Sổ Tay Rèn Luyện Quý Nữ


Tiểu Tri Ý lộ vẻ khát khao, lại hơi xấu hổ: "Vậy con còn phải bưng trà rót nước cho tiểu Hầu gia sao?" Mặc dù lúc tiểu cô nương nghe đường huynh nói, ra vẻ rất không thèm để ý, nhưng trong lòng lại có vướng mắc.

"Chuyện bưng trà đã có hạ nhân làm, con chỉ cần ngồi xuống, muốn làm gì cũng không có ai ngăn cản."
Tiểu Tri Ý yên tâm: "Vậy thì con sẽ làm!"
Lý phu nhân cười hả hê nhìn phu quân, tiếp tục dụ dỗ Tri Ý: "Nhưng không phải muốn làm Hầu phu nhân là làm được ngay, Tri Ý phải ngoan ngoãn theo ma ma học lễ nghi, thì mới gả cho tiểu Hầu gia làm Hầu phu nhân được."
Tiểu Tri Ý tỏ vẻ thấy chết không sờn: "Học thì học thôi! Nữ nhi không sợ!" Há! Ma ma cho dù dữ đến đâu cũng không dữ bằng cha bé.
Trên đường trở về viện, tay Tri Ý cầm tì hưu nhỏ bằng gỗ, sau lưng là tiểu nha hoàn ôm một đống đồ Tri Ý chọn trúng từ đồ hoàng thượng ban cho.

Bé kích động chạy về viện của mình, vừa mới vào cửa, suýt chút nữa đụng phải một người.

Bé ngẩng đầu lên, bắt gặp một gương mặt già dặn nghiêm túc.

Thấy là Tri Ý, Quan ma ma mím môi lại, nếp nhăn hai bên khóe miệng càng sâu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tri Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, tì hưu trong tay rớt lúc nào không hay, tiểu nha hoàn sau lưng cũng đứng ngẩn người không biết phải làm sao.
Một giọng nói dịu dàng chen vào: "Cô nương, lão nô làm canh hoa mai để ở trong phòng, ngài vào xem, nếu thích vị này thì sau này lão nô sẽ làm nhiều hơn."
Dù sao Tri Ý còn nhỏ nên lập tức bị phân tâm, vui vẻ được Ngọc ma ma dắt vào trong phòng.
Ngọc ma ma ở trong phòng để lại nha hoàn chăm sóc Tri Ý dùng điểm tâm, sau đó cung kính rời đi.
Quan ma ma đang ở bên ngoài dạy bảo tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn ôm một đống lễ vật nước mắt lưng tròng, dáng vẻ cố nén không rơi nước mắt, nhìn rất là đáng thương.
Quan ma ma vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó: "Ta mới dạy ngươi có chút quy củ hầu hạ chủ tử, ngươi còn tủi thân sao?"
Nha hoàn vẫn khóc nức nở: "Nô tỳ không dám..."
Ngọc ma ma nhặt tì hưu trên đất lên rồi phủi bụi bặm dính vào: "Dáng vẻ này của ngươi lừa cô nương thì có thể, chứ không lừa được chúng ta."
Nha hoàn ngừng khóc, mở to mắt nhìn Ngọc ma ma.
"Thân làm nô, hầu hạ chủ tử tốt thì mới được lâu dài, về sau tốt nhất cất mấy mánh khóe nhỏ này, ngươi đi đi."
Nha hoàn không ngờ Ngọc ma ma sẽ tha thứ cho mình như vậy, mặt đỏ bừng, vội vã ôm lễ vật đi.
Quan ma ma hơi không hài lòng với cách làm của Ngọc ma ma: "Có một thì sẽ có hai, tâm tư tì nữ này bất chính, ngươi thả nàng một lần thì sẽ có lần tiếp theo."
"Chúng ta mới tới Lý phủ, cũng không thể ngay lập tức thay chủ nhân quản giáo hạ nhân được, dù sao công việc trong viện này còn chưa giao cho chúng ta."
Nghe Ngọc ma ma nói như vậy, Quan ma ma mới thở dài: "Là ta già nên hồ đồ, còn tưởng nơi này là trong cung."
"Lý phủ cũng không có gì không tốt, chỉ dạy dỗ tốt một cô nương, nên cũng tự ho hiếm thấy rồi."
"Ta nghĩ chưa chắc đâu, dựa vào kinh nghiệm nhìn người của ta thì sợ rằng Lý cô nương khó dạy bảo đấy."
"Từ từ rồi sẽ đến, cô nương còn nhỏ, chúng ta có nhiều thời gian."
Hai ma ma ngây người ở Lý phủ mấy tháng, Tri Ý cũng dần dần làm quen với họ.

Hai người bất ngờ phát hiện, Tri Ý ngoại trừ mê những vật ly kỳ cổ quái ra thì bé khá ngoan ngoãn khi học mọi thứ.

Ngay từ đầu hai người cũng không dám dục tốc bất đạt, chỉ từ từ sửa đúng một ít thói quen của bé, mấy tháng trôi qua cũng khá hiệu quả, ngay cả Lý Trường Lâm cũng phải khen ngợi sự thay đổi của con gái.

Một ngày nọ, hai vợ chồng ở đại phòng nói chuyện riêng, Lý Trường Lâm không thể không thừa nhận nương tử mình cao siêu, dụ dỗ nữ nhi nghe lời và bằng lòng vào hang sói.
Lý phu nhân che môi cười: "Chàng làm cha rồi đó nha, quả nhiên không đặt nữ như vào trong lòng, Tri Ý nguyện ý học những thứ này chính là vì mong đợi trở thành Hầu phu nhân, đây gọi là thả dây dài câu cá lớn."
Lý Trường Lâm cũng không nhịn được cười: "Nói như vậy, Tri Ý nhà ta tuổi còn nhỏ cũng biết nằm gai nếm mật rồi?"
"Chuyện này vẫn là lão gia nói với con bé, quên rồi sao?"
Lý phu nhân nhìn vẻ mặt hoang mang của phu quân, hơi bĩu môi: "May nhờ Tri Ý còn nói với thiếp mình muốn gì."
Lý Trường Lâm nhìn dáng vẻ hờn dỗi của phu nhân nhà mình, lửa nóng trong lòng được khuấy lên, cũng không quản sắc trời bên ngoài còn sáng, hắn xoay người đặt nàng ở dưới cơ thể mình.

Dù sao phu thê hai người còn trẻ, tinh lực dồi dào.

Lý phu nhân nũng nịu kêu một tiếng, dẫn động thiên lôi địa hỏa.

Chỉ trong vài chớp mắt, y phục đỏ thẫm trên người Lý thị từng lớp được cởi ra, da thịt như ngọc, bộ ngực trắng nõn đầy đặn với đầu vú đỏ mận dựng đứng.

Hai tay nam nhân véo vào vòng eo mềm mại, nàng không chỗ nào không thể hiện ra là cơ thể nữ tử trưởng thành.
Lý Trường Lâm thô bạo nắm bóp ngực thê tử, lưu lại trên bầu ngực những dấu tay màu hồng nhạt, hắn cũng không buồn cởi áo ngoài, giống như một tiểu tử lần đầu tiên trải nghiệm chuyện người lớn, cao hứng cởi quần thả ngọc long đang dâng trào ra ngoài, một tay giữ vòi và đẩy lớp vải mỏng manh trên bộ phận giữa chân trắng nõn non nớt ra.
"Lão gia..." Lý phu nhân ưm một tiếng, thầm mời gọi.
"Tới đây." Lý Trường Lâm khàn giọng, vòi nước mạnh mẽ chọc hai cái trên nhiệt hạch nhỏ đỏ thẫm, một dòng nước óng ánh òm ọp từ động đào hoa bên dưới phun ra.


Lý Trường Lâm cũng không vội vã đi vào, chỉ cọ sát trên nhiệt hạch.

Hắn cúi nửa người trên xuống, lại đảo môi liếm láp hồng mai đỏ mọng trên hai bầu vú non nớt.
Âm hộ bên dưới bị ngọc long thô bạo mài miết, bên trên là bầu ngực đang bị phu quân ngậm cắn.

Khoái cảm trên dưới tấn công, Lý thị càng thở gấp hơn, cơ thể quyến rũ hồng hào của nàng dần căng cứng, hai tay không tự chủ nắm thật chặt vạt áo dưới thân.
"Ưm a..." Khi gần đến đỉnh, sức nặng trên ngực nàng bỗng nhẹ đi.
Nàng từ từ mở đôi mắt ướt át, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đầu vú sưng đỏ, còn dính đầy nước bọt lấp lánh.

Chứng kiến cảnh tượng dâm đãng này, phần thân dưới trống rỗng dường như càng không chịu nổi.
"Lão gia...!Ư a!" Lời Lý thị còn chưa dứt, phù một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới đột nhiên bị cắm tràn đầy, một nhấp tới cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận