Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Nhã Vy: Aiz, lâu nay quả thật đã bê trễ bộ này rồi, từ chương này trở đi mình sẽ post đều theo lịch nhé. Cảm ơn mọi người đã xem ạ



Đây đúng thật là tin tức bó tay rồi!

Lúc nhận được tin tức này, hai mắt Giang Thiến Thiến mở hết cỡ, lập tức hôn mê bất tỉnh, Sở Thu Nguyệt và Tiền Mộng cũng bị dọa rơi cả đũa, mà Giang Thành Văn thì ngốc người mất một lát, lúc Sở Liên Bình nhờ mới nhớ ra mà bắt mạch giúp Giang Thiến Thiến.

Sở Liên Bình dặn dò hạ nhân chuẩn bị hành lý, cả nhà lập tức tới kinh thành, lúc này Giang Thành Văn cũng đi, chỉ là Tiền Mộng vì thân thể không thoải mái nên không đi cùng, mà Sở Triều Sinh cũng bị Sở Liên Bình cưỡng chế bắt ở nhà học, bốn người còn lại lập tức chạy tới kinh thành.

Lần đi trước mọi người còn có tâm tư du sơn ngoạn thủy, vui vẻ vì sắp gặp Sở Triều Sinh, nhưng lần này trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong thư của Sở Phủ đưa tới cũng nói rất rõ ràng.

Thì ra một tiểu thư nhà quan dùng can tịnh khố được hai tháng thì phát hiện hạ thân mình xuất hiện bệnh trạng kỳ lạ, chỗ tư mật mẩn đỏ, hơi ngứa, đôi khi còn đau. Nhưng nàng cũng không phải là người đầu tiên, trước đó cũng có vài người nhưng không ai dám nói, lúc này mọi người tụ nhau lại, phát hiện ra có không ít người cũng gặp phải vấn đề này, vì thế cùng nhau tới tìm đại phu, kết cả là đều dò ra là do can tịnh khố.

Chuyện này cũng cho xong đi, đáng sợ nhất là tiểu thư Ngụy Tô Tô nhà quan đại lý tự cũng bởi vậy mà sốt cao trúng độc, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, chưa đến mười tám tuổi đã chết.

Quan Đại Lý Tự nổi giận truy cứu, kết quả phát hiện ra những người dùng can tịnh khố đều gặp vấn đề này, truy ra mới biết, thì ra vải lót trong can tịnh khố của Dạ Tử Quán rất bẩn, những sợi bông bên trong đều là những sợi bông trong chăn bông đã vứt đi hoặc là bông dùng qua trong ngành y, còn có vài chất liệu may mặc vất đi, chỉ giặt tùy tiện, thậm chí còn không phơi dưới nắng mặt trời.

Cẩn thần nghị lại, can tịnh khố ấy là, đây là đồ vật quan trọng biết bao nhiêu chứ!

Sở Xuân Nguyệt vì món lợi kếch xù mà không tiếc hiểm độc dùng vải độc, đương nhiên sẽ xảy ra tình huống như vậy, da người dùng sẽ phải chịu kích thích, nhẹ thì nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy, nặng thì xuất hiện bệnh vảy, các loại bệnh ngoài da, thậm chú trúng độc.

Huống chi quân can tịnh kia còn dùng cho nơi tư mật quan trọng nhất chứ !


Lợi nhuận càng nhiều, Sở Lưu Uyển cũng càng để bụng, dù nàng ta không hiểu chuyện này lắm nhưng dù sao bây giờ nàng ta cũng không thoát khỏi liên quan nữa, hơn nữa quan Đại Lý Tự còn muốn tự nhúng tay vào những chuyện này, tự thân xuất mã bắt Sở Lưu Uyển lại, tuyệt không bận tâm đến thể diện của Sở Liên Đinh.

Sở Xuân Nguyệt cũng biết chuyện, Đại Lý Tự còn chưa kịp tới bắt nàng ta, nàng ta đã mò tới phòng Kim Hồng Nhạn(*) trước, đánh cho Kim Hồng Nhạn đang mang thai một trận, sau đó ôm hết đồ cưới, đồ tích lũy trốn mất tăm…

(*)Kim Hồng Nhạn: Chính thê của Chu Tử Giai…

Kim Hồng Nhạn còn sống, nhưng đứa trẻ kia lại chết non.

Vì vậy, đồ điên Sở Lưu Nguyệt khiến vô số người vạ lây, Ngụy Tô Tô chết, Sở Lưu Uyển bị bỏ tù, Kim Hồng Nhạn sinh non mất con.

Càng nhìn càng kinh hãi, hai tay Giang Thiến Thiến run rẩy, hụt hơi mấy lần, may có Giang Thành Văn ở bên chăm sóc, cho bà ngửu thuốc bạc hà.

Sở Liên Bình xem xong, gân xanh trên trán nổi dày đặc, liên tục nói: “Ta đã gây ra tội nghiệt gì mà lại sinh ra đứa con gái như vậy?!”

Sở Thu Nguyệt càng thêm kinh hãi, chuyện gì đã xảy ra, Sở Thu Nguyệt mới chỉ trung thực được mấy tháng mà sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?!

Sau khi sợ hãi, an ủi Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, Sở Thu Nguyệt cũng không nhịn được mà tự hỏi, hình như trong này có quá nhiều vấn đề, rất bất thường.

Sở Xuân Nguyệt vẫn không viết thư cho bọn họ, Sở Thủ Nguyệt vẫn cho rằng vì nàng ta sống rất tốt, vui tới nỗi quên cả trời đất nên mới như thế, nhưng nếu nàng ta sống tốt thì tại sao lại phải đổi vật liệu làm can tịnh khố?

Dạ Tử Quán đã làm ăn được hơn nửa năm, nhưng chuyện này cũng chỉ xảy ra mới mấy tháng gần đây, trước đây không có chuyện như vậy, bằng không thì làm sao Dạ Tử Quán lại có thanh danh tốt như vậy được. Nói cách khác, sau khi Sở Xuân Nguyệt gả vào Chu gia khoong lâu thì Sở Xuân Nguyệt bắt đầu rất cần tiền, hơn nữa còn cần rất gấp, mà vật liệu làm can tịnh khố cũng tốn rất nhiều, không thể thỏa mãn số tiền nàng ta cần, vì thế nàng ta mới phải làm ra chuyện thế này.

Vậy nói cách khác, nàng ta sống ở Chu gia cũng không được tốt, hoặc là nói vô cùng không tốt. Đãi ngộ này nhất định có quan hệ với Kim Hồng Nhạn. Bằng không tại sao trước khi chạy trốn nàng ta còn đánh Kim Hồng Nhạn một trận, hơn nữa còn ra tay rất nặng, Sở Thu Nguyệt còn hoài nghi khiến Kim Hồng Nhạn sinh non chính là mục đích của Sở Xuân Nguyệt.


Bởi vậy cũng có thể thấy, hẳn là đứa con trong bụng Kim Hồng Nhạn có quan hệ tới Sở Xuân Nguyệt (Đương nhiên vấn đề của Sở Xuân Nguyệt là lớn nhất), khiến cho Sở Xuân Nguyệt sống ở Chu gia không được tốt, nàng ta mất hứng, cũng không chịu yếu thế viết thư về nhà, vậy nên tự tích lũy tiền chạy trốn, sau đó dùng tới cách này, ai ngờ tiền còn chưa tích lũy được thì đã xảy ra vấn đề lớn như vậy.

Còn một vấn đề nữa là Sở Lưu Uyển. Rốt cục Sở Lưu Uyển có biết chuyện Sở Xuân Nguyệt đổi vật liệu hay không?

Theo lý mà nói, Sở Lưu Uyển thật ra rất thông minh, cũng rất quý thanh danh, sẽ không dễ dàng để hình tượng của mình rơi xuống đáy cốc, như vậy nàng ta hẳn là không biết chuyện.

Nhưng so ra Sở Lưu Uyển cũng rất khôn khéo, có lẽ không đến mức không cẩn thận như vậy, nhưng tại sao nàng ta lại phải mở một mắt nhắm một mắt như vậy?

Có vô số vấn đề trong chuyện này ép Sở Thu Nguyệt tới hít thở không thông, Sở Thu Nguyệt gãi đầu, khẽ tựa vào bên người Giang Thiến Thiến, vỗ nhẹ lưng bà để bà an tâm một chút.

Bây giờ Sở Lưu Uyển bị bắt, không biết mấy người Ngũ Hoàng tử có xuất lực hay không, nhưng chức quan Đại Lý Tự này cũng cần phải nịnh bợ, chỉ vì một cô gái mà đi đắc tội người ta, vị trí bây giờ của Ngũ Hoàng Tử cũng còn chưa chắc chắn, hẳn là hắn sẽ không làm như vậy.

Aiz, chỉ đáng thương cho nhà Sở Liên Đinh, một đứa con gái như châu ngọc lại thành ra như vậy, hẳn là cũng đang vật vã lắm. Hơn nữa không ngờ đầu sỏ gây chuyện lại là Sở Xuân Nguyệt, bọn họ bây giờ chắc chắn là hận chết Sở Xuân Nguyệt, đoán chừng cũng hận lây nhà bọn họ…

Tuy không đến mức biểu hiện ra ngoài nhưng nhìn thái độ viết trên thư thì cũng có thể nhìn ra được mấy phần rồi.

Sở Liên Bình vất vả lắm mới cởi bỏ được khúc mắc với Sở Liên Đinh, huynh đệ lại vui vẻ, nhưng bây giờ lại xảy chuyện như vậy… Sở Thu Nguyệt nhìn phụ thân đang cau mày, trong lòng lại thở dài không thôi.

Lần này tốt nhất là Sở Xuân Nguyệt vĩnh viễn đừng trở về nữa, chết bên ngoài là tốt nhất!

Trong lòng Sở Thu Nguyệt giận Sở Xuân Nguyệt tới cực đỉnh, trước kia chuyện Tiểu Thần, Sở Xuân Nguyệt làm vậy còn có thể nhịn, nhưng bây giờ…!

Sở Thu Nguyệt nhịn không nổi nữa, ngẩng đầu nhìn trăng nguyền rủa Sở Xuân Nguyệt.


Một đoàn người phong trần mệt mỏi chạy tới kinh thành, dọc đường này, tâm trạng của Giang Thiến Thiến hết sức sa sút, Sở Liên Bình cũng sốt ruột, tình hình sức khỏe của Giang Thiến Thiến bình thường cũng khoong mấy tốt, cũng may có Giang Thành Văn ở bên giúp đỡ, cũng mang đủ thuốc, trong lòng Sở Thu Nguyệt cảm tạ huynh ấy vô cùng, Giang Thành Văn cũng không nói gì, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là biểu tỷ Sở Xuân Nguyệt kia gây chuyện, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, vì thế một đường đi cũng chỉ im lặng không hỏi nhiều.

Đến Sở phủ, vừa vào cửa đã thấy Sở Thiên Đinh đã đứng ở đó, có lẽ ông ấy cũng đoán được bọn họ hôm nay sẽ tới cho nên mới đi ra, nhưng khác lần trước cả Sở Phủ đều ra, lần này chỉ có Sở Liên Đinh và Tôn Sắt Tiêm.

Sở Liên Đinh vẫn niệm tình huynh đệ, nhưng gì Tương Tư luôn kiêu ngạo vì con gái thì thảm rồi, đương nhiên là không chịu ra gặp bọn họ.

Trong lòng Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đều áy náy, vì thế vừa thấy Sở Liên Đinh liền tới tạ tội, chỉ nghe ông thở dài một hơi: “Chuyện này sao trách mọi người được? Nha đầu Xuân Nguyệt làm ra chuyện không nên, nhưng đệ cũng không biết mà… Nhưng Lưu Uyển, ai, Lưu Uyển!”

Nghe ông nói vậy, trong lòng Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến càng đủ chua cay mặn ngọt đắng, lại khổ sở áy náy, dường như bây giờ bọn họ không muốn xem Sở Xuân Nguyệt là con của mình nữa, huống chi Sở Xuân Nguyệt cũng đã trốn, bọn họ cũng lười quản, chỉ là muốn giúp Sở Lưu Uyển ra ngoài.

Mấy người vào đại sảnh, Sở Liên Đinh liền nói: “Ta bây giờ đang cố gắng vận dụng quan hệ, chỉ là chuyện này ngoằn ngoèo lắt lóe, quả không dễ. Huống chi Đại Lý Tự cũng không có thâm giao với ta, cùng lắm cũng chỉ quen biết sơ mà thôi. Giữa chúng ta không có liên hệ thế lực gì, ông ta vân một mực trung lập, lần này vì chuuyện con gái, lại chưa bắt được Sở Xuân Nguyệt nên đành trút giận lên đầu Lưu Uyển. Huống chi chuyện lần này không chỉ có tiểu thư nhà ông ấy, còn có tiểu thư các quan viên khác nữa đều gặp chuyện, chỉ là chưa liên lụy tới tính mạng mà thôi. Bởi vậy, ta càng khó có cách để Lưu Uyển ra ngoài! Aiz!”

Dứt lời ông lại thở dài một hơi, nói tiếp: “Lưu Uyển vào đó cũng đã mười ngày rồi, xưa nay nó được nuông chiều từ bé, bây giờ ở trong lao ngục, tuy ta đã phái người chuẩn bị tốt, vào phòng giam sạch sẽ một chút, đồ ăn tốt một chút, nhưng trong lao ngục nào có phải là nơi tốt đẹp gì? Cho dù tốt hơn cũng có thể tốt hơn được là bao chứ?”

Nói xong ông lại liên tục thở dài.

Sở Liên Bình cũng gật đầu: “Đúng vậy, Lưu Uyển nhất định pahỉ ra ngoài, vấn đề này là Xuân Nguyệt không đúng, Lưu Uyển chỉ giúp đỡ một chút việc chuẩn bị, lại thêm có tham dự một chút mà thôi… Aiz. Chuyện vật liệu kia dường như là một tay Xuân Nguyệt làm, chúng đệ cũng hiểu… Nhưng, quan Đại Lý Tự kia không biết có ý gì?”

Sở Liên Đinh lắc đầu nói: “Chúng ta đã nói chuyện nhiều lần rồi, nhưng Đại Lý Tự nói bất luận như thế nào thì Lưu Uyển cũng không thể không có chút trách nhiệm nào, nhưng cũng có một vài người bạn của ta lên tiếng nên ông ta cũng không làm gì quá đáng, không thẩm vấn Lưu Uyển, chỉ nhốt nó lại mà thôi.”

Sở Liên Bình nhẹ gật đầu hỏi: “Vậy… Nếu muốn thẩm vất Lưu Uyển thật, đại ca đoán kết quả sẽ thế nào?”

Sở Liên Đinh ngây người nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu: “Làm sao ta biết được? Ta cũng không biết…. Nhưng, chỉ sợ trách nhiệm không nhẹ, Đại Lý Tự thẩm vấn lúc nào cũng không lưu tình, đánh gậy, kẹp tay… Thậm chí…”

Nói đến đây, Sở Liên Đinh cũng không nói được nữa, chỉ đành đỡ trán, khoong nói thêm gì.

Sở Liên Bình thở dài: “Còn cách nào không ạ?”


Sở Liên Đinh nói: “Thật ra cách thì cũng có, chỉ là nói ra…”

“Đại ca cứ nói đừng ngại.”

“Phải tìm ra Xuân Nguyệt, để tự nó khai ra.” Sở Liên Đinh nói, “Nếu Xuân Nguyệt đầu thú, Đại Lý Tự chỉ cần phạt nó là được, nhưng Xuân Nguyệt khoong thể so với Lưu Uyển, Đại Lý Tự cương trực công chính, tuy bây giờ vô cùng tức giận nhưng cũng không thể trái luật, cũng biết phân biệt tốt xấu, vì vậy ta mới có thể vững tin được là Lưu Uyển còn giữ được mạng, dù sao người chết vì chuyện này cũng có quan hệ tới nó. Nhưng nếu muốn Xuân Nguyệt ra đầu thú, chỉ sợ nó sẽ phải ra đài chém đầu…”

Sở Liên Bình nói: “Như vậy sao…”

Giang Thiến Thiến ngồi bên nghe hai người nói chuyện cũng rất lo lắng, nghe Sở Liên Đinh nói tới chém đầu thì tim cũng đập loạn, trong lòng bà lúc này vô cùng mâu thuận, muốn cứu Sở Lưu Uyển ra ngoài, nhưng cũng không muốn đứa nhỏ Xuân Nguyệt chịu tội, muốn nó nhanh xuất hiện nhận phạt, nhưng nếu hình phạt này là chém đầu thì cũng quá… Sở Xuân Nguyệt tốt xấu gì cũng là con gái bà cơ mà!

Có điều, có điều đứa con gái này cũng quá lắm, ba lần bốn lượt gây chuyện, bà sao có thể khoan dung cho nó.

Trong lòng Giang Thiến Thiến bùi ngùi, nếu như không phải vì bà nhiều lần mềm lòng, dung túng Sở Xuân Nguyệt thì sự cũng không đến thế này.

Thật ra chỉ là Giang Thiến Thiến nghĩ nhiều mà thôi, dựa vào tính cách của Sở Xuân Nguyệt, đánh chửi nàng ta, nàng ta càng phản kháng, đến lúc đó, chỉ sợ nàng ta vẫn làm ra những chuyện này, hơn nữa còn sớm hơn.

Giang Thiến Thiến cứ do dự tự trách như vậy, hai tay nắm chặt, móng tay cũng đâm vào thịt.

Sở Xuân Nguyệt thấy sắc mặt Giang Thiến Thiến tái nhợt, thái dương rịn mồ hôi lạnh liên tục liền thầm nghĩ không hay rồi, quả nhiên một khắc sau, Giang Thiến Thiến vì lo lắng quá độ nên đã té xỉu.

Thấy Giang Thiến Thiến té xỉu, Sở Liên Bình và Sở Liên Đinh cũng cả kinh, vội đỡ bà, gọi hạ nhân dìu bà vào phòng, Giang Thiến Thiến vẫn không hề hay biết, tuy Sở Liên Bình còn muốn nói với Sở Liên Đinh vài lời nhưng lại vẫn không an tâm, thấy thần sắc ông như vậy, Sở Liên Đinh liền nói: “Đệ đi chăm sóc đề muội trước đi, chúng ta ở đây nói những chuyện này cũng chỉ là nói suông. Mọi người đi lại mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”

Sở Liên Bình lại lắc đầu: “Nghỉ ngơi gì chứ? Chỉ có bà ấy nên nghỉ ngơi một chút thôi, nhưng đệ, đệ là trụ cột gia đình, Xuân Nguyệt như vậy, trách nhiệm của đệ là không thể tránh, chốc nữa Thiến Thiến không sao rồi đệ sẽ tới tìm huynh.”

Sở Liên Bình thở dài một tiếng rồi gật đầu.

Sở thu Nguyệt vẫn đứng một bên, trong lòng cũng rất sốt ruột, Sở Xuân Nguyệt đúng là nên đầu thú, nàng ta là đầu sỏ, dựa vào cái gì mà lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ? Cho dù Sở Lưu Uyển cũng khó ưa nhưng Sở Xuân Nguyệt mới đáng bị phạt.

Vốn là nên ở hiền gặp lành, ác giả ác báo cơ mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui