Ngụy La lựa chọn không để ý tới Mặc Sĩ Chân thật sự là hành động sáng
suốt. Mặc dù Bảo Thù Điện đã lâu không có người ở, nhưng cung nhân trong cung này khắp nơi đều là tai mắt, Ổ Nhung chạy tới Đại Lương là để hòa
thân, nếu có chuyện gì truyền tới tai Sùng Trinh Hoàng Đế hoặc Ổ Nhung
Hoàng Đế, hôn sự của Ngụy La và Triệu Giới chắc chắn cũng chịu nhiều ảnh hưởng.
Lúc này Mặc Sĩ Chân cũng không làm được gì, Ngụy La lại làm như không
nhìn thấy hắn, cho dù có người muốn bàn lộng thị phi cũng không có gì để nói.
Triệu Giới nhìn Mặc Sĩ Chân đứng cách xa mấy trượng, lại nhìn tiểu cô nương sau lưng.
Ngụy La kéo kéo tay áo hắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngẩng lên, lên án nói: “Đại ca ca, hắn ta uy hiếp muội”.
Nàng nói uy hiếp coi như là nể tình rồi. Hành động vừa rồi của Mặc Sĩ Chân không phải là uy hiếp, mà rõ ràng là khiêu khích.
Hắn ta biết rõ Ngụy La sắp trở thành Tĩnh Vương Phi của Triệu Giới, còn
bất kính với nàng, thậm chí có thái độ lỗ mãng, thật sự là khiến người
khác không thoải mái. Ngụy La còn nghe nói trong phủ hắn ta có không ít
mỹ cơ kiều thiếp, có lẽ bản thân Mặc Sĩ Chân cũng là một hoàng tử tâm
địa xấu xa đầu đầy giảo hoạt, chần chừ, lại phong lưu thành tính, không
có gì tốt cả. Cho dù bộ dáng thật tốt, tài hoa xuất chúng thì lại thế
nào? Không phải vẫn là đại biểu cho loại người cặn bã sao?
Triệu Giới xoa xoa gò má Ngụy La, động tác rất nhẹ nhàng, hệt như nâng
niu bảo bối dễ vỡ, cái gì cũng không nói. Lúc hắn nhìn lại Mặc Sĩ Chân,
ánh mắt lại biến thành băng lãnh thấu xương, giọng điệu thong thả lại
đầy ý chất vấn: “Sao tứ hoàng tử lại ở chỗ này?”
Mặc Sĩ Chân đã đứng thẳng người, hạ tay áo màu xanh sẫm thêu sóng nước
xuống, không cho là đúng, nhếch môi nói: “Bản vương rãnh rỗi đi khắp nơi dạo chơi, sao vậy, làm phiền Tĩnh Vương sao?”
Giọng nói bất hảo, có chút cố ý khiêu khích.
Giọng điệu hắn ta ác liệt cũng không có gì lạ, bởi vì trận đấu cưỡi ngựa bắn tên hôm nay Mặc Sĩ Chân thua dưới tay Triệu Giới, danh tiếng bị
đoạt hết, lại bị hung hăng đả kích một hồi, lúc này trông thấy Triệu
Giới hiển nhiên sẽ không có sắc mặt tốt. Người Ổ Nhung trọng mặt mũi,
lại có chút tự phụ, người hẹp hòi như Mặc Sĩ Chân cũng không phải là ít.
Triệu Giới không khó đoán tại sao hắn ta tới đây, chỉ khinh thường không thèm cùng hắn so đo. Thắng thua ở võ trường đã sớm quyết định, bây giờ
còn ở đây tỏ thái độ, khó trách không được phóng khoáng, cũng không phải tác phong nam nhân nên có. Triệu Giới nói: “A La là vị hôn thê của bản
vương, xin Tứ hoàng tử tự trọng, quản tốt thân mình”. Triệu Giới vừa nói vừa vuốt ve lớp vải màu vàng đất, thêu phù dung và hoa văn như ý chiêu
quân màu tối, lại sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Ngụy La. “Hôn sự của Tứ hoàng tử, phụ hoàng và lệnh phụ chắc hẳn đã định xong,
Tứ hoàng tử không muốn đi xem một chút sao?”
Ý là hắn ta nên tự quản tốt chuyện của mình đi, đừng không có việc gì lại tới trêu chọc Ngụy La.
Mặc dù Mặc Sĩ Chân tức giận nhưng cũng không đánh mất lý trí, lúc này
đắc tội với Triệu Giới sẽ không tốt cho tình hình bang giao giữa hai
nước. Hắn ta đứng ở đó một lúc lâu, ánh mắt rơi vào trên người tiểu cô
nương xinh xắn núp sau lưng Triệu Giới, thấy sắc mặt Triệu Giới trầm
xuống, Mặc Sĩ Chân nhếch miệng cười một tiếng, tay phải để trên lồng
ngực, hành lễ nói: “Chuyện hôm nay, Tĩnh Vương cứ coi như chưa từng xảy
ra”.
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Ngấp nghé nữ nhân của hắn, còn kêu coi như không có gì sao? Đôi mắt đen
của Triệu Giới lạnh thêm vài phần nhìn bóng lưng Mặc Sĩ Chân, khóe mắt
chợt lóe sáng.
*** *** ***
Bảo Thù Điện, sau cửa lớn.
Ngụy La hai tay chống lên lồng ngực Triệu Giới, tay hắn nâng đầu nàng
lên, khiến nàng không thể không ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của hắn.
Nàng vốn cũng không cao, chỉ tới lồng ngực Triệu Giới, nếu kiễng mũi
chân hết cỡ cũng chỉ tới cằm hắn, gặp loại tình huống này thật là đã quá sức. Nhưng nàng không tránh được, Triệu Giới ôm chặt lấy eo nàng, gắt
gao áp nàng vào lồng ngực hắn, giống như lữ khách đi trong sa mạc ba
ngày ba đêm, khát khô tới cực hạn lại ngẫu nhiên gặp được dòng nước mát, cố hết sức mà nhấm nháp nuốt xuống.
Nước bọt trong miệng Ngụy La đều bị hắn hút khô hết rồi, đầu lưỡi vừa
rát vừa đau, lại không cách nào tránh thoát, chỉ có thể nhắm mắt, đáng
thương chấp nhận.
Nàng cũng không biết sao tình hình lại biến thành như vậy, sau khi Mặc
Sĩ Chân rời đi, Triệu Giới liền kêu Chu Cảnh và Dương Hạo ở ngoài canh
gác, hắn không nói lời nào kéo nàng vào phòng, Ngụy La còn chưa kịp phản ứng đã bị thân hình cao lớn áp lên. Ngụy La có thể đoán được Triệu Giới đang ghen, nhưng nàng và Mặc Sĩ Chân trong sạch, thậm chí cả một câu
còn không nói, sao hắn phải tức giận?
Ngụy La cảm thấy bản thân thật đáng thương, giống như cái thớt gỗ đợi
làm thịt béo, tùy ý để Triệu Giới chà xát bóp nghiền, muốn làm gì thì
làm. Nàng chưa bao giờ biết rõ giữa nam nữ lại có loại tiếp xúc như vậy, cũng có nhiều phương thức biểu đạt thân mật như vậy, toàn thân nàng
giống như đều được Triệu Giới hôn qua, thân thể không thể khống chế, ở
trong tay hắn run rẩy, nhẹ nhàng rên rỉ.
Bên ngoài Bảo Thù Điện có tiếng bước chân vội vàng, bước chân không lớn, hẳn là của một cô nương.
Quả nhiên, giọng của Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung ở bên ngoài vang
lên: “Sao hai người lại đứng đây? Có thấy A La không?” Đây là hỏi Chu
Cảnh và Dương Hạo.
Kim Lũ vừa rồi bị Triệu Giới chặn ngoài cửa, bây giờ đang đứng ở chỗ
khác. Dù sao một nha hoàn đứng ở cửa mà lại không thấy cô nương nhà nàng đâu, ai nhìn một cái cũng đều biết là chuyện gì.
Tinh thần Ngụy La kéo căng, nàng dùng thêm sức từ chối Triệu Giới, nhưng toàn thân đều bị hôn tới mềm nhũn, cho dù cố hết sức thì cũng nhỏ bé
không đáng kể so với Triệu Giới. Triệu Giới không buông Ngụy La ra, động tác lại nhẹ nhàng và chậm chạp hơn nhiều, hắn hôn lên cánh môi nàng,
trằn chọc mút vào, giống như không hút hết mật hoa thề không bỏ qua.
Giọng Chu Cảnh vẫn rất tự nhiên, không chút hoang mang nói: “Bẩm công chúa, thuộc hạ không nhìn thấy Tứ tiểu thư”.
Triệu Lưu Ly không tin lắm, nhìn vào trong tẩm cung nói: “Các ngươi đứng đây làm gì, hoàng huynh đâu?”
Chu Cảnh lại nói: “Vương gia có việc bên trong, lệnh thuộc hạ chờ ở cửa”.
Ngụy La đang bị Triệu Giới “xử lý” chua xót nghĩ, sao Triệu Giới còn
chưa biết đủ, nàng cảm thấy đầu lưỡi đều đau hết cả, môi chắc hẳn cũng
sưng lên, lát nữa làm sao gặp người khác chứ? Nhưng nàng không dám lên
tiếng, nếu bị Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung nhìn thấy bộ dạng này của
nàng, nhất định sẽ trêu chọc nàng cả đời.
Nghĩ tới đây, Ngụy La có ý muốn trả thù, liền cắn lên môi Triệu Giới một cái.
Bên kia Triệu Lưu Ly nghe Chu Cảnh nói xong, cho dù trong lòng còn nghi
ngờ nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, tiếc nuối nhìn thoáng qua tẩm
điện bên trong, cùng với Lương Ngọc Dung xoay người rời đi: “Ở đây không có, A La rốt cuộc đi đâu rồi…”
Triệu Giới đè Ngụy La lên vách tường, một tay chống tường, một tay ôm
lấy eo nàng, tỉ mỉ gặm cắn một lần nữa mới bằng lòng buông nàng ra. Ngụy La bị hôn tới thở hồng hộc, thân thể không chút sức lực đổ vào trong
ngực Triệu Giới, bị hắn nhanh tay lẹ mắt giữ lấy. Lúc này ngay cả tức
giận với hắn nàng cũng không có sức mà làm, đầu lưỡi đau rát, trong môi
còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, mát lạnh sạch sẽ, mùi cỏ thơm
mát.
Ngụy La nhếch môi, nàng cảm thấy ba tháng nữa cũng không muốn lại hôn
hắn, lần này thật hôn tới ngán rồi, cảm giác lâu như nửa năm vậy. Nàng
ngẩng đầu, gò má đỏ bừng, đôi mắt trong suốt ngập nước, sóng biếc lăn
tăn tạo nên từng vòng rung động lòng người, khiến người ta không nhịn
được lại muốn dùng sức hôn nàng.
Triệu Giới cọ cọ mũi nàng, sau khi trộm hương xong sắc mặt hắn tốt hơn lúc nãy nhiều: “Sau này không được ra ngoài một mình”.
Khóe miệng Ngụy La cụp xuống, hắn lại bắt đầu muốn quản đông quản tây rồi.
Quả nhiên, Triệu Giới nói tiếp: “Không được đi chỗ vắng vẻ, cũng không
được tới gần nam tử xa lạ”. Thật ra hắn càng muốn nói nàng không thể tới gần tất cả nam tử, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy chuyện này không
thể làm được, lại sợ nói rồi Ngụy La sẽ phản cảm, mới miễn cưỡng giảm
xuống.
Tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp cũng là một loại nguy hiểm. Ngay cả trong hoàng cung còn có người dám có tâm tư bất chính với nàng, nếu Ngụy La
ngơ ngẩn ở trên đường cái, chỗ ngư long hỗn tạp đó không hề thiếu đăng
đồ tử hoặc kẻ buôn người, cả mấy tên lừa đảo nữa. Tuy nói Triệu Giới bảo vệ nàng rất kỹ, mỗi lần Ngụy La ra ngoài, trong tối đều có Dương Hạo và hai thị vệ bảo hộ, nhưng hắn vẫn nhịn không được không ngừng càu nhàu,
muốn tiểu gia hỏa này đừng dài tâm.
Ngụy La nhịn không được giải thích cho bản thân: “Muội không có tới gần nam tử xa lạ, sao Đại ca ca lại nói thế? Muội rất giận!”
Triệu Giới cũng cảm giác lời mình nói hơi nặng, nhưng hắn không nói nặng một chút, nàng có thể nghe lọt tai sao? Hắn cong ngón trỏ và ngón giữa
lên, cốc lên ót nàng: “Đại ca ca là vì muốn tốt cho muội”.
Cần sớm lấy người vào cửa mới đúng, Triệu Giới có chút hối hận việc định hôn kỳ vào tháng mười sang năm rồi. Đợi nàng vào cửa chính Phủ Tĩnh
Vương rồi, hắn liền hạn chế nàng ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải đi
cùng với hắn mới yên tâm được.
Triệu Giới chống cằm lên trán Ngụy La, bắt đầu tính toán xem có nên nói
với Sùng Trinh Hoàng Đế dời hôn kỳ lại sớm nửa năm hay không…
*** *** ***
Sau trận thi đấu lớn ba ngày, Hoàng Đế Ổ Nhung và Mặc Sĩ Chân chuẩn bị cáo từ trở về.
Đối tượng hòa thân đã được định, chính là đích trưởng nữ Phủ Trấn Quốc Công – Cao Đan Dương.
Đối với việc này, nghe nói Hoàng Đế Ổ Nhung còn rất không hài lòng. Nói
như thế nào ông ta cũng nên lấy được một công chúa về, không nghĩ tới
chỉ là đích trưởng nữ, so với hoàng thất thân phận đúng là kém nhiều. Có điều nếu đã định rồi thì không nên nói gì nữa, Hoàng Đế Ổ Nhung miễn
cưỡng gật đầu đồng ý.
Nói ra người thật sự ủy khuất chính là Cao Đan Dương.
Cao Đan Dương ở trong nhà khóc nháo một ngày một đêm, sống chết cũng
không chịu gả xa tới Ổ Nhung, cuối cùng thậm chí còn chuẩn bị một thước
lụa trắng thắt cổ tự tử, cũng may bị phu nhân Trấn Quốc Công kịp thời
cản lại mới không thành sai lầm lớn. Hòa thân không phải chuyện của hai
người, cũng không phải chuyện của hai nhà, nếu Cao Đan Dương thật sự tự
tử, chỉ là nàng ta xong thì cũng thôi, nhưng cả Phủ Trấn Quốc Công cũng
gặp nạn theo. Phu thê Trấn Quốc Công thay nhau trấn an nàng một vòng,
Cao Đan Dương mãi không chịu gật đầu, tới khi Trần Hoàng Hậu ra tay mới
trấn áp được nàng ta.
Cao Đan Dương hỏi Trần Hoàng Hậu đây có phải ý của bà không, Trần Hoàng
Hậu thoải mái thừa nhận. Tâm nàng ta như tro tàn, ngồi đối diện cửa sổ
khóc cả đêm, ngày thứ hai không thể không ngồi trước bàn trang điểm mặc
giá y, lên kiệu hoa gả chồng ở Ổ Nhung xa xôi, theo đội ngũ tầng tầng
lớp lớp lên đường.
Lúc Ngụy La biết được tin này, Cao Đan Dương đã theo đoàn người Ổ Nhung rời khỏi Thịnh Kinh Thành.
Nàng đang đứng trên hành lang gội đầu, nghe vậy liền buông nắm tóc trên
tay, tóc đen nhánh thật dày xỏa trên vai nàng, càng làm nổi lên gương
mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay: “Cao Đan Dương đi hòa thân?”
Bạch Lam bưng chậu nước ấm đặt trên giá cao làm bằng gỗ lim, gật đầu nói: “Đã đi được mấy ngày”.
Ngụy La vậy mà không biết chuyện này, mọi việc tới quá đột ngột, quý nữ
trong kinh thành cũng không nghe được tin tức gì, mọi người còn đang
đoán xem người đi hòa thân nếu không phải Lục công chúa thì là Thất công chúa, ai cũng không nghĩ tới giữa đường lại có một Cao Đan Dương xuất
hiện, thay mọi người gả đi. Ngụy La phục hồi tinh thần, lần này gả đi
cũng có nghĩa sẽ không trở về, nàng lại có chút độc ác nghĩ như vậy cũng tốt, sẽ không có người lúc nào cũng nhớ thương Triệu Giới. Mặc dù nàng
biết Triệu Giới vô tình với Cao Đan Dương, nhưng mỗi lần nàng ta dùng
ánh mắt như thiêu đốt đó nhìn Triệu Giới đều khiến trong lòng Ngụy La
không ít thì nhiều không thoải mái.
Tâm tình Ngụy La lúc này rất tốt, nàng nhanh nhẹn gội đầu, lại để Kim Lũ lau tóc cho nàng, khóe môi nhếch lên.
Hôm nay trời trong nắng ấm, vạn dặm không may, là một ngày trời tốt hiếm có.
Tóc Ngụy La rất nhiều nên chậm khô, nàng đành kêu người đặt một cái
giường có bàn sơn đỏ khảm trai để trên hành lang, còn nàng vừa uống trà
vừa phơi nắng.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài có một nha hoàn mặc xiêm y màu xanh lá mạ
tới, hành lễ với Ngụy La: “Tiểu thư, quản sự Phủ Tĩnh Vương tới đây, mời ngài tới Tú Xuân Cư bên cạnh tửu lâu một chuyến”.
Tay bưng trà của Ngụy La khựng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tới đó làm gì?”
Nha hoàn lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Ngụy La nghi ngờ trong lòng, nàng còn chưa vào Phủ Tĩnh Vương đâu, Quản
sự Phủ Tĩnh Vương sao lại tới tìm nàng? Phụ thân vậy mà lại cho ông ta
vào cửa?
Ngụy La suy nghĩ một chút, nếu Ngụy Côn đã đồng ý, nàng liền về phòng
thay xiêm y, mang thêm mấy nha hoàn bà tử quyết định qua đó xem có
chuyện gì. Ngụy La lên xe ngựa, một đường đi lên nhã gian ở tầng hai của tửu lâu bên cạnh Tú Xuân Cư, đến rồi mới biết trong phòng đã có vài
người đợi sẵn. Một người trong đó mặc áo gấm Tứ Xuyên màu đỏ, mang giày
đế bồi tiến lên, hành lễ với nàng: “Ngụy Tứ cô nương, nếu đã tới rồi
chúng ta liền bắt đầu lấy số đo thôi”.
Ngụy La kinh ngạc đứng tại chỗ, chỉ thấy phụ nhân sau lưng và vài nha
đầu cầm lấy cây thước, sách, quay quanh nàng, nhấc tay nàng lên bắt đầu
đo.
Lúc Ngụy La lấy lại tinh thần, phụ nhân đã đo tới ngực nàng rồi, thước
dây trong tay bà vòng quanh ngực nàng một vòng, đọc ra một con số cho
nha đầu ghi vào. Cuối cùng nàng mới phản kháng: “Làm gì vậy? Là ai gọi
mọi người tới đây?”
Phụ nhân ái muội cười một tiếng, nháy mắt với nàng: “Ngài nói gì chứ? Tất nhiên là chuẩn bị giá y cho Tứ cô nương”.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồ cưới đều chuẩn bị xong, hôn kỳ còn có thể xa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...