Nhắc tới ân oán giữa mình với Ký Hành Châm, A Âm có thể nói cả một ngày một đêm cũng không hết nhưng dù sao hắn cũng là thái tử đương triều, thỉnh thoảng lúc bình thường đối với nàng cũng rất tốt vì vậy A Âm kiềm lại.
Nhưng có một việc không nói không được.
Cũng chính vì chuyện này mà lúc nãy nàng mới có thể oán trách một câu như vậy.
"Điện hạ lấy viên xíu mại của con!" Nhớ tới chuyện này trong lòng A Âm vẫn còn khó chịu.
"Cái gì xíu mại?"
"Chính là của đại đường huynh tặng cho con, được làm từ đá đó!" A Âm khoa tay múa chân minh họa hỏi: "Mẫu thân còn nhớ không?"
Dĩ nhiên là Trình thị nhớ.
Lúc A Âm nhận được viên đá đó còn rất vui vẻ, mỗi ngày đều đeo theo bên mình.
Liên tưởng với lời nói của A Âm lúc đầu, Trình thị có chút chần chờ hỏi: "Con là nói viên xíu mại bằng đá đó bị thái tử điện hạ...!Cầm đi?"
"Cũng không phải vậy!" A Âm giận dữ nói: "Mẫu thân người không biết điện hạ quá đáng thế nào đâu!"
A Âm không có kể tường tận quá trình, chỉ nói giản lược.
Sau khi nói xong, giọng nói của nàng chuyển thành uể oải, ẩn chứa đau lòng, nói: "Lúc nãy ăn tối đại đường huynh còn hỏi con, sao dạo gần đây không thấy con đeo viên xíu mại nữa."
Làm khó nàng không thể nói tung tích của viên xíu mại chỉ có thể hàm hồ trả lời cho qua chuyện.
Trình thị sau khi nghe câu chuyện của nữ nhi thì suy nghĩ một chút, rồi cười sửa sang lại vạt áo cho A Âm.
"Không sao cả thái tử điện hạ muốn giữ thì cứ để người giữ đi!" Trình thị nói: "Cũng chính vì con cả ngày đều mang theo nên điện hạ mới mới muốn lấy đi.
Còn nếu như là người khác thái tử điện hạ còn lười phải để ý tới."
"Nữ nhi cũng nghĩ như vậy!" A Âm đau khổ cau mày nói: "Dù sao cũng là thái tử không tốt với con."
Trình thị xoa xoa mái tóc còn ướt của A Âm: "Con hãy nghĩ tới những chuyện thái tử từng làm với con đi.
Những chuyện chọc phá con thì con đừng ghi nhớ, cứ ghi nhớ điện hạ đối với con có tốt hay không là được?"
A Âm đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hai mẫu tử nói chuyện một hồi rồi bàn chuyện sáng mai đi cửa hiệu nào mua y phục.
Sau khi bàn bạc xong thì tóc của A Âm cũng đã khô Trình thị liền thúc giục A Âm đi ngủ.
Hôm sau khí trời trong xanh.
Lúc ở trong cung mỗi ngày đều phải dậy sớm, sau khi trang điểm thì đi một đoạn đường dài đến chỗ học.
Khó có dịp A Âm về nhà một lần nên đương nhiên muốn ăn no ngủ say.
Vừa mở ra mắt trời đã sáng choang.
Những người khác cũng đã ăn sáng một canh giờ trước, còn nàng thì lúc này mới lồm cồm ngồi dậy.
Trình thị đợi hồi lâu thấy A Âm rốt cuộc cũng đã chịu thức dậy, lập tức phân phó nha hoàn cùng ma ma nhanh chóng mặc trang phục cho A Âm.
Bận rộn hồi lâu, vội vàng ăn sáng rồi hai mẫu tử mới cùng nhau ngồi lên xe ngựa.
Hôm nay Du tam lão gia vẫn đảm nhận trọng trách thường ngày của mình, Du Lâm An thì đi theo tổ phụ luyện võ cả hai đều không rảnh.
Ngược lại Du Lâm Sâm thì rảnh nên hộ tống mẫu thân và muội muội đi.
A Âm được một đêm ngủ thoải mái, hiện tại tinh thần phấn chấn một đường cười nói cùng mẫu thân, thỉnh thoảng còn cất giọng nói vài câu với ca ca bên ngoài xe.
Qua không bao lâu đã đến cửa hiệu y phục Phúc Lâm.
Phúc Lâm là một trong hai cửa hiệu lớn nhất kinh thành.
Thêm nữa người may vá nơi này có kỹ thuật rất tốt, mỗi mùa nơi này đều cho ra vài kiểu y phục hoa văn mới mẻ nên nơi đây buôn bán cực tốt.
Mỗi ngày nữ quyến nhà cao cửa rộng trong kinh tới nơi này rất đông.
Tối hôm qua Trình thị với A Âm bàn bạc nơi đầu tiên muốn đi chính là chỗ này.
ATới nơi hai mẫu tử xuống xe ngựa.
Du Lâm Sâm giao ngựa cho người nơi đó giữ rồi ba người cùng nhau đi vào cửa hiệu.
Đồ bên trong tổng cộng chia làm sáu khu, phân ra hai bên trái phải, mỗi bên ba khu.
Bên trái là trang phục và vải vóc của nam tử còn bên phải là của nữ tử.
Bên trong còn có một gian nhà lớn là nơi uống trà cho khách chờ người nhà mua đồ.
Giữa phòng trà dựng một bức bình phong, ngăn ra hai bên cũng một bên nam và một bên nữ.
Lúc ba người đến thì đã gần tới buổi trưa, bên trong đã sớm đầy khách.
Bởi vì bên phải nữ quyến rất nhiều và Du Lâm Sâm cũng đã hơn mười tuổi nên cần phải giữ lễ nghĩa, hắn đưa mẫu thân và muội muội đến bên kia xong thì chuẩn bị đi qua chỗ dành cho nam tử.
Nhưng ai ngờ đúng vào lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Xa xa ngoài đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, có người hô to như muốn xé họng: "Cứu mạng!"
Mọi người vội vã nhìn theo tiếng hô thì phát hiện một người trên lưng ngựa đang lao về bên này như phát điên, con ngựa không chịu khống chế, hí vang điên cuồng đạp vó, đâm đầu chạy lung tung không phân biệt đông tây.
Tiếng hô cứu mạng là của người trên lưng ngựa, hắn liên tục hô, sau lại căng họng gào lên: "Ngựa mất khống chế, ngựa mất khống chế!"
Người trên đường rối rít tránh đi.
Người trước cửa hiệu đang đứng xem cũng nhanh chóng lui vào trong.
Mọi người xô đẩy nhau bỏ chạy, may mắn là chỉ bị xây xát nhẹ không đáng lo ngại.
Lúc này nữ quyến bên trong cửa hiệu kinh hô: "Có người!"
Mọi người nhìn về trên đường chỉ thấy cách con ngựa không xa có một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi.
Giờ phút này giống như là bị dọa sợ đến choáng váng, cứ ngây ngốc đứng ở đó nhìn con ngựa đâm thẳng về phía mình mà không hề nhúc nhích.
Du Lâm Sâm thấy thế không chút nghĩ ngợi phóng nhanh tới đó, nhanh chóng ôm tiểu cô nương chạy đến trước cửa hiệu.
Cùng lúc đó, từ bên trái cửa hiệu có một người lao ra, phi thân đến chỗ con ngựa, cứu người trên ngựa trước sau đó dùng lực đánh vào bên cổ con ngựa.
Con ngựa ngoẹo đầu mất phương hướng đụng vào vách tường ven đường, lập tức ngã xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng tất cả mọi người chỉ biết nhìn đến ngây người.
Cho đến khi có người cao giọng nói, "giỏi", mọi người mới có phản ứng rối rít khen ngợi hai người thiếu niên.
Lúc này A Âm mới nhận ra người thiếu niên cứu người cưỡi ngựa nàng có quen biết.
Một thân cẩm y tối màu thêu hoa văn, dây buộc trên đầu màu xanh ngọc, khuôn mặt đào hoa, phong lưu.
Chính là Thường Thư Bạch.
Chỉ là hôm nay trên mặt của hắn không còn nét cười đùa ngược lại rất nghiêm túc, trong lúc nhất thời thấy hắn rất khác.
Hán tử cưỡi ngựa đã sợ đến mức toàn thân phát run, co quắp trên mặt đất ôm chân Thường Thư Bạch nói cám ơn không ngừng.
Thường Thư Bạch chỉ vỗ vỗ vai người hán tử, chứ không nói gì cả, phân phó hai người trong khách điếm đưa hán tử kia đến y quán gần đó xem thương tích.
Hắn tìm một khúc cây to và một sợi dây bền chắc đi tới bên tường trói tứ chi con ngựa lại rồi phân phó gã sai bên cạnh mình đi bẩm báo việc này cho Kinh Triệu Phủ*.
*Là chính phủ được thành lập vào năm đầu tiên thành lập nhà Đường (713), đây là sự khởi đầu của chính phủ với tư cách là một bộ phận hành chính.
Lúc nãy ngựa chạy loạn có không ít người bị đụng phải cũng không biết thương thế như thế nào, dù sao cũng phải báo Kinh Triệu Phủ bên kia để họ đến xem và xử trí chuyện này.
Những người quyền quý khác thấy vậy rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, phân phó người của mình đến hỗ trợ, giúp một tay đỡ những người bị thương trên đường dậy đưa đến y quán xem thương tích.
Đang lúc tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bên nhóm nữ quyến vang lên âm thanh "Chát" thanh thúy.
Một nữ tử cao giọng hét lên: "Không biết xấu hổ! Ngươi đã làm cái gì!"
Mọi người theo tiếng nhìn sang thì thấy người hét chói tai chính là tiểu cô nương lúc nãy đứng ở giữa lộ được cứu.
Mà người bị nàng tát lại chính là người thiếu niên đã cứu nàng.
A Âm ngây ngẩn cả người.
Nàng không ngờ tới người ca ca cứu lại chính là Trịnh Huệ Đình.
Càng không ngờ hơn chính là Trịnh Huệ Đình lại dám đánh ca ca.
A Âm nhất thời tức giận, nổi giận đùng đùng xông lên phía trước, phát bực nói: "Ngươi mới làm cái gì đó! Tại sao lại đánh ca ca của ta!"
"Hắn động tay động chân với ta!" Trịnh Huệ Đình hô to: "Hắn biết rõ là ‘Nam nữ thụ thụ bất tương thân’!"
"Thụ thụ bất tương thân? Thời điểm ca ca ta cứu ngươi sao ngươi không nói như vậy đi!"
"Ta nào biết hắn cứu ta? Ta có cầu xin hắn sao? Hả?"
A Âm bị những lời nói ngang ngược của Trịnh Huệ Đình khiến nàng giận run lên.
Nàng đang muốn cãi lại Du Lâm Sâm đã bước lên trước bảo hộ nàng ở sau lưng.
"Ta cứu cô nương là chuyện ta nên làm! Cô nương đánh ta là cô nương sai!" Du Lâm Sâm hạ thấp giọng lạnh giọng nói: "Du gia và Trịnh gia không nên nhiều lời với nhau.
Ta chỉ muốn nói cho cô nương biết, mạng này của cô nương ta rất hối hận khi đã cứu!"
Dứt lời, hắn nhìn sang những người bị thương trên đường, rồi quay sang nói với A Âm: "Huynh qua bên kia xem họ có cần giúp một tay hay không.
Muội ở đây chờ huynh với mẫu thân."
Vừa rồi sau khi ngựa ngã xuống Trình thị đã dẫn theo nha hoàn của mình đến giúp xem thương tích của người đi đường, không còn ở đây, giờ Du Lâm Sâm cũng muốn đến giúp.
Để A Âm lại đây họ cũng yên lòng.
Đến cửa hiệu này phần lớn là nhà quyền quý, chưởng quỹ cùng nhóm tiểu nhị cũng sẽ chiếu cố khách tốt, chỉ cần A Âm ở yên bên trong thì sẽ không có việc gì.
Trên mặt đất có không ít vết máu.
Du Lâm Sâm dặn dò A Âm xong thì vội vã đi qua bên kia trợ giúp.
Trịnh Huệ Đình thấy chỉ còn mình A Âm ở lại, cười khẩy nói: "Ngươi xem ngươi đi, người trong nhà đối đãi với ngươi còn không bằng đối với người xa lạ qua đường.
Thật là nguội lạnh!"
"Không có nguội lạnh gì cả!" A Âm bình tĩnh nói: "Mẫu thân và ca ca của ta tâm tính lương thiện biết tương trợ người gặp nạn.
Ta thấy tự hào về họ còn về phần ca ca ta…"
Nàng quay sang Trịnh Huệ Đình vui vẻ cười nói: "Ca ca của ta ngay cả ngươi cũng chịu cứu thì nói gì đến những người khác, huynh ấy đương nhiên phải cứu rồi."
Trịnh Huệ Đình giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Ngươi có ý gì!"
Lúc này bên cạnh nàng ta có người đi tới, ân cần kéo tay của nàng ta gấp gáp hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Mới vừa rồi tỷ làm muội sợ muốn chết nếu như tỷ gặp chuyện gì không may thì muội biết làm sao đây!" Vừa nói vừa lấy khăn che mặt khóc.
Trịnh Huệ Đình thấy là Trịnh Huệ Nhiễm, ôm nàng nói: "Không sao hết! Tỷ ‘Phúc nhân ắt có thiên tướng’ không có việc gì cả."
"Hay cho một màn tỷ muội tình thâm!" A Âm hừ nói: "Không có ca ca ta giúp một tay thì các ngươi làm gì có cơ hội đứng đây nói chuyện thế này!"
Hai tỷ muội Trịnh gia cùng nhau phản bác nàng.
A Âm còn muốn nói nữa thì có hai vị phu nhân đang chọn vải ở bên cạnh, lặng lẽ kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Cô nương tuổi còn nhỏ không khéo sẽ thua thiệt."
Ý bảo nàng không nên vào lúc này cãi vã với tỷ muội Trịnh gia.
A Âm cũng biết mình tuổi còn nhỏ, dưới tình huống một thân một mình xảy ra tranh chấp với các nàng thì một chút phần thắng cũng không có, nhưng vừa nghĩ tới lòng tốt của ca ca bị nói thành lòng lang dạ thú, nàng liền tức giận không kiềm chế được.
Hai vị phu nhân lặng lẽ kéo nàng vào một góc nói: "Cô nương cứ ở đây chờ đi đợi đến khi mẫu thân cùng ca ca tới là được."
A Âm cảm kích nói cảm ơn với hai người rồi ngoan ngoãn ngồi chờ mẫu thân và ca ca.
Thường Thư Bạch ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn cảnh này thấy tiểu cô nương không sao thì đi đến chỗ Du Lâm Sâm.
Du Lâm Sâm mới giúp một người bị thương băng bó vết thương rồi cho nô tài đưa người đi y quán.
Hắn vừa đứng dậy hoạt động thư giãn gân cốt thì nhìn thấy một tiểu thiếu niên hết sức tuấn tú đi đến chỗ hắn.
Du Lâm Sâm không biết thiếu niên này nhưng hắn biết chính là người thiếu niên lúc nãy đánh ngã ngựa cứu người nên cúi đầu thi lễ thật thấp với đối phương.
Thường Thư Bạch căn bản lười quan tâm những lễ nghi kia.
Hắn liếc nhìn Du Lâm Sâm, lấy cùi chỏ đụng đụng cánh tay Du Lâm Sâm hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?" Lại hướng chỉ vào bên mặt bị Trịnh Huệ Đình đánh nói: "Bị đánh như vậy còn không động thủ?"
Du Lâm Sâm không ngờ tới hắn sẽ nhắc tới chuyện này thần sắc âm trầm liếc hắn một cái nói: "Ta không đánh nữ nhân."
Cốt yếu nhất là trước đó vài ngày vừa xảy ra chuyện của Du Lâm Thụy và Trịnh Thắng Chương, chỉ vừa mới yên ổn, nếu như lúc này lại nổi lên phong ba sợ là sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức.
"Hung hãn như vậy mà là nữ nhân sao?" Thường Thư Bạch trợn to đôi mắt hoa đào, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Du Lâm Sâm nói: "...!Đó không phải là mụ đàn bà chanh chua sao!"
Du Lâm Sâm không nhịn được cười lên.
Thường Thư Bạch đưa tay dùng sức đẩy Du Lâm Sâm nói: "Đi! Đi đánh nàng!"
Du Lâm Sâm vẫn lắc đầu như cũ.
Hắn thừa nhận mình trầm ổn có thừa nhưng chưa đủ cứng rắn và tạm thời hắn vẫn chưa muốn sinh sự.
"Đáng đời ngươi bị khi dễ!" Thường Thư Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi cứ chờ cả đời bị người khác khi dễ đi!"
Nói xong, hắn đi về hướng cửa hiệu lúc đi còn cố ý dùng sức đụng Du Lâm Sâm một cái.
Du Lâm Sâm không ngờ tới thiếu niên này khí lực lớn như vậy, hắn đã cố gắng ổn định thân thể nhưng cả người vẫn hơi lắc lư.
Thường Thư Bạch đi thẳng không ngoảnh đầu lại, dưới tay nghịch cái ngọc bội, thong thả đi đến bên kia từ trên cao nhìn xuống Trịnh Huệ Đình, miễn cưỡng nói: "Ai cha! Đây không phải là tiểu thư Trịnh gia sao? Lúc đầu không để ý đến cô nương, hôm nay nhìn thấy quả thật là rất xinh đẹp!"
Trước kia Trịnh Huệ Đình chỉ mới gặp lướt qua Thường Thư Bạch, nói thật được một người tướng mạo cực kỳ xuất chúng như Thường Thư Bạch tán dương trong lòng nàng cũng có chút đắc ý.
Trịnh Huệ Đình che giấu vui mừng trong lòng, mỉm cười nói: "Đa tạ Thường công tử khen ngợi."
"Không cần khách khí." Thường Thư Bạch gật đầu nói: "...!Nói thật nhìn kỹ lại thì dáng dấp cô nương thật đúng là giống người."
Vẻ mặt đang cao hứng của Trịnh Huệ Đình chống đỡ không nổi nữa, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
Trịnh Huệ Nhiễm ở bên cạnh không nhịn được hét ầm lên: "Ngươi có ý gì!"
"Ý trên mặt chữ!" Thường Thư Bạch nhếch môi cười, lạnh lùng nói: "Du thiếu gia cứu nàng ta một mạng, nàng ta không những không cảm kích ngược lại còn buông lời cuồng ngôn, oán này oán nọ, lấy oán báo ân.
Phàm là người bình thường đều sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!"
Hắn liếc mắt nhìn Trịnh Huệ Đình, khinh thường nói: "Vẻ ngoài thì nhìn giống như người thôi còn trong tâm thì không phải người!"
Mới vừa rồi một màn kia có không ít người chứng kiến, rất nhiều người đều châu đầu ghé tai bàn tán.
Trước đó Trịnh Huệ Đình luôn miệng nói Du Lâm Sâm động tay động chân nhưng mọi người đều tận mắt nhìn thấy, thiếu niên kia ôm nàng đến cửa hiệu thì lập tức buông ra, căn bản không có hành động nào quá phận.
Tiếng nghị luận ồn ào vang lên Trịnh Huệ Đình cảm thấy rất mất mặt, gương mặt đỏ bừng hai mắt trừng to phản bác: "Ta nói sai sao? Hắn chỉ mượn cớ cứu ta để làm chuyện bất chính.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Hắn lại sờ tới sờ lui trên người ta rất không có đạo lý!"
"Sờ tới sờ lui." Thường Thư Bạch cười vang nói: "Dám hỏi Trịnh tiểu thư ở trong tình huống đó không chạm vào cô nương thì làm thế nào để cứu cô nương? Theo ta thấy hắn nên ném đại cô nương ở chỗ nào đó để cho con ngựa kia trực tiếp giẫm đạp lên người cô nương đi —— Ừ vậy thì trên đời này lại thanh tịnh."
Trịnh Huệ Nhiễm tức giận nói: "Miệng chó không thể mọc ngà voi!"
Thường Thư Bạch căn bản không quan tâm đến nàng, cất giọng nói với khách khứa bốn phía: "Xin mọi người hãy phân xử công bằng! Nếu cứu người mà ngay cả người cũng không được chạm vào, vậy thì mọi người nói nên làm thế nào mới tốt?"
"Đối với cứu người thì không cần để ý!" Một vị phu nhân khí độ đoan trang bước ra trước nói: "Đây mới chỉ là cứu người trên đường còn cách 1 tầng y phục.
Nếu như theo đạo lý của cô nương này thì nếu có người rơi xuống nước được cứu lên, lúc này trang phục bị ướt sẽ dính sát vào cơ thể vậy thì càng thêm phiền toái.
Chẳng lẽ cứu sống người rơi xuống nước ngược lại còn phải bức tử người ra tay cứu?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Một phu nhân mắt hạnh, môi mỏng, nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh phu nhân kia nhanh chóng lên tiếng: "Nếu nói vậy thì chả khác gì một mạng đền một mạng! Còn ai dám ra tay cứu người nữa! Thiệt hại! Thiệt hại nha!"
Hai vị này chính người là lúc A Âm cãi vả với tỷ muội Trịnh gia đã lặng lẽ kéo tay A Âm để cho nàng không bị thua thiệt hai tỷ muội kia.
Trịnh Huệ Đình cùng Trịnh Huệ Nhiễm không nhận ra hai người này.
Nhìn hai nữ tử này rất lạ mắt, không giống như xuất thân từ nhà quyền quý trong kinh thành.
Trịnh Huệ Đình vốn là thẹn quá hóa giận, giờ phút này cũng hận lây hai vị phu nhân này.
Nàng thấy hai người này không giống người có gia thế hiển hách trong kinh, càng không sợ hãi, bước tới bên cạnh hai người cầm lên xé rách bộ y phục mà vị phu nhân có đôi mắt hạnh vừa mua.
Trang phục nơi này đều là độc nhất, bộ y phục bị hủy đó vị phu nhân này đã chọn thật lâu mới nhìn trúng mỗi một bộ đó.
Vị phu nhân có đôi mắt hạnh giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì đó!"
Trịnh Huệ Đình lạnh lùng cười nói: "Thật xin lỗi lỡ tay."
Vị phu nhân mắt hạnh đang muốn tranh chấp với nàng, ai ngờ trước mắt hơi loáng qua ngay sau đó đột nhiên vang lên một tiếng "Chát".
Trịnh Huệ Đình không dám tin dùng tay ôm một nửa bên mặt.
Ở bên trên in rõ ràng hình dấu tay.
"Ai da! Thật là xin lỗi!"
Thường Thư Bạch chậm rãi thu hồi tay rồi ung dung dùng khăn lụa lau tay, vừa nói vừa bày ra vẻ vô tội.
"...!Ta cũng lỡ tay"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...