Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Editor: Cửu Vỹ Hồ

“Thầy, sao thầy lại có mặt ở chỗ này” Thiên Thảo nhu nhu khóe mắt hỏi. 

“Nhà tôi gần đây.” Nguyễn Tây đáp “Em đi đâu?” 

Đi đâu? Thiên Thảo đầu tiên là nghĩ đến quay trở về nhà trọ, nhưng lại nhớ ra nhà đó là do Tân Xuyên thuê, nàng không thể ở đó nữa. Nhưng nghĩ lại quả thật ngoại trừ chỗ ấy không biết mình còn có thể đi đâu được nữa… Thiên Thảo nhỏ giọng thanh âm mang theo giọng mũi nghẹn ngào “Em không biết…”   

“Vậy đến chỗ tôi đi.” Nguyễn Tây đột nhiên đề nghị

“Em không nghĩ quay trở lại tiểu khu đó” Thiên Thảo hấp hấp cái mũi cười cười “Cám ơn thầy, thầy tùy tiện dừng lại ven đường là được rồi” 

Im lặng một lúc lâu sau, Nguyễn Tây lên tiếng:“Tôi lo lắng cho em.” 

“Không sao cả, thầy cứ để em bên đường thôi, em có thể tự đi về” Những lời này đương nhiên chỉ là để kiếm cớ từ chối Nguyễn Tây mà thôi 

Đúng lúc này, điện thoại của Thiên Thảo vang lên, không ngoài sở liệu, người gọi chính là Tân Xuyên. Thiên Thảo yên lặng ấn nút từ chối, ai biết vừa tắt đi chuông điện thoại lại reo. Không biết ấn tắt đến bao nhiêu lần, ngay lúc Thiên Thảo định tháo pin điện thoại ra thì Nguyễn Tây ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay đến “Để tôi nhận giúp em” 


Còn chưa đợi Thiên Thảo phản ứng lại, Nguyễn Tây đã đem điện thoại cầm qua, trầm giọng nói một câu:“Không cần gọi nữa, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt”  

Ngay sau đó điện thoại thực sự quỷ dị không tiếp tục kêu lên nữa. 

Bất quá rất nhanh, điện thoại bất ngờ lại đổ chuông, Thiên Thảo cầm lấy định tắt thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Nghiêm Húc 

“Này.” Thiên Thảo đem điện thoại để bên tai:“Nghiêm Húc sao, có chuyện gì vậy.” 

“Cô làm sao vậy?” Chỉ nháy mắt Nghiêm Húc đã nghe ra thanh âm của Thiên Thảo có chút không đúng 

“Không có gì, cứ nói chuyện của em đi.” 

“Cô đang ở chỗ nào? Em muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô” Hắn căn bản không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là thanh âm của Thiên Thảo lúc này thật sự không bình thường, cho nên vốn là chuyện có thể nói ngay qua điện thoại hắn cũng muốn gặp nàng để xác định nàng có thật sự đang ổn hay không  

“Vậy cũng được.” Thiên Thảo không nghĩ để cho Nguyễn Tây nhìn đến bộ dạng thảm hại thậm chí không có nhà để về của mình, bèn đối với hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Có một người bạn hẹn gặp em bây giờ. Thầy có thể đưa em đến chỗ công viên quốc gia được không?”  

“Được.” Nguyễn Tây đánh tay lái quay đầu xe, như sực nhớ ra điều gì bổ sung thêm “Gặp mặt bạn xong trở về sớm một chút, hôm nay dự báo thời tiết có nói trời sẽ mưa”  


“Vâng” Thiên Thảo cảm kích nhẹ nhàng đáp lại

Đến công viên quốc gia, từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Húc đang một mình đứng chờ nàng. Đợi Thiên Thảo lại gần, hắn quay lại, có chút giật mình, bởi vì trên người Thiên Thảo lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khiến cho bóng dáng của nàng thoạt nhìn rất đơn bạc. Ánh mắt vốn luôn luôn sáng ngời hôm nay lại trở nên yên lặng, nhiễm một tầng thủy quang, vẻ mặt nàng giống như đang cố gắng chịu đựng, cố gắng chống đỡ...

Thấy nàng như vậy, hắn vô cùng muốn chạy tới ôm lấy nàng mà an ủi thế nhưng lí trí mách bảo hắn không thể làm vậy, bởi vì hiện tại nàng đã có hạnh phúc của riêng mình. 

“Có chuyện gì vậy.” Thiên Thảo ngồi  xuống băng ghế cạnh đài phun nước 

“Thi cuối kỳ vừa rồi lớp có rất nhiều người không đạt chỉ tiêu” Nghiêm Húc chậm rãi lên tiếng 

Ngàn thảo ngẩng đầu vẻ mặt có chút hoài nghi:“Em muốn hẹn gặp chỉ là để nói chuyện này?...” Nói rồi nàng lại ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài “Quá ngu ngốc mà! Có mỗi kì thi mà cũng không vượt qua được là sao” 

Nghe được lời nói của nàng, trong lòng Nghiêm Húc có chút ấm áp, điều này chứng minh dù nàng không còn làm giáo viên nữa nhưng vẫn còn rất quan tâm đến bọn hắn. Nghiêm Húc giật giật khóe môi, do dự mãi mới quyết định mở miệng “Hữu Lệ nhập viện rồi” 

Thân thể Thiên Thảo cứng đờ, bỗng chốc bất dậy từ ghế đá “Tại sao lại nằm viện? Em ấy sinh bệnh sao?” 

“Sau khi cô rời đi, thường xuyên có người nghị luận bàn tán về chuyện bức ảnh. Tối hôm qua bạn ấy lý luận, cãi nhau với một đám học sinh, kết quả lại nổi lên xung đột. Lúc chúng em đuổi tới thì toàn thân bạn ấy đều là vết thương… Vốn là bạn ấy dặn em không thể nói cho cô” 


Nhớ tới ngày hôm qua, Nghiêm Húc nắm tay thật chặt, khi đó hắn cùng đầu húi cua chạy đến thì phát hiện Hữu Lệ bị đám nữ sinh vây quanh ẩu đả. Cuối cùng Hữu Lệ một người không chống đỡ được bị đánh cho đến không còn khí lực để đứng dậy, vậy mà mấy cô gái kia vẫn không buông tha  còn đá vào xương sườn Hữu Lệ một cái, miệng liên tục mắng chửi người. 

Những lời mắng chửi lúc ấy tất nhiên là nói về Thiên Thảo, bọn họ mắng Hữu Lệ có giáo viên như vậy thì học sinh cũng chẳng ra gì, bịa đặt phỉ báng Thiên Thảo kỳ thực là dựa vào quy tắc ngầm mới được đến trường điểm này dạy học. Không những thế bọn họ còn càng mắng càng quá đáng, hình dung Thiên Thảo như cái kĩ nữ thấp hèn, đến cả giáo viên chủ nhiệm còn nói qua: Cô ta cũng từng quyến rũ qua tôi, bất quá đã bị tôi quyết đoán cự tuyệt.  

Đầu húi cua nhìn đến Hữu Lệ bị đánh thương tích đầy mình, hắn là người đầu tiên chạy đến ôm Hữu Lệ đi ra, sau đó tức giận không khống chế được mà quăng cho một nữ sinh đứng gần đó một cái tát. Kết quả trở thành ẩu đả giữa hai lớp, cả nam cả nữ đều tham chiến, cũng không bên nào có được ưu việt. 

Sau cùng cả hai lớp đều bị kỷ luật, thế nhưng ban giám hiệu có phần thiên vị bên kia hơn, cho rằng lớp bọn hắn toàn những thành phần cá biệt bất lương cho nên lớp kia chỉ bị mắng vài câu rồi đuổi về lớp mà bọn hắn lại bị kỷ luật nghiêm khắc.  

Những điều này hắn cũng không định nói cho Thiên Thảo. Nhưng là hắn biết Hữu Lệ và Thiên Thảo rất thân thiết cho nên nếu biết đến Hữu Lệ bị thương, nàng nhất định sẽ lo lắng muốn đến thăm Hữu Lệ. 

Thiên Thảo không tự giác nắm chặt tay, ánh mắt trừng lớn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Húc, phát hiện trên trán hắn có vết xanh tím. Vốn đang chìm trong cảm giác bi thương, nghe xong lời Nghiêm Húc, cảm xúc hoàn toàn bị thay thế bởi phẫn nộ, Thiên Thảo níu lấy tay áo hắn “Mang cô đi xem em ấy” 

........................ 

Đến phòng bệnh, nơi này đã có rất nhiều người, đầu húi cua đang gọt táo đưa cho Hữu Lệ. Nhìn thấy Thiên Thảo tiến vào tất cả mọi người đều sửng sốt, riêng Hữu Lệ thì trừng mắt nhìn Nghiêm Húc “Lắm miệng!”  

Thiên Thảo không nói gì ngồi vào cạnh giường, thấy cánh tay để bên ngoài chăn của Hữu Lệ còn lộ ra dấu vết xanh tím, nàng bắt lấy bàn tay Hữu Lệ nắm lấy “Em mới lắm miệng đó! Bọn họ thích bàn tán thì cứ để bọn họ nói đi. Ai cần em đứng ra biện giải? Xen vào chuyện của người khác!” 

“Hừ, đấy là em tự nguyện.” Hữu Lệ cắn một miếng táo “Cô Thiên Thảo, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy thôi”  


“Cô đâu có ngốc như em?” 

Hữu Lệ bỗng nhìn chằm chằm vào một điểm trên cánh tay Thiên Thảo, nàng nhìn theo ánh mắt kia liền thấy được dấu hôn rõ ràng trên bả vai mình

Thiên Thảo bị đám học sinh tò mò nhìn chằm chằm túng quẫn giả vờ gãi gãi tay “Đêm qua nhiều muỗi quá….”  

“Nó nhất định là muỗi độc rồi.” Lớp phó học tập đẩy đẩy mắt kính nghiêm túc bình luận..

Ở trong bệnh viện ngây người một buổi chiều, Thiên Thảo cảm giác thời gian trôi qua thật mau, tán gẫu cùng đám học sinh khiến nàng tạm thời quên đi hết mọi chuyện đè nén trong lòng. 

Lúc ra về Thiên Thảo gọi điện cho Lí Vũ, phát hiện điện thoại vẫn là không kết nối được, liền thở dài một hơi. Ngoài cửa có mấy người lục tục đi đến, nguyên lai là cha mẹ Hữu Lệ, đám học sinh cũng ý tứ rời đi để Hữu Lệ có thời gian nghỉ ngơi. 

“Bây giờ cô đi đâu vậy?” Không biết lúc nào thì Nghiêm Húc đã đứng bên cạnh nàng. 

“Một lát nữa rồi tính sau.” Thiên Thảo lại thở dài một hơi, vốn nàng còn suy nghĩ đi đến khách sạn nghỉ một đêm nhưng lúc này mới nhớ ra trên người ngoài di động thì không có mang theo cái gì cả. Nếu không phải lúc giằng co với Tân Xuyên nàng giằng lấy cái điện thoại thì hiện tại có khi di động cũng chẳng còn.  

Nguyên lai không có công việc để kiếm tiền nuôi bản thân là một chuyện thất bại như vậy, không chỉ mọi người đều khinh thường mình, mà đến khi không còn ai để dựa vào, bản thân mới nhận ra mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.  

Tính toán đi đến tiệm ăn nhanh ngồi một đêm rồi hôm sau đi làm lại chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng, Thiên Thảo cười tự giễu, một người khi phải đối mặt với khó khăn thì tự giác sẽ phải độc lập, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Khi bên cạnh mình có một bờ vai để ngươi dựa vào, bạn có thể khóc lóc, tố khổ với hắn. Nhưng một khi bờ vai ấy mất đi, cũng không đại biểu bạn nhất định sẽ bị nhốt trong nguy khốn trùng trùng, bạn sẽ tự tạo được thói quen đi đối mặt với khó khăn, sẽ chẳng còn muốn khóc lóc thêm nữa. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui