Ngày hôm đó sắc trời đẹp.
Tâm trạng của A Âm cũng cực kỳ tốt.
Sáng sớm nàng đã ăn mặc chỉnh tề, tâm tình vui vẻ đi đến chánh điện Cảnh Hoa Cung ngồi ở gian phòng bên ngoài chờ Ký Hành Châm.
Ký Hành Châm bước ra khỏi phòng đã thấy ngay gương mặt mang nét cười của tiểu cô nương.
Nhìn nụ cười sáng lạn của nàng khóe môi của hắn cũng nhếch lên, mang theo mấy phần vui vẻ, dịu dàng hỏi: "Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?"
"Đã sắp tới sinh nhật rồi đương nhiên là phải thấy vui." A Âm vui mừng nói: "Huống chi lần này ta còn có thể ăn mừng hai lần."
Sinh nhật của nàng là trong tuần đầu tháng chín cũng chính là ngày mai.
Nhưng mà ngày mai cần phải đến khóa học không kịp về nhà làm lễ mừng sinh nhật.
Vậy nên trước đó vài ngày Du Hoàng hậu cố ý mời mẫu thân của A Âm là Trình thị vào cung thương lượng.
Cuối cùng đã quyết định vào đầu tuần tháng chín này vẫn cứ như bình thường Du Hoàng hậu sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ăn mừng cho A Âm.
Chờ đến quy định mười ngày thì trở về phủ Du gia mới tổ chức ăn mừng cho A Âm.
Nhắc đến sinh nhật của A Âm, nụ cười bên môi Ký Hành Châm hơi ngưng trệ, lần này lên tiếng giọng có hơi hờ hững: "Thì ra là vì chuyện này."
A Âm vẫn chưa phát giác ra một chút thay đổi nhỏ của hắn chỉ lo vui mừng nói: "Ừm! Là vậy đó!"
Ký Hành Châm lẳng lặng nhìn nàng một hồi, cuối cùng mím chặt môi thành một đường thẳng, tiến lên kéo tay của nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi Cảnh Hoa Cung đột nhiên A Âm nhớ tới một chuyện, vội vàng dặn dò Quân Mi: "Chút nữa ngươi nhớ nói với Cẩm Bình một tiếng, nói Cẩm Bình đừng có quên thu dọn đồ đạc cho ta...!Ai da, người làm sao vậy? Làm gì mà cứ kéo ta!"
A Âm còn chưa nói hết câu đã bị lôi đi còn chưa dặn dò Quân Mi xong.
Giọng Ký Hành Châm hết sức bình thản nói: "Hôm qua nghe thấy bên chỗ nàng cứ ồn ào không biết là đang làm cái gì.
Thì ra là muốn thu dọn đồ đạc.
Thu dọn đồ đạc làm gì?"
"Thì chuyện này! Không phải ta đã sớm nói với người rồi sao, không lẽ người quên rồi?" A Âm vui vẻ nói: "Bây giờ mọi chuyện đã qua, hơn nữa ta sắp bảy tuổi rồi, ở chỗ người lâu dài thì không tốt vậy nên mới chuẩn bị dọn đi."
Chuyện kia vì phát hiện kịp thời điều tra nhanh chóng nên cuối cùng Ngọc Nha cũng được cứu đã bảo toàn tính mạng.
Tuy nói Ký Phù bị thương nhưng đã trôi qua mấy tháng cũng tốt hơn rồi, bên Thanh Lan Tiểu Trúc không còn vấn đề gì đã có thể dọn về ở.
Huống hồ hiện tại A Âm sẽ tròn bảy tuổi ngay thôi.
Nam nữ bảy tuổi vị trí khác nhau.
Lúc này đã có ý nghĩa khác, bắt đầu trở thành trẻ lớn, bắt đầu phải chú ý lễ nghi nam nữ.
Cảnh Hoa Cung là Đông cung của Thái tử dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng không thích ở chỗ này quấy rầy lâu như vậy, nên chờ đủ tuổi nàng lập tức chuyển đi.
Sắc mặt Ký Hành Châm có chút khó coi nói: "Chỗ này của ta vắng vẻ ít người, đồ cũng ít, bình thường chỉ ngại nàng không gây chuyện.
Nàng có cần phải chuyển đi vậy không?"
Suy nghĩ lại thấy lời nói của mình quá mức oán khí, hắn mím môi sửa miệng: "Ta không ngại nàng ở lại đây lâu dài chỉ cần nàng không đi ta cũng sẽ không nhiều lời."
"Nhưng chuyện này dù thế nào cũng không hợp quy củ mà." A Âm vui sướng tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp sau khi mình trở về Thanh Lan Tiểu Trúc, không quan tâm nói: "Người là nam tử ta là nữ nhi từ giờ về sau sẽ có rất nhiều chuyện bất tiện, sớm tách ra thì tốt hơn."
Sắc mặt Ký Hành Châm tối đen như mực.
Vân Phong với Quân Mi liếc mắt nhìn nhau không dám mở miệng nói chuyện.
Chỉ có mình A Âm đang mặc sức tưởng tượng cuộc sống về sau một mình như ý nên không phát hiện.
Trên đường gặp phải Ký Vy.
Đầu tiên Ký Vy cung kính hành lễ với Ký Hành Châm, sau đó quay sang cười hỏi A Âm: "Sáng mai là sinh thần của muội, ta đã chuẩn bị lễ vật cho muội.
Nghe nói là thiết yến ở trong cung? Không biết là tính ăn mừng ở Vĩnh An Cung hay là Cảnh Hoa Cung?"
Ký Hành Châm còn chưa trả lời, A Âm đã nói: "Chắc là ở Vĩnh An Cung hoặc có thể ở Thanh Lan Tiểu Trúc sáng mai ta sẽ chuyển đi."
"Vậy à!" Ký Vy nói: "Vậy ta sẽ chuẩn bị cho muội lễ vật mừng chuyển chỗ."
Nàng là nữ nhi của Hoàng thượng bên người chưa bao giờ thiếu đồ tốt.
Trong ngày thường mọi người trao đổi lễ vật qua lại đều là vài vật nhỏ, không phải vì hình thức hay giá trị mà tất cả đều là "tâm ý".
A Âm sẽ không từ chối, vui mừng nói: "Đa tạ tam công chúa."
Ký Vy vội khoát tay nói: "Gì mà khách khí? Gì mà đảm đương không nổi? Ngược lại muội chỉ cần nhớ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon đừng để chúng ta tới nơi mà không ăn được đồ ngon, vậy thì lúc đó sẽ tìm muội hỏi chuyện."
A Âm chưa bao giờ để mình thua thiệt chuyện ăn uống.
Mọi người đều biết nàng có một cái túi lớn đựng điểm tâm, lúc bình thường rảnh rỗi đều mang theo điểm tâm ăn vặt vậy nên Ký Vy mới nói vậy.
A Âm vừa muốn đáp ứng thì phát hiện bàn tay trống không.
Quay đầu nhìn lại thấy Ký Hành Châm đã buông tay nàng ra, tự mình đi sang một hướng khác đã đi tới ngã ba ở phía xa rồi.
Mặc dù mỗi người đi mỗi hướng đúng là bình thường, nhưng mỗi ngày hai người họ đều dắt tay nhau đi, buổi sáng đi học như vậy, buổi chiều học xong cũng như vậy, huống hồ mới vừa rồi còn đang êm đẹp.
Hắn đột nhiên buông tay như vậy dù thế nào trong lòng A Âm cũng có chút không quen.
Nàng theo bản năng muốn gọi Ký Hành Châm lại nhưng vừa mới gọi một tiếng: "Người…" sau đó chợt nhớ lại nếu như ngày mai nàng trở về Thanh Lan Tiểu Trúc thì hai người cũng sẽ không thể đi học và tan học cùng nhau.
Thế là ngừng lại cuối cùng A Âm không gọi hắn nữa.
Ký Hành Châm chậm rãi bước đi nghe thấy sau lưng truyền đến giọng của tiểu cô nương, bước chân đã hơi ngừng lại hơn nửa, bước chân bước đi càng chậm hơn.
Nhưng mà lắng tai nghe lại thì không nghe thấy tiếng nàng gọi mình ở phía sau nữa.
Hắn không kiềm chế được đi ngược lại nhìn, mới phát hiện tiểu cô nương đã theo đồng bạn đi xa.
Hai nữ tử cười cười nói nói dáng vẻ thật giống như rất vui vẻ.
Vẻ mặt Ký Hành Châm trong nháy mắt như trời u ám, ánh mắt mang sát khí, không khí quanh thân thêm phần rét lạnh.
Vân Phong bất động thanh sắc hướng lui về sau mấy bước cách xa hắn hơn một chút.
Ký Hành Châm lạnh lùng nhìn bóng lưng của tiểu cô nương cho đến khi khuất bóng, mới cất tiếng giễu cợt phất tay áo bỏ đi.
Hôm nay chính là khóa học "Đánh cờ".
Vương lão tiên sinh là sư phụ của người dạy khóa này Tống phó mẫu.
Mấy tháng trước thời điểm Vương lão tiên sinh còn ở kinh thành đã cùng Tống phó mẫu và A Âm dùng bữa ở tửu lâu.
Tống phó mẫu với A Âm theo lý mà nói thì cũng coi như là quen biết.
Hôm nay khi đi học Tống phó mẫu cố ý nói với A Âm một câu "Sinh thần vui vẻ" rồi còn tặng cho nàng một lễ vật nhỏ.
A Âm không ngờ tới Tống phó mẫu lại biết được ngày sinh thần của nàng, mừng rỡ nói cám ơn sau đó ôm lễ vật vào trong lòng thật chặt không muốn buông tay.
Tống phó mẫu mỉm cười chỉ cái hộp lớn đó nói: "Không ngại thì mở ra xem đi."
A Âm gật đầu lúc này mới mở giấy bao bên ngoài hộp ra, bên trong lộ ra một cái hộp hình chữ nhật.
Hộp được làm từ gỗ liễu, mở hộp ra xem thì thấy bên trong có hai hộp cờ.
A Âm ngẩng đầu nhìn Tống phó mẫu đối phương ý bảo nàng mở hộp cờ ra.
Trong thoáng chốc nhìn thấy vật bên trong A Âm không nhịn được bật ra tiếng kêu kinh ngạc.
Bên trong hộp cờ là trọn bộ cờ Vân Tử (*).
Vân Tử là bộ cờ cực kỳ trân quý, tính chất tinh tế như ngọc bích, màu sắc trong suốt nhu hòa, cứng mà không giòn, nặng mà không trượt.
Cờ trắng ấm nhuận như ngọc, nhu mà không thấu.
Cờ đen thì đặc biệt hơn có một nửa màu xanh trong suốt.
A Âm yêu thích không thôi, vui mừng vuốt ve con cờ, hồi lâu nói không nên lời.
Tống phó mẫu cười nói: "Sư phụ nói với ta hôm nay là sinh thần ngươi, còn nói ngươi vẫn muốn có một bộ cờ tốt.
Ta tìm bộ này cho ngươi mong rằng ngươi sẽ thích."
A Âm không ngờ tới Vương lão nhi với Tống phó mẫu còn nhớ tới nàng, cười không khép miệng lại được, khóe miệng cứ vui tươi hớn hở, liên tục nói cám ơn Tống phó mẫu.
Trịnh Huệ Nhiễm ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này, hừ nói: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của nàng ta đi.
Đúng là không lên được mặt bàn, cũng chỉ là một bộ cờ mà thôi có gì hiếm lạ."
Tứ công chúa Ký Như đang nhón chân nhìn sang bên kia, vẻ mặt hâm mộ nói: "Ai nha, đây chính là Vân Tử đó hơn nữa còn do chính tay Tống phó mẫu tặng.
Ngươi có khi nào nhìn thấy Tống phó mẫu tặng người khác đồ chưa? Ngươi thì không lạ gì nhưng còn ta thì rất là muốn."
Một lát sau, Ký Như thấy Ký Nhược Phù, Thường Vân Hàm còn có Ký Vy đều tiến tới vây xem thì không kịp ra ám hiệu gì với Trịnh Huệ Nhiễm, chỉ bỏ lại một câu "Ta sẽ trở lại ngay" rồi chạy thẳng đến bên cạnh A Âm nhìn xem bộ cờ quý này.
Trịnh Huệ Nhiễm nghiến răng cố gắng lắm mới không có nổi giận hét lên.
Bởi vì còn chưa tới sinh thần nên lễ vật này càng có ý nghĩa hơn, cả ngày tâm tình A Âm đều rất tốt cho đến khi kết thúc buổi học tâm tình vẫn vẹn nguyên.
Sau khi các nữ tử đi ra cửa cung Sùng Minh Cung, Ký Nhược Phù phát giác có điều không đúng, hỏi A Âm: "A Âm, sao hôm nay Hành Châm không tới đây chờ muội?"
Giờ phút này A Âm cũng phát hiện ra vấn đề này, sau nghĩ đến tình hình lúc sáng, liền nói với Ký Nhược Phù: "Ngày mai muội sẽ chuyển khỏi Sùng Minh Cung, từ giờ không thể đi cùng nhau nữa, sớm tập quen cũng tốt."
"Không đến nỗi vậy chứ." Ký Nhược Phù nói: "Không chuyển đi không được sao? Ta thấy muội ở Cảnh Hoa Cung cũng không sao.
Ta thấy mấy ngày nay tâm tình thái tử không tệ cũng cười nhiều hơn nhiều so với mấy năm trước.
Muội đang ở đâu thì cứ ở vậy đi, dọn đến dọn đi phiền toái."
"Vậy cũng không được!" A Âm nghiêm trang nói: "Dù sao cũng đã trưởng thành nên có lễ nghi cần có."
Hơn nữa, Cảnh Hoa Cung là địa bàn của tên kia nhiều chuyện không được thuận tiện.
Sau khi chuyển về Thanh Lan Tiểu Trúc nàng muốn thế nào thì được thế đó rất tiêu dao tự tại.
Nhìn nàng nói chuyện ra vẻ người lớn như vậy Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm không nhịn được cười.
"Được! Được! Được! Chuyển đi là tốt nhất." Các nàng nói: "Có cần các tỷ tỷ giúp muội hay không?"
A Âm uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần đâu! Đồ của muội không nhiều lắm không cần phiền phức như vậy."
Không lâu sau, ba người đi ba hướng khác nhau, sau khi A Âm nói cáo biệt với các nàng thì tự mình đi về phía Cảnh Hoa Cung.
Đi được một lát thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới gốc cây liễu.
Dáng người cao ngất khí độ lỗi lạc, chính là thái tử Ký Hành Châm.
Hắn làm như không nhìn thấy A Âm đang đi tới, ánh mắt nhìn đám mây xa xa trên trời.
Nhưng khi A Âm bước đến gần muốn chào hỏi với hắn thì hắn lại nhìn chằm chằm phía xa, cất bước rời đi.
Ký Hành Châm thân cao chân dài, đi nhanh.
A Âm dáng người nhỏ nhắn chân ngắn, chạy chậm.
Chỉ một lát mà khoảng cách của hai người đã kéo giãn.
A Âm vốn đã tính bỏ qua việc gọi hắn đi cùng nhưng mà khi nàng cúi đầu hai tay chống gối thở hổn hển, lơ đãng liếc nhìn người ở phía trước một cái thì vừa đúng lúc nhìn thấy ngọc bội trên thắt lưng của hắn.
...!Cái ngọc bội kia nhìn rất quen mắt, rất là quen mắt.
Bất luận từ hình dáng lớn nhỏ đến màu sắc đều thập phần giống một món đồ nàng đã từng hồi tưởng qua vô số lần.
"Xíu mại!" A Âm trầm thấp kêu một tiếng, chạy như điên đuổi theo hắn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân chạy theo tốc độ tăng nhanh hơn nhiều.
Ký Hành Châm chỉ sợ tiểu cô nương chạy nhanh quá sẽ bị ngã, vội vàng dừng bước quay đầu lại, giang tay ôm lấy nàng.
Trong khoảnh khắc hai người sát vào nhau A Âm cảm giác bên tay mình xẹt qua một vật lạnh.
Hình dạng kia, xúc cảm kia, rõ ràng chính là bảo bối xíu mại của nàng!
A Âm theo bản năng túm lấy nó.
Ai ngờ Ký Hành Châm phản ứng cực nhanh trong nháy mắt di chuyển bước chân.
Hai người kéo giãn một chút khoảng cách A Âm nhìn kỹ thêm lần nữa, xác nhận đây là bảo bối của nàng, tức tối hỏi hắn: "Không lẽ người vẫn luôn mang theo bên mình?"
"Không có." Ký Hành Châm nói: "Lúc nãy học xong về lấy." Nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ là ta chợt phát hiện kiểu dáng nó không tệ, tính là từ giờ trở đi cứ đeo như vậy."
A Âm giận.
Nếu như hắn cả ngày cứ mang xíu mại bên mình thì xung quanh sẽ có lời đồn, vậy chẳng phải là bên đại đường huynh sẽ rất nhanh biết được vật này đang ở trong tay Ký Hành Châm?
Nàng biết dùng cách gì mới có thể giải thích với đại đường huynh chuyện này, "Nàng sang tay đồ huynh ấy tặng cho người khác"...
Mấu chốt của vấn đề là nàng vốn không muốn đưa cho người khác vật đó.
A Âm không vui tiến lên dùng tay phải giành lấy xíu mại.
Nhưng Ký Hành Châm có tập võ, hơn nữa công phu còn rất tốt.
Thật là nhiều lần nàng rõ ràng nhìn thấy viên xíu mại đã gần ngay trước mắt, kết quả thời điểm đưa tay chụp nó thì đúng lúc hắn lắc mình, cứ như vậy đành trơ mắt nhìn đầu ngón tay trượt khỏi viên xíu mại.
Cứ nhiều lần như vậy A Âm hơi giận, buồn bực xoay người đứng ở đó không nhúc nhích nữa.
Ký Hành Châm thấy tiểu cô nương đang bốc hỏa ở bên kia, thong thả bước đến bên đó, đứng ở trước mặt nàng.
A Âm thấy hắn đi tới, nghiêng đầu sang hướng khác, không để ý tới hắn.
Ký Hành Châm nhấc tay gõ nhẹ lên trán nàng.
A Âm ôm đầu im lặng, tức giận trừng mắt với hắn.
Ký Hành Châm mỉm cười, giọng chậm rãi hỏi: "Có phải nàng không muốn ta đeo nó hay không?"
"Đúng vậy!" Dứt khoát lưu loát nói xong hai chữ này, giọng A Âm nhỏ hơn nữa nói: "Nhưng mà người chắc chắn sẽ không đồng ý với ta."
"Sao lại không đồng ý?" Ký Hành Châm nói: "Ta xưa nay nói chuyện giữ lời.
Chỉ cần nàng đồng ý với yêu cầu của ta, ta không những là không đeo nó nữa, mà còn có thể sẽ trả nó lại cho nàng."
A Âm nghĩ đến yêu cầu quá đáng lần trước hắn đã nói, vội vàng bịt kín miệng mình.
Ký Hành Châm biết nàng đang nghĩ gì, khẽ cười nói: "Hiện giờ không cần như vậy."
A Âm hồ nghi nhìn hắn hỏi: "Thật?"
"Thật."
"Vậy người muốn… "
"Không chuyển đi là được."
Ký Hành Châm cười như gió thổi mây bay, giọng nói hết sức tùy ý: "Nàng ở lại Cảnh Hoa Cung đừng chuyển đi là được.
Yêu cầu này không phải là rất dễ dàng thực hiện sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
A Âm: ...!Ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Sao hắn lại dễ nói chuyện như vậy được.
Rốt cuộc hắn có mục đích gì!!
(*) Cờ Vân Tử: được phát triển vào năm 1974.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...