớ tới những lời vừa rồi của Lý Tụng, Ngụy
La liền cụp mắt, trầm mặc không nói.
Triệu Giới ôm chặt nàng vào trong lòng, lấy khăn từ trong tay áo ra lau
lau chỗ dấu răng kia, lại kêu phu xe đi nhanh một chút. Rất nhanh, xe
ngựa đã dừng lại trước cửa Phủ Tĩnh Vương, Triệu Giới ôm Ngụy La vào
trong phủ, lại kêu quản gia cầm lệnh bài của hắn vào cung thỉnh thái y.
Sắc mặt Triệu Giới không được tốt, từ nãy tới giờ gương mặt luôn căng
cứng, bộ dáng dọa người, cho dù Vương quản gia đã hầu hạ bên cạnh hắn
nhiều năm, giờ khắc này cũng không khỏi có chút kinh sợ, làm việc càng
thêm cẩn thận hơn so với lúc trước.
Thái y trong cung chạy tới, ông còn tưởng Tĩnh Vương Phi bị bệnh khó
trị, gấp tới độ trán đầy mồ hôi, ai ngờ, vừa chạy tới đã thấy Ngụy La
đang yên lành ngồi trên sạp mĩ nhân bằng gỗ hoa lê, cười dịu dàng, đôi
mắt hạnh cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Ngụy La nói với Kim Lũ: “Khiến Trương thái y mệt mỏi rồi, người cũng đầy mồ hôi, Kim Lũ rót chén trà tới đây”.
Chẳng trách Ngụy La bình tĩnh không vội, bộ dáng Triệu Giới còn khẩn
trương hơn cả nàng, nàng vốn cũng nghẹn một ngụm khí giận, nhưng nhìn bộ dáng hắn còn phẫn nộ hơn cả nàng, nhất thời không còn thấy tức giận
nữa.
Trương thái y nào dám uống trà, lắng nghe Tĩnh Vương nói về tình trạng
của Ngụy La, ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Thỉnh Vương phi ngẩng đầu lên
cho hạ quan nhìn kỹ một chút”.
Ngụy La liền ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên cần cổ thon dài trắng như tuyết có dấu răng đã sưng tím
lên, nhìn có chút dọa người. Trương thái y nhìn một lần, lắc lắc đầu
nói: “Hạ quan kê ít dược có tác dụng giảm nhiệt, tránh bị viêm nhiễm… Có điều, miệng vết thương quá sâu, sợ là sẽ để lại dấu”.
Sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Có cách nào làm nó biến
mất không?” Hắn không muốn có ấn ký của người khác trên người Ngụy La,
huống gì còn là loại dấu răng như thế này, lại còn ở trên cổ nàng, nếu
mùa hè mặc ít đồ một chút, người khác liền thấy được. Ngụy La là tiểu cô nương thích đẹp, nhất định không hy vọng trên người có lưu lại sẹo, chỉ cần có cách, Triệu Giới đều không muốn để dấu răng này lưu lại.
Cũng may, Trương thái y suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Thật ra có một
loại thuốc, tên là Ngọc Cơ Tán, là một loại thuốc hay năm trước phiên
bang tiến cống cho Hoàng thượng, sau đó Hoàng thượng tặng lại cho Ninh
Quý Phi. Thuốc đó không những có thể trừ sẹo, còn có thể dưỡng nhan,
đúng là dược tốt ngàn vàng khó cầu, có điều cũng chỉ có một lọ, không
biết Ninh Quý Phi có còn hay không…”
Triệu Giới nghe vậy liền nói với Chu Cảnh: “Đi chuẩn bị giấy bút, bản
vương tự mình viết phong thư, ngươi đưa đến chỗ Ninh Quý Phi”.
Chu Cảnh lấy giấy bút đến, Triệu Giới viết vài câu, liền giao cho Chu Cảnh mang vào cung.
Trừ việc đó ra, Trương thái y lại dặn dò một chút về vấn đề ăn uống:
“Trong thời gian này Vương phi không nên ăn hải sản… miệng vết thương
cũng phải dùng nước nóng đắp lên, hết sưng mới có thể tiêu sẹo”.
Kim Lũ và Bạch Lam đứng một bên cũng ghi nhớ trong đầu.
Tiễn Trương thái y đi, ước chừng nửa canh giờ sau, Chu Cảnh từ trong
cung về, mang theo một bình sứ nhỏ khắc hoa mai: “Điện hạ, đây là Ngọc
Cơ Tán”.
Triệu Giới ngồi bên cạnh Ngụy La, gỡ khăn nóng đang quấn trên cổ nàng xuống, tiếp nhận bình sứ: “Quý Phi có nói gì không?”
Chu Cảnh nói: “Ninh Quý Phi nói thân thể Vương phi quan trọng hơn, nhận
được thư liền sai người lấy bình thuốc đưa đến. Còn hỏi Vương phi tại
sao bị thương, thuộc hạ chỉ nói Vương phi bị mèo hoang làm bị thương,
Ninh Quý Phi cũng không hỏi nhiều”.
Triệu Giới khẽ gật đầu, nhìn dấu răng có chút giảm sưng trên cổ Ngụy La, hắn đổ một chút thuốc mỡ ra lòng bàn tay, chà xát, xoa lên vết thương
của nàng.
Thuốc mỡ lành lạnh, xoa vào mang tới cảm giác đau nhói, đau nhức vừa
giảm lại lần nữa ập tới, Ngụy La thình lình rụt người về sau.
Triệu Giới dỗ dành nói: “Đừng động”.
Ngụy La nhìn Triệu Giới, chậm chạp hỏi: “Ninh Quý Phi đưa thuốc này tới, chúng ta có phải cũng nên tặng chút quà đáp lễ không?”
Môi mỏng Triệu Giới cong lên, mắt phượng nhìn nàng: “Muội muốn tặng cái gì?”
Ngụy La nghiêm túc suy nghĩ, Ninh Quý Phi ở trong cung, đôi mắt đó nhất
định thường thấy bảo vật, vàng bạc châu báu chắc cũng không lạ gì, lăng
la tơ lụa lại có vẻ không có thành ý. Huống gì Trần Hoàng Hậu và Ninh
Quý Phi có bất hòa, Trần Hoàng Hậu là mẹ chồng của nàng, nàng cũng không thể tặng quà quá quý trọng khiến Trần Hoàng Hậu không vui. Nghĩ tới
nghĩ lui, việc tặng quà này thật sự hao mòn trí não.
Ngụy La lại điểm qua một lượt đồ cưới của mình, vẫn không biết nên tặng
gì cho phải. Triệu Giới thấy nàng phiền não, liền cười nói: “Ngoan ngoãn bôi thuốc, bôi xong ta dẫn muội đi khố phòng chọn đồ, muội ưng cái nào
liền tặng cái đó”.
Mắt Ngụy La sáng rực lên, gật đầu đồng ý.
Khố phòng của Phủ Tĩnh Vương Ngụy La chưa từng xem qua, lúc Ngụy La còn
chưa gả cho Triệu Giới, Đại phu nhân và Tứ phu nhân đã dạy nàng quản gia như thế nào, coi sổ sách thế nào, nàng học ba tháng cũng học được một
chút. Không ngờ Triệu Giới lo nàng mệt mỏi, không để nàng quản những thứ này, vẫn để Vương quản sự trông coi việc lặt vặt trong phủ như trước,
sau đó mỗi tháng lại bẩm báo với nàng những việc lớn nhỏ trong phủ.
Như vậy, Ngụy La có thể thoải mái một chút, cũng vui vẻ nhàn hạ.
Có điều Ngụy La không nghĩ tới, Triệu Giới lại là người không an phận
như thế, đừng nhìn hắn bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy (1), trong
khố phòng lại cất giấu rất nhiều bảo bối.
Ngụy La đứng trước cửa khố phòng, nhìn quét qua một vòng, thấy bên trong để tranh chữ cổ loạn thất bát tao, nàng liền tiện tay cầm một cái lên
xem, nếu không phải là bản gốc của tiền triều thì chính là kỳ trân dị
bảo hiện nay, cái nào cũng đáng giá ngàn vàng. Ngụy La bị hoa mắt, từ
ống tranh bị đóng mạng nhện trong góc khố phòng rút ra một cuộn tranh
bằng giấy mạ vàng, vừa mở ra nhìn, đúng là bức thư họa Tịch Mai Hoàn Nha Đồ của thế gia Hoàng Di tiền triều, nghe nói bức họa này sớm đã tuyệt
tích, đừng nói tới bản gốc, chỉ cần là một bức họa nhái lại bản gốc đã
là ngàn vàng khó cầu, bây giờ đồ thật lại bị Triệu Giới tiện tay ném
trong góc khố phòng! Ngụy La nhìn kỹ phần chữ đề trên đầu cuộn tranh,
quả thật là con dấu của Hoàng Di Lão tiên sinh không sai, nàng cúi đầu,
nhìn lại ống tranh, là một ống tre khắc tranh sơn thủy lầu gác, trên đời này chỉ có Nhậm Trọng Xa tiên sinh thích dùng ống tre làm họa trục,
đáng tiếc Nhậm lão tiên sinh cả đời chỉ làm ba cái, trong đó có một cái
được mai táng theo ông, một cái ở thư phòng Hoàng đế, còn cái thứ ba,
lại bị Triệu Giới bỏ quên trong góc khố phòng, để mạng nhện kết đầy.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Ngụy La nhìn Triệu Giới không còn giống như trước.
Ngụy La đi về một phía khác của khố phòng, từ trong đống đồ lấy xuống một bồn cây san hô hồng, hỏi hắn: “Đây là cái gì?”
Triệu Giới nói: “Năm đó Hoàng tổ mẫu tặng ta, là cực phẩm huyết san hô”.
Ngụy La yên lặng trả về vị trí cũ, lại chỉ một cái khác hỏi: “Bình hoa kia thì sao?”
Triệu Giới nói: “Đây là bình hoa làm từ mã não trắng hồng khắc song ngư
long, mười năm trước lúc Ổ Nhung quy phục đã cho người đưa tới”.
Ngụy La thổi thổi bụi bám trên cái hồ lô vàng, hỏi: “Lai lịch cái này thế nào?”
Triệu Giới nhìn thoáng qua, giải thích: “Hồ lô chạm khắc từ ngà voi, do đại thần tặng, không có lai lịch gì”.
Ngụy La: “…”
Nhiều bảo bối như vậy lại bị hắn lãng phí thế này!
Ngụy La đi vòng quanh khố phòng một lần, mỗi một vật đều là đồ nổi
tiếng, đúng là trân bảo hiếm có người khác cầu còn không được, ở trong
tay Triệu Giới lại giống hệt củ cải trắng tùy tiện ném trong nhà kho,
nếu không phải hôm nay Ngụy La tới xem, không biết chúng còn bị chôn vùi tới khi nào. Ngụy La cầm tay Triệu Giới nói: “Sao huynh không biết trân trọng đồ đạc thế này?”
Triệu Giới cười cười nói: "Trước kia không có người giúp huynh xử lý,
huynh cũng không thích bày quá nhiều đồ trong phòng, nên toàn bộ đều để ở đây. Nếu muội thích, liền cho người lau sạch đưa vào trong phòng, cứ
bày ở chỗ nào muội thích là được”.
Những lời này thật hợp với ý của Ngụy La.
Nhiều bảo bối như vậy, nàng phải sắp xếp lại thật tốt mới được. Nhưng
nàng tới đây là muốn chọn quà tặng cho Ninh Quý Phi để tạ lễ, có điều
cái nào nàng cũng không bỏ được, cái nào cũng không muốn đưa đi.
Ngụy La đứng trước đống đồ càng thêm khó khăn.
Cuối cùng, chọn đi chọn lại, mãi mới chọn được một cái chặn giấy uyên
ương bằng mã não và một cái noãn nghiên hoa văn lục long đựng trong hộp
bằng vàng, nàng lưu luyến không rời nói: “Sẽ đưa hai cái này qua, nghe
nói Ninh Quý Phi thích vẽ tranh, hai món này cũng coi như hợp ý”.
Triệu Giới xoa xoa đầu Ngụy La, có chút cảm khái nói: “A La trưởng thành rồi, hiểu được cách đối nhân xử thế”.
Ngụy La đẩy tay hắn ra, nhìn Triệu Giới một cách kỳ quái, nghe người này nói xem, nàng cũng không phải người ngốc, Ninh Quý Phi đưa tới thuốc
trừ sẹo, nàng không tặng quà đáp lễ có được không?
Ngụy La sai người đưa quà đáp lễ, lại qua bốn năm ngày nữa, dấu răng
trên cổ Ngụy La dần nhạt đi, nghe Trương thái y nói, chỉ cần kiên trì
bôi Ngọc Cơ Tán chừng mười ngày nữa, dấu răng kia sẽ biến mất không còn
chút nào.
Sau khi Triệu Giới nghe xong, sắc mặt hắn lúc này mới tốt lên.
Mùa đông đang tới gần, thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh, xiêm y mặc trên
người cũng tương đối dày, vì thế người khác nhìn không ra trên cổ Ngụy
La có gì khác thường. Hôm đó, Ngụy La nhận được tin từ Phủ Anh Quốc
Công, nói Đại phu nhân định một mối hôn sự cho Ngụy Thường Dẫn, đối
phương là thiên kim tiểu thư Phủ Bình Viễn Hầu – Lương Ngọc Dung.
Lúc đầu Bình Viễn Hầu phu nhân không đồng ý, tuy nói Ngụy Thường Dẫn đã
bắt đầu trị liệu bệnh ở chân, nhưng không nhất định sẽ trị khỏi, nếu gả
nữ nhi qua, lại phát hiện chân Ngụy Thường Dẫn không thể lành lại thì
sao? Trong lúc Bình Viễn Hầu phu nhân đang do dự, Ngụy Thường Dẫn lại tự mình tới cửa cầu kiến phu thê Bình Viễn Hầu, cũng nói những lời chân
thành tha thiết, vì thế phu thê Bình Viễn Hầu mới gật đầu đồng ý.
Còn về phần Ngụy Thường Dẫn nói gì, cũng không có ai biết.
Lương Ngọc Dung gả cho Ngụy Thường Dẫn tuyệt đối không thua thiệt, Phủ
Anh Quốc Công được kế thừa tước vị, đến lứa của Ngụy Thường Dẫn, nếu
chân hắn có thể chữa lành, lại là Đại nhi tử của Trưởng phòng, tước vị
nhất định sẽ rơi trên đầu hắn, đến lúc đó Lương Ngọc Dung chính là Quốc
Công phu nhân, thân phận và địa vị này so với lúc làm cô nương tất nhiên cao hơn hẳn.
Cũng là Lương Ngọc Dung nhặt được tiện nghi, nếu đợi tới khi chân Ngụy
Thường Dẫn chữa lành, người đến cửa cầu thân hẳn là không ít, sao có thể làm cho phu nhân Bình Viễn Hầu ghét bỏ như bây giờ?
Ngụy La nghe được tin này, vừa vui mừng cho Lương Ngọc Dung, lại vì bọn họ mà cảm khái.
Đời trước của Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn có kết cục rất bi thảm, đời này lại có nhiều biến cố, bọn họ vẫn có thể thuận lý thành chương
cùng nhau đi tới cuối đường, thật khiến người ta cao hứng.
Hôn kỳ của Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn định vào tháng hai năm
sau, thời gian có chút gấp, dù sao Ngụy Thường Dẫn còn lớn hơn Triệu
Giới nửa tuổi, mấy năm nay vì bệnh ở chân mà liên tục kéo dài, bây giờ
cuối cùng cũng có được tức phụ nhi, Đại phu nhân hiển nhiên muốn sớm
cười người vào cửa, vì Phủ Anh Quốc Công khai chi tán diệp.
(1) Bất hiển sơn bất lộ thủy (不显山不露水) ý nói những người không bộc lộ rõ tài năng thực lực
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...