08.
Khi ta ý thức được chuyện không thích hợp là lúc đang ở Phượng Loan cung của Hoàng Hậu.
Bởi vì quyển truyện mà Quý phi viết nên giữa 3 người Hoàng Hậu, Quý phi và ta có chút đề tài nói chuyện phiếm.
Ta nhàm chán, Quý phi cũng nhàm chán, Hoàng Hậu lại không nhàm chán, nhưng sự thù hận mà nàng ấy đè nén ở trong lòng thật sự quá khó chịu, cũng bức thiết cần phát tiết cảm xúc của bản thân.
Vì thế, 3 người chúng ta ăn nhịp với nhau.
Khi rảnh liền tới Phượng Loan cung thảo luận về truyện của Quý phi.
Hoàng Hậu làm bộ như không có việc gì mà nói với Quý phi: “Quý phi có từng nghĩ tới, lấy một nhân vật chính nằm mộng cả đời xong được quay lại kiếp trước để viết thành truyện không?”
Quý phi nghe vậy, hai tay vỗ vào nhau: “Trọng sinh sao, ánh mắt của Hoàng Hậu nương nương người thật độc đáo, ở chỗ chúng ta…… Khụ, quê quán của ta, là truyện được phổ biến rất rộng đó.”
Hoàng Hậu nghe vậy nở nụ cười: “Phải không? Thật muốn đọc một quyển truyện như vậy.”
Quý phi vỗ vỗ ngực: “Để đó ta lo.”
Hoàng Hậu và Quý phi liền triển khai thảo luận điên cuồng về câu chuyện trọng sinh này.
Ta ấy à, chỉ làm một người đứng xem, ngẫu nhiên trả lời mấy câu.
Trong lúc đó, mama tâm phúc của Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng tiến vào cáo trạng.
“Nương nương, Thục phi kia thật sự là không có quy củ.” Mama trầm khuôn mặt nói.
Nghe đến Thục phi, ý cười trên mặt Hoàng Hậu phai nhạt đi và hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mới nãy khi Hoàng Thượng giải sầu ở Ngự Hoa Viên, Thục phi kia đấu đá lung tung đâm vào người Hoàng Thượng, chết sống bám lấy Hoàng Thượng không chịu buông tay, đúng thật là chưa bao giờ gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.”
Hoàng Hậu sắc mặt nhàn nhạt: “Kệ nàng ta đi.”
Mama lại nói: “Hoàng Thượng cũng đúng thật mềm lòng, thế nhưng không trách tội Thục phi, lại còn đưa người tới Càn Thanh cung.”
Giọng nói này vừa ra, Hoàng Hậu đột nhiên nhìn về phía mama: “Ngươi nói cái gì?”
Ta cũng nhìn về phía mama, sắc mặt trầm đến có chút đáng sợ: “Hoàng Thượng mang theo Thục phi đi Càn Thanh cung?”
Mama gật đầu: “Lão nô cách ở xa nên không nghe rõ cụ thể, chắc là do Thục phi bám chặt quá.”
“Sẽ không.” Ta lập tức phủ nhận, “Hoàng Thượng không phải là người như vậy.”
Tần Quân không thích Thục phi, đặc biệt là với thân phận phi tần như vậy, Tần Quân sợ bí mật của bản thân bị phát hiện, hận không thể cách mấy nữ nhân đó rất xa, sao lại có thể đem theo Thục phi đi?
Lại còn là một nơi như Càn Thanh cung.
Ta rũ mắt.
Đợi lát nữa đến hỏi Tần Quân một chút mới được.
Có lẽ là do sắc mặt của ta có chút khó coi nên Quý phi vội hoà giải.
“Ôi này, có Liên Nghi của chúng ta ở, Hoàng Thượng tìm Thục phi làm gì chứ, Thục phi sao có thể so với Liên Nghi của chúng ta.”
Ta biết ý của Quý phi, có chút bất đắc dĩ cường điệu lại lần nữa: “Hoàng Thượng không phải là loại người sẽ tìm thế thân ấy.”
Khi nói lời này, ta còn lén liếc Hoàng Hậu.
Đáng tiếc, cả hai người này đều không tin.
Hoàng Hậu chỉ cười nhạt, trong ánh mắt nhìn ta còn có sự thương tiếc.
Quý phi thì trực tiếp hơn, nàng ấy cảm khái: “Liên Nghi, ngươi quá yêu hắn, cư nhiên tin tưởng hắn như vậy.”
Ta: “……”
Ta yêu hắn cái quỷ gì chứ, nói 3000 hậu cung của hắn yêu hắn thì được?
Hoàng Hậu cười cười, nói: “Chúng ta mới vừa nói đến đâu nhỉ? Quý phi, cái ngươi mới vừa nói kia đúng thật thú vị, ngươi lại nói tiếp đi.”
Quý phi vừa nghe đến viết truyện liền bị hấp dẫn sự chú ý.
Đề tài lại lần nữa về tới viết truyện.
Ta vẫn nghe câu được câu không như cũ, trong lòng lại đang cân nhắc chuyện giữa Thục phi và Tần Quân.
Mắt thấy không khí dần dần lại chuyển sang bình thản, cung nữ lại đột nhiên tới báo: “Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến.”
Hoàng Hậu hơi hơi tạm dừng, khoé mắt đầu tiên liếc ta một cái, sau đó mới mở miệng: “Cho nàng ta vào đi.”
09.
“Hoàng Hậu nương nương, ui chao, Quý phi và Thịnh mỹ nhân cũng ở đây sao.”
Thục phi vừa tiến vào, nhìn đến chúng ta liền âm dương quái khí nói.
Khi nói chuyện còn cố ý nâng tay lên, khoe cổ tay hơi lộ ra.
Tất nhiên là tầm mắt của ta cũng dừng ở trên cổ tay nàng ta.
Chỉ là vừa liếc mắt một cái, ta liền đứng lên, trực tiếp vọt tới trước mặt Thục phi.
Thục phi còn chưa kịp phản ứng, ta cũng đã nắm cổ tay nàng ta lên.
“Thịnh Liên Nghi, ngươi làm cái gì vậy?” Thục phi có chút kinh hoảng nói.
Mà ta, chỉ là nhìn chằm chằm chiếc vòng tay trên cổ tay nàng ta kia.
Thục phi ý thức được điểm này xong liền lập tức nở nụ cười: “Như thế nào, quen mắt sao? Đây chính là vật Hoàng Thượng đeo bên người từ nhỏ cho đến lớn, trước mắt, Hoàng Thượng đã ban cho ta.”
Trong lúc giọng nói của Thục phi vừa dứt, ta đồng thời cũng xác nhận được chiếc vòng tay này đúng là vật của Tần Quân.
Ta trực tiếp dùng bạo lực lột chiếc vòng tay từ trên cổ tay Thục phi ra.
Thục phi giãy giụa: “Thịnh Liên Nghi, ngươi làm cái gì vậy, đây là vật Hoàng Thượng ban ta.”
Ta cầm vòng tay xong liền trực tiếp đẩy ngã nàng ta xuống mặt đất.
“Diệp Thục Lan, ngươi tốt nhất nên khẩn cầu hắn không có việc gì.” Thanh âm kia của ta, lạnh đến mức mang theo dao nhỏ.
Thục phi cũng sửng sốt một chút.
Mà ta không còn tiếp tục để ý đến nàng ta, thay vào đó là nhìn về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, làm phiền ngài gọi người khống chế Thục phi, trước khi ta quay lại, đừng để Thục phi có bất cứ hành động nào, hậu quả của việc này, một mình ta gánh chịu.”
Hoàng Hậu hận Thục phi nên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, ta cũng tin tưởng Hoàng Hậu biết cân nhắc lợi và hại.
Ta nói xong câu đó liền bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Khi ta lao ra ngoài, phía sau còn truyền đến thanh âm của Quý phi.
“Liên Nghi, ngươi đi làm cái gì, chờ ta với.”
Còn có cả Hoàng Hậu.
“Bắt lấy Thục phi cho ta, Quý phi, bổn cung cùng đi với ngươi.”
Ta không có tâm tư lo cho các nàng ấy, ta phải lập tức đi tìm Tần Quân.
Tần Quân có thuật đọc tâm, vừa là may mắn nhưng cũng là kiếp nạn của hắn.
Năm đó, khi Thái Hậu dẫn theo Tần Quân tìm tới sư tổ, sư tổ đã nói: “Nghe được thanh âm của con người, ngàn ngàn vạn vạn, tuy là khí vận của quý nhân, nhưng nếu không kịp thời ngăn cản thì chỉ sợ là sẽ gây tổn hại đến tánh mạng.”
Thanh âm của nhiều người đồng thời vang lên cùng lúc sẽ ép người ta phát điên.
Cho nên, sư tổ tặng cho Tần Quân một chuỗi vòng tay Phật châu.
“Chiếc vòng tay này có tổng cộng 108 viên Phật châu, có thể tạm thời áp chế dị số trên người quý nhân. Nhưng đây vẫn chưa phải là biện pháp lâu dài, hiệu quả của Phật châu sẽ càng lúc càng suy yếu.”
Cho nên, Tần Quân mới vừa đeo vòng tay Phật châu có thể khôi phục cuộc sống của người bình thường.
1 năm sau, hắn có thể nghe được tiếng lòng của những người ở gần mình.
2 năm sau, mở rộng khoảng cách thành trong vòng 10 bước chân.
3 năm sau……
Đợi khi Tần Quân trưởng thành, hắn đã có thể nghe được thanh âm trong một gian nhà.
Rồi sau đó, Tần Quân đăng cơ.
Tần Quân lại đi tìm sư tổ lần nữa.
Sư tổ nói: “Hiện giờ quý nhân có long vận quấn thân, thêm cả Phật châu củng cố quý nhân nhiều năm, ngày sau như thế nào thì phải xem tạo hóa của quý nhân thôi.”
Vì thế, mấy năm nay, Tần Quân đều vẫn cần đeo vòng tay.
Trong lúc đeo vòng tay, hắn sẽ nghe được tiếng lòng của cả một căn phòng như cũ.
Tần Quân không thích có người hầu hạ, chỉ khi lâm triều mới có thể bị ồn ào đến mức phiền lòng.
Nhưng vẫn nhẫn nại.
Hiện giờ không có Phật châu, muôn vàn tiếng lòng lại lần nữa đồng thời ập đến……
Tần Quân không thể nào tháo vòng tay ra được, càng sẽ không đưa vòng tay cho một kẻ râu ria như Thục phi!
Đường từ Phượng Loan cung đến Càn Thanh cung rất xa.
Xa đến nỗi lòng ta bắt đầu sản sinh lệ khí.
Nếu Tần Quân xảy ra chuyện, ta liền làm Thục phi chôn cùng.
10.
Khi ta đến Càn Thanh cung, Tần Quân đang nghị sự với đại thần.
Cung nhân muốn cản ta nhưng không ngăn được.
Ta trực tiếp phá cửa vào trong.
Đại thần bất mãn nhìn ta, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng mà ta căn bản không thèm để ý.
Ta chỉ đi đến trước mặt Tần Quân.
Tần Quân giờ phút này nhíu mi lại, thẳng đến khi ta tới gần, hắn tựa hồ mới kịp phản ứng lại.
Hắn nhìn ta, mắt lộ ra bất mãn: “Ai cho nàng tiến vào?”
Tần Quân sẽ không bao giờ nói với ta như vậy, nhưng trước mắt không phải thời điểm so đo mấy cái này.
Ta kéo cổ tay của hắn qua, muốn đeo vòng tay Phật châu vào tay hắn lần nữa.
Nhưng mà, Tần Quân lại đột nhiên tránh đi.
Hắn dùng lực, ta lại không đề phòng, trực tiếp bị hắn đẩy ra vài bước, một trận lảo đảo, bụng nhỏ trực tiếp đụng vào góc bàn, cơn đau làm ta không nhịn được mà trong mắt ngân ngấn nước.
“Thịnh Liên Nghi, nàng một vừa hai phải cho trẫm.” Tần Quân lạnh lùng nói với ta.
Khi giọng nói vừa dứt, Hoàng Hậu cũng cùng Quý phi đuổi tới.
“Hoàng Thượng, sao người lại rống giận với Liên Nghi?” Quý phi bất mãn, sau đó nhìn đến bộ dáng của ta, sắc mặt kinh hãi, lại chỉ vào Tần Quân mà mắng, “Sao người lại bắt nạt Liên Nghi?”
“Ngươi muốn bắt đầu hành trình truy thê đúng không!” Quý phi hùng hùng hổ hổ.
Hoàng Hậu cũng vững vàng nhìn Tần Quân.
Nàng ấy có lẽ phát hiện được một chút không thích hợp.
Tần Quân nhíu mi lại như cũ.
Hắn thoạt nhìn rất khó chịu.
“Là trẫm quá mức nhân từ, mới để các ngươi không có quy củ như thế, ngay cả Càn Thanh cung cũng dám tự tiện vào? Người đâu……”
Tần Quân nói được một nửa, ta đã lại lần nữa tiến lên.
Ta túm chặt cổ tay của hắn.
Giá trị vũ lực nghiền áp, Tần Quân lúc này muốn tránh thoát cũng không thể thành công.
Tần Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn ta đeo vòng tay vào cổ tay của hắn.
“Thịnh Liên Nghi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì!” Tần Quân có vẻ rất tức giận.
Ta lại cười.
Nhìn vòng tay lại lần nữa trở lại trên cổ tay của hắn, ta ngước mắt nhìn hắn cười.
“Tần Quân, ta chỉ cho chàng cơ hội một lần duy nhất, nếu chàng lại dám tháo vòng tay ra, ta sẽ giết chàng.” Ta cười nói, giọng điệu ôn nhu, nội dung lại làm những người ở đây đều bị dọa giật mình.
Tần Quân cũng ngây ngẩn cả người, nhưng trong tầm mắt hắn nhìn về phía ta lại có một ít mờ mịt.
Ta không muốn nhiều lời với hắn.
Ta trực tiếp quay đầu, nhìn về phía những người ở đây.
“Các ngươi tiếp tục bàn chuyện đi.” Nói xong, ta liền đi ra ngoài, khoảnh khắc rời đi còn không quên kêu Hoàng Hậu và Quý phi.
Hai người nhìn nhau, tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn theo ta rời đi.
Ta ra khỏi điện nhưng vẫn chưa lập tức rời đi.
“Ảnh vệ nghe lệnh, Thục phi cùng với những người liên quan, không được tiếp cận Hoàng Thượng.”
Theo giọng nói của ta vang lên đồng thời còn có nửa miếng ngọc bội ta ném văng ra.
Ngọc bội ném lên giữa không trung liền có một bóng đen hiện ra.
Đợi khi bóng đen xẹt qua, ngọc bội đã mất tung tích.
Chỉ có một thanh âm truyền đến: “Ảnh vệ nghe lệnh.”
Hoàng Hậu sắc mặt phức tạp, Quý phi khiếp sợ đến nỗi đồng tử trừng lớn.
Ta nhìn về phía các nàng ấy: “Đi thôi, trở về rồi nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...