Hôm nay Đặng đại nhân có chuyện bận không thể đi dạy, đặc biệt phó thác người bên cạnh nhờ Du Chính Minh tới giúp dạy thay.
Vừa khéo hôm nay Du Chính Minh rảnh đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Ông đang vừa đi vừa suy nghĩ nên dạy các hoàng tử như thế nào thì được, ai ngờ đang thong thả bước đi thì người bắt gặp đầu tiên không phải ai khác mà chính là A Âm đang đứng thẳng tắp.
Bước chân của Du Chính Minh dừng hẳn lại sau đó mới cất bước đi thẳng vào trong.
Sau đó hai phụ tử nàng liền đối mặt nhau.
A Âm cười khan hai tiếng cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Tầm mắt Du Chính Minh thản nhiên dừng ở trên người nữ nhi của mình, sau đó nhìn khắp một lượt rồi tiến lại gần A Âm.
Ký Hành Châm mới vừa thay xong giáp mỏng thì nhìn thấy Du Chính Minh rất kinh ngạc.
Hắn bước vài bước đến bên cạnh A Âm nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi nàng: "...!Tại sao lại là phụ thân của nàng?"
A Âm nói thầm trong lòng người hỏi ta, ta biết hỏi ai? Trong miệng như dính sáp còn trong lòng thì phát khổ, vẻ mặt nàng bình tĩnh lắc đầu.
Du Chính Minh chào hỏi cùng các chư vị hoàng tử xong mới chuyển hướng sang bên này hướng về phía Ký Hành Châm hành lễ vấn an.
Ký Hành Châm vội vàng nghiêng người tránh đi nửa lễ.
Lúc này ánh mắt Du Chính Minh mới nhìn A Âm câu đầu tiên chính là hỏi: "Hôm nay không cần đi học sao?"
A Âm chột dạ, xoắn xoắn vạt áo không dám lên tiếng.
Mặc dù phụ thân yêu thương nàng nhưng cũng rất chú trọng việc học khi còn nhỏ.
Nếu như nàng chưa đi học thì không sao, một khi đã đi học thì phải chuyên chú học tập cho thật tốt.
Nếu không….
Nếu không kết quả của nhị ca chính là một ví dụ tốt nhất.
Người ta đi chơi, nhị ca vẫn ở trong thư phòng học, người ta ra ngoài nhị ca vẫn phải ở trong thư phòng để học.
A Âm khẩn trương vạn phần, lo sợ sau này mình cũng sẽ có kết quả như vậy.
Lại thầm than khổ trong lòng, tại sao bao nhiêu lần phụ thân không dạy thay, sớm không tới trễ không tới lại canh đúng lúc nàng trốn học thì tới.
Thật là quá mức xui xẻo.
"Có đi học!" Giọng nói non nớt tinh tế của A Âm phát ra: "Là nữ nhi xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Du Chính Minh hỏi lại.
Ký Hành Châm vội vàng giải thích thay A Âm: "Hôm nay Tào ma ma phạt bánh bao...!À! Phạt A Âm muội muội đứng bên ngoài.
Ta thấy muội ấy bị phạt tội nghiệp nên đã xin Vương đại nhân một phương thuốc, lấy cớ xin phép cho muội ấy."
Du Chính Minh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ký Hành Châm thấy những người khác đều ở đằng xa không nghe được liền kể rõ đầu đuôi chuyện Trịnh Huệ Nhiễm khiêu khích, rồi nói thêm: "Chuyện này vốn không thể trách A Âm chẳng qua là Tào ma ma xưa nay nghiêm nghị nhiều quy củ nên mới bị phạt.
Muội ấy vẫn ngoan ngoãn chịu phạt chỉ là ta nhìn không được nên mới tìm Vương đại nhân xin phương thuốc."
Du Chính Minh nhìn sang A Âm, thấy nữ nhi cúi đầu ủ rũ không có tinh thần thì chỉ "Ừ" một tiếng rồi đi đến bên bàn, coi lại ghi chép dạy học của Đặng đại nhân lưu lại tiến độ kế hoạch được bố trí kỹ càng tỉ mỉ.
A Âm không ngờ Ký Hành Châm lại gánh tất cả mọi chuyện vào mình.
Cảm kích cười cười với Ký Hành Châm rồi nói cám ơn với hắn.
Không thể không nói, người biểu ca này tràn đầy nghĩa khí!
"Đa tạ ta cái gì?" Ký Hành Châm cười nói: "Cũng do Du đại nhân rất mực yêu thương nàng, không chịu được nàng bị một chút ủy khuất nên mới như thế.
Nếu đổi thành Lâm An thử xem tình huống có giống nhau đi chăng nữa cũng sợ là không được may mắn thế này."
A Âm ngẫm nghĩ cảm thấy thật đúng là như vậy, nghĩ đến phụ thân chung quy vẫn là rất yêu thương nàng liền trở nên vui vẻ.
Mắt thấy khóa học sắp bắt đầu, A Âm thúc giục Ký Hành Châm đi chuẩn bị.
Hắn nhìn xung quanh có hơi thắc mắc là tại sao không thấy Từ Lập Diễn.
Tuy nói Từ Lập Diễn là thư đồng khóa văn nhưng bởi vì thư đồng khóa võ kia luôn không thấy bóng dáng, nên dù là khóa võ Từ Lập Diễn cũng vẫn vào cung.
Không lẽ có chuyện gì xảy ra?
Ký Hành Châm đang tính cho người đến Từ gia xem thử Từ Lập Diễn có phải là gặp chuyện gì hay không thì thấy có người đang đi về bên này mà vừa đi vừa trốn tránh.
Ký Hành Châm cười khẽ nói: "Chả trách hắn không tới thì ra là chính chủ đến rồi."
A Âm biết Ký Hành Châm thư đồng khóa võ là Thường Thư Bạch.
Thật ra thì không chỉ là thư đồng khóa võ Thường Thư Bạch hắn vốn là thư đồng của cả văn và võ, chỉ là Cửu công tử thường xuyên như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy nên hoàng thượng mới chọn thêm Từ Lập Diễn cho Ký Hành Châm.
Nghe thấy lời của Ký Hành Châm, A Âm theo bản năng đã cảm thấy Thường Thư Bạch không thể nào tới được nên bật thốt lên: "Không thể nào!"
Ai ngờ lời của nàng vừa nói ra khỏi miệng thì thiếu niên ở bên ngoài đã cất giọng nói với vào: "Muội muội! Muội nhắc ca ca sao? Ta biết chắc muội sẽ nhớ đến ta nên hôm nay mới cố ý đến đây tìm muội!"
Gương mặt A Âm tái mét đang muốn cất giọng phản bác, chợt nhớ tới bên trong điện còn có một người, sợ hãi nhìn Du Chính Minh ở bàn bên kia.
Du Chính Minh làm như không nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên chỉ lên tiếng thúc giục: "Mau lên! Chỉ còn chờ một mình ngươi!"
Thường Thư Bạch liền cười nói: "Đã rõ! Đã rõ! Du tiên sinh cứ việc yên tâm, ngài là do ta mời tới mà, ngài dạy ta đương nhiên sẽ lắng nghe."
Lúc này mọi người mới biết thì ra Thường Thư Bạch thay Đặng đại nhân đi mời Du Chính Minh tới dạy thay.
Trịnh Thắng Chương vốn hận người của Du gia, vừa rồi nhìn thấy Du Chính Minh ngay cả hành lễ cũng lười phải làm nhưng do bị Ký Phù thấp giọng thúc giục nên mới tùy ý chắp tay.
Lúc này nhìn thấy Thường Thư Bạch lại nghe hắn nói là chính hắn mời Du Chính Minh tới, nhất thời trong mắt hỏa khí nồng đậm có muốn giấu cũng không giấu được, thời điểm nhìn Thường Thư Bạch mặt mũi có chút vặn vẹo.
Sự việc ngày hôm qua hắn biết rất rõ ràng, các muội muội bị ức hiếp đến vậy, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!
Ký Phù thấy Trịnh Thắng Chương cứ nhìn chằm chằm Thường Thư Bạch không thôi buộc phải dùng quyền đập vào lưng hắn.
Trịnh Thắng Chương bị đau hít một ngụm khí lạnh, sau đó nghe Ký Phù nhỏ giọng nói: "Không được làm loạn!"
Lời của Ký Phù, Trịnh Thắng Chương vẫn nghe theo vì vậy không nói thêm gì thu hồi tầm mắt chỉ là tức giận chưa thể tiêu tan, khiến hắn thở hổn hển.
Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm tiết lộ nội tâm không cam lòng cùng phẫn hận của bản thân.
"Chờ thêm chút nữa thôi." Đúng lúc này hắn nghe thấy Ký Phù hạ thấp giọng nói với hắn: "Đừng có gấp gáp! Chờ thêm chút nữa thôi!"
Trịnh Thắng Chương phân tích kỹ lời nói của Ký Phù, không lâu sau mười ngón tay từ từ buông lỏng, trên mặt cũng mang theo chút vui vẻ.
Thường Thư Bạch vẫn chưa đi thay giáp mỏng, đứng đó chào hỏi Ký Hành Châm với A Âm một tiếng rồi nói nhỏ với Ký Hành Châm mấy câu sau đó mới đi vào nội thất.
A Âm hỏi Ký Hành Châm tại sao hôm nay Thường Thư Bạch lại đến.
Ký Hành Châm nói: "Dĩ nhiên là bởi vì Trịnh gia."
"Trịnh gia?" A Âm suy ngẫm rồi hỏi: "Là vì chuyện hôm qua?"
"Có lẽ vậy!"
Ký Hành Châm đã nghe A Âm kể lại ngọn nguồn chuyện hôm qua nên nói: "Thường gia không sợ Trịnh gia chỉ là đề phòng Thư Bạch không nghe lời người nhà khuyên, hắn sẽ không khống chế được tính khí của mình, công khai chống lại người Trịnh gia nếu vậy sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức.
Vì vậy Đặng đại nhân mới nhờ cậy phủ Trấn Quốc Công ra mặt trợ giúp, chọn một sư phụ dạy thay hôm nay, Trấn Quốc Công cố ý kêu hắn đi mời Du đại nhân, nhân tiện đẩy hắn vào trong cung để tu thân dưỡng tính."
Quốc mẫu của Hoàng thượng chính là muội muội ruột của Trấn Quốc Công.
Nếu xét theo thân thích Thường Thư Bạch còn phải gọi Hoàng thượng một tiếng biểu thúc.
Vì vậy Thường gia thật sự không sợ Trịnh gia.
Cũng chính vì duyên cớ này nên Đặng đại nhân mới đột nhiên có chuyện không thể tới, rồi cố ý nhờ phủ Trấn Quốc Công ra mặt mời người khác, việc học của các hoàng tử không thể tùy ý bỏ ngang, cho dù là mời người tới dạy thay, cũng phải quan tâm đến thánh ý.
Nên chuyện này để phủ Trấn Quốc Công ra mặt xử lý thì tối thiểu bên Hoàng thượng cũng dễ bẩm báo.
Du Chính Minh thuận tay xé trang giấy ở trên bàn đối chiếu với an bài trước đó của Đặng đại nhân, nhanh chóng viết các nội dung hôm nay phải dạy.
Trong khoảng thời gian này Thường Thư Bạch đã thay xong bộ giáp mỏng đi ra.
Tới trước mặt Ký Hành Châm và A Âm, Thường Thư Bạch nhướng mày cười, hỏi: "Muội muội, muội xem ca ca thế nào?"
Bình thường hắn đã rất tuấn tú rồi chẳng qua là khuôn mặt hơi có vẻ mềm mại đáng yêu.
Lúc này mặc thêm áo giáp vào làm tăng vẻ anh khí và mấy phần bá đạo, áp chế được phần dịu dàng kia.
Thật đúng là tuổi trẻ phong lưu, tuấn mỹ vô hạn.
Mặc dù A Âm không ưa hắn nhưng giờ phút này cũng không thể không gật đầu thừa nhận: "Rất đẹp mắt!"
Thường Thư Bạch bộc phát tự đắc.
A Âm không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của hắn liền nói thêm: "Đẹp mắt thì có đẹp mắt.
Nhưng mà…"
Thấy Thường Thư Bạch nhìn lại, A Âm cười híp mắt khoác lên cánh tay Ký Hành Châm nói: "Nhưng mà so với thái tử điện hạ còn hơi kém hơn một chút."
Thường Thư Bạch hiển nhiên không tin, ôm ngực hừ nói: "Bổn công tử chưa từng nghe ai nói như thế cả."
"Chưa nghe nói đâu có nghĩa là không ai nghĩ như vậy." A Âm cười nói: "Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, người nào dám dùng thái tử ra so sánh với huynh? Cũng chỉ có ta mới có thể cả gan nói với huynh thôi."
Thường Thư Bạch có chút do dự, đôi mắt đào hoa quay sang quan sát hai lượt trên người Hành Châm, nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao?"
A Âm gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là thật! Thái tử điện hạ của chúng ta từ tướng mạo đến khí độ toàn thân chính xác là trăm năm khó gặp một người."
Thường Thư Bạch lẳng lặng nhìn Ký Hành Châm một hồi lâu, sau đó không thèm để ý hừ nhẹ nói: "Trăm năm khó gặp gì chứ? Cũng thường thôi!"
Bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn khiến Ký Hành Châm bật cười.
Ký Hành Châm vỗ cánh tay hắn nói: "Đi thôi, đi thương nghị với Du đại nhân khóa trình hôm nay đi." Nói là thương nghị nhưng thật ra là kiếm cớ để Thường Thư Bạch hỏi trước Du Chính Minh xem hôm nay sẽ học cái gì.
Bọn họ mỗi ngày đều học theo khóa trình đều đặn nhưng Thường Thư Bạch thì khác, hắn rời đi lâu như vậy cũng không biết là hắn có thể theo kịp tiến độ hay không.
Thường Thư Bạch hiểu được ý tốt của hắn, đáp một tiếng rồi đi đến chỗ Du Chính Minh.
A Âm nhìn theo bóng lưng của hắn lắc đầu.
Ký Hành Châm nhìn bộ dạng than thở của nàng cảm thấy rất thú vị, nhéo má nàng, cười hỏi: "So với Thư Bạch ta thật sự hơn một chút sao?"
A Âm trong lúc nhất thời không kịp phản ứng hỏi lại: "Phương diện nào?"
Ký Hành Châm ho nhẹ một tiếng nói: "Nàng vừa nói!"
A Âm suy nghĩ một hồi mới nhớ lại, lúc nãy đang bàn về tướng mạo, rành mạch đáp: "Đó là đương nhiên!"
Theo nàng thì Ký Hành Châm không chỉ có dung mạo xuất chúng.
Trời còn ban cho hắn khí độ phi phàm, vừa như tùng vừa như trúc, thanh nhã lại dịu dàng.
Ngoại trừ tính khí thối kia ra, còn lại đều tương đối tốt.
Ký Hành Châm vừa nhìn đã biết nàng đang nói lời thật lòng, nụ cười trên môi càng sâu, ngoài miệng thì cố ý lạnh nhạt nói: "Thì ra là ta chỉ hơn hắn một chút thôi."
A Âm đang muốn nói: “Đúng vậy!” đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện, nhất thời đổi lời: "Thật ra thì có thể 'tốt hơn rất nhiều' nếu như điện hạ chịu đồng ý với ta một chuyện."
Ký Hành Châm đứng chắp tay nói: "Nàng nói thử xem!"
"Chính là… cái đó…viên xíu mại." Đến cùng A Âm vẫn nhớ kỹ vật này, châm chước từng câu từng chữ nói: "Chúng ta có thể thương lượng hay không, người cũng đâu cần viên xíu mại đó đâu, hay người cứ trả nó lại cho ta đi?"
Nếu có thể lấy lại viên xíu mại, người khác thì không bàn đến, quan trọng là từ nay lúc gặp đại đường huynh sẽ không bị chột dạ.
"Trả lại cho nàng?"
Ký Hành Châm không nghĩ tới nàng vẫn còn băn khoăn về vật kia.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy là bánh ú kia không hợp tâm ý nàng nên nàng mới luôn nhớ mãi không quên viên xíu mại kia.
Nghĩ vậy, tâm tình Ký Hành Châm tuột dốc không phanh: "Không có không được?"
Nghĩ đến đại đường huynh A Âm hạ quyết tâm: "Muốn có!"
"Tốt thôi!" Ký Hành Châm sâu kín thở dài.
A Âm mừng rỡ.
Nàng đang muốn hỏi kỹ chừng nào thì có thể nhận lại thì thấy Ký Hành Châm hơi cúi xuống kề sát mặt tới trước mặt của nàng.
"Hôn một cái!" Ký Hành Châm chỉ vào khuôn mặt của mình cười nói: "Nàng hôn ta một cái ta sẽ trả lại cho nàng ngay! Thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...