A Âm chưa từng nghĩ đến Ký Hành Châm sẽ nói như vậy? Do dự nói: "Sợ rằng không thể được...!Hơn nữa Hoàng hậu nương nương cũng đã đồng ý."
Nàng vốn tưởng rằng lấy Du Hoàng hậu ra nói Ký Hành Châm sẽ suy nghĩ lại, ai ngờ hắn chỉ khẽ mỉm cười nói: "Không quan hệ! Chỉ cần nàng nói không chuyển đi ta sẽ đi nói với mẫu hậu."
Thấy hắn chắc chắc như vậy, A Âm hơi nóng nảy nói: "Sao có thể vậy được? Ta đã bảy tuổi rồi cứ ở lại Cảnh Hoa Cung thì chả giống ai? Bàn về lý hay lễ đều không nên như thế!"
Ký Hành Châm lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát không nói được lời nào, xoay người rời đi.
Quân Mi có chút lo lắng, đợi sau khi Ký Hành Châm đi xa nàng mới đi tới bên cạnh A Âm, nói nhỏ: "Tiểu thư, vì sao người lại gây khó dễ với điện hạ? Vạn nhất điện hạ tức giận vậy thì phải làm sao?"
A Âm khó hiểu nhìn nàng hỏi: "Chuyện này sao lại trách ta? Ta gây khó dễ với hắn chỗ nào?"
Chuyện này là hắn gây sự trước.
Nếu như hắn không giành xíu mại với nàng thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vừa rồi nàng vốn muốn chào hỏi hắn ai ngờ hắn lại đeo viên xíu mại đó khoe khoang...
Nghĩ tới nghĩ lui còn bị Quân Mi nói như vậy, tâm tình A Âm có chút không vui, buồn bực trở về Cảnh Hoa Cung cũng lười nói gì, làm gì, sau khi làm xong bài tập thì đi nghỉ ngơi.
Nguyên cả buổi tối Ký Hành Châm chưa từng tới đây tìm nàng chơi.
A Âm cũng không đi tìm hắn như trước.
Ngày hôm sau là khóa học vẽ.
Tối hôm qua là buổi tối cuối cùng A Âm ở Cảnh Hoa Cung.
Từ giờ trở đi mỗi ngày đều sẽ thức dậy ở Thanh Lan Tiểu Trúc.
Dù thế nào đi nữa thì những ngày qua Ký Hành Châm cũng rất chiếu cố nàng, đâu thể vì chút chuyện giận dỗi mà rời đi không nói với hắn.
Cho nên từ sáng sớm nàng đã dọn dẹp đâu ra đấy, sau đó đi gặp Ký Hành Châm nói lời cáo biệt, nói luôn chuyện đi học nếu hắn vẫn có ý định đi học chung thì sẽ nói hắn đi sau không nên đi cùng.
Ai biết được khi đến chánh điện thì nghe Kính Sơn nói Thái tử điện hạ vừa mới rời đi, không có ở đây.
A Âm có hơi tức giận, rầu rĩ trực tiếp đi thẳng đến Sùng Minh Cung, sau khi đến phòng học thì tự mình vùi đầu vào tập vẽ.
Lúc này Ký Vi tới thấy nàng đang cố gắng luyện vẽ thì khen nàng mấy câu, rồi mở ra mấy tờ giấy trên bàn cùng ngồi luyện tập với nàng.
A Âm nhìn thấy Ký Vi nghiêm túc vẽ, đột nhiên nghĩ thông suốt.
Dù sao nàng vào cung cũng vì làm bạn với tam công chúa nên quan trọng nhất vẫn là cùng với Ký Vi học tập thật giỏi.
Còn về phần Thái tử điện hạ bên kia hắn nghĩ như thế nào, nàng cũng không thể nào can thiệp không phải sao?
Thuận theo tự nhiên thôi.
Tài vẽ của A Âm không tệ lắm, một ngày này trôi qua coi như thuận lợi.
Đợi đến khi Tiết tiên sinh nói "Khóa học tới đây thôi" các nàng đều hân hoan nhảy nhót.
Tất cả mọi người không hẹn cùng trao đổi suy nghĩ với nhau.
Chờ Tiết tiên sinh rời khỏi phòng học lập tức xôn xao xúm lại bên cạnh A Âm, chúc nàng sinh thần vui vẻ.
Nhìn nụ cười chân thành tha thiết của mọi người tâm trạng A Âm bừng sáng.
Có nhiều người quan tâm nàng như vậy thì dù có thế nào đi nữa lần sinh nhật này của nàng cũng sẽ trải qua rất vui vẻ đúng không?
Bởi vì Du Hoàng hậu thiết yến ở Vĩnh An Cung nên nhóm nữ tử vừa cười nói vừa đi đến Vĩnh An Cung.
Ngoại trừ Trịnh Huệ Nhiễm.
Nàng dĩ nhiên không thể nào đi tham gia tiệc sinh nhật của A Âm, nên tùy tiện lấy cớ sau khi kết thúc buổi học phải về Trịnh gia ngay nên không thể đến tham dự và chúc mừng cũng không đi cùng đến chỗ Du Hoàng hậu.
Đối với chuyện lần này ngược lại Ký Như không quá để ý.
Khi Ký Vi nhỏ giọng hỏi nàng có muốn đi khuyên Trịnh Huệ Nhiễm ở lại hay không thì Ký Như nói thẳng: "Ta thấy không cần thiết nàng không đi cũng đỡ phiền toái, chi bằng để nàng tự đi chơi cũng tránh nháo loạn ầm ĩ."
Ký Vy nghe vậy không nói gì nữa.
Lúc này một tay Ký Nhược Phù dắt A Âm, một tay kia thì dắt Thường Vân Hàm.
Ký Như thấy bên cạnh A Âm còn chỗ trống, quay sang nhìn Ký Vi còn ờ phía sau thì đầu tiên là chạy tới chỗ trống bên cạnh A Âm, hỏi nàng: "Hôm nay là sinh thần ngươi, có phải sẽ được ăn mì trường thọ hay không?"
"Đúng vậy!" A Âm cười nói.
"Có gì ngon đâu! Ta nói với ngươi nhé, ngự trù ở ngự thiện phòng rất quá đáng, khi nấu mì trường thọ thì chỉ bỏ mì không thôi, không có thêm thức ăn.
Một lát nữa ngươi chuẩn bị thêm vài món ăn đặt ở bên cạnh đợi đến lúc ăn mì có thể len lén bỏ thêm vào mùi vị sẽ ngon hơn nhiều."
Thường Vân Hàm nghe thấy lời của nàng cười vang.
Ký Nhược Phù dở khóc dở cười nói: "Bởi vì nước dùng của mì trường thọ là từ nước hầm xương hầm trong vài canh giờ, mùi vị thanh ngọt tự nhiên vậy nên mới không thêm vào nguyên liệu khác.
Ngược lại muội thì coi nó không thua gì nước canh bình thường?"
"Vậy sao?" Ký Như không dám tin trợn tròn mắt nói: "Sao muội luôn cảm thấy nước dùng kia không có mùi vị gì cả vậy nên mỗi lần đều len lén cho thêm thật là nhiều món ăn vào… "
"Thì chính vì vậy đó!" Ký Vi chạy tới tiếp lời: "Vì ngươi cho vào đó nhiều món ăn quá, dĩ nhiên là nếm không ra mùi vị vốn có."
Mấy người khác đều cười lên.
Ký Như kéo cánh tay A Âm nói: "Ta mặc kệ! Dù sao ta cũng có ý tốt."
A Âm cười hỏi nàng: "Nếu không lát nữa ta chia cho công chúa chút nước mì, người nếm thử xem rốt cuộc có phải là nước hầm xương không.
Nếu thật là vậy thì từ giờ người đừng nên bỏ thêm món ăn khác vào nữa."
Ký Như suy nghĩ một hồi, vỗ tay nói: "Như vậy là tốt nhất! Cứ quyết định vậy đi!"
Mọi người cùng nhau cười một trận.
Lúc đi vào trong điện nụ cười trên mặt mọi người không kịp thu hồi.
Du Hoàng hậu thấy vậy, liền nói với người bên cạnh: "Xem các nàng đi cùng chơi chung một chỗ, tình cảm đúng là rất tốt."
Thiếu niên kia đáp ngắn gọn: "Vâng."
Thấy hắn cũng ở đây nụ cười của nhóm nữ tử trong nháy mắt tắt ngúm.
Ký Nhược Phù thân là tỷ tỷ ruột không cần đa lễ Ký Vi, Ký Như cung kính tiến lên gọi "Tam hoàng huynh", Thường Vân Hàm tiến lên hành lễ gọi "Thái tử điện hạ".
A Âm cũng muốn tiến lên hành lễ vấn an nhưng bị Du Hoàng hậu đưa tay ngăn lại nói: "Hôm nay con là thọ tinh những lễ nghi này miễn đi." Du Hoàng hậu quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Có phải hay không?"
Tâm tình Ký Hành Châm không được tốt.
Thật ra thì tâm trạng đã bắt đầu rất kém kể từ ngày hôm qua khi tiểu cô nương đòi chuyển đi.
Nhưng khi nghe Kính Sơn nói buổi sáng hôm nay tiểu nha đầu còn cố ý đi tìm hắn, tìm không thấy như có vẻ không vui, hắn nghe vậy đã có chút mềm lòng, ngẫm lại tình trạng lạnh nhạt giữa hai người, nghĩ chắc nàng cũng đang khổ sở.
Vậy nên hôm nay hắn luôn luôn suy nghĩ tới chuyện sau khi gặp mặt thì nên dụ dỗ nàng thế nào.
Kết quả ngược lại, sau khi gặp mặt mới biết rõ ràng nàng rất vui vẻ, mắt mày cong cong cười đến sung sướng.
Tâm trạng của Ký Hành Châm rơi xuống đáy vực, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, lúc nói chuyện giọng nói không tốt chút nào, hết sức lãnh đạm nói: "Vậy thì miễn đi."
Giọng nói lạnh như băng cho dù là ai nghe thấy cũng cảm thấy đáy lòng phát rét.
Du Hoàng hậu nhíu mày nhỏ giọng trách Ký Hành Châm mấy câu.
Nhóm nữ tử hai mặt nhìn nhau đều chậm rãi lui về sau ngồi xuống vị trí của mình.
Sau khi ngồi xuống A Âm cẩn thận nghiêng đầu nhìn Ký Hành Châm.
Ai ngờ đúng lúc này Ký Hành Châm cũng nhìn nàng.
Thiếu niên chưa kịp thu hồi cảm xúc sự lạnh lẽo trong mắt vẫn còn.
Sau khi nhìn thẳng vào mắt nhau, A Âm thật sự bị ý lạnh trong ánh mắt của hắn làm kinh sợ, vội vàng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không hề nhìn loạn nữa.
Một lát sau Ký Hành Châm hồi tưởng lại cảm giác mới vừa rồi hình như mình đã hù dọa nàng, vì vậy vẻ mặt hòa hoãn hơn nhìn nàng mấy lần.
Nhưng mỗi lần nàng đều không có phản ứng, cũng không nhìn hắn nữa.
Tâm tình của hắn càng thêm phiền não lập tức đứng lên dứt khoát yên lặng nhìn bình hoa ở bên cạnh không hề để ý đến nàng nữa.
Bữa tiệc mặc dù hết sức náo nhiệt nhưng lại thiếu đi một chút hăng hái.
Sau bữa tối Ký Hành Châm lập tức trở về Cảnh Hoa Cung.
Vừa vào cửa viện đã nhìn thấy Vạn ma ma đang chỉ huy cung nhân chuyển đồ đến Thanh Lan Tiểu Trúc.
Tâm trạng của hắn không như ý đá văng cửa phòng phát ra tiếng vang rồi lại thêm một tiếng vang đá cửa phòng đóng lại.
Trong lúc nhất thời người trong Cảnh Hoa Cung đều cảm thấy bất an, đến thở mạnh cũng không dám.
A Âm vốn tính sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ nói lời từ biệt với Ký Hành Châm nhưng đến cửa viện thì gặp Kính Sơn và Vân Phong khuyên lúc này không nên.
Nàng nghe nói tâm trạng Ký Hành Châm không tốt nên cũng thôi không đi quấy rầy đi ngược về Thanh Lan Tiểu Trúc ngủ.
Từ hôm đó trở đi tất cả mọi người đều phát hiện sự dị thường.
Ban đầu mối quan hệ giữa Thái tử điện hạ và ngũ tiểu thư Du gia tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa nhưng dường như trong một đêm lại biến thành người xa lạ, ngày thường lúc gặp nhau trên đường cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, ngày thường cũng không qua lại với nhau.
Nàng không đi Cảnh Hoa Cung, hắn cũng không đến Thanh Lan Tiểu Trúc.
Ký Nhược Phù từng hỏi A Âm chuyện này là thế nào? Gây gổ sao?
A Âm cũng không biết nguyên do.
Việc học bận rộn như vậy, mỗi ngày nàng đều bận tới tới lui lui cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều đến chuyện kia.
Huống chi, thái độ của Ký Hành Châm rất lạnh nhạt khiến nàng không biết nên nói chuyện với hắn như thế nào mới phải.
Tình trạng này cứ duy trì như vậy quan hệ giữa hai người cũng chầm chậm xa cách.
A Âm do dự nói: "Dù sao muội cũng đã trưởng thành rồi, đương nhiên không thể như trước kia nữa, chỉ vậy thôi."
Ký Nhược Phù ngẫm nghĩ thấy cũng có đạo lý nên không hỏi nhiều nữa.
Thường Thư Bạch với Từ Lập Diễn cũng tới tìm gặp A Âm.
Từ Lập Diễn là sợ A Âm cãi nhau rồi cương với Thái tử thì những ngày tháng sau này ở trong cung sẽ không được tốt nên tới hỏi thăm.
Còn Thường Thư Bạch là vì không còn thấy A Âm nữa nên mới tới tìm nàng chơi.
Hai người nhìn thấy tiểu cô nương rất bình thường, ngẫm nghĩ nàng tuổi còn nhỏ hỏi nhiều hỏi sâu xa nàng cũng không hiểu nên cũng không truy cứu nữa.
Sau khi cùng nàng hàn huyên vài câu thì rời đi.
Về sau hai người cũng thường xuyên đến thăm.
Không bao lâu sau đã đến cuối năm.
Việc học trong cung đến cuối năm thì ngừng lại các công chúa và các hoàng tử phải bắt đầu việc chuẩn bị lễ đón năm mới còn thư đồng thì trở về nhà chuẩn bị năm sau vào cung học tiếp.
A Âm còn phải dọn dẹp Thanh Lan Tiểu Trúc.
Nàng là thư đồng duy nhất ở lâu dài trong cung nên tâm tình khi về nhà đón lễ mừng năm mới của nàng không giống với người khác, nàng gấp gáp hơn, cũng càng nhớ nhà hơn.
Nhưng mà nghĩ đến mình sắp sửa phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, nàng cứ trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định đến Cảnh Hoa Cung một chuyến.
Tài vẽ tranh của nàng coi như không tệ, chữ viết cũng được coi là đoan chánh.
Đoạn thời gian trước nàng có vẽ một bức hàn mai những người khác đều nói rất đẹp.
Nên nàng muốn vẽ một bức tặng cho Ký Hành Châm làm lễ vật năm mới.
Hôm nay muốn đưa đồ qua cho hắn.
Đến cửa Cảnh Hoa Cung, A Âm không trực tiếp tiến vào mà là tiểu thái giám canh cửa truyền lời cho Vân Phong ra gặp.
Sau khi Vân Phong nhìn thấy A Âm thì hết sức vui mừng lập tức sai người đi bẩm báo với Ký Hành Châm.
A Âm vội ngăn cản: "Điện hạ nhất định sẽ không vui khi thấy ta."
"Làm sao vậy được!" Vân Phong cười toe toét: "Điện hạ nhất định sẽ rất vui mừng."
A Âm nghĩ đến mấy tháng nay mỗi lần gặp nhau lúc nào vẻ mặt Ký Hành Châm cũng lạnh như băng, thì cảm thấy lời này của Vân Phong là đang an ủi nàng, vậy nên cười khan một tiếng cũng không tiếp lời, ngược lại nói: "Đây là lễ vật ta tặng cho điện hạ."
Suy nghĩ một chút thấy lễ vật này tặng hắn thì quá mức đơn bạc cũng không long trọng, hơn nữa cũng không phải đặc biệt xuất chúng, A Âm liền bổ sung: "Ngươi giúp ta hỏi xem Thái tử có thích không? Nếu như Thái tử không thích không cần thì ngươi lén lấy lại giúp ta, trả lại cho ta."
Dù sao mình cũng đã hao tổn tâm huyết vẽ ra, hơn nữa đây còn là bức tranh nàng tâm đắc nhất.
Nếu như tùy ý bị quăng đi thì nàng sẽ rất đau lòng vậy nên nếu như hắn không cần thì nàng sẽ lấy lại.
"Sao có thể!" Vân Phong trợn to hai mắt nói: "Điện hạ làm sao có thể không cần đồ của ngũ tiểu thư."
A Âm không để câu này trong lòng cười cười cho qua.
Bởi vì hôm nay thu thập xong đồ thì phải vội vàng về nhà nên A Âm dặn dò Vân Phong thêm mấy câu rồi muốn rời đi.
Vân Phong vội vàng giữ nàng lại nói: "Ngũ tiểu thư đừng vội đi, điện hạ đã được thông báo sẽ lập tức đến đây."
"Không cần đâu!" A Âm cảm thấy Ký Hành Châm gần đây đều không để ý tới nàng, nên nhất định sẽ không chịu ra đây gặp nàng, liền nói: "Người nhà của ta vẫn còn đang chờ ta.
Ta không tiện làm phiền."
Nói xong dứt khoát xoay người rời đi.
Vân Phong nóng nảy, trực tiếp đứng ra cản người nói: "Ngũ tiểu thư chờ thêm chút đi." Ngẫm thấy hiện tại là tặng lễ mừng năm mới, hắn có ngay sáng kiến: "Không bằng ngũ tiểu thư nói trước với nô tài về lễ mừng của người đi, lễ mừng năm mới cần phải chú ý nhiều lễ tiết, điện hạ thích cái gì, không thích cái gì.
Tránh cho đến lúc đó sai phạm sẽ chọc giận điện hạ."
Đã nói đến phân lượng này dù gì A Âm cũng phải tự mình nói cho hắn nghe mới được nên nói rất rõ ràng rành mạch.
Ký Hành Châm vốn vừa luyện võ xong đang đi tắm.
Giữa tiếng nước chảy róc rách, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Kính Sơn ở bên ngoài nói chuyện với ai đó.
Những cái khác không để ý nhưng hai chữ "Tiểu thư" thì nghe thấy rõ ràng.
Rốt cuộc hắn không cách nào coi như không nghe thấy lập tức kêu Kính Sơn đi vào hỏi kỹ.
Kính Sơn đang muốn bẩm báo chuyện này thấy Ký Hành Châm hỏi, liền nói: "Tiểu thư tới hình như là tới tặng điện hạ lễ vật năm mới.
Vân Phong đang đứng nói chuyện với tiểu thư để kéo thời gian muốn hỏi điện hạ có muốn đi gặp mặt hay không."
Ký Hành Châm nhắm mắt, chậm rãi hỏi: "Tiểu thư nào?"
Kính Sơn lập tức cười nói: "Điện hạ là đang nói đùa sao? Cảnh Hoa Cung gọi ‘tiểu thư’ thì không phải chỉ có Ngũ tiểu thư Du gia sao."
Nghe nói quả thật là A Âm tới Ký Hành Châm vụt đứng dậy khỏi ao, không kịp lau mình chỉ khoác nhanh y phục rồi xông ra ngoài.
Kính Sơn không ngờ tới trong nháy mắt Thái tử đã không thấy tăm hơi bóng dáng, vội vàng cầm theo y phục đuổi theo sau, không nhịn được hô lên: "Điện hạ, bên ngoài trời còn lạnh.
Trời đông giá rét, ngài… "
Lời còn chưa nói hết, lần nữa ngẩng đầu đã không còn bóng dáng.
A Âm vừa nói với Vân Phong tới điểm gần cuối lễ vật mình chuẩn bị, chuẩn bị nói hết câu sẽ nói lời cáo từ thì nghe có tiếng bước chân từ xa truyền đến, vừa nhanh vừa vội, còn có chút hỗn loạn.
A Âm theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang thì nhìn thấy người thiếu niên thở hồng hộc dừng ở vị trí cách hai người ngoài ba trượng.
Trời mùa đông khắc nghiệt hắn chỉ khoác một trường sam bên ngoài, tóc nhỏ nước, dưới chân không mang giày chỉ tùy ý đi chân không như vậy.
Hiện tại là ngày đông lạnh rét và do đi quá nhanh, chóp mũi hắn hơi phiếm hồng.
Kỳ dị nhất chính là màu sắc của ánh mắt cùng với chóp mũi cũng giống nhau.
A Âm không ngờ tới khi gặp lại Ký Hành Châm sẽ trong bộ dạng này.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, nàng kịp thời phản ứng nhanh chóng lên tiếng đuổi hắn vào trong: "Sao người cứ mặc như vậy mà ra đây? Mau vào trong đi! Ngoài trời gió lạnh kẻo nhiễm phong hàn!" Vừa nói vừa đưa tay đẩy hắn.
Ký Hành Châm thật giống như không nghe thấy lời nàng nói, nắm thật chặt tay của nàng, đầu ngón tay lạnh như băng vuốt ve tay của nàng, chậm rãi hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"
Rồi sau đó, hắn than thở rất nhẹ rất nhẹ: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không để ý đến ta nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
A Âm: Rốt cuộc người này có nói đạo lý hay không đây? ...!Rõ ràng là người không để ý tới ta trước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...