Bãi đỗ xe bệnh viện tấp nập xe đến xe đi, nhưng có một chiếc Volkswagen trắng vẫn đứng yên trong góc đến tận lúc màn đêm buông xuống.
Cố Thắng Nam ngồi trong xe, tắt điện, không hề nhúc nhích như một pho tượng. Túi xách của cô đặt trên ghế bên cạnh, điện thoại trong túi đổ chuông liên hồi nhưng cô lại nhất quyết không chịu nghe máy. Sau khi trốn trong không gian riêng tư này khóc lớn một trận, thần trí cô đã tự do bay ra ngoài vũ trụ, chỉ để lại một mớ khăn giấy đã dùng trên ghế phụ lái.
Chứng vô sinh...
Cố Thắng Nam nhìn gương mặt trắng bệch của mình phản chiếu trong kính chắn gió trước mặt, nhắc thầm ba chữ này với vẻ hết sức mệt mỏi. Nếu không có ai quấy rầy, rất có thể cô sẽ ngồi trong xe cả đêm. Nhưng lúc Cố Thắng Nam thấy cay cay mũi lần nữa, lại thò tay rút khăn giấy trong hộp, đột nhiên có người đến gõ cửa sổ xe của cô.
Tối muộn, bãi đỗ xe cũng tối mờ, Cố Thắng Nam chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt ngoài cửa xe. Sau khi hạ kính xuống một nửa, Cố Thắng Nam mới nhận ra người nọ...
Là bác sĩ Chung đã thay y phục hằng ngày.
Cố Thắng Nam nhất thời ngẩn ra.
Chung Tử Nham cũng sửng sốt, liếc nhìn đôi mắt đỏ như vừa khóc của cô: "Em..."
Chung Tử Nham dừng lại một lát, điềm nhiên chuyển ánh mắt qua chỗ khác, cuối cùng không hỏi gì nữa, chỉ mỉm cười, nói: "Tôi thấy chiếc xe này có vẻ quen mắt, thì ra là em đang ở đây thật."
Cố Thắng Nam vội vàng giấu khăn giấy ra đằng sau, lại nhìn anh ta, hình như đối phương phát hiện ra cô có vẻ khác thường. Cô cười gượng nói: "À... Tôi, tôi đến đây thăm người bạn, đang chuẩn bị về."
"Khéo quá, tôi cũng vừa hết giờ làm." Chung Tử Nham nở nụ cười hết sức tự nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thắng Nam lại rung lên, cô vội lấy điện thoại trong túi ra.
Vừa nghe máy, âm thanh của Từ Chiêu Đệ đã vang lên: "Bà cô, cuối cùng bà cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi."
Giọng của Từ Chiêu Đệ lộ ra sự hưng phấn nhưng tâm tình Cố Thắng Nam vẫn đang quanh quẩn dưới đáy vực, không cảm nhận được chút hào hứng nào: "Sao vậy?"
"Ơ..." Từ Chiêu Đệ đột nhiên lại do dự, ậm ờ chốc lát rồi cố giấu sự hưng phấn trong giọng nói: "Đã muộn thế này rồi sao bạn còn chưa về? Tớ đang ở nhà bạn đợi bạn đây, mau về đi."
Cô xem đồng hồ, vậy mà đã hơn mười giờ tối rồi.
Cố Thắng Nam mệt mỏi day trán, "ờ" một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống. Muộn thế này mà Từ Chiêu Đệ vẫn đến nhà tìm cô, chắc chắn để nói đến chuyện có thai. Nghĩ đến điểm này, Cố Thắng Nam càng thấy trong lòng rối bời, vô thức ngước lên, lại gặp ngay ánh mắt của Chung Tử Nham...
Anh ta đang quan sát cô, kín đáo và tỉ mỉ.
Hiển nhiên, anh ta sớm đã phát hiện cô có vẻ không ổn nhưng lại lịch sự, không hỏi rõ ngọn ngành. Giống như có người rình xem bí mật sâu thẳm nhất của mình, Cố Thắng Nam cảm thấy chán ghét, chỉ bỏ lại một câu: "Bác sĩ Chung, tôi về trước đây." Nói xong, cô khởi động xe, đạp mạnh chân ga, rời đi.
Cô đạp ga quá mạnh, Chung Tử Nham đứng trơ mắt nhìn xe cô đâm sầm vào đuôi một chiếc xe khác vừa xuất hiện sau ngã rẽ.
Lúc nhìn thấy chiếc xe rẽ về phía mình, Cố Thắng Nam vội đạp phanh nhưng đã quá muộn, chiếc xe theo đà vẫn lao về phía trước, cứ thế đâm thẳng tới. Xe đột nhiên dừng lại, người Cố Thắng Nam lao về phía trước theo quán tính, lại bị dây an toàn giật lại.
Cuối cùng, Thượng Đế cũng cho cô biết thế nào là "nhà dột gặp mưa đêm"...
Cố Thắng Nam thấy chủ xe nọ giận dữ bước xuống, đi đến chỗ cô.
Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là trốn trong xe làm rùa đen rụt đầu, nhắm mứt ngồi chờ người đó đến tìm mình tính sổ.
Nhưng thời gian yên tĩnh trôi qua một phút, hai phút...
Chủ xe nọ lại không tới mở cửa xe, lôi cô ra ngoài tranh cãi như dự tính. Cố Thắng Nam chậm dãi mở mắt, nghi hoặc nhìn quanh, lại thấy Chung Tử Nham đang ngăn cản người giúp cô. Hình như chủ xe biết Chung Tử Nham, đang hùng hổ là thế, sau khi nhìn thấy anh ta, vẻ mặt người đó đã dịu đi nhiều.
Chưa đầy năm phút sau, chuyện đã được giải quyết xong. Không biết Chung Tử Nham nói gì với người đó mà người đó chỉ thoáng nhìn cô qua vai anh ta, không mắng câu nào mà lái xe đi luôn.
Cố Thắng Nam không dám tin vào mắt mình, vội hạ cửa kính xe, thò đầu nhìn xem người đó đã đi thật hay chưa.
Chung Tử Nham đến bên cạnh xe, vuốt vuốt tóc cô: "Đừng thò đầu ra nhìn như vậy, càng giống rùa đen rụt đầu hơn đấy."
Cô áy náy ngẩng đầu nhìn anh ta. Lúc này, Chung Tử Nham mới nhận ra mình vừa vuốt tóc cô, hành động này không khỏi hơi quá thân mật, anh ta thản nhiên thu tay về. Cố Thắng Nam lại không nhận ra điều gì khác thường, chỉ hỏi anh ta: "Anh... quen người lái xe đó à?"
"Anh ấy là đồng nghiệp của tôi."
"A, làm phiền anh chuyển lời giúp tôi, bảo anh ấy là tôi sẽ đền mọi chi phí sửa xe."
"Chuyện này tôi đã thương lượng với anh ấy rồi, xe không hỏng nặng lắm, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường." Chung Tử Nham dừng lại một lát, nhìn cô một cái, sau đó lại mở cửa xe, nói một câu không liên quan: "Xuống xe!"
"Sao cơ?"
"Tôi lái xe đưa em về, tránh lát nữa em lại mất tập trung mà đâm vào đâu đó." Vẻ mặt Chung Tử Nham không cho phép Cố Thắng Nam từ chối.
Chung Tử Nham tạm để xe lại bãi đỗ bệnh viện, lái xe đưa cô về. Trên đường đi chỉ có tiếng radio trên xe vang vọng. Chung Tử Nham cũng giữ yên lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ ngồi bên qua gương chiếu hậu. Rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì? Gương mặt cô đơn giản chiếu trên cửa kính dường như hòa làm một với cảnh đêm lấp lánh, lại dường như không hề ăn ý với nhau.
Thực ra suốt quảng thời gian đi vê, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ quanh quẩn một câu: Cô nên làm thế nào...
Cô nên làm thế nào? Cô chưa bao giờ cảm thấy ngỡ ngàng và bất lực như lúc này.
Xe đã về đến nơi, tiếng thiết bị dẫn đường vang lên hơi chói tai khiến Cố Thắng Nam đột nhiên bừng tỉnh. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, đã về đến khu nhà cô.
Cuối cùng Chung Tử Nham cũng phá vỡ sự yên lặng: "Em ở tòa nhà số mấy?"
"Số 14."
Chung Tử Nham lái xe đến dưới tòa nhà số 14 rồi dừng lại. Cố Thắng Nam mở cửa xe, quay nhìn Chung Tử Nham. "Tạm biệt anh!"
Chung Tử Nham sửng sốt...
"Chờ..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị tiếng đập cửa cắt ngang.
Cô ấy cứ thế mà đi sao? Chung Tử Nham nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam xa dần, lại cúi nhìn chìa khóa vẫn cắm trên xe. Người phụ nữ này không cần xe nữa à?
Cố Thắng Nam vốn không nghe thấy Chung Tử Nham bảo cô chờ, trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện khác, cực kỳ rối rắm. Cô hoàn toàn quên mất anh ta đang lái xe mình, chỉ cắm đầu đi vào nhà, vừa đi vùa cố xua đuổi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Nhưng càng xua đuổi, những ý nghĩ đó càng bám chặt khiến cô không thể thở nổi.
Cô nên làm thế nào?
Lộ Tấn nên làm thế nào?
Tương lai... nên làm thế nào?
Cố Thắng Nam bước vào thang máy như người mất hồn, bấm số tầng, rời khỏi thang máy... Trên hành lang ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, hình như tất cả đều giống hệt lúc cô rời khỏi nhà vào buổi sáng nhưng thực ra mọi thứ đã thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Cố Thắng Nam lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lại chậm chạp không muốn đẩy ra. Vừa nghĩ đến Từ Chiêu Đệ đang chờ mình ở nhà, vừa nghĩ đến hai chữ "có thai" được nghe vô số lần từ miệng Từ Chiêu Đệ, không khác gì mũi dao cắm sâu vào ngực cô, bàn tay cô trở nên cứng đờ.
Nhưng chung quy vẫn phải đối mặt...
Cố Thắng Nam lấy hết can đảm, cắn răng, đẩy mạnh cánh cửa.
Không phải Từ Chiêu Đệ nói đang ở đợi cô ở nhà sao? Tại sao trong nhà không có ánh đèn? Bước chân của Cố Thắng Nam dừng lại ở cửa. Cô đang đứng sững ở đó, đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên ngoài hành lang. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đó dừng lại đằng sau cô, Cố Thắng Nam quay lại, là Chung Tử Nham.
Vì thiếu ánh sáng, hai mắt anh ta hơi tối.
"Chìa khóa xe em, với cả..." Anh ta đưa cho cô một túi hồ sao. "Cái này nữa, em đánh rơi trên xe."
Mượn ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang, Cố Thắng Nam nhìn thấy túi hồ sơ đó chính là báo cáo xét nghiệm của cô...
Vẻ mặt của cô lúc này là thê lương sao?
Chung Tử Nham không nở nhìn thẳng, liên tưởng đến túi hồ sơ trên xe, loại túi này bệnh viện thường dùng để đựng các báo cáo xét nghiệm hoặt bệnh án. Cho dù không mở ra xem, anh ta cũng đoán được đại khái, chắng chắn thứ trong túi hồ sơ này chẳng tốt lành gì.
Lần này, rốt cuộc Chung Tử Nham cũng không nhìn được nữa, khẽ xoa đầu cô. "Có một số việc đừng nên nghẹn ở trong lòng."
"..."
"..."
Cố Thắng Nam cố mím môi, lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được. Cô che miệng, cúi đầu bật khóc. Chung Tử Nham nhìn hai vai cô run rẩy.
Anh ta lặng lẽ thở dài, tiến lên một bước, kéo đầu cô vào vai mình, vuốt tóc cô. Cô yên lặng khóc, anh ta yên lặng an ủi.
Đúng lúc này, một tiếng "ầm" vang lên trong phòng. Đó là tiếng nắm đấm đập vào một vật cứng.
Hành động của Chung Tử Nham dừng lại nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó có tiếng lách tách vang lên...
Tất cả đèn trong nhà bật sáng.
Sau khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng bất ngờ, Chung Tử Nham nhận ra đôi mắt lạnh lùng đang nhìn ra từ phòng khách. Đương nhiên, anh ta không chỉ đối mắt với hai ánh mắt này, trong phòng khách còn có một đám người đang ngồi nhìn ra cửa, là Cố Kiến Trung, Từ Chiêu Đệ, Vivian, mẹ của Cố Thắng Nam, bố dượng Cố Thắng Nam, và cả... Lộ Tấn.
Tất cả bọn họ đều khiếp sợ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ngay giữa cửa.
Mà phía sau bọn họ, dòng chữ "Marry me!" văng ngang trên cửa sổ giống như một câu chuyện cười hoa lệ giữa căn phòng yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...