Hai người đang cười, bỗng nhiên Nhan Khởi Hương kéo ống tay áo của Lý Tri Ý: "Ối, đó không phải là Lưu Nguyên Nguyên sao?"
Chỗ tiểu đình bên hồ cách đây không xa, một nữ tử mặc váy hồng đứng một mình đối diện với mặt hồ, bên ngoài đình là vài tỳ nữ canh giữ, ngăn cản bất luận kẻ nào muốn vào đình.
"Chúng ta đi thôi." Lý Tri Ý không có nhiều cảm tình với "tình địch" luôn nhảy nhót trước mặt mình, nhưng cũng không muốn va chạm với nàng ta.
Hết lần này tới lần khác, ông trời không chiều lòng người, Lý Tri Ý sợ cái gì thì cái đó tới.
"Lý Tri Ý!"
Lý Tri Ý dừng lại, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lưu Nguyên Nguyên có thiên lý nhãn sao, ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhận ra mình trong đám đông.
Nàng không nhanh không chậm quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt trang điểm đẫm nước mắt của Lưu Nguyên Nguyên, đang đi về phía nàng.
Lúc này đôi mắt phượng hẹp dài của nàng ta hơi sưng lên, hiển nhiên là nàng ta đã khóc rất lâu.
Lưu Nguyên Nguyên vẫn còn đang nức nở, đôi mắt trừng thật to, cắn răng nghiến lợi nói: "Lý Tri Ý, ta mới là thanh mai trúc mã của hắn, ngoài trừ ta ra thì không ai xứng với hắn!"
"Hắn" ở đây chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Nhan Khởi Hương đáp: "Lưu Nguyên Nguyên, ngươi ở trên đường phố nói những lời này, không sợ Lưu thái phó biết à."
Lý Tri Ý cầm tay bạn thân, đón nhận ánh mắt của đối phương, lời lẽ như thấu tận linh hồn: "Xứng thì sao? Không xứng thì thế nào? Ngươi có thể phế thánh chỉ à?"
"Ngươi!"
Thánh chỉ...!Thánh chỉ! Tất cả mọi người đều nói đến thánh chỉ đáng chết này, tiểu Hầu gia dùng thánh chỉ để từ chối nàng ta, ngay cả Lý Tri Ý cũng dám ỷ vào thánh chỉ nhục nhã nàng ta như vậy! Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà nàng ta phải sống dưới cái bóng của thánh chỉ này...
Càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy uất ức, tức giận đến nỗi ngực cũng đau, lồng ngực gầy gò phập phồng, tựa hồ sắp không thể giữ trái tim sưng tấy và đau đớn bên trong.
Nàng ta nóng lòng muốn tìm một chỗ để trút giận, và khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lý Tri Ý, Lưu Nguyên Nguyên đã bỏ quên hết những lời cảnh báo của phụ phân rất nhiều năm rồi, lúc này chỉ nghĩ muốn vui sướng một phen.
Một cơn gió từ bàn tay thổi qua mặt, Lý Tri Ý đã đề phòng từ trước nên ung dung nắm cổ tay gầy như que củi của Lưu Nguyên Nguyên.
"Thả tay ra!" Lưu Nguyên Nguyên giãy dụa, nhưng bởi vì bình thường ăn quá ít, sức lực yếu giống như gà con, khuôn mặt đỏ bừng, lại không thể thoát ra được.
Lý Tri Ý nói với nha hoàn của Lưu Nguyên Nguyên vẫn còn đang choáng váng: "Còn không đưa tiểu thư nhà các ngươi về, nàng ta nổi điên, các ngươi cũng đần độn theo sao?"
Bọn nha hoàn vừa được Lý Tri Ý nhắc nhở, mới vội vàng xông tới, mạnh mẽ kéo Lưu Nguyên Nguyên đi.
Vì Lưu Nguyên Nguyên giở trò, hai người cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, ai về nhà đấy.
"Cô nương, ba ngày trước tiểu Hầu gia đã hồi kinh rồi."
"Quả nhiên..." Lý Tri Ý bừng tỉnh, người có thể khiến Lưu Nguyên Nguyên khóc rống la lối om sòm ở trên đường, ngoài tiểu Hầu gia Tuyên Võ Hầu phủ ra thì còn có thể là ai?
"Hôm nay không phải cô nương ra ngoài dạo chơi với Nhan tiểu thư hả, sao cô nương về sớm thế, mệt chăng?" Nha hoàn đi theo Lý Tri Ý không dám nói lảm nhảm, chỉ có A Lan còn không biết chuyện gì xảy ra nên hỏi han.
Nghĩ đến đây, Lý Tri Ý cảm thấy đau đầu, biểu hiện ngày hôm nay của Lưu Nguyên Nguyên bất bình thường, sợ là bị kích thích nên thần chí mơ hồ.
Nàng thực sự sợ rằng Lưu Nguyên Nguyên sẽ làm điều gì đó cực đoan hơn.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Lý Tri Ý vẫn quyết định nói chuyện này cho phụ thân.
Ngày hôm sau đúng ngày hưu mộc của phụ thân, Lý Tri Ý ăn điểm tâm rồi đi đến thư phòng ở tiền viện.
Trong thư phòng, một thiếu niên nho nhỏ đang đứng trước bàn, cầm bút luyện thư pháp, bên cạnh là Lý Trường Lâm đang gần cửa sổ uống trà, vẻ mặt không thay đổi trông coi.
Tiểu thiếu niên nhìn không chớp mắt, hơi cúi lưng, giống như một cây tùng non cô độc và kiêu ngạo.
Dần dần, trên trán cậu bé thấm đẫm mồ hôi, tay phải chậm rãi chuyển qua trái, cuối cùng móc câu kết chữ.
Lý Tri Ý rút khăn tay lau mồ hôi cho đệ đệ: "Chữ Cần ca nhi lại có tiến bộ."
Cần ca nhi ngạc nhiên quay đầu, quả nhiên thấy Lý Tri Ý ung dung đứng ở bên cạnh.
Vì vậy, cậu rất đỗi tự nhiên quẳng cha ruột ra sau lưng.
"Tỷ tỷ! Tỷ tới xem Cần ca nhi luyện thư pháp à!" Dáng dấp Cần ca nhi thanh tú, khi cười lộ ra hai cái răng nanh, vô cùng đáng yêu.
Lý Tri Ý xoa đầu đệ đệ: "Tỷ tỷ đến tìm cha nói chút chuyện, tẹo nữa chơi với đệ."
Trong lòng Lý Trường Lâm biết nữ nhi có chuyện quan trọng, vì vậy vẻ mặt nghiêm túc nói với nhi tử: "Chữ này của con vẫn quá nóng nảy, cha cùng tỷ tỷ của con đi ra ngoài nói chuyện, con cứ ở đây viết lại cho cẩn thận, lát nữa ta đi vào kiểm tra."
Cần ca nhi lẩm bẩm: "Tỷ tỷ nói con có tiến bộ...!Sao còn phải viết lại nữa." Nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của cha ruột, Cần ca nhi lập tức đổi lời: "Vâng! Con chắc chắn sẽ chăm chú viết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...