Chương 16: Cốt truyện này chạy lệch ( 8 )
Tình cảm giữa người với người là thứ không thể giải thích được.
Dường như có những người không cùng một thế giới, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác họ lại vô cùng hợp nhau, quan hệ còn thân thiết hơn cả anh em họ hàng.
Tề Lỗi có loại cảm giác này với Diêu Thiên Thiên.
5 năm trước, tính tình của một đứa trẻ khi vừa nhìn thấy thứ mình thích liền muốn tiến lại gần, muốn bóp đi bóp lại, xoa đi xoa lại, không có ý xấu gì, nhưng cũng không phải chuyện gì tốt.
Ngày đầu tiên gặp lại cô, cậu chỉ cảm thấy áy náy.
Bởi vì Tề Lỗi vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Diêu Thiên Thiên không đến trường chắc chắn là do bị mình bắt nạt, thế nên cậu mới muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Nghe thấy cô bị mọi người trong lớp coi thường (Thực ra là Diêu Thiên Thiên sống rất xuôi gió xuôi nước.
Mối quan hệ với các bạn học thường sẽ có tốt có xấu, nhưng trong mắt Tề Lỗi, ai nói cô xấu thì cậu sẽ không vui).
Cậu không nhịn được mà ra tay “xử lý” mấy đứa nhãi ranh thích bắt nạt cô, còn tiện thể nhờ Tề Miểu chăm sóc và quan tâm tới Diêu Thiên Thiên một chút.
Công việc chính của cha Tề Lỗi là giết heo mổ chó, theo đó người nhà họ Tề cũng đều có “khí phách hiên ngang” như cha cậu.
Mặc dù Tề Miểu là nữ sinh, nhưng cũng là một bông hoa “Bá Vương” của khối lớp năm.
Nhan sắc không tồi, học tập cũng không tồi, nhưng đừng bị dáng vẻ mảnh mai nhỏ nhắn của cô ấy đánh lừa.
Cô ấy có thể vì bạn cùng lớp bị bắt nạt mà hạ gục một nam sinh lớp sáu.
Không phải học sinh nam đó nhường cô ấy, mà là hai người thật sự dùng nắm đấm đánh nhau.
Thứ cô ấy ghét nhất chính là thấy mấy bạn nữ bị bắt nạt.
Sau khi nghe Tề Lỗi kể khúc mắc giữa mình và Diêu Thiên Thiên thì Tề Miểu cũng có tìm hiểu và quan sát qua.
Sau đó phát hiện ra bạn nữ này rất có nề nếp, chưa bao giờ thêu dệt chuyện gì, dù là lớp trưởng nhưng cũng không hề “ỷ thế hiếp người”.
Tuy rằng dáng vẻ hơi khó coi nhưng vẫn tính là thuận mắt.
Tiếp đó, Tề Miểu cũng giúp Diêu Thiên Thiên “dạy dỗ” mấy bạn nữ xấu tính trong lớp của cô một chút.
Tuy rằng hai người chưa từng gặp nhau, nhưng một người đã nảy sinh ý muốn kết bạn vì cả hai đều là những “bia đỡ đạn” đáng thương, còn một người lại dựa trên lời kể của anh hai và như những gì mà bản thân quan sát được, Tề Miểu cảm thấy mình cũng rất thích cô bé này.
Giữa hai người giống như tồn tại một loại cảm giác có tên là thưởng thức.
Tề Lỗi cũng vậy, lúc đầu cậu cũng chỉ muốn bù đắp cho xong chuyện.
Nhưng không ngờ sau vài lần tiếp xúc, cậu lại cảm thấy cô bé này rất hợp “khẩu vị” của mình.
Cái đầu quả dưa kia không biết lớn lên như thế nào, thường xuyên nhảy ra vài câu vừa “kinh thế hãi tục” lại vô cùng sâu sắc, cũng không giống như mấy đứa bé khác lúc nào cũng nũng nịu ồn ào.
Ngoại trừ lúc này đang đổ một trận “lũ lớn”, thì bình thường cô rất giống một bà cụ non, tính tình thoải mái khiến cậu luôn nghĩ đến việc đưa cô bé đi chơi.
Thế mới nói, hào quang bẩm sinh của Diêu Thiên Thiên đã hấp dẫn người nhà họ Tề.
Giữa hai bên có sự “đồng cảnh ngộ”, lúc gặp nhau thì lại như “củi khô gặp lửa lớn”, “sao chổi va vào trái đất”, cọ ra mấy tia lửa chói lóa! ( Ơ, hình như có chỗ nào sai sai? )
Lần này thấy cô khóc khiến Tề Lỗi cảm thấy rất đau lòng.
Cậu thật sự coi Diêu Thiên Thiên như em gái ruột của mình.
Từ nhỏ cậu đã bị anh trai bắt nạt nên mới muốn đi bắt nạt con gái nhà người ta ( Tề Lỗi, suy nghĩ này của anh thật sai lầm! ).
Không dễ gì mới có một đứa em gái nhưng nó lại tra tấn cậu suốt ngày, chẳng đáng yêu một chút nào cả.
Diêu Thiên Thiên quả thực chính em gái điển hình trong cảm nhận của Tề Lỗi.
Trong mắt cậu, Diêu Thiên Thiên không khác gì một con lật đật, tròn tròn dễ đẩy ngã.
Mà chơi vui nhất là khi cô bị đẩy ngã rồi còn có thể bật ngược lại!
Vì thế, mặc dù bình thường cậu rất lắm lời, rất thoải mái với Diêu Thiên Thiên, nhưng cậu lại không thể chịu được nước mắt của cô.
Cứ như vậy, cậu đạp xe đạp đưa cô về nhà.
Thấy hôm nay tan học sớm nên Tề Lỗi còn định đưa Diêu Thiên Thiên đi ăn gì đó, không ngờ lại bị mấy “hạt đậu nhỏ” cản trở đường đi.
Nhà của cô rất gần trường.
Lúc Vương Nhị Nha mua nhà cũng đã xem xét rất kỹ đến việc học ở trường của Diêu Thiên Thiên.
Bà đã mua nhà gần một trường tiểu học trọng điểm.
Nơi này khá đắt đỏ, mấy ngàn tệ một mét vuông.
Tuy rằng Vương Nhị Nha có tiền, nhưng mấy năm nay đều giao hết tiền cho Diêu Đại Vĩ quản lý.
Bà chưa bao giờ tiêu nhiều tiền như vậy, khi bỏ tiền ra tay còn hơi run.
Riêng Diêu Thiên Thiên thì lại rất vui mừng hớn hở, đây là khu nhà gần trường đó! Bây giờ là mấy nghìn, nhưng mười mấy năm sau, có mấy vạn cũng chưa chắc mua nổi đâu.
Chuyện này phải gọi là “một bước lên mây”.
Dù biết rằng cổ phiếu trong tay Vương Nhị Nha còn tăng nhanh hơn so với giá nhà, nhưng Diêu Thiên Thiên vẫn ra sức thuyết phục Vương Nhị Nha mua hết những căn nhà gần trường trung học cơ sở, trung học phổ thông và thậm chí là các trường đại học trọng điểm.
Phải biết rằng ở thành phố B cũng không chỉ có một ngôi trường trọng điểm.
Đầu tiên, Vương Nhị Nha còn cảm thấy không cần để ý nhiều tới lời nói linh tinh của trẻ con.
Nhưng sau đó bà suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng rất hợp lý.
Bà có thể cắn răng mua một khu nhà gần trường, vậy chắc chắn vẫn sẽ có người mua nó.
Nghe nói giá nhà ở thành phố B đang tăng, bây giờ cứ mua để đó, trong tương lai có khi sẽ bán được gấp mấy lần giá mua hiện giờ cũng nên.
Đôi khi mọi người không phải không có ý thức về kinh doanh, chỉ là do không ai nói cho mình biết mà thôi.
Nghe Diêu Thiên Thiên nói như vậy, Vương Nhị Nha “không thầy dạy cũng hiểu”, bùm bùm mua mấy mảnh đất, đều là những nơi còn chưa kịp khai phá.
Bà càng đưa nhiều tiền thì càng có nhiều người muốn bán.
Đến khi Vương Nhị Nha tiêu hết bảy tám phần số tiền mặt Diêu Đại Vĩ chia cho mình thì 50% mét vuông đất của thành phố B đã được đứng tên bà.
Lúc này cũng chưa cần phải nộp thuế đất, đừng nói hai mảnh mất, mấy mảnh đất đi chăng nữa thì cũng không cần phải nộp thuế, Vương Nhị Nha quả thực vô cùng dễ dàng mua được một đống nhà và đất trống.
May mắn đã mỉm cười với bọn họ, mới dọn đến thành phố B không bao lâu đã có một công ty đến đây khai phá thị trường, bọn họ muốn quy hoạch một mảnh đất của Vương Nhị Nha để xây dựng công xưởng, còn trợ cấp cho bà không ít tiền.
Diêu Thiên Thiên nhớ rõ, sau khi bàn luận ổn thoả về vấn đề bồi thường, Vương Nhị Nha đã về nhà nghỉ ngơi một thời gian dài, sau đó chuẩn bị cho việc đi học ở trường cao đẳng.
Bà đơn giản chỉ tốt nghiệp cấp ba, lúc đó thi lên đại học không dễ nên Vương Nhị Nha chỉ chọn vào một trường cao đẳng bình thường.
Tuy nhiên, sau khi học cao đẳng kỹ thuật xong thì bà vẫn có thể thi lại.
Trong vòng hai năm, Vương Nhị Nha đã lấy được bằng tốt nghiệp cao đẳng kỹ thuật.
Hơn nữa, bà còn chi tiền để xin được một chân vào “Cục Xây Dựng Đô Thị”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...