“Cẩm Y Vệ chính tam phẩm chỉ huy sứ Tạ Cẩn, xả thân vì nước, tận trung chức trách.
Lại có công cứu giá Thái tử, cùng chiến công trong chiến sự với Cáp Đặc tộc.
Phong chính nhị phẩm chính lưu thủ đô đốc chỉ huy sứ, phong thưởng danh hiệu trụ cột quốc gia, phụ trách quân vụ toàn quốc! Tiếp tục chưởng quản Cẩm Y Vệ.”
Tạ Cẩn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, quỳ lạy hành đại lễ: “Thần khấu tạ bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cả triều đình chỉ có duy nhất một quyền thần mới hai mươi bảy tuổi đã lên đến chính nhị phẩm.
Cận thần của thiên tử, cấp bậc vô cùng cao.
“Tướng quân Vũ Lâm Vệ, Đường Quý Hạ, trung dũng thông tuệ, nhiều lần lập chiến công trong chiến sự với Cáp Đặc tộc, phong chính tam phẩm chiêu dũng tướng quân!”
“Tạ bệ hạ!” Đường Quý Hạ quỳ xuống có hơi ngẩn ra, đây chính là vượt cấp thăng chức.
Ý chỉ đọc xong, vậy mà không đề cập đến Thẩm Nhiêu một chữ nào, ngay cả một chút tiền tài cũng không có.
Tống Dụ thấy thế thì rất tức giận, mình rõ ràng đã tấu lên rồi, chả lẽ phụ hoàng mù rồi sao?
Thẩm Nhiêu cũng không thèm để ý việc này, ngược lại cảm thấy mình không có phần thưởng lại là một chuyện tốt, có thể thái bình thêm được vài ngày.
Hơn nữa nàng mới hai mươi, không vội.
“Thái tử Tống Dụ, đóng quân ở nơi biên giới Dĩnh thành hai năm, lại vì Đại Ninh lập được công lao to lớn, đặc biệt ban cho hai mươi bảo mang, mười cây ngọc như ý.” Triệu Tây nhắc đến đều là các loại trân bảo, khiến người ta nghe mà lặng người.
Tống Dụ dần dần nắm chặt nắm đấm lại, mình làm như thế nào cũng không được phụ hoàng tán thành, dùng chút vàng bạc châu báu là có thể bỏ qua sao?
Thụy vương thấy vậy không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cực kỳ khinh thường.
Chỉ là hiện giờ Tạ Cẩn như mặt trời ban ngày, xem ra đã đến lúc lôi kéo rồi.
Người này thoạt nhìn như không có gì có thể bới móc, nhưng con người thì hẳn sẽ có nhược điểm! Nếu Tạ Cẩn cũng có thể giúp mình, vậy nhất định là như hổ mọc thêm cánh.
Sau khi hạ triều, Hoằng Tuyên Đế chỉ truyền một mình Thẩm Nhiêu vào trong Cần Chính điện, hơn nữa còn cho lui hết cung nhân thái giám, ngay cả ngự tiền đại thái giám Triệu Tây cũng không cho ở lại.
Ông ta nhìn nữ quan lạnh nhạt trước mặt: “Thẩm Nhiêu, ngươi có biết tội chưa.”
“Hạ quan không biết.” Thẩm Nhiêu mặt không sợ hãi.
Hoằng Tuyên Đế thần sắc uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Trẫm phái ngươi đi Dĩnh thành là để đón Thái tử về, đây chính là nhiệm vụ của ngươi.
Ai ngờ ngươi chẳng những không kịp thời đón Thái tử trở về, còn thuê sát thủ ra trận trợ chiến, ngươi đang lấy an nguy của Thái tử làm trò đùa sao?”
Thật muốn mắng chửi.
Sa Hoa Đường rõ ràng là của lão nhân gia ngài, ngài còn có thể để Hình Bắc dẫn người chém Thái tử sao?
Thẩm Nhiêu đành phải nói: “Lúc ấy tình huống nguy cấp, bên người không có nhiều nhân thủ, mới bất đắc dĩ bỏ tiền mời sát thủ, hy vọng có thể giúp Thái tử điện hạ.”
Nàng yên lặng lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, nói: “Nhưng mà cũng may có phát huy vai trò quan trọng, đánh thắng trận, hơn nữa thần cũng đưa điện hạ trở về rồi, cho nên phí thuê sát thủ này, xin hỏi bệ hạ có trả không ạ?”
Vừa nghĩ đến toàn bộ tiền của mình đưa cho Hoàng đế, nàng cũng không vui lắm.
Cố ý viết rõ danh sách chi tiết, chờ đòi nợ.
Hoằng Tuyên Đế đời này còn chưa từng có người đòi tiền mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn rất nghiêm khắc nói: “Thẩm Nhiêu ngươi thật lớn mật, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, còn muốn đòi nợ trẫm sao? Ai biết được ngươi có kê bừa tính quá lên không.”
Thẩm Nhiêu thi lễ, cười khẽ nói: “Bệ hạ, thần trước kia ở Hộ bộ, cái khác không nói, chứ tính sổ sách là số một số hai, thần cam đoan một đồng cũng sẽ không thiếu.”
“Nhân chứng đâu?”
“Sa Hoa Đường, Hình Bắc.” Thẩm Nhiêu làm ra bộ dáng buồn rầu, sau đó lại nói: “Vậy chỉ sợ phải tiêu tiền mời hắn đến một chuyến, bệ hạ, chi phí này, thần tự mình trả sao?”
Hoằng Tuyên Đế nhìn bộ dạng của tiểu cô nương đang tính toán tỉ mỉ trước mặt này, không nói gì xoa xoa lông mày: “Láo xược, ngươi lại dám đòi nợ tính sổ với trẫm!”
“Thần cũng không muốn, chỉ là trong nhà bần hàn, số tiền tài này gom góp khắp nơi cũng không dễ dàng, bệ hạ chắc là cũng sẽ không để cho thần ra đường ngủ đâu.” Thẩm Nhiêu yên lặng nâng tay áo lên, giả bộ lau nước mắt cá sấu.
“Tuy nói ngươi suy nghĩ cho Ghái tử, một lòng cứu giá.
Nhưng quốc có quốc pháp, không xử phạt thì làm sao cai trị đất nước được?”
Hoằng Tuyên Đế dừng một chút, nói: “Dù sao thì trẫm rất công bằng, việc này bởi vì Thái tử mà xảy ra, không bằng ngươi chọn một hình phạt đi.”
Thẩm Nhiêu biết Hoằng Tuyên Đế không phải một vị đế vương thích trêu đùa, cho nên những lời này của ông ta không phải đang đùa giỡn nàng, chỉ sợ có ý khác sâu xa: “Bệ hạ xin nói.”
“Nếu là trừng phạt Thái tử, trẫm lập tức đuổi hắn về Dĩnh Đô trấn thủ biên giới.
Nếu trừng phạt Thẩm thiếu khanh, vậy ngươi quỳ gối hai canh giờ bên ngoài điện Thái Hòa đi.”
Thẩm Nhiêu suy nghĩ một lát, quỳ xuống: “Thần đi phạt quỳ, tạ chủ Long ân.”
Hoằng Tuyên Đế bưng chén trà lên uống một ngụm, thảnh thơi hỏi: “Ngươi không oán sao?”
Giọng nói của nàng vững chắc: “Thần không oán.”
“Vì Thái tử à?”
Thẩm Nhiêu vung tay áo chắp tay hành lễ, nghiêm nghị nói: “Thần là không muốn để cho bệ hạ, và cả Đại Ninh, mất đi một người tài như Thái tử, tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định sẽ làm nên việc lớn!”
Hoằng Tuyên Đế nói: “Không cần nói mấy lời to tát đó, trẫm biết ngươi mấy năm nay đều là bất đắc dĩ, trẫm cũng không muốn nghe ngươi bày rạp hát kịch đâu.”
Xem ra ông ta cái gì cũng biết, Thẩm Nhiêu bị vạch trần nhưng không hề xấu hổ chút nào.
“Trẫm cần ngươi đi làm một chuyện, nhưng chuyện này rất nguy hiểm, có lẽ ngươi sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Nếu thành công, có lẽ về sau ngươi có thể đạt tới vị trí trước đây của phụ thân ngươi.”
Vị trí trước đây? Lại bộ thượng thư, Đại học sĩ Trung Cực điện, Thủ phụ nội các.
Thẩm Nhiêu khó nén kích động trong lòng, sắc mặt buông lỏng, không thể tin nhìn về phía Hoằng Tuyên Đế.
Hoằng Tuyên Đế thấy vẻ mặt của nàng, liền biết nàng bán tín bán nghi.
Kêu nàng bước qua, nói cho nàng nghe những việc cần làm.
Thẩm Nhiêu nghe xong bất giác nhíu mày: “Cáo mượn oai hùm, kiêu căng ngạo mạn? Thật đúng là khiến người ta hận mà.”
Ánh mắt Hoằng Tuyên Đế sắc bén mà kiên định, thản nhiên nói: “Trẫm cần ngươi đi châm lửa cho thuốc nổ, nhưng mà ngươi có thể, không, ngươi chắc chắn sẽ bị công kích, ngươi dám không?”
“Không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con.” Thẩm Nhiêu không sợ sinh tử, nàng cần một cơ hội, đây là một cơ hội khó có được.
Nàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Thần chỉ khẩn cầu bệ hạ có thể trả lại thanh danh cho Thẩm gia!”
Hoằng Tuyên Đế giật mình, tựa hồ là lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới nói: “Trẫm sẽ làm thế.”
“Tạ bệ hạ.”
Hoằng Tuyên Đế cất giọng nặng nề, nói: “Mấy ngày các ngươi rời khỏi kinh thành, có vài người bắt đầu không an phận.”
Tạ Cẩn còn chưa rời cung tự nhiên nghe được tin Thẩm Nhiêu bị phạt, hắn mạnh mẽ đứng lên, sải bước đi ra ngoài, sau đó bước qua cánh cửa: “Vì sao Bệ hạ lại phạt Thẩm Nhiêu?”
Lục Viễn lắc đầu nói không biết.
Tạ Cẩn đang suy nghĩ chẳng lẽ là biết chuyện của hai người bọn họ, về sau ngẫm lại không đúng, nếu biết, cận thần thiên tử như mình e là sẽ bị trừng phạt càng thảm hơn.
Nhưng nếu bây giờ hắn đi, tất nhiên sẽ phải khai tội với Hoàng đế, đến lúc đó không những không cứu được Thẩm Nhiêu, ngay cả chính mình cũng không thoát được, sợ là phải ôm nhau chết chung rồi.
Thần sắc hắn sừng sững bất động, nhưng nội tâm thì như phong vân biến ảo, cực kỳ kịch liệt, tay nắm chặt, các đốt ngón tay tái xanh, sau đó thở dài: “Thái tử hiện giờ đang ở tẩm cung của tiên hoàng hậu, e là không có người nói cho biết.”
Lục Viễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Thuộc hạ đi.”
Hiện tại chỉ có thể đặt hy vọng vào Thái tử.
Bên ngoài điện Thái Hòa, Thẩm Nhiêu mặc quan phục màu đỏ quỳ gối trên gạch đá lạnh lẽo cứng rắn, eo thẳng tắp, không có nửa phần uốn cong.
Mặc dù bề ngoài nhìn yếu ớt, nhưng lại không hề mất đi chút khí tiết nào.
Rất nhiều triều thần cứ như hẹn nhau trước vậy, đều vây quanh ở đây xem náo nhiệt từ xa, nhỏ giọng nghị luận, phỏng đoán thánh ý.
Vốn tưởng rằng Thái tử đại chiến thắng hồi kinh, nhất định là thánh gia cường thịnh, tương lai thịnh thế.
Nhưng bây giờ đối với những người có công đón hắn trở về, nhất là vị biểu tỷ này, không thưởng mà lại còn bị phạt.
Ý là sao?
Có người nhìn thấy Triệu Tây vội vàng ngăn người lại, tìm hiểu tin tức.
Những người khác cũng không giấu được sự tò mò, dựng tai lên để lắng nghe.
Triệu Tây nhìn bốn phía, cười tủm tỉm nói: “Trừng phạt này chính là rung cây dọa khỉ.”
Rung cây dọa khỉ?
Chẳng lẽ Hoàng đế là muốn thể hiện rằng Thái tử căn bản không có cơ hội đoạt lại quyền lực, cầm vàng bạc châu báu cho có lệ thôi, lại mượn việc trừng phạt Thẩm Nhiêu, nói cho Thái tử phải cẩn thận lời nói và hành động của mình, không thể đắc ý vênh váo sao?
Ôn Tĩnh Thành ở trong đám người lẳng lặng nghe, cũng không có phản ứng, chỉ là nhiều lần cân nhắc lời nói của Triệu Tây, nhìn thấy có nội quan đi tới, nghĩ sợ là có ý chỉ mới.
“Thẩm đại nhân.” Đây là một đại thái giám khác, Lương Cửu, hắn hành lễ với Thẩm Nhiêu, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ nói ngài có thể trở về.”
Thẩm Nhiêu quỳ hơn nửa canh giờ, đầu gối tê dại đau đớn, nhất thời còn không thể nhúc nhích, chậm lại mới cắn răng đứng dậy: “Tạ bệ hạ.”
Còn chưa đến giờ sao lại để cho nàng trở về rồi? Sợ là có biến cố gì đó.
Nàng không hỏi, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xoay người rời đi.
Cho dù hoàn cảnh khó coi, sống lưng nàng cũng chưa từng uốn cong nửa phần.
Nhiều người thì phức tạp, Ôn Tĩnh Thành không tiến lên, chỉ nhìn theo Thẩm Nhiêu rời đi, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn tấm biển của điện Thái Hòa.
Hắn không có suy nghĩ giống những người khác, thì cảm thấy bệ hạ có tình phụ tử, có lẽ là vì che chở Thái tử, để cho người bên ngoài buông lỏng cảnh giác với hắn.
Trừng phạt cho có lệ.
Làm sao không phải là một thủ đoạn để bảo vệ sự cân bằng chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...