Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phủ Anh Quốc Công có tổng cộng năm vị cô nương, đại cô nương sớm đã xuất giá, Nhị cô nương mới đính hôn, Ngũ cô nương Ngụy Tranh mấy hôm trước
vừa được gả tới Phủ Nhữ Dương Vương, hiện thời trong khuê phòng chỉ còn
Tam cô nương và Tứ cô nương. Trần Hoàng Hậu chưa gặp qua Tam cô nương
Ngụy Nha, chỉ mới gặp Tứ cô nương Ngụy La, bây giờ bà nghe Triệu Giới
nói vậy, nhất thời kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trăm mối ngổn ngang hỏi: “Là… là vị cô nương nào?”

Tuy là hỏi như thế, kỳ thực trong lòng bà đã có đáp án.

Tam cô nương Phủ Anh Quốc Công Ngụy Nha lớn lên không tệ, thiết yến
trong cung cũng có thấy qua vài lần, cử chỉ câu nệ, có chút không phóng
khoáng… Trần Hoàng Hậu còn không có ấn tượng gì đặc biệt, nói chi là
Triệu Giới. Nhưng Ngụy La không giống như vậy, trước đây nàng là thư
đồng của Triệu Lưu Ly, về sau lại là tỷ muội tốt của Lưu Ly, hai người
cơ hồ lớn lên cùng nhau. Triệu Giới thường xuyên gặp Ngụy La, coi nàng
như tiểu muội muội mà chăm sóc, có khi sẽ gặp mặt thêm vài lần.

Trong lòng Trần Hoàng Hậu giống như ngũ vị tạp trần, vừa căng thẳng vừa
thấp thỏm, là Ngụy La sao? Cũng đúng nha, sao trước kia bà lại không
nghĩ tới!

Năm nay Ngụy La đã mười bốn, bà vẫn còn cho rằng nàng mới mười hai. Tiểu cô nương kia mỗi lần vào cung đều khiến Lưu Ly rất vui vẻ, còn nhỏ tuổi đã tinh xảo động lòng người, răng đều như bắp, mắt đen như châu. Nhất
là cái miệng nhỏ nhắn rất biết ăn nói, nếu nàng có thể làm tức phụ nhi
của bà, vậy thật không có gì tốt hơn…

Trần Hoàng Hậu suy nghĩ một chút, lại có điểm không yên tâm, lỡ như
không phải Ngụy La mà là tam cô nương Ngụy Nha thì sao? Yêu thích của
nhi tử, bà không nói chính xác được!

Trần Hoàng Hậu lau mồ hôi trên trán, chờ Triệu Giới trả lời.

Triệu Lưu Ly ngồi trên giường La Hán bên cạnh lén lút cười, giống như con chuột nhỏ trộm được đồ ăn, vừa đắc ý lại mừng thầm.

Triệu Giới quả nhiên không phụ kỳ vọng của Trần Hoàng Hậu, thong thả, từng chữ từng chữ nói: “Là Tứ cô nương, Ngụy La”.

Trong nháy mắt, Trần Hoàng Hậu giống như nghe được tảng đá lớn trong
lòng bà rơi xuống, “đông” một tiếng, bụi bặm rơi đầy cả ra. Nhi tử của
bà thật thích Ngụy La… Trần Hoàng Hậu vừa cao hứng lại vừa thấy phức
tạp, Triệu Giới xem trọng tiểu cô nương kia từ lúc nào? Hắn luôn cự
tuyệt các mối hôn sự khác là vì A La sao? A La không phải chưa từng tới
Điện Chiêu Dương, có khi nàng tới đây cũng sẽ gặp Triệu Giới, nhưng đứa
nhỏ này chưa từng biểu hiện ra cái gì dị thường! Nó quả thật biết giả
bộ, nếu đã thích vì sao không nói cho bà, chính mình che giấu, chẳng lẽ
là vì lo lắng không lấy được Ngụy La sao?

Nghĩ tới bản thân ở đây lo lắng suông, nhi tử của mình đã sớm dõi theo
tiểu cô nương nhà người ta, Trần Hoàng Hậu cảm thấy quả thực vi diệu,
cảm giác bà đã bận tâm lo nghĩ vớ vẩn rồi.

Tâm tình Trần Hoàng Hậu phập phồng, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại phức tạp, bỗng nhiên bà nghĩ tới một vấn đề, tâm tình lại lập tức thay đổi,
kinh hoàng hỏi: “Không phải A La có hôn ước với Tống Huy Phủ Trung Nghĩa Bá sao? Con thích nàng, vốn muốn đoạt với Trung Nghĩa Bá nhưng không

thành?”

Triệu Lưu Ly cắn một miếng thúy ngọc đậu cao, cười dịu dàng nói với Trần Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, A La và Tống Huy đã giải trừ hôn ước, người không
biết sao?”

Quả thật Trần Hoàng Hậu không biết chuyện này.

Lúc này Triệu Lưu Ly nói tới, Trần Hoàng Hậu hiểu ra, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, liên tục nói tốt, lại sốt ruột hỏi han Triệu
Giới: “Con tính thế nào? Nói với Anh Quốc Công ra sao, đã nói với Hoàng
thượng chưa? Thái độ bọn họ thế nào?”

Triệu Giới trầm ổn nói: “Nhi thần chưa nói với phụ hoàng. Nhi thần định
có được sự đồng ý của Anh Quốc Công trước, sau mới thỉnh phụ hoàng tứ
hôn”.

“Như vậy cũng tốt…” Trần Hoàng Hậu gật gật đầu, trong lòng vô cùng vui
mừng. Chuyện hôn sự của nhi tử khiến bà buồn rầu thời gian dài cuối cùng cũng có thể giải quyết, sao bà có thể không vui chứ! Trần Hoàng Hậu vốn thích Ngụy La, bây giờ Ngụy La lại giúp bà giải quyết chuyện chung thân đại sự của nhi tử, bà đối với tiểu cô nương này lại càng thiên vị hơn.
Chỉ là đột nhiên bà nhớ tới một chuyện, lo lắng hỏi: “Trường Sinh, không phải con hơn A La tới chín tuổi sao? Lớn hơn hơi nhiều, Anh Quốc Công
có thể đồng ý không? Ông ta luôn bảo thủ, theo khuôn phép, vạn nhất đến
lúc đó không đồng ý thì phải làm thế nào?”

Triệu Giới ngồi trên ghế bằng gỗ lê khắc hoa hồng, tay đang cầm chén trà cũng ngừng lại: “Chín tuổi là rất nhiều sao?”

Triệu Lưu Ly ở bên kia nuốt ngụm bánh ngọt xuống, chen ngang: “Không
nhiều lắm, không nhiều lắm. Lớn một chút mới tốt, mới biết yêu thương
người khác”.

Triệu Giới: “…”

Trần Hoàng Hậu cong ngón tay gõ lên ót Triệu Lưu Ly, bất đắc dĩ nói: “Sao lại nói thế với ca ca con?”

Triệu Lưu Ly che đầu, bởi vì tâm tình nàng đang tốt, cũng không thấy sợ
Triệu Giới, hướng Triệu Giới bồi thêm một câu: “Ca ca, vừa rồi muội nói
giỡn, ca ca không cần để trong lòng. Ca ca chỉ hơn A La chín tuổi, còn
chưa tròn chục đâu, hơn mười tuổi mới tính là nhiều, huynh chỉ tính là
lớn hơn một chút thôi”.

Triệu Giới có chút nghe không nổi, đứng lên nói với Trần Hoàng Hậu: “Nếu mẫu hậu không còn chuyện gì, nhi thần trước hết về phủ chuẩn bị”.

Trần Hoàng Hậu còn ước gì Triệu Giới cưới liền tức phụ về, lúc này phất
phất tay, ý bảo hắn về đi, một chút ý muốn giữ lại cũng không có.

Sau khi Triệu Giới rời đi, Trần Hoàng Hậu không chờ được mà kéo Triệu
Lưu Ly tới bên cạnh, xoa bóp mặt nhỏ của nàng, cố tỏ ra vẻ cứng rắn hỏi: “Nói cho mẫu hậu nghe, có phải con sớm biết rồi không?”

Triệu Lưu Ly cười nhẹ, chui vào trong lòng Trần Hoàng Hậu, phủ nhận: “Mẫu hậu nói gì chứ, sao con nghe không hiểu?”

Trong lòng Triệu Lưu Ly cũng biết rõ, vì danh tiếng của Ngụy La, nàng
tuyệt không thể đem chuyện A La và Triệu Giới nói ra. Cho dù Trần Hoàng

Hậu ép hỏi thế nào, nàng cũng lắc đầu làm bộ như không biết.

Trần Hoàng Hậu không hỏi được gì từ Triệu Lưu Ly, sau cùng đành phải buông tha.

*** *** ***

​Từ Chiêu Dương Điện đi ra, Triệu Giới đi trên con đường mòn khúc khuỷu.

Lúc này đang đầu thu, cây cỏ hai bên đường um tùm rậm rạp, cách đó không xa là một cây lựu nở hoa đỏ rực, từng đóa từng đóa, diễm lệ rực rỡ.
Triệu Giới đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Dưới tàng cây là một cô nương mặc xiêm y màu đào
thêu bách điệp, gấp rút bước theo Triệu Giới, ngăn bước hắn lại: “Tĩnh
biểu ca ca, huynh thực thích Ngụy La sao? Huynh muốn tới Phủ Anh Quốc
Công cầu hôn sao, muốn cưới nàng ta sao?”

Triệu Giới dừng bước, nhìn vẻ mặt lo âu của cô nương trước mặt, bình
thản, không có chút gợn sóng nào hỏi: “Có liên quan tới muội sao?”

Một câu kia thật sự đả kích Cao Đan Dương không nhẹ.

Sao lại không liên quan tới nàng? Vốn dĩ nàng sẽ gả cho hắn, nhưng vô
duyên vô cớ xuất hiện một Ngụy La, đoạt đi hết thảy của nàng. Lúc nãy
nàng chuẩn bị đi Chiêu Dương Điện thỉnh an Trần Hoàng Hậu, đi tới ngoài
cửa liền nghe được đối thoại của bọn họ, nàng liền không đi vào, đứng
bên ngoài chờ một lát. Không nghĩ tới lại nghe được tin tức như thế!

Triệu Giới quả nhiên thích Ngụy La, linh cảm của nàng không sai.

Một nam nhân lại quan tâm một tiểu cô nương như vậy, nếu không phải động tâm với nàng ta, còn có khả năng khác sao?

Đây rõ ràng đều trong dự liệu của Cao Đan Dương, thế nhưng chân chính
nghe được Triệu Giới thừa nhận, vẫn cảm thấy khiếp sợ. Ngoài khiếp sợ
ra, còn có không cam lòng. Nàng không cho rằng bản thân kém hơn Ngụy La, lúc nàng còn trẻ, Ngụy La cũng chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa,
rốt cuộc vì sao Triệu Giới lại coi trọng nàng ta?

Cao Đan Dương ngẩng đầu lên, hai mắt phiếm hồng, ủy khuất nói: “Còn muội thì sao?”

Triệu Giới nghe được câu chất vấn này, trong mắt không có chút phập
phồng nào. Ánh nhìn của hắn hướng về phía xa xa: “Tìm một người gả đi,
bản vương không thể cưới muội”.

Nói xong, hắn đi vòng qua Cao Đan Dương rời đi.

Cao Đan Dương chưa bỏ ý định, ôm lấy tay áo hắn, nắm lấy trong lòng bàn
tay, làm ra vẻ nhượng bộ rất lớn: “Tại sao không thể… Tĩnh biểu ca, nếu
huynh muốn lấy Ngụy La, muội không ngại làm bình thê của huynh”.

Đây là quyết định nàng đưa ra trong nháy mắt, không qua suy tính kỹ càng nhưng rất kiên định. Nàng không cam lòng nhiều năm chờ đợi đều tan

thành bọt nước, trái tim vốn đã sớm thắt trên người Triệu Giới, gả cho
người khác, ai nàng cũng không muốn. Bởi vì nàng sớm đã nhận định hắn,
chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ gả cho người khác.

Cao Đan Dương cho rằng quyết định của mình thật vĩ đại, lại không biết trong mắt người khác chính là tự mình đa tình.

Triệu Giới nhíu mày, kéo tay áo bị nàng nắm ra, lông mày cau lại khiến
không khí trở nên nặng nề, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nguyện ý ủy
khuất bản thân, nhưng ta không muốn ủy khuất A La”.

Sắc mặt Cao Đan Dương trắng nhợt, nàng bị những lời này của hắn làm cho nhục nhã, bất động đứng im tại chỗ.

Cho tới khi Triệu Giới đi xa dần, nàng vẫn cứ ngơ ngác đứng đó.

Đằng sau cây thạch lựu, một tiểu cô nương mặc xiêm y màu xanh da trời,
cổ tay thêu hoa trắng đi ra, dung mạo tương tự Cao Đan Dương tới năm sáu phần.

Cao Tình Dương đứng bên cạnh nàng, ngữ khí thản nhiên: “Tỷ tỷ, Tĩnh
Vương biểu ca nói rõ ràng như vậy, tỷ liền nghe theo an bài của mẫu thân và dì, gả cho nhi tử của Từ Các lão đi. Muội nhìn qua bức họa của hắn
rồi, lớn lên không tệ lắm… nhân phẩm cũng tốt”.

Gò má Cao Đan Dương lành lạnh, nàng dùng khăn lụa lau mắt, mang theo nức nở nói: “Muội thì biết gì… muội có người trong lòng sao? Làm sao biết
được ta khó chịu thế nào? Muốn ta gả cho nhi tử của Từ Các lão, quên đi, không bằng ta xuất gia làm ni cô!”

Cao Tình Dương trầm mặc một lát, lúc sau chậm chạp à một tiếng: “Muội
không có ý trung nhân. Có điều nếu có, cũng sẽ không quấn quýt theo đuổi hắn. Hắn không thích muội, muội sẽ đi tìm người khác”.

Lúc này Cao Đan Dương căn bản nghe không lọt tai lời của Cao Tình Dương, nàng nhìn bóng lưng Triệu Giới rời đi, nước mắt chảy càng nhiều.

*** *** ***

​Qua những ngày nóng ẩm, thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ một chút, rốt cuộc Ngụy La cũng không cần cả ngày núp sau vách ngăn lụa trốn
nóng, mồ hôi đầm đìa.

Nàng quả thực cao hứng.

Mấy ngày nữa là trung thu, trong Phủ Anh Quốc Công rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị cúng kiếng, còn phải chuẩn bị cơm đoàn viên. Thái phu nhân rất coi trọng ngày lễ này, sớm đã ra lệnh cưỡng chế ngày đó ai cũng không
được phép ra cửa, buổi tối tất cả phải tập trung lại ăn cơm đoàn viên.
Thái phu nhân còn tập trung mọi người lại chính phòng, thương lượng
chuyện ngày hôm đó, như dạ tiệc làm ở đâu, uống rượu hoa quế hay rượu
hoa hồng, dùng bữa tối xong sẽ đi chỗ nào ngắm trăng… rất rất nhiều
chuyện.

Ngụy La ngồi một bên không có việc gì, trên cơ bản đều là vài vị bá mẫu
thương lượng với Thái phu nhân, nàng và Ngụy Nha, Ngụy Đông ở một bên
lắng nghe.

Ngụy La và Ngụy Nha không quá thân cận, cơ bản không nói lời nào.

May mà hai bên cách nhau một Ngụy Đông. Tính tình Ngụy Đông thẳng thắn, nói cũng nhiều, không tới mức tẻ nhạt.

Bầu không khí coi như hòa hợp.

Chỉ là không biết nói chuyện thế nào, lại đàm luận tới hôn sự của các nàng.

Thái phu nhân nhìn về phía mấy cô nương đang ngồi trên tháp quý phi làm
từ gỗ cúc lê đối diện, lời nói thấm thía: “Qua năm Đông tỷ sẽ xuất giá,

hôn sự của Nha Nha và A La cũng không thể trễ nãi”.

Ngụy La rũ mắt, nâng chén trà màu đất nói: “A La còn nhỏ, còn muốn ở với tổ mẫu thêm vài năm”.

Thái phu nhân cười cười, giống như rất hài lòng.

Nói thế nào thì tuổi của Ngụy Nha cũng lớn hơn nàng, chờ Ngụy Nha xuất
giá xong mới tới nàng cũng được. Thái phu nhân cũng tính tới điểm này,
nên đề tài không quay quanh nàng, mà thương lượng với vài vị phu nhân
hôn sự của Ngụy Nha. Ngụy Nha ngồi một bên lắng nghe, xấu hổ tới mức gò
má đỏ bừng, đôi mắt cũng thẹn thùng rũ xuống.

Ngụy La cúi đầu uống trà, lỗ tai dựng lên nghe ngóng, nghe người lớn nói chuyện.

Ánh mắt Tam phu nhân Liễu Thị lởn vởn trên người Ngụy La, đột nhiên mở
miệng nói: “Nhà mẹ con có một vị chất nhi, năm nay vừa tròn mười sáu,
tuổi cũng tương tự A La, tính cách thành thật đôn hậu, là người đáng để
phó thác chung thân. Năm ngoái hắn vừa thi đậu cử nhân, đang chuẩn bị
tham gia thi hội, nếu có thể đậu, lại được Hoàng thượng nhìn trúng, cũng là việc vinh hạnh gia môn, nếu A La…”

Năm đó Liễu Thị phải đưa một số lớn đồ cưới cho Ngụy La, đến nay vẫn nhớ mãi không quên, mỗi lần nhớ tới đều thấy đau lòng. Bà nghĩ rất đơn
giản, nếu Ngụy La gả cho chất nhi, đến lúc đó là người trong nhà, những
thứ đó không phải đều trở lại trên tay bà ta sao? Không chỉ như thế, có
tầng quan hệ này với Ngụy La, Phủ Anh Quốc Công nhất định sẽ giúp đỡ nhà mẹ đẻ bà ta, cái này đúng là diệu kế một công đôi việc.

Tứ phu nhân Tần Thị không đợi bà ta nói xong, liền đặt chén trà xuống,
không ủng hộ nói: “Nói thế nào A La cũng là đích nữ của Phủ Anh Quốc
Công, chất nhi của Tam tẩu chỉ là thư sinh…”

Xứng đôi sao?

Nửa câu sau cho dù Tần Thị không nói ra, nhưng người khác nghe cũng hiểu.

Tam phu nhân bị đâm vào chỗ đau, gia cảnh nhà mẹ bà ta sa sút, mấy năm
nay liên tục bị người ta xem thường, bây giờ thật vất vả mới có được một chất nhi không chịu thua kém, thi đậu cử nhân, tự nhiên bà cũng muốn
tranh khẩu khí cho bản thân: “Tứ đệ muội nói thế là ý gì? Thư sinh thì
thế nào, Tống Huy không phải cũng là…”

Nói được một nửa, Liễu Thị vội vàng dừng lại.

Đáng tiếc đã quá chậm, Thái phu nhân lườm bà ta một cái, ai kêu bà ta tự vách áo cho người xem lưng, bất mãn nói: “Chuyện này sau này hãy nói,
nếu chất nhi của con muốn cưới cô nương Phủ Anh Quốc Công chúng ta, chờ
hắn thi đậu trạng nguyên lại nói chuyện”.

Mặt Liễu Thị nóng lên, vội cúi đầu nói vâng.

Ngụy La nâng chén trà, ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong phòng chính yên tĩnh một lát, một nha hoàn mặc xiêm y màu ngọc
bích xuất hện ở cửa, nói: “Bẩm Thái phu nhân, Tĩnh Vương điện hạ cầu
kiến”.

Thái phu nhân gấp gáp đặt đồ trong tay xuống, kinh ngạc hỏi: “Tĩnh Vương đến đây? Là muốn gặp Quốc Công sao? Quốc Công mới ra cửa, sợ là không
về trong chốc lát được…”

Nha hoàn lại lắc đầu nói: “Tĩnh Vương điện hạ nói ngài ấy tới gặp ngài”, dừng một chút lại nói tiếp: “Ngài ấy tới cầu hôn ạ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui