Thời điểm về đến nhà, trời đã chập tối.
Các tỷ muội cũng không lập tức trở về viện của mình, mà cùng đi đến Thương Bách Uyển chỗ lão thái gia và lão phu nhân thỉnh an.
Ai ngờ còn chưa đi đến cửa Thương Bách Uyển, xa xa đã nghe thấy tiếng quát tức giận của Lão thái gia.
"Ta đánh chết kẻ không nên thân nhà ngươi!"
Liên tục vang lên tiếng quát tức giận còn xen lẫn tiếng roi.
Nhất thời bọn họ dừng chân lại.
Mọi người nhìn nhau rồi không đi về phía trước nữa.
Du Hàm gọi ma ma ở trong viện đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ma ma khom mình hành lễ, giọng áy náy: "Bẩm đại tiểu thư, nô tì cũng không biết được ở bên trong có chuyện gì.
Chỉ biết sau khi lão thái gia cho gọi đại thiếu gia thì vẫn luôn khiển trách tới tận bây giờ." Sau đó bà nhìn xung quanh thấy không có người khác liền nhỏ giọng nói: "Nghe đâu hình như là đại thiếu gia ở bên ngoài đã gây chuyện."
"Đại ca gây chuyện?" Du Thiên Lan hỏi lại: "Ma ma xác định là huynh ấy?"
Không thể trách nàng giật mình như vậy, Du Lâm Thụy nổi tiếng là người đàng hoàng, trung hậu, bình thường rất trầm ổn, rất đáng tin.
Ở kinh thành người được khen ngợi nhiều nhất ở Du gia chính là huynh ấy.
Ma ma bị nàng ép hỏi một hồi cũng không dám nhiều lời, liền nói: "Không chắn chắn."
Mặc dù ma ma nói "Không chắn chắn" nhưng giọng điệu kia rõ ràng là khẳng định.
Du Thiên Lan bộc phát tính tò mò, nhón chân nhìn vào căn phòng sáng đèn, rồi huých tay vào nữ tử bên cạnh nói: "Ngũ muội, muội đi xem thử có chuyện gì?"
A Âm kiên định lắc đầu: "Không đi."
"Tại sao?" Du Thiên Lan nói: "Muội không hiếu kỳ sao?"
"Tò mò." A Âm nói chậm: "Nhưng mà muội không thể đi." Loại chuyện như vậy nàng tuổi còn nhỏ không nên quản nhiều.
Du Thiên Lan liếc mắt nhìn nàng, bĩu môi nói: "Tiểu quỷ nhát gan, tổ phụ thương muội như vậy muội đi không sao đâu."
Lúc nãy ở trong cung mấy lần Du Thiên Lan nói lung tung khiến Du Thiên Tuyết phát bực.
Lại bởi vì quan hệ tỷ muội ruột của nàng với Du Thiên Lan, nên chắc sẽ bị Hoàng hậu nương nương với thái tử điện hạ ghét bỏ rồi, còn bị Du Hàm quát nữa.
Giờ phút này Du Thiên Tuyết liền nói: "Sao lại xúi giục ngũ muội? Muội tò mò thì tự mình đi đi."
"Đi thì đi! Dù sao thì cũng vừa mới về cứ coi như là muội đi thỉnh an tổ phụ."
Du Thiên Lan không để ý, đi thẳng về trước, bên trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng quát to, ngay sau đó vang lên tiếng hét to "A" đau đớn của Du Lâm Thụy.
Lần này Du Thiên Lan thật sự sợ rồi, bước chân cũng dừng lại giữa chừng, lôi kéo tay áo Du Ly, phân phó ma ma kia:"Người đi lên trước thăm dò xem có chuyện gì, rồi ta…ta mới đi vào thỉnh an tổ phụ."
"Không cần, để ta tự mình đi" Trong giọng nói của Du Hàm khó có thể che giấu nóng nảy: "Ta phải đi xem thử rốt cuộc ca ca thế nào rồi."
Du Lâm Thụy là cháu đích tôn trong phủ, cùng với Du Hàm là huynh muội ruột.
Lúc đầu nghe đại ca bị khiển trách, Du Hàm đã muốn đi vào xem tình hình bên trong rồi chỉ là sợ chọc giận tổ phụ nên hơi do dự.
Bây giờ nghe thấy tiếng hét của đại ca, Du Hàm đã không kịp nghĩ ngợi gì nữa.
A Âm kéo Du Hàm lại, quay sang hỏi ma ma kia: "Đại phu nhân với đại lão gia có ở trong đó không? Đã đi qua chưa?"
"Đại phu nhân và tam phu nhân hôm nay ra ngoài còn chưa hồi phủ.
Đại lão gia thì cho người tới truyền lời nói là cùng đồng liêu đi uống rượu cũng chưa trở lại."
Nghe thấy đại lão gia và đại phu nhân đều không có trong phủ, A Âm biết là không khuyên được Du Hàm nữa, lúc này mới buông tay ra nhỏ giọng nói: "Đại tỷ cẩn thẩn chút."
"Muội yên tâm ta có chừng mực." Du Hàm vội vã vừa nói vừa đi vào bên trong.
Đợi đến thân ảnh của nàng biến mất ở bên kia cửa, Du Thiên Tuyết lạnh lùng xuy một tiếng xoay người rời đi.
Du Thiên Lan gọi nàng, nàng cũng không để ý tới.
Du Thiên Lan suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn chọn đứng chờ ở cửa viện cùng với A Âm và Du Ly.
Ba người lắng tai nghe tiếng phẫn nộ lúc cao lúc thấp của lão thái gia ở bên trong cũng không nói lời nào, chỉ đành ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau đứng chờ.
Qua không lâu Du Hàm liền đi ra, nhìn ba người lắc đầu, rồi cùng các nàng tiếp tục đứng chờ ở cửa viện.
Không lâu sau, mấy vị thiếu gia cũng lục tục chạy tới, Du Hàm liền ngăn cản không cho vào.
"Chờ trưởng bối trở lại rồi hãy nói." Vành mắt Du Hàm đỏ lên, ánh mắt ẩm ướt hiển nhiên đã lặng lẽ khóc: "Chúng ta không đảm đương nổi đâu.
Đừng vào, tổ phụ không để ý tới đâu."
"Tổ mẫu đâu?" Du Lâm Sâm hỏi.
"Cũng ở bên trong, chỉ là người không nói gì hết."
Lão phu nhân không lên tiếng chứng tỏ là chấp nhận cách làm của lão thái gia.
Bọn Du Lâm Sâm thấy vậy đã biết chuyện không có đường cứu vãn chỉ đành giải tán.
Du Lâm An gọi A Âm cùng đi.
A Âm nhìn Du Hàm, rất lo lắng cho nàng, chỉ lắc đầu nói: "Bọn muội còn chưa có thỉnh an với tổ phụ, tổ mẫu muội chờ thêm chút nữa."
Nơi này đều là nữ tử, Du Lâm Sâm với Du Lâm An cũng không tiện nói nhiều chỉ đành rời đi trước.
Không lâu sau, có nha hoàn mang áo choàng đến nói là tứ thiếu gia với ngũ thiếu gia phân phó mang đến.
Lúc này Du Hàm mới phản ứng được mấy muội muội đều ở đây với nàng, vội nói: "Các muội đi về trước đi ở đây nếu bị cảm lạnh thì không tốt."
A Âm nhẹ giọng nói: "Bọn muội chờ thỉnh an tổ phụ tổ mẫu."
Du Thiên Lan cũng kêu lên: "Đúng vậy! Bọn muội ở đây chờ thỉnh an!"
Du Ly gật đầu theo.
Du Hàm biết các muội muội là muốn ở lại bên cạnh nàng, rất cảm động nhưng nghĩ đến vết roi trên người ca ca, nước mắt lại lặng lẽ rơi.
Cũng may không bao lâu Du Chính Minh đã về phủ, thân là Cửu môn Đề đốc chịu trách nhiệm phòng ngự kinh thành, thường ngày ông về đến phủ đã tối muộn.
Vừa vào cửa đã nghe bẩm báo chuyện này, ông liền đi thẳng tới Thương Bách Uyển ở cửa viện đã nhìn thấy A Âm, chỉnh lại áo choàng trên người nàng, thấy đã ổn thỏa liền gật đầu rồi đi thẳng vào trong.
Không lâu sau, đại phu nhân Dương thị cùng tam phu nhân Trình thị cũng về phủ, hai người cùng nhau đi đến chỗ lão thái gia.
Trước khi vào còn cố ý phân phó nha hoàn cùng ma ma ở cửa, đưa các cô nương quay về viện của mình.
Mẫu thân đã trở lại, Du Hàm liền thở phào nhẹ nhõm cũng không kiên trì ở chỗ này nữa, để hai đại nha hoàn thân cận tiễn Du Thiên Lan và Du Ly trở về, lại để cho người hầu hạ mẫu thân từ nhỏ đến lớn đưa A Âm về.
Nàng nhìn các muội muội đi xa mới xoay người rời đi.
Buổi tối A Âm ăn tối một mình, mẫu thân và phụ thân đều ở bên Thương Bách Uyển vẫn chưa về, còn cố ý cho người truyền lời bảo nàng ăn trước đi không cần chờ.
A Âm biết chuyện đại đường huynh chọc phải sợ là không đơn giản rất lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ đúng giờ như cũ, tránh cho mẫu thân và phụ thân lại phải phân tâm lo lắng cho nàng.
Trước khi đi ngủ, Phương ma ma cố ý nấu cho nàng chén nước đường đỏ uống để khử hàn.
A Âm vốn muốn nói cũng đưa qua cho các tỷ tỷ cùng uống, sau nghĩ lại chắc ma ma bên cạnh các nàng cũng sẽ an bài thỏa đáng, nàng liền bỏ qua ý tưởng này.
Hôm nay quả thật mệt mỏi đầu tiên là đi vào cung rồi sau đó lại đứng đấy cùng Du Hàm hồi lâu.
Mới vừa nằm vật xuống giường A Âm đã ngáp lên ngáp xuống, nhắm mắt lại không bao lâu thì ngủ say.
Sáng hôm sau, cuối cùng A Âm cũng biết được ngọn nguồn.
Nàng thế nào cũng không ngờ tới Du Lâm Thụy lại đi đánh vị Trịnh thiếu gia Trịnh kia.
"Trịnh thiếu gia?" A Âm không không dám tin hỏi Trình thị: "Chính là cháu của Trịnh Hiền phi sao?"
"Đúng vậy." Trình thị thở dài, phân phó nha hoàn vội vàng chải đầu cho A Âm rồi muốn đi đến Thương Bách Uyển, dặn dò A Âm: "Trịnh gia nhìn thì giống như tao nhã lễ độ, phái quản sự tới phủ chúng ta nói chuyện, thế nhưng lúc quản sự đến gặp lão thái gia rất là nghênh ngang, không thuận theo, không buông tha, bắt buộc lão thái gia nói lời công bằng."
A Âm kinh hãi: "Đánh thành cái dạng gì?"
"Cụ thể thì không biết, chỉ đánh hai quyền nhưng chảy máu, lệch mũi, hình như còn rụng mấy cái răng."
Du gia là thế gia nhà binh, nam nhi trong nhà không kể là theo văn hay võ thì từ nhỏ đều tập võ.
Đây là truyền thống trong phủ, nhìn thân thể cường tráng của Du Lâm Thụy thì biết, mặc dù chỉ hai quyền vậy cũng đủ giải quyết Trịnh thiếu gia.
A Âm lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là chuyện gì mà tự nhiên đánh ác như vậy." Vừa nhìn đã biết là Trịnh thiếu gia chọc giận Du Lâm Thụy khiến huynh ấy xuống tay không lưu tình.
"Hai người chạm mặt nhau ở tửu lâu, Trịnh thiếu gia nói một số lời không nên nói, còn nhắc lại chuyện năm đó..."
Đang nói giữa chừng Trình thị ngẫm thấy với độ tuổi của A Âm sẽ không thể hiểu được cũng không nói thêm nữa.
Đợi đến khi sửa soạn xong xuôi, bà liền dẫn nữ nhi cùng đi đến Thương Bách Uyển.
Hai mẹ con một đường đều không mở miệng A Âm âm thầm tự ngẫm lời nói của mẫu thân.
Ba đời Trịnh gia đều là con một đến đời Trịnh thiếu gia này vẫn như cũ chỉ một dòng độc đinh.
Được Trịnh gia coi như bảo bối rốt cuộc chuyện năm đó là chuyện gì mà khiến cho một người đôn hậu như đại đường huynh cũng không nhịn được mà ra tay đánh người?
Nói vậy là chuyện này có liên quan tới trong cung.
Nghĩ tới đây A Âm không nhịn được thở dài.
Lúc ấy Trịnh Hiền phi một lần đã sinh được nhi tử, năm thứ hai lại sinh tiếp một nhi tử nữa.
Chỉ là đứa bé kia không sống được bao lâu thì chết yểu.
Lúc đó trong cung có rất nhiều lời đồn đãi, nói cái chết của đứa bé kia có quan hệ với Du Hoàng hậu.
Du Hoàng hậu dùng thủ đoạn lôi đình ép xuống những lời đồn đãi kia.
Rồi không bao lâu sau, Du Hoàng hậu được chẩn ra mang long thai, sau nữa tam hoàng tử Ký Hành Châm ra đời...
Mặc dù là lời nói vô căn cứ nhưng cũng đủ để cho hai nhà có ngăn cách.
Mọi người Du gia đều tin tưởng Du Hoàng hậu trời sinh tính tình ôn hòa sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, còn bên Trịnh gia cũng một mực tin tưởng cái chết của nhị hoàng tử chắc chắc là có người cố ý hãm hại.
A Âm lặng lẽ đi tới trước mặt mẫu thân, nắm tay bà.
Cho nên mới nói vinh hoa phú quý đều tựa mây trôi, vẫn là tình cảm gia đình tốt nhất.
Hoàng cung nhìn thì tôn quý trên thực tế lại là một nơi không thể sống!
Nghĩ tới đây, ngược lại nàng bắt đầu có chút đồng tình với tên kia.
Không biết làm sao hắn có thể thuận lợi mà lớn lên như vậy.
Ngẫm lại cũng thật không dễ dàng.
Vào viện của tổ phụ tổ mẫu cuối cùng A Âm đã gặp được Du Lâm Thụy.
Chỉ là lúc này Du Lâm Thụy đã sớm không còn dáng vẻ thường ngày, sưng mặt sưng mũi, khuôn mặt sưng bầm như bánh bao khóe miệng có ứ máu.
Tư thế đứng có chút kỳ quái thân thể vặn vẹo, vết roi trên lưng cũng đủ khiến cho huynh ấy thống khổ không chịu nổi.
A Âm khẽ thở dài, đại đường huynh cũng thật kiên cường, thân thể bị thi hành gia pháp đến mức như vậy, vẫn có thể cứng rắn chống đỡ đứng ở chỗ này.
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ Du lão thái gia không nói một lời nhìn nhị lão gia cùng nhị phu nhân.
Nhị lão gia ngượng ngùng nói: "Hôm qua hai chúng con ngủ sớm, rất nhiều chuyện không biết.
Chuyện này là sao vậy?"
Du lão thái gia không để ý tới hắn chỉ nhìn Du lão phu nhân.
"Chuyện này chắc hẳn mọi người đã biết." Du lão phu nhân cũng không giải thích gì thêm chỉ nói: "Chuyện này trước mắt cứ vậy thôi coi như là cho các người một cảnh cáo.
Về sau đừng có mà tùy ý làm bậy."
Du Lâm Thụy vẫn tức giận bất bình: "Nhưng rõ ràng là đối phương có lỗi trước! Mọi người không biết, hắn ở bên tai con nói những lời nhục mạ rất khó nghe về Hoàng hậu nương nương!"
"Nói không bằng không chứng, huống chi chỉ có một mình ngươi nghe thấy.
Còn ngươi đánh người ta bị thương thì ai ai cũng nhìn thấy." Du lão thái gia chậm rãi nói, lướt nhìn tất cả con cháu trong nhà: "Cho nên từ nay về sau nên tự cảnh tỉnh đi.
Đừng có làm ra chuyện gì khiến người ta bắt được nhược điểm rồi nắm trong tay."
Du lão phu nhân nói: "Nương nương ở trong cung cũng không dễ dàng, chúng ta đừng gây thêm chuyện cho nàng mới phải."
Bọn nhỏ vội đáp ứng, Du Lâm Thụy cắn răng siết chặt tay qua thật lâu mới nhẹ gật đầu.
Du lão thái gia liền cho tất cả mọi người giải tán.
Du lão phu nhân nói với Trình thị: "Nhà lão tam chuẩn bị đi một chuyến đi.
Không cần hậu lễ cứ bình thường là được."
A Âm đã lường trước là sẽ có người phải đi một chuyến đến Trịnh gia.
Nhưng cho đến lúc này nàng mới biết người kia lại chính là mẫu thân của mình.
Sau khi ra khỏi Thương Bách Uyển, A Âm không nhịn được nhẹ giọng oán trách: "Mẫu thân, sao lại bắt người đi? Chúng ta mới trở về mà."
Nàng oán trách như vậy cũng là có nguyên do.
Bất luận ai là người đi thì chung quy lễ phải chu đáo, nói năng phải thích hợp, đây là cơ bản nhất.
Chọn đại bá mẫu và nhị bá mẫu luôn luôn ở kinh thành không phải tốt hơn sao? Tối thiểu họ cũng nắm được tình hình bên Trịnh gia hơn, đối với thành viên bên Trịnh gia cũng rõ hơn.
Không đến nổi như mẫu thân ba năm không có ở đây, mặc dù không đến nổi cái gì cũng không biết nhưng khác biệt cũng rất xa.
Trình thị nhìn dáng vẻ không tình nguyện của A Âm, mỉm cười nói: "Không cần gấp gáp.
Chúng ta chỉ qua cho có mặt thôi thuận tiện truyền lời lại con không nghe vừa rồi lão phu nhân nói sao?‘Không cần hậu lễ’." Lại nhẹ giọng nói: "Chúng ta mới vừa trở lại kinh thành, như vậy mới thuận lý thành chương."
Mặc dù Du lão thái gia tự tay phạt nặng Du Lâm Thụy, coi như là đòi công đạo cho Trịnh gia, nhưng chuyện này là do miệng người bên Trịnh gia nháo lên trước.
Chỉ là muốn nhìn xem Trịnh thiếu gia, vậy cũng phải tìm cái cớ thích hợp, đến thăm thật ra chỉ là có lệ, tránh để Trịnh gia cảm thấy Du gia ỷ thế hiếp người.
Hôm nay tam phòng mới vừa hồi kinh Trình thị gần đây đều đang đi bái phỏng các trưởng bối một số nhà trong kinh.
Lúc này vừa lúc nhân tiện đi Trịnh gia bái phỏng Trịnh gia lão phu nhân.
A Âm suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, lại nghe thấy mẫu thân nói như thể thật ra chuyến đi này tổ mẫu đã thông báo trước, tất nhiên sẽ không lỗ lả trong lòng đã hơi yên tâm.
Suy nghĩ lại những lời mẫu thân vừa nói, nàng nghi ngờ hỏi: "Mâu thân nói 'chúng ta' là ai đi cùng người vậy?"
Trình thị nói: "Dĩ nhiên là con."
"Con?" A Âm nhẹ lắc đầu: "Con không muốn đi." Đến nơi đó chỉ rước thêm phiền chuyện người lớn sao lại có phần nàng.
Trình thị nhìn gương mặt nàng không vui, không khỏi cười nói: "Chuyện như vậy vốn không nên kéo con vào dẫn con đi là vì chuyện khác."
A Âm ngẩng đầu hỏi: "Là chuyện gì?"
"Con còn nhớ Đoàn nương tử không?"
"Dĩ nhiên là nhớ "A Âm gật đầu, Đoàn nương tử này kỹ thuật may vá rất tốt.
Năm đó mẫu thân mời bà đến chỉ dạy tú nghệ cho nàng: "Hầu bao đầu tiên của con cũng là do Đoàn nương tử chỉ dạy."
Chỉ tiếc là sau lại bị tên kia lấy đi mất, nghĩ tới đây lại buồn bực.
Trình thị dịu dàng nói: "Đoàn nương tử hiện đang ở Trịnh gia, nếu con chịu đi theo mẫu thân thì có thể gặp mặt bà ấy."
A Âm cũng không ngờ tới Đoàn nương tử lại hiện đang ở Trịnh gia dạy tú nghệ.
Nếu như lần này nàng không đi Trịnh gia bỏ qua cơ hội lần này thì không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại Đoàn nương tử.
Trái lo phải nghĩ, rốt cuộc A Âm cũng nhớ tới đoạn tình nghĩa thầy trò với Đoàn nương tử năm đó, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, con sẽ đi cùng với mẫu thân."
Tác giả có lời muốn nói:
A Âm: Không biết đến bao giờ thì hầu bao mới có thể lần nữa trở lại bên cạnh ta ~
Thái tử: Đợi đến lúc thành người một nhà?
A Âm: ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...