Sổ Tay Nuôi Vợ Của Thủ Phụ


Sở Kiều không có nắm chắc, nhưng thân phận này của nàng, nếu muốn bình yêu trôi qua chỉ cần có nửa điểm khả năng, nàng cũng phải bắt lấy cơ hội thoáng qua đó.

Thế đạo này chính là như vậy, kẻ yếu không có tư cách cầu gì khác.

Qua hai năm, một thân yêu kiều ma bệnh Hoàng Thái Hậu đã học xong gặm nhấm khổ ải nhân thế.

Lương Vân Dực hỏi một câu, “Mẫu thân, chúng ta ở chỗ này chờ ai?”

Hắn quá cơ trí, Sở Kiều không khỏi nhìn Lương Vân Dực nhiều hơn vài lần, tuy nói tướng mạo con riêng này không có chút nào tương tự với Lương Thời, nhưng đều là người cực kỳ thông tuệ.

Còn kế nữ thì…… hơn chậm chạp một chút.

Sở Kiều đang muốn giải thích một câu, nam tử một thân huyền sắc thêu sơn thủy áo cổ tròn từ đại môn Trình gia bước ra, hắn được một đám tùy tùng vây quanh, thân ảnh cao lớn lẫm liệt, che lấp mi mắt như mực đậm không thể ta biến, bên trong tựa như cất chứa núi cao trùng điệp và sông ngòi không đáy, chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến cho người sợ hãi khiếp đảm, lại không kìm được lòng ngưỡng mộ, sùng bái.

Hắn vẫn luôn tồn tại thần bí tăm tối như vậy.

Rất lâu, Sở Kiều cũng không rõ rốt cuộc hắn muốn gì?

Hắn thích quyền thế, nhưng từ trước đến nay không tham quyền, sinh ra ở Hoàng gia, lại không kiêu ngạo vì là người Hoàng gia.

Đi tới bất cứ nơi nào Tiêu Trạm đều là chúng tinh phủng nguyệt, mặc dù là thế, quanh người hắn vẫn luôn ẩn giấu lạnh lùng cô tịch chưa bao giờ tiêu tan.

Trình đại nhân tuổi già tự mình đưa Tiêu Trạm ra cửa phủ, thái độ tất cung tất kính, hận không thể cúi người còng lưng, “Vương gia, ngài đi thong thả.”

Con mắt Tiêu Trạm vẫn luôn lạnh lùng không tỏ thái độ, hắn cũng không nói, chỉ khẽ lên tiếng, đen.


Khi đôi giày trắng tinh giẫm lên thềm đá thì tầm mắt của hắn và Sở Kiều chạm nhau, nhưng mi tâm chỉ hơi nhíu nhíu, rất nhanh lại dời đi, giống như căn bản không nhìn thấy nàng.

Trong mắt hắn rất ít khi có người khác.

Ngay từ đầu Sở Kiều không có động tác, chờ khi xe ngựa của Tiêu Trạm đi ra đầu ngõ, lúc nàng nàng mới hành động, xách làn váy hoa lan đi lên, thẳng tắp chắn ở phía trước xe ngựa.

Nàng cũng không trình bày ý đồ mình đến, chỉ cất cao giọng nói: “Vương gia xin dừng bước, tiểu nữ tử có lời muốn nói.”

Lương Vân Dực và Lương Vân Kỳ có chút bận tâm.

Kinh thành không ai không biết Lương Thời và Tiêu Trạm từng có tranh chấp, nếu lúc này Tiêu Trạm bỏ đá xuống giếng, như vậy Lương gia tuyệt đối không có lực để chống đỡ.

Tuy ngẫu nhiên tính tình của kế mẫu có chút kỳ quá, hành vi thường xuyên khiến cho người không hiểu ra làm sao, nhưng còn không đến mức làm ra chuyện lỗ mãng bực này.

Lương Vân Dực tiến lên, giảm thấp thanh âm nói: “Mẫu thân, ngài đây là làm gì?”

Lương Vân Kỳ cũng kinh ngạc, kế mẫu vẫn rất nhát gan, một con chuột cũng có thể để nàng sợ đến nhảy dựng, nay sao còn dám cản xe ngựa người gian ác?

Sở Kiều đưa ánh mắt cho hai con riêng để cho hai người đừng lo lắng.

Nay đến tình trạng này, Sở Kiều chỉ có thể đi bước đường này, bằng không cuộc sống về sau chỉ càng khó vượt qua.

Gió thu vẫn mang theo hơi nóng từ đầu ngõ thổi vào đây, hô hấp của Tiêu Trạm bằng phẳng, cách một tầng sa mỏng, hắn nhìn nữ tử cách đó hai trượng, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, đột nhiên ngực có một cảm giác bất ngờ không kịp phòng bị.

Nhưng Tiêu Trạm hắn là người phương nào?


Dù vậy, cũng vẫn trấn định như núi, lại càng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu một quả phụ!

Hắn không mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng con ngươi sâu thẳm âm u như giếng cổ ngàn năm ngưng mắt nhìn tiểu nữ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, dáng người kiều tiếu, nhu nhược như con kiến, hắn đắn đo, tiểu phụ thân này ngán sống hay sao?

Tùy tùng của Tiểu Vương Phủ nhìn thoáng qua Tiêu Trạm, thấy hắn không nói tiếng nào, liền nói với Sở Kiều: “Thật to gan, xe ngưa của Vương gia ngươi nghĩ chắn thì chắn sao? Nhanh tránh ra!”

Người nói chuyện là Tiểu Hắc, cũng là thị vệ bên người của Tiêu Trạm, Sở Kiều từng thường xuyên nhìn thấy hắn.

Hiện tại thân phận của nàng không giống trước, ngay cả tiểu hắc cũng trừng mắt lạnh mặt với nàng.

Nhưng, Sở Kiều không có nhàn tâm xuân thương bi thu.

Chờ Tiểu Hắc nói xong, Sở Kiều phúc thân với người phía sau sa mỏng, không khiêm nhượng không ti tiện nói: “Vương gia, xưa tiểu nữ tử có nghe nói Vương gia có tật ở đầu, treo giải thưởng lớn để có thể tìm người trị liệu, không biết việc này còn tính không?”

Sở Kiều không phải đại phu, nàng chỉ nhớ rõ trong đầu Nhan Như Ngọc có biện pháp chế hương.

Trên đời này hương liệu có muôn vàn tác dụng, dễ ngủ, dưỡng thần, chữa bệnh,……

Chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, có thể chế biến ra hương liệu độc đáo, tuy không thể cam đoan trị tận gốc, nhưng giảm bớt đau ốm vẫn là dùng được.

Rốt cuộc tật ở đầu của Tiêu Trạm vì sao mà có, việc này không ai biết, Sở Kiều nhớ rõ đời trước mỗi khi hắn tới gặp mình thì trên mặt cũng không có vẻ thống khổ.

Không biết là hắn che giấu? Hay là đầu cũng không có tật gì?


Lúc này, rốt cuộc Tiêu Trạm cũng có động tác, sa mỏng theo tay hắn được vén lên, ánh mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng như huyền băng trên núi cao chiếu thẳng vào mắt Sở Kiều.

Từ trước đến nay nàng không cảm thấy Tiêu Trạm đáng sợ, có lẽ là bởi vì Tiêu Trạm chưa bao giờ lộ ra biểu tình lương bạc nhạt nhẽo như vậy trước mặt nàng.

Giờ này khắc này, trong lòng Sở Kiều lộp bộp một cái, chung quy nàng chỉ là một tiểu phụ nhân bình thường, vẫn hơi khiếp đảm.

không có chỗ dựa là thân phận là đích nữ Sở gia và Hoàng Thái Hậu, nàng cũng không là gì hết.

Dưới cái nhìn chăm chú không rõ ý tứ hàm xúc, Sở Kiều ho một tiếng, ba phần trấn định, ba phần thận trọng, còn có mấy phần thuộc về ngây thơ của nữ nhi gia, lại cất cao giọng nói: “Tiểu nữ tử có thể trị liệu tật ở đầu của Vương gia.

Tiểu nữ tử biết có lẽ Vương gia không tin, nơi này của tiểu nữ tử có một túi hương, Vương gia đeo thử, không quá ba ngày, bệnh mất ngủ của Vương gia sẽ có chuyện biến tốt.

Đến lúc đó, Vương gia thương thảo với tiểu nữ tử chuyện trị liệu cũng không muộn.”

Ban đêm Sở Kiều thường xuyên gặp ác mộng, túi dược này chính là nàng hay dùng, hôm nay đành phải lấy ra cấp cứu.

Nói xong nhưng lời này, Sở Kiều u u than mỏng một tiếng, sau khi trùng sinh trở về, ngay cả người từng khúm núm với nàng, nay cũng thay đổi theo không kịp.

Nàng cũng không thể quỳ xuống với Tiêu Trạm…

Dường như Tiêu Trạm liếc mắt do thám mục đích của Sở Kiều, tầm mắt của hắn không nóng không lạnh quét đến Lương Vân Dực và Lương Vân Kỳ bên cạnh Sở Kiều, đột nhiên khóe môi cong lên, thanh âm kia giống như cách xa mấy trượng, từ nơi u tĩnh truyền tới, “Muốn bản vương giúp ngươi?"

Sở Kiều sửng sốt, không biết là bị tiếng nói lạnh lùng này chấn nhiếp? Hay là bởi vì bị Tiêu Trạm nhìn thấu dễ dàng?

Một lời của Tiêu Trạm trúng đích, nếu trước mắt nàng phản bác, vậy thì có vẻ quá không thức thời.

Nhưng Lương Thời và Tiêu Trạm từng là kình địch, Tiêu Trạm tuyệt đối sẽ không có lý do giúp đỡ nàng, Sở Kiều chỉ có thể tự mình cầm ra lý do vừa đầy đủ vừa thành ý.

Sở Kiều đơn giản nói thẳng: “Vương gia thử dùng túi hương này xem có dùng được hay không, còn lại mấy ngày nữa nói cũng không muộn.”


Bên môi nàng ẩn giấu lộ ra hai lúm đồng tiền không quá rõ ràng, bởi vì mông lung mơ hồ, ngược lại càng lộ vẻ ngây thơ.

Đột nhiên Tiêu Trạm không muốn nhìn thấy bộ mặt như vậy, sạch sẽ thuần túy đến cực hạn, sẽ dễ dàng bị mê hoặc.

Màn sa mỏng hạ xuống, Sở Kiều thấy thế, đẩy túi hương tới, mà bất luận Tiêu Trạm có thể dùng thử hay không tóm lại nàng đã tận lực.

Người chỉ có làm hết sức mới không có hối hận.

Sau đó, xe ngựa của Tiêu Vương Phủ tiếp tục đi ra đầu ngõ, Sở Kiều và hai con riêng đứng ở một bên nhìn mấy lần.

Lương Vân Dực cũng không phải một thiếu niên phổ thông, hai hài tử đều là một tay Lương Thời nuôi lớn, rất biết nhìn tình hình, chỉ là hôm qua công tử Trình gia nhục mạ Lương Thời, làm cho hai người không thể nhịn được.

Lương Vân Dực và Lương Vân Kỳ kính trọng Lương Thời, dường như đã vượt qua hâm mộ của nhi tử với phụ thân.

Chỉ là trong lòng Sở Kiều có một tia nghi hoặc, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi.

Lương Vân Dực nói: “Mẫu thân, thật sự ngài có nắm chắc chữa khỏi tật ở đầu của Tiêu Vương không? Phụ thân không nhắc đến người này lúc ở phủ, ta còn nghe nói…”

Lương Vân Kỳ ngắt lời hắn, tuổi của kế mẫu không lớn, cũng là người nhát gan, hắn cảm thấy chuyện trên triều vẫn là đừng đẻ kế mẫu biết cho thỏa đáng, hắn nói tiếp: “Dù sao Trình gia chắc sẽ không thu tay lại như vậy, muốn trách thì trách ta hôm qua hành sự quá mức qua loa, nên nghe theo lời mẫu thân nói, âm thầm thu thập tiểu tử kia!”

Lương Vân Dực gật đầu, “Đúng a, vẫn là mẫu thân nhìn xa.”

Sở Kiều: “……” Nàng từng dạy hai người bọn họ như thế sao?

“Việc này không được nói với tổ mẫu các ngươi!” Sở Kiều cạy già lên mặt cảnh cáo một câu.

Hai huynh đệ nhìn nhau, cùng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận