Nghe thấy lời này A Âm không nhịn được quay sang liếc nhìn Ký Hành Châm.
Ký Hành Châm lắc đầu bật cười hỏi: "Sao vậy? Không tin?" Dừng một chút nói tiếp: "Muốn ta nói thật thì hoa này nhìn còn kém xa, không bì kịp nàng."
A Âm đã quen nghe hắn cứ bánh bao dài bánh bao ngắn, bất chợt nghe hắn khen mình, trực giác cảm thấy không đáng tin.
Trái lo phải nghĩ cũng không biết phải đáp lại thế nào mới phải, cuối cùng xuất ra một câu: "Đa tạ điện hạ đã khen." Còn thuận thế hành lễ với hắn.
Ký Hành Châm không kịp tránh né lần thi lễ này, trong lòng không vui.
Cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, hắn mím môi, mày kiếm nhíu chặt nói: "Nàng quả nhiên không tin."
A Âm không cần biết hắn có gạt nàng hay không nên thản nhiên nói: "Đúng là vậy." Hỏi tiếp: "Tại sao bất chợt điện hạ lại nói như vậy? Chẳng lẽ người tìm ta có chuyện gì sao?"
Ký Hành Châm muốn nói đó là lời thật lòng nhưng nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn ngây thơ của nàng thì những lời đã đến khóe miệng lại không thể nói thành lời.
Dù sao năm đó hai người cũng chỉ là trẻ nhỏ, hay cãi nhau ầm ĩ.
Khi đó cách ở chung, giọng điệu cùng với thái độ của hắn là hoàn toàn bất đồng với lời vừa mới nói ra.
Nhưng có một số việc không thể giải thích, càng giải thích thì càng rối.
Hắn không muốn dùng lời nói dối để che đậy vậy nên chỉ có thể gắng gượng trầm mặc.
A Âm thấy Ký Hành Châm không trả lời thì cũng không nói thêm gì.
Lúc này bên ngoài truyền đến mấy tiếng chim hót.
Ký Hành Châm biết đó là tiếng nhắc nhở của bọn Hỏa Thanh.
Thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng cúi người, khẽ hôn lên trán nàng.
"Từ giờ ta sẽ tận lực tìm cơ hội để gặp nàng." Hắn nhỏ giọng nói nhanh: "Nàng cần gì hoặc là có chuyện gì khó giải quyết có thể tìm Vân Phong hoặc là Kính Sơn để bọn họ chuyển lời đến ta."
Vân Phong với Kính Sơn là hai người chứng kiến mối quan hệ tốt đẹp của bọn họ năm đó.
Hơn nữa hai người này rất trung thành với hắn, cũng rất thích A Âm.
Vậy nên Ký Hành Châm mới nói nàng đi tìm bọn họ, bọn họ có thể tận tâm làm chút việc vì nàng.
A Âm không biết tất cả băn khoăn cùng với suy nghĩ trong lòng của Ký Hành Châm nhưng nàng biết hắn vì muốn được gặp nàng quả thật đã tốn không ít tâm tư.
Không bàn đến những chuyện khác chỉ riêng một phần tâm ý này nàng đã thấy rất là vui mừng.
Cảm thấy thật tốt tựa như đã trở lại khoảng thời gian trước đây của hai người.
"Đa tạ điện hạ." Nàng mỉm cười nói: "Ý tốt của người ta ghi nhận trong lòng, chẳng qua là ta thật sự không hề thiếu thốn cái gì."
Mặc dù lời này có chút khách sáo và xa cách nhưng ý đầu của nàng chứng tỏ là nàng đã hiểu hắn là vì nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ký Hành Châm đã thấy tốt hơn đôi chút, khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Mới vừa bước được vài bước thì khóe mắt liếc thấy nàng nâng tay áo lau trán.
Ký Hành Châm vừa bực mình vừa buồn cười tiến lên, một tay chế trụ cổ tay của nàng hỏi: "Thế nào? Chê ta bẩn?"
Cũng chỉ là một cái hôn rất nhẹ mà thôi lại muốn lau sạch?
"Cũng… cũng… cũng không phải như vậy." A Âm không nghĩ tới hắn lại đột nhiên quay lại, chậm chạp nói: "Dù gì cũng đã trưởng thành, như vậy không thỏa đáng."
"Không có gì không ổn hết." Ký Hành Châm vừa nói vừa cầm tay nàng đặt vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Hãy nhớ! Hành động này chỉ ta mới có thể làm, người khác tuyệt không được, chỉ ta mới có thể.
Nàng hãy tập làm quen."
Lời này nghe ra có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
A Âm chợt ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: "Người đây là…"
Nàng còn chưa nói hết lời, tiếng thúc giục ở cách đó không xa lại vang lên.
"Có người đến! Mau! Mau! Mau!"
Ký Hành Châm không dám trì hoãn, nhanh chóng hôn lên trán nàng thêm lần nữa, xong mới xoay người rời đi, bước nhanh ra ngoài.
Thời điểm A Âm trở lại bên cạnh mọi người Ký Hành Châm với Khương đại nhân đã đang đánh đến một nửa ván cờ thứ hai.
Sau khi Khương Thành Kha thấy vòng hoa của A Âm thì than thở rồi kéo A Âm tới ngồi bên cạnh nàng.
Lúc trước Khương Thành Kha cho người chuẩn bị điểm tâm, trái cây cùng với nước trà, còn sai người mang đến cái ghế bên này, để dễ dàng quan sát ván cờ.
Hiện giờ A Âm đã trở lại, nàng len lén đưa cho A Âm một miếng táo sấy.
"Chúng ta cứ yên lặng ăn." Khương Thành Kha hạ thấp giọng nói tới mức thấp nhất, nhỏ giọng nói: "Phụ thân không cho ta ở ăn cái gì trước mặt Thái tử cả.
Nói là không đủ tôn kính, sẽ mạo phạm điện hạ."
Trong thời gian nói chuyện nàng nhanh chóng lấy một miếng táo bỏ vào miệng, ngậm trong miệng nhai từ từ còn ném cho A Âm một ánh mắt hài lòng khi "Mưu kế được như ý".
A Âm nhìn hai má nàng phình ra cảm thấy rất thú vị nhưng thấy Khương đại nhân đang nghiêm túc đánh cờ không để ý đến bên này thì cũng học dáng vẻ Khương Thành Kha nhanh chóng lấy đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Nhưng chuyện đau lòng chính là thời điểm Khương Thành Kha ăn không ai nhìn thấy.
Đến khi nàng ăn thì ánh mắt Ký Hành Châm luôn quét qua bên này.
Vừa bắt đầu A Âm còn bận tâm ngồi nghiêm chỉnh nhưng càng về sau tần suất hắn nhìn càng nhiều, nàng cũng lười phải cố làm ra vẻ định coi như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, thong thả ung dung mà ăn táo.
Cảm thấy rất ngọt, còn ăn nhiều thêm mấy miếng.
Thật vất vả mới kết thúc một ván, Ký Hành Châm với Khương đại nhân bắt đầu đàm luận thế cờ vừa rồi.
Khương Thành Kha ôm cánh tay của A Âm khóc lóc kể lể: "Thái tử điện hạ quả nhiên thần thông quảng đại.
Ta lén ăn trộm hai miếng tao hắn cũng có thể phát hiện lia ánh mắt tới làm ta sợ.
Làm hại ta từ sau lúc đó không dám nhai nữa chỉ có thể ngậm trong miệng, ván này kết thúc ta mới vội vàng nhai nuốt xuống."
A Âm bị Khương Thành Kha chọc cười khiến nàng cười đến không kìm chế được.
Ký Hành Châm nghe thấy tiếng cười của nàng, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Khương đại nhân nhìn ra tâm tình của hắn có chuyển biến tốt, nên hỏi: "Thái tử điện hạ cảm thấy nước cờ vừa rồi hạ quan đi như thế được không?"
"Ừ." Ký Hành Châm hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: "Rất tốt!"
Khương đại nhân vội nói: "Vậy không bằng đánh một ván nữa?"
Ký Hành Châm nhìn sắc trời, sau đó lắng tai nghe tiếng cười, gật đầu nói: "Một ván nữa."
Ván này chưa xong đã thấy Ký Nhược Phù tới vườn hoa.
Thấy A Âm ở đây nàng không để ý tới việc chào hỏi Ký Hành Châm, chỉ lặng lẽ kéo A Âm đến một bên, hỏi: "A Âm, muội cảm thấy ngày mai chúng ta tới đây thêm một chuyến nữa có thể được không?"
"Đi một chuyến nữa?" A Âm kinh ngạc, chần chờ nói: "Sợ là không thể được."
Du Hoàng hậu với Thịnh Nghiễm Đế rất tinh tường với không thể nào để cho nhị công chúa rời khỏi cung hai ngày liên tục được dù đó có là thăm sư trưởng.
"Không thể sao..." Trong mắt Ký Nhược Phù tràn đầy thất vọng, cắn chặt môi, tay siết chặt chiếc khăn đến mức trắng bệch.
A Âm thấy nàng như vậy rất là lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Phù tỷ tỷ có chuyện gì khó giải quyết sao?"
"Vừa rồi có ma ma với nha hoàn ở đó có một số việc ta không thể hỏi tiên sinh.
Ta rất không cam lòng."
"Chuyện gì mà khó nói như vậy?" A Âm thấy vẻ mặt nàng lúc này ẩn hiện thống khổ, đành kéo tay của nàng nói: "Bằng không, tỷ tỷ nói với ta đi, ta sẽ giúp tỷ hỏi.
Ta không hỏi được thì sẽ kêu Thành Kha hỏi giúp?"
"Chuyện này của ta không thể nói với bất kì ai." Ký Nhược Phù cười khổ tự lẩm bẩm: "Hắn đã từng đính hôn tuổi lại lớn theo lý thuyết thì chúng ta không phải là người cùng thế hệ nhưng trời xui khiến Lục thúc vừa là thư đồng..."
Ký Nhược Phù muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm mắt lại, nản lòng buông tay ra lắc đầu.
"Không có gì." Nàng nhẹ giọng nói: "Là do ta hy vọng xa vời.
Chuyện này vốn không thể thành.
Dù cho hắn có đồng ý thì bên chỗ phụ hoàng ta có thể khuyên thế nào được?"
A Âm không giải thích được, có lòng muốn giúp đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác Ký Nhược Phù không chịu tiết lộ với nàng bất kì điều gì, còn nàng thì nghĩ không ra chuyện tình ẩn giấu trong đó.
Tất cả suy nghĩ trong lòng Ký Nhược Phù không thể nào nói ra chỉ đành giấu kín ở trong lòng rất là khó chịu.
Trong chốc lát không thể nào ở lại chỗ này lâu thêm một chút nào nữa, cuối cùng phải nói với người ở Khương gia lời cáo biệt rồi vội vã rời đi.
A Âm một đường đi theo nàng đến lúc ở trong xe ngựa mà hàng mi thanh tú của nàng vẫn nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền tựa vào trên vách xe thấy vậy nên không có đi quấy rầy nàng.
Mà chỉ yên lặng ngồi ở một bên tự mình cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện phức tạp này.
Vốn nghĩ là sẽ cứ như vậy đến khi vào cung nào ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, ở chỗ khúc quanh lúc xe ngựa sắp sửa quẹo cua thì phu xe vội vàng hô một tiếng thất nhanh chóng ghìm cương ngựa, xe ngựa lắc lư dữ dội sau đó ngừng lại.
Dòng suy nghĩ của Ký Nhược Phù bị cắt ngang rất là căm tức, lập tức vén màn xe hỏi: "Xảy ra chuyện gì!"
"Đằng trước có xe ngựa giành đường, nô tài tránh không kịp chỉ có thể ghìm ngựa dừng lại.
Kết quả đối phương cũng không đi chậm lại mặc dù bên đây nô tài đã ghìm cương ngựa, không thể lập tức khiến bọn họ dừng lại." Công công đánh xe vội vàng nói: "Mong công chúa thứ tội."
Ký Nhược Phù ngược lại chưa từng trách móc hắn nặng nề chỉ do tâm tình nàng đang không được tốt, sau khi nghe bẩm báo thì mới nhảy xuống xe nhìn sang đối phương ở bên kia.
Thì ra đầu đường này có hình chữ T, hai xe ngựa từ hai hướng cùng đi tới khúc cua kết quả là xảy ra chuyện như vậy.
Ký Nhược Phù đang muốn lớn tiếng quát thì thấy đối phương vén màn xe lên có hai người ló đầu ra.
Một người là Trịnh Huệ Nhiễm.
Còn một người khác chính là người vốn phải ở trong cung Ký Như.
Lúc này Ký Nhược Phù tiến lên mấy bước quát lớn: "Tại sao muội lại ở chỗ này!"
Ký Như chỉ định ghé đầu ra ngoài cùng nhìn với Trịnh Huệ Nhiễm nhau xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng của Nhị hoàng tỷ.
Ký Như bị dọa giật cả mình, trong nháy mắt quên luôn mở miệng nói chuyện, lúng ta lúng túng nói: "Muội chỉ là… chỉ là đi ra ngoài một chút mà thôi."
"Đi ra ngoài một chút?" Tâm trạng Ký Nhược Phù không tốt, giọng nói cũng có chút nghiêm nghị, hừ lạnh nói: "Chúng ta muốn ra ngoài đều phải đến bẩm báo với phụ hoàng và mẫu hậu, sau khi được họ cho phép mới có thể xuất cung.
Vậy còn muội?"
Lời này của nàng khiến Ký Như á khẩu không trả lời được.
Trịnh Huệ Nhiễm ở một bên giành nói: "Đương nhiên chúng ta cũng đã được cho phép.
Chỉ là không phải do Hoàng thượng hay Hoàng hậu nương nương cho phép mà thôi."
"Hửm?" Bên cạnh có người khoan thai nói: "Vậy ngược lại ta cũng muốn hỏi một câu.
Các ngươi là được Hiền phi hay là đại hoàng huynh cho phép đây?"
Lúc trước Ký Như chỉ thấy có mỗi mình Ký Nhược Phù với A Âm nên mới không quá e ngại lên tiếng cãi lại.
Nhưng sau khi nhìn thấy Ký Hành Châm nàng biết sợ là chuyện này sẽ không dễ dàng lừa cho qua chuyện như vậy, lập tức lôi kéo ống tay áo của Trịnh Huệ Nhiễm, ý bảo nàng không được tranh cãi nhanh chóng theo thời gian ước định đưa nàng hồi cung thì quan trọng hơn.
Nhưng Trịnh Huệ Nhiễm là người không kiềm chế được nóng nảy.
Tổ mẫu của nàng là Trịnh lão phu nhân rất yêu thương cưng chìu con cháu, bà không chịu được việc bọn nhỏ bị khinh bỉ.
Nên thường ngày lúc ở phủ bọn họ đều hoành hành không có trở ngại thích làm cái gì thì làm cái đó.
Trịnh Huệ Nhiễm ở phủ bá đạo thành quen ra ngoài cũng không chưa từng chịu thua thiệt.
Mặc dù đối phương là thái tử thì nàng cũng không thu liễm quá nhiều.
Đủ biểu hiện cung kính, đủ lễ nghi nhưng lời nói thì không chút khách khí.
"Là được người nào cho phép thì có quan hệ gì?" Trịnh Huệ Nhiễm hướng về phía người đặt câu hỏi trước đó nói: "Đều là được cho phép ra cung chắc chắn không có gì đáng ngại."
"Vậy sao." Ký Hành Châm cầm cương giục ngựa đi tới bên này nói: "Ta ngược lại muốn nghe thử, người cho phép mà ngươi nói 'Không có gì đáng ngại' là xuất phát từ trong miệng của người nào."
Hắn nói xong câu, tuấn mã đã nhích tới gần bên xe ngựa của A Âm.
Đợi đến khi cách cửa sổ xe ngựa của A Âm không quá gần thì đột nhiên đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, vật kia vốn giấu trong tay áo của hắn trong nháy mắt bị hắn bắn ra ngoài rơi vào trong ngực A Âm.
A Âm cứ tưởng trong thời khắc khẩn trương này vật hắn ném vào chắc sẽ là vật quan trọng theo bản năng đưa tay đón lấy sau đó cẩn thận nhìn xem.
Ai mà ngờ hắn ném vào một bó hoa thủy tiên.
Hoa trắng nhụy vàng màu sắc nhẹ thanh nhã rất là đẹp.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Hắc hắc hắc hắc ~ hoa tươi tặng mỹ nhân ~ nếu như có thể có gì đó thì càng tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...