Bên trong Cần chánh điện, Tống Dụ đang siết chặt nắm đấm, sắp không nhẫn được mà muốn đánh chết lũ ngự y kia, phụ hoàng mới hơn bốn mươi, vậy mà bọn chúng lại nói thời gian không còn nhiều!
Cái lũ lang băm này.
“Dụ nhi.”
Hoằng Tuyên Đế nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi vẫy tay gọi Tống Dụ, có ý bảo ngự y lui xuống, chỉ để Tạ Cận và Thẩm Nhiêu ở lại.
Mặt Tống Dụ tái nhợt, khóe mắt đỏ ửng, cố gắng kìm nén nước mắt, phải lấy hết can đảm mới dám nhìn thẳng Hoằng Tuyên Đế, cắn chặt răng: “Sao lại như thế này? Tại sao?”
“Đừng buồn, ta sắp được đoàn tụ với mẫu hậu con rồi, đây là chuyện tốt.”
Hoằng Tuyên Đế nhìn trên đỉnh màn, không hề cảm thấy đau lòng, mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái, tự tại. Bởi vì ông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, diệt bỏ được bọn loạn thần tặc tử, mở ra con đường quang minh, rộng mở cho Tống Dụ.
Ông không còn một chút áy náy hay tiếc nuối gì để đi gặp thê tử của mình.
“Phụ hoàng.”
Tống Dụ quỳ bên cạnh giường, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Năm đó đưa con rời xa nơi đây không chỉ vì muốn bảo vệ con, mà ta còn một nỗi niềm khác.”
Hoằng Tuyên Đế đưa tay xoa lên mặt hắn, nói nhỏ: “Con rất giống với mẫu thân, mỗi ngày nhìn thấy con ta đều nhớ đến nàng ấy.”
“Thân là phu quân mà không thể bảo vệ được cho nàng, ta vẫn luôn tự thấy xấu hổ và tự trách bản thân mình bất lực.”
Mấy năm nay mặc cho các đại thần thôi thúc, dâng tấu, ông cũng quyết không lập hậu. Bởi vì trong lòng ông chỉ có người vợ duy nhất là Thẩm Trân.
“Là phụ thân con, mà lúc con đau khổ, cần giúp đỡ, chăm sóc nhất ta lại không ở bên còn đuổi con đi xa, phụ hoàng thực sự có lỗi với con.”
Hoằng Tuyên Đế là Cửu Ngũ chí tôn, đây là vị trí mà người thường khó có thể đạt được, vậy mà ông cũng có những điều hối hận, những lúc bất lực mà người khác không hề biết.
Từ lúc ngồi lên vị trí đó, ông đã có không ít lần lực bất tòng tâm mà phải làm ra những điều trái với lương tâm. Đến nay những việc có thể bù đắp được, ông đều dốc hết sức để thực hiện. Như vậy có xuống hoàng tuyền cũng không có gì phải trách móc hay tiếc nuối nữa.
Tống Dụ nắm chặt tay cha mình, run run nói: “Phụ hoàng, trước đây con đã từng trách người, nhưng bây giờ thì không. Thật đó, con biết người rất vất vả, rất buồn phiền, nhưng người… Có thể ở lại với con thêm một thời gian nữa không, nhi thần thực sự vẫn chưa có đủ năng lực để gánh vác đại nghiệp.”
“Con có thể làm được.”
Hoằng Tuyên Đế rất có lòng tin với con mình, biết Tống Dụ lòng dạ hiền lương, chắc chắn sau này sẽ là một vị hoàng đế tốt.
“Thẩm Nhiêu.”
Thẩm Nhiêu nghe thấy Hoằng Tuyên Đế gọi mình liền tiến hai bước về phía trước.
“Bệ hạ.”
“Trẫm biết quan hệ giữa ngươi và Tạ Cẩn, ta thật lòng chúc phúc cho hai người. Sau khi Thái tử đăng cơ, con đường sự nghiệp của ngươi sẽ ngày càng sáng lạng, thuận lợi hơn. Trẫm lấy thân phận phụ thân ra thỉnh cầu hai ngươi, mong hai ngươi dốc hết sức phò tá Thái tử để nó có thể trở thành một vị hoàng đế tốt, anh minh sáng suốt.”
“Đừng để nó trở thành một vị hoàng đế bù nhìn bị người khác giật dây, khống chế.”
Thẩm Nhiêu không biết tại sao Hoàng đế lại biết chuyện giữa mình và Tạ Cậen, nhưng thấy dáng vẻ hao mòn, gầy yếu của ông ta, nàng cũng không muốn dò hỏi thêm
“Dạ.”
Tạ Cận lên tiếng: “Bệ hạ có ơn với thần, thần rất kính trọng người, Tạ Cẩn sẽ dốc hết lòng làm theo ý nguyện của người, mà phò tá Thái tử Đại Ninh trở thành hoàng đế tương lai.”
“Tốt, tốt lắm…”
Hoằng Tuyên Đế đột nhiên có tinh thần hơn, cười nói: “Như thế thì ta đã an tâm mà đi tìm Trân nhi rồi, hy vọng nàng vẫn chấp nhận và không oán hận ta.”
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng tự nan vong. Ngàn lý cô phần, vô xứ thê lương, túng sử tương phùng ưng bất thức, trần mãn diện, phát như sương.”
“Nàng và ta chia xa chưa đầy bốn năm, mà lại ngỡ dài như một kiếp, nguyện khi gặp lại, nàng vẫn sẽ nhận ra ta.”
Nói xong ông từ từ nhắm mắt lại, thảnh thơi, nhẹ nhàng ra đi.
Hoằng Tuyên Đế băng hà tại Cần Chính điện, hưởng thọ bốn mươi hai tuổi, miếu hiệu Ninh Văn Tông, thụy hiệu Thánh Chiêu hoàng đế.
Sau đó tân đế đăng cơ lấy niên hiệu Cảnh Dương.
Theo di chiếu của tiên đế, Tạ Cẩn có công dẹp loạn phản tặc được sắc phong là Ngũ quân đô úy phủ, Tả quân đô úy phủ, nhất phẩm Tả đô đốc. Phụ trách quản lý, huấn luyện chiêu mộ binh sĩ, được quyền tham gia vào quyết sách quân sự trong triều.
Đồng thời vẫn giữ chức chỉ huy đội Cẩm Y Vệ, quản lý Nam Bắc trấn phủ ti, đội Nghi Trượng…
Đây mới thực sự là quyền lực dưới một người, trên vạn người mà người đời hay nói.
Cảnh Dương năm thứ hai, Hộ bộ Tả thị Lang, Văn Uyên Các đại học sĩ Thẩm Nhiêu được thăng làm Hộ bộ Thượng Thư, nội các Thứ Sử, gia phong Kiến Cực điện.
Nguyên Hộ bộ Thượng Thư giáng làm Lại bộ Thượng Thư, nội các Thứ Sử, Văn Hoa điện đại học sỹ.
Cảnh Dương năm thứ ba, Cảnh Dương Đế hạ chỉ ban hôn cho Hộ bộ Thượng Thư Thẩm Nhiêu và Tả đô đốc của Tả quân Đô Úy Phủ Tạ Cẩn.
Thánh chỉ vừa được ban đã vấp phải sự phản đối, gây tranh cãi trong quần thần, phản đối kịch liệt nhất là phải kể đến mấy lão già nhua Lễ bộ Thượng Thư
“Điều này, điều này… Tuyệt đối không thể được. Từ trước đến nay triều đại nào cũng cấm kị việc đại thần kết bè kéo cánh, tự ý giao kết thân mật, nếu để hai người họ thành hôn há không phải tiếp tay cho chuyện này hay sao, việc này vô cùng bất lợi đối với triều đình Đại Ninh ta.”
Lễ bộ thượng thư không ngừng lắc đầu, vuốt râu, đến cả mấy cọng râu trắng cũng vì sự kích động của lão mà bị nhổ mất vài cọng.
Cảnh Dương đế Tống Dụ, đang phê duyệt một đống tấu chương chất cao như núi, nên không có tâm ý đâu mà để ý đến lời của lão.
Binh bộ Thượng Thư nghe xong liền cảm thấy không thoải mái mà giơ tấm triều bản chỉ thẳng về phía lão
“Đủ rồi đấy, trai lớn lấy vợ gả lớn gả chồng, hai người họ rất xứng đôi vừa lứa, thành thân với nhau có gì mà không thỏa đáng? Hai trọng thần về chung một nhà không được sao? Vậy con ngươi, cháu ngươi, chắt của ngươi, cả nhà ngươi có bao nhiêu người ở trong triều đình?”
Lễ bộ thượng thư mặt đỏ phừng phừng.
“Hai việc này không giống nhau.
“Không giống cái đầu ngươi!”
Binh bộ thượng thư là người thô lỗ, cũng không vòng vo tam quốc mà nói thẳng: “Cả nhà ngươi từ thê tử, con cái, cháu chắt không ai sánh bằng gia đình khác chứ không cần nói đến đòi so sánh với Thẩm Thượng Thư? Lão già nhà ngươi, đúng là ăn nói hàm hồ!”
“Ngươi…”
Lễ bộ thượng thư tức đến mức trợn tròn mắt, kéo tay áo định xông đến đánh người.
Binh bộ thượng thư liền chạy sang một bên.
“Ngươi tránh xa ta ra, cẩn thận tay chân già yếu của ngươi ngộ nhỡ bị gãy rồi thì đừng có trách ta!
Cần Chính điện cãi nhau ồn ào, loạn hết cả lên, người đuổi, người chạy khiến mọi người xung quanh chứng kiến đúng thật là dở khóc dở cười.
Tống Dụ đặt tấu chương xuống, đập mạnh bàn.
“Làm loạn đủ chưa?”
Hai người lập tức dừng lại, cùng nhìn về một hướng, không dám ho he thêm tiếng nào nữa.
“Đây là di chiếu của tiên hoàng, nếu có ai kháng ý thì đích thân đi tìm tiên hoàng xem có thể thu hồi thánh lệnh không?”
Đây cũng là lời thỉnh cầu ba năm trước của Tạ Cẩn với Hoằng Tuyên Đế, hắn muốn tam thư lục lễ, dùng kiệu tám người khiêng để rước Thẩm Nhiêu về làm vợ.
Hoằng Tuyên Đế đồng ý tác thành cho Tạ Cẩn và Thẩm Nhiêu, đồng thời chúc phúc, bức di chiếu này cũng xem như món quà tặng cho Thẩm Nhiêu.
Quần thần nghe xong đều lập tức im lặng.
Tiên đế sớm đã băng hà, làm sao có thể hỏi được? Theo ý Hoàng đế, nếu ai có thắc mắc, phản đối gì thì trực tiếp xuống hoàng tuyền để hỏi.
Xem ra chuyện này không còn gì để bàn bạc thêm, những ai không phục cũng chỉ đành nhẫn chịu.
Việc kết hôn giữa hai người được Cảnh Dương Đế mệnh lệnh cho Lễ bộ tổ chức long trọng, như đối lễ với công chúa xuất giá. Đến ngày cử hành hôn lễ, Thẩm Nhiêu từ trong cung xuất giá. Thánh chỉ vừa được ban xuống, Tạ Cẩn ngay lập tức cho người bịt chặt ngõ nhỏ giữa Thẩm viên và Tạ phủ, bức tường ngăn cách được xây một cánh cửa nhỏ, cải tạo thành căn một nhà.
Vốn dĩ hắn muốn đập cả bức tường, nhưng Thẩm nhiêu không cho, nói rằng bên này là nhà gái, bên kia là nhà trai, mặc dù cho phép được dựng một cánh cửa nhưng không được hoàn toàn thông giữa hai bên.
Nếu không sau này mỗi lần cãi nhau, nàng về nhà mình sẽ không cảm thấy thoải mái.
Điều này khiến Tạ Cẩn tức đến nỗi không nói được gì chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Có điều nghĩ lại, trước đây từ nơi tối tăm, nhỏ hẹp thậm chí phải nhảy tường, hoặc phải đi cửa lớn mới vào được Thẩm viên, giờ đây được đường đường chính chính đi từ cửa giữa, cũng đã xem như không tệ rồi.
Chỉ là có một việc khiến Tạ đô đốc không bằng lòng
“Lễ thành hôn ba tháng sau mới được tổ chức? Thời gian kéo dài quá lâu.”
Tống Dụ đích thân đến Thẩm viên bàn bạc với hai người về chuyện hôn sự, nghe xong lời của Tạ Cận, liền nhíu mày, đặt tách trà xuống
“Hai người sớm đã đầu gối má kề, ba tháng hay ba năm có gì khác nhau?”
Tạ đô đốc đợi ngày này lâu lắm rồi, không tính những năm trước đây, mà chỉ từ khi Cảnh Dương Đế đăng cơ, trong triều sự tình trăm bề, nào là trong nước thổ phỉ, giặc cướp hoành hành, biên giới thì giặc giã nhăm nhe xâm lấn, còn cả nạn đói, lũ lụt, cải cách triều đình…
Cả hắn và Thẩm Nhiêu đều bận đến mức không có thời gian để cử hành hôn lễ, chỉ đành dời đến hôm nay.
Nên hắn có thể không vội sao?
Hoàng đế xuất hành, theo sau là Bắc hộ vệ, yên lặng lắng nghe không hề lên tiếng, chỉ là ánh mắt không giấu nổi mà hướng về Hộ bộ Thượng Thư, theo tuổi tác nàng ngày càng điềm đạm, xinh đẹp. So với Trưởng công chúa nổi danh khắp thành năm đó thật không hề thua kém.
Tạ Cẩn cái tên khốn nhà ngươi thật may mắn.
Tạ Cẩn lạnh lùng nói
“Một tháng, không thể lâu hơn được nữa.”
Tống Dụ cũng quả quyết
“Ba tháng là trẫm đã rút ngắn thời gian, trẫm muốn Thẩm Nhiêu dùng thân phận công chúa để xuất giá, ngươi lại muốn như bách tính dân thường? Làm gì có chuyện nhanh như vậy, chờ thêm đi!”
Thấy hắn vẫn không can tâm, Tống Dụ nói thêm một câu: “Nếu không phải tỷ tỷ cương quyết muốn lấy ngươi, thì cả đời ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng cưới được tỷ ấy.”
Tạ Cẩn nhích nhích môi, như muốn gõ mấy cái vào đầu tên nhãi Hoàng đế này.
Ở cùng Tạ Cẩn bao nhiêu năm, Thẩm Nhiêu liếc qua cũng biết được hắn đang nghĩ gì mà ho nhẹ một tiếng: “Tạ Cẩn! Hà tất phải làm khó bệ hạ, đây đã là thời gian ngắn nhất rồi, nếu sớm hơn e là sẽ không chuẩn bị được chu đáo.”
Nàng nhìn về Tống Dụ.
“Còn nữa, Tạ Cẩn là tỷ phu của ngài, ngài là quân, hắn là thần, ta không mong ngài phải khách khí với hắn, nhưng ít nhất cũng đừng đả kích hay châm biếm thì hơn.”
Ba năm nay, hai người họ luôn tranh chấp, mâu thuẫn với nhau kể cả công khai, hay âm thầm. Nếu không phải vì nàng và ơn của tiên đế hắn sớm đã lấy đầu Tống Dụ xuống cho hả giận rồi.
Hai người nhìn nhau lạnh lùng nhau một cái, nể mặt nàng mà không cãi nhau nữa.
Thẩm Nhiêu liền đổi chủ đề: “Nghe nói Đường tướng quân hôm qua nhận lệnh đi đóng giữ biên cương?”
Tống Dụ nói
“Trong suốt ba năm qua, nàng ta luôn thỉnh cầu với trẫm ít nhất cũng phải ba bốn lần. Tháng trước Nguyệt Đường quốc công qua đời, nàng ta cũng không còn gì ràng buộc, trẫm tự nhiên không muốn cản trở.”
“Cũng tốt.”
Thẩm Nhiêu gật gật đầu
Tống Dụ ngồi nói chuyện phiếm với nàng: “Lúc ta vào đây có thấy Cao Châu, người đã chạy nhảy được, còn vui đùa ở bên ngoài rồi, nàng ta tỉnh dậy từ lúc nào vậy?”
“Hai tháng trước.”
“Tĩnh dưỡng lâu như vậy cuối cùng cũng đã tỉnh, tỷ cũng xem như đã bớt được một gánh nặng, canh cánh trong lòng bấy lâu nay.”
Thẩm Nhiêu mỉm cười: “Đúng vậy”
Bây giờ mọi người ai cũng đã được như ý nguyện, mặc dù đã từng trải qua rất nhiều mất mát, nhưng cuối cùng cũng quay trở lại cuộc sống bình thường vốn có, cùng hướng đến tương lai tốt đẹp.
Thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, không phải đây là thiên hạ mà nàng vẫn luôn kỳ vọng, mong mỏi hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...