Chương 10.2 : Cốt truyện chạy lệch (2)
Nam Cung Tiêu Minh, Quách Tử Càn: (⊙_⊙)? Tình huống gì đây?
Diêu Thiên Thiên: Tình huống bắt cóc giả gặp bắt cóc thật...
Năm phút sau, hai thiếu niên bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập và Diêu Thiên Thiên bị trói “mắt to trừng mắt nhỏ” ngồi bên cạnh Diêu Doanh Tâm và Thượng Quan Lẫm.
Đây là kiểu triển khai cốt truyện thần kỳ gì đây! Nhóm phần tử khủng bố này thừa dịp hỗn loạn chạy ra khỏi tỉnh S, trùng hợp lại chọn đúng chỗ nghỉ ngơi hội hợp của Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Trước đây kho hàng này đã mai táng bao nhiêu người nên phong thủy mới tốt như vậy hả? Một người, hai người đều thi nhau chạy tới đây?
Còn nữa, hành động ôm hai chân của Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn là gì thế kia? Không phải trong tương lai Nam Cung Tiêu Minh sẽ rất lợi hại sao? Giờ cái khuôn mặt bánh bao kia là muốn chơi trò gì đây? Các anh không phải nên lợi dụng “bàn tay vàng” đang mở lớn để khiến bọn phần tử khủng bố này khuất phục, túm cổ bọn họ giải tới đồn cảnh sát lập công lớn sao? Nữ chính cũng ở đây, có bàn tay vàng của “thánh mẫu” mà còn bị bắt, quả thực quá mất mặt!
Đáng giận nhất là Diêu Doanh Tâm, tất cả nhóm người bọn họ đều bị trói, bịt miệng, vì sao chỉ có mình cô ta được người khác vô cùng dịu dàng thả xuống đất.
Một người trong bọn phần tử khủng bố còn rất “tự nhiên” cởi áo khoác của mình lót dưới đất làm đệm cho cô ta ngồi? Phạm vi của vầng hào quang “thánh mẫu” cũng quá lớn rồi đó? Hoàn cảnh hiện tại của nữ chính thật tốt, cô ta không cảm thấy có lỗi với Diêu Đại Vĩ mỗi ngày đều lo lắng cho cô ta đến phát sầu sắp bạc cả tóc sao?
Quên đi, một đứa bé hai tuổi thì biết cái gì.
Tất cả đều là lỗi của tác giả.
Diêu Doanh Tâm không chạy cũng không khóc, ánh mắt xoay tròn đảo quanh quan sát Diêu Thiên Thiên, nhìn rất lâu mới ngập ngừng hỏi: "Chị?"
Mệt hộ cho một đứa bé hai tuổi còn có thể nhận ra Diêu Thiên Thiên đã “thay hình đổi dạng”.
Chẳng lẽ là dựa vào cân nặng sao?
Phần tử khủng bố kia là một người đàn ông tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Nhìn qua anh ta là loại người sống trong gian khổ mới có thể đi lên con đường không thể quay đầu này.
Loại nhân tố xấu như vậy có thể “moi tim, móc phổi” với người mình để ý, nhưng đối với người mình không để ý thì lại vô cùng “tâm ngoan thủ lạt”.
Nghe Diêu Doanh Tâm nói, anh ta cảnh giác ôm bé Doanh Tâm lên.
Sau đó đảo mắt nhìn thân hình mũm mĩm và cái đầu sáng bóng của Diêu Thiên Thiên, rồi lại nghiên cứu cẩn thận khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Diêu Doanh Tâm.
Đôi mắt trợn tròn hỏi: "Không phải cùng một mẹ sinh sao? Hay bố của cháu đội nón xanh*?"
*Đội nón xanh: cắm sừng.
Diêu Thiên Thiên: (╰_╯)#! Mười tám năm sau bà đây sẽ thay đổi.
Sau khi trưởng thành còn yểu điệu, thướt tha hơn so với nữ chính “đậu rau khô”, được chứ!
Đương nhiên là Diêu Doanh Tâm không hiểu gì, thấy chị gái ở đây thì rất vui vẻ, bị phần tử khủng bố ôm trong lòng còn không ngừng vặn vẹo, hai tay ngắn nhỏ vươn về phía Diêu Thiên Thiên: "Chị ơi ôm ôm, chị ôm!"
Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn cùng nhau trao đổi ánh mắt.
Diêu Thiên Thiên tinh tường thấy rõ trên mặt hai người họ đang nói: Không phải cùng một mẹ sinh sao? Hay là bố đội nón xanh?
Mau ngừng hết biểu cảm trên mặt lại cho cô!
Diêu Thiên Thiên đang cảm thấy vô cùng tức giận thì đột nhiên sau lưng có loại cảm giác ớn lạnh.
Cô lén liếc nhìn đại ca khủng bố thì thấy anh ta đang lạnh lùng nhìn mình.
Không lẽ là anh ta đang ghen sao?
Lật bàn! Nữ chính mới hai tuổi, bà đây mới bốn tuổi, anh đừng “bụng đói ăn quàng” như vậy được không!
"Muốn chị ôm à?" Đại ca khủng bố nhéo khuôn mặt nhỏ của Diêu Doanh Tâm.
Thượng Quan Lẫm ngồi cạnh Diêu Thiên Thiên phẫn nộ giãy giụa, lại bị một tên thuộc hạ của đại ca phần tử khủng bố đá cho một cái.
Anh ta lớn hơn Diêu Doanh Tâm mười tuổi.
Một đứa bé mười hai tuổi không thể chịu nổi cú đá như vậy nên chỉ có thể nằm ngay đơ.
Diêu Doanh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, dụi đầu vào người tên trùm khủng bố kia.
Bản năng của trẻ con nói cho cô biết, thực ra đại ca ca trông rất đáng sợ này là một người tốt.
Đại ca ca còn rất thích cô làm nũng như vậy.
Diêu Thiên Thiên không khỏi rơi lệ đầy mặt.
Đây rõ ràng là một cảnh rất thuần khiết, vì sao ở trong mắt cô nó lại trở nên tà ác như vậy? Cuối cùng là do thế giới quan của cô sai, hay là do thế giới này sai hả trời!
Sắc mặt của đại ca khủng bố tốt hơn một chút, ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình, khuôn mặt cứng nhắc cười một cái: "Hôn, hôn."
Thượng Quan Lẫm: Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm!
Lại một lần nữa bị đàn áp, Diêu Thiên Thiên tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Diêu Doanh Tâm ngoan ngoãn lại gần, miệng nhỏ "chụt" một tiếng, hôn một cái rõ to nên tên trùm vô cùng vừa lòng, sau đó anh ta liếc mắt ý bảo cấp dưới mau cởi trói cho Diêu Thiên Thiên, đồng thời ôm Diêu Doanh Tâm đi đến trước mặt đứa bé béo, khuôn mặt chứa đầy sự cảnh cáo nhìn cô.
Diêu Thiên Thiên cử động chân tay đã tê dại của mình, không nói lời nào.
Cô cũng trừng mắt nhìn lại đại ca khủng bố, mặc dù rất sợ, nhưng thua gì cũng không thể thua khí thế.
Đại ca khủng bố thả Diêu Doanh Tâm xuống dưới đất, đứa bé vui vẻ chạy tới gần chị, tay nhỏ mở ra, ra vẻ nó muốn được ôm.
Diêu Thiên Thiên liền ôm một cái tượng trưng.
Diêu Doanh Tâm chu môi nhỏ, lại tỏ vẻ muốn được bế lên.
Diêu Thiên Thiên muốn khóc.
Em gái, chị đây cũng mới bốn tuổi thôi, lực cánh tay không đủ để bế em lên đâu!
Cũng may Diêu Thiên Thiên chỉ chạm vào Diêu Doanh Tâm một tí thì cô bé đã bị trùm khủng bố bế về.
Mặc kệ bé Doanh Tâm có nũng nịu thế nào cũng không chịu thả cô bé ra, mặt còn lạnh tanh đòi cô ta phải tiếp tục hôn má.
Thượng Quan Lẫm: Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm!!
Lại tiếp tục bị đàn áp thêm một lần nữa, Diêu Thiên Thiên tỏ vẻ mình đã bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Không thể để cốt truyện gạt người này tiếp tục triển khai được, nhất định phải nghĩ cách tự cứu bản thân.
Nhờ có quan hệ với Diêu Doanh Tâm, sau khi Diêu Thiên Thiên được cởi trói cũng không bị trói lại lần nữa.
Tất nhiên cũng là vì đại ca khủng bố kia nhìn ra sức lực của cô không đủ để bế một đứa bé mới hai tuổi lên.
Tuy nhiên, tôi không có thể lực nhưng tôi có trí thông minh!
Diêu Thiên Thiên nhìn lướt qua Nam Cung Tiêu Minh.
Anh trai Nam Cung hiểu ý cười một cái, chớp chớp mắt nhìn cô.
Diêu Thiên Thiên lại rơi lệ đầy mặt, sao biểu cảm lúc này của anh ta lại khác quá vậy? Nhìn không hiểu thì phải làm sao bây giờ!
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn lựu đạn phi như bay.
╭(╯3╰)╮
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...