Căn phòng tràn ngập xuân sắc, ngoài cửa không một bóng người, bà tử thiếp thân biết chủ tử "làm việc" trong phòng nên sớm đuổi người trong viện đi hết, còn bà thì ở phòng bên cạnh cắn hạt dưa đến mỏi cả miệng, mãi cũng không thấy hai vị chủ nhân trong phòng yên tĩnh.
"Lão gia giày vò người ta nhiều ghê, cũng không biết phu nhân có chịu được không." Bà tử phì một cái phun vỏ hạt dưa ra, rồi tự hỏi tự trả lời: "Sao mà chịu nổi được."
Tri Ý chạy vào viện của nương, không thấy một ai trong đấy, mà nhà chính cũng không thắp đèn.
Bé hơi sợ, rụt rè gọi: "Nương..."
Trong nhà chính truyền ra tiếng "bịch" như vật nặng rơi xuống.
Tri Ý củng cố lòng can đảm, rón rén bước về phía cánh cửa bị che khuất một nửa.
"Thiếp, a...!Hình như nghe được giọng Tri Ý." Thân thể Lý thị cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, lộ ra khuôn mặt ngọc ngà ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng vương nước mắt vì cao trào liên tục.
Khuôn mặt tràn đầy tình dục và hơi thở phù dung của nàng rơi vào trong mắt Lý Trường Lâm, làm hắn phát cuồng hơn cả dùng xuân dược.
"Có hai ma ma ở đó, sao con bé chạy vào được." Lý Trường Lâm không để bụng, hắn nghiêng người tìm miệng nữ nhân, ngậm lấy hơi thở đầy mùi đàn hương của nàng.
Tối nay hắn không quan tâm đến nữ nhi, chỉ nghĩ muốn chết chìm trong cơ thể đằm thắm của thê tử.
"Chờ, chờ một chút...!Dường như thiếp nghe được thật đấy."
Lý Trường Lâm dừng động tác lại, hôn lên tấm lưng mịn màng của Lý thị, ghé vào tai nàng thì thầm: "Phu nhân đừng muốn phân tâm mà viện cớ, hôm nay vi phu không rót đầy tinh hoa vào trong bụng nhỏ của nàng, thì ta sẽ không để cho nàng đi ngủ đâu."
Năm năm trước khi Lý thị sinh Tri Ý thì cơ thể bị tổn thương, Lý Trường Lâm phải tìm đến lão thái y đã từ quan ở đế đô cầu phương thuốc điều dưỡng cơ thể, bảo dưỡng mấy năm mới như bình thường được, vì thế chuyện sinh con cũng được vào kế hoạch.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù chuyện giường chiếu của hai người không ít, nhưng đến điểm thì dừng, không hề buông thả được như giờ.
Cặp phu thê ở trên giường điên loan đảo phượng theo đuổi cực lạc, hoàn toàn không chú ý tới bóng dáng nho nhỏ đang đứng ngẩn người ở cửa.
Qua tấm màn che, Tri Ý chỉ có thể loáng thoáng thấy hai bóng người, nhưng nghe giọng thì bé biết đây chính là cha nương ruột của mình.
Nhưng tại sao cha lại cưỡi trên người mẫu thân chứ? Như là cưỡi ngựa vậy, nhún rồi nhún.
Tri Ý nhớ lại lời của nhị đường ca, thì ra mẫu thân cũng phải làm trâu làm ngựa cho phụ thân...!Tri Ý vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cơ thể bé đột nhiên nhẹ đi, và miệng bé bị bịt lại.
Cách xa nhà chính, không còn nghe rõ âm thanh dâm mỹ nữa, lúc này Ngọc ma ma mới thả Tri Ý ra, bà đang định nói với bé vài câu, ai biết được bé lại đột nhiên nhào vào trong ngực của bà: "Ngọc ma ma!"
Bé dùng đôi mắt tò mò nhìn bà: "Ngọc ma ma, vì sao cha muốn cưỡi nương làm ngựa vậy ạ? Tại sao mẫu thân kêu." Đừng tưởng rằng bé còn nhỏ không nhìn ra, rõ ràng cha rất thích mẫu thân mà.
Ngọc ma ma nín cười: "Cô nương, đây là chuyện vợ chồng mới có thể làm, không phải cưỡi ngựa, cha ngài không bắt nạt nương ngài, lớn lên ngài sẽ hiểu."
Tri Ý rụt cổ một cái: "Chẳng lẽ tiểu Hầu gia cũng muốn ta làm ngựa để cưỡi sao!"
"Không đâu không đâu, mẫu thân nói không, vậy thì sẽ không." Tri Ý tự an ủi mình, trong lòng càng quyết tâm trở thành Hầu phu nhân.
Làm Hầu phu nhân, sẽ không bị làm ngựa, còn có thể muốn làm gì thì làm, thoải mái biết bao.
"Ngọc ma ma, chúng ta về thôi, hôm nay ta có thể tự ăn cơm."
Thay đổi quá nhanh, Ngọc ma ma hơi sửng sốt, rồi vui mừng khi thấy Tri Ý hiểu chuyện.
Bà vội vàng dẫn cô bé đi về, miễn cho hai vị chủ tử ở trong phòng bắt gặp mà cùng xấu hổ.
------
Lý Trường Lâm: Tối nay ta chả quan tâm ai, chỉ muốn tạo người với lão bà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...