"Đã vậy thì cùng nhau nuôi đi." Thịnh Nghiễm Đế cười vang nói: "Hai người các con phải chung sống hòa thuận, ngày thường tránh xảy ra cãi vã làm tổn thương hòa khí."
Ký Hành Châm và A Âm cùng nhau đáp ứng.
Thịnh Nghiễm Đế đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dừng chân lại hỏi A Âm: "Các con hôm nay là đặc biệt tới thăm Hoàng hậu sao?"
A Âm trả lời rành mạch: "Thái tử điện hạ nhớ Hoàng hậu nương nương nên con cùng điện hạ tới thăm nương nương."
"Ừ rất ngoan!" Thịnh Nghiễm Đế quay sang nhìn Ký Hành Châm, sau cùng nói với A Âm: "Ngày thường nếu không có việc gì thì hãy đến thăm cô cô nhiều hơn.
Tính tình nàng thích yên tĩnh bình thường ít qua lại với người khác, còn con tính tình hoạt bát vừa hợp đến nói chuyện với nàng."
A Âm cũng rất muốn đến thăm Du Hoàng hậu nhiều hơn nên cao hứng đồng ý.
Lúc này Thịnh Nghiễm Đế mới nói với Ký Hành Châm: "Con cũng cùng đi."
Ký Hành Châm cúi người nói: “Vâng!”
Thịnh Nghiễm Đế gật đầu sau đó rời đi.
Bóng dáng Hoàng thượng mới vừa khuất dạng mèo con ở trong ngực A Âm đã kêu lên "Meo meo meo meo".
A Âm thở phào một hơi, nhỏ giọng nói với Ký Hành Châm: "Thật may là nó thông minh vừa rồi không có kêu loạn." Nếu không sợ là Ký Hành Châm còn chưa đi đến cửa sổ đã bị phát hiện rồi.
Ký Hành Châm nhíu mày nhìn nàng, hỏi lại: "Nó thông minh?"
Nhìn con mèo kia núp trong ngực nàng, Ký Hành Châm buông tiếng thở dài, rồi hỏi A Âm: "Bánh bao, nàng còn nhớ mới vừa rồi mình đã làm gì hay không?"
Vừa rồi quang minh chính đại ở trước mặt Hoàng thượng bày kế với hắn, A Âm có hơi chột dạ.
Nhưng để bảo đảm sự an toàn mèo con, để bảo đảm người này sẽ không tùy ý hạ độc thủ với mèo con, nàng tuyệt không hối hận với quyết định đó.
A Âm ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói: "Ta không nhớ rõ!"
Ký Hành Châm liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Cũng biết nói dối đó." Thần sắc mang theo vài phần vui vẻ.
Chỉ là khi hắn dời tầm mắt thì lại thấy mèo con trong lòng A Âm, nét vui vẻ trên mặt nhất thời biến mất không còn dấu vết.
A Âm cười híp mắt ôm mèo con nâng cao lên đưa gần đến mặt hắn nói: "Điện hạ đặt cho nó một cái tên dễ nghe đi."
Ký Hành Châm căn bản không quan tâm đến nó, kéo tay nàng đi vào chánh điện của Hoàng hậu vừa đi vừa hỏi: "Tại sao lại muốn ta đặt?"
A Âm thầm nói vì muốn gia tăng tình cảm của người với nó chứ sao! Nếu không sợ là một ngày nào đó người mất hứng sẽ đi tiêu diệt mèo! Nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Dĩ nhiên là vì tài văn chương của điện hạ đứng đầu, ta vô cùng bội phục nên mới muốn điện hạ ban thưởng cho nó cái tên."
"Thật vậy?" Ký Hành Châm quay sang nhìn nàng, càng lúc càng thêm vui vẻ.
A Âm thầm cảnh giác trong lòng, rất trái lương tâm gật đầu nói: "Đương nhiên là thật! Không thể thật hơn được nữa."
"Tốt lắm!" Ký Hành Châm nói giọng nhẹ nhàng: "Vậy thì cứ gọi nó là mèo ngu ngốc đi."
A Âm nghẹn họng trố mắt nhìn.
Bản lĩnh báo thù riêng của người này càng ngày càng lợi hại!
A Âm ôm mèo con thật chặt trong tay, cúi đầu vuốt ve lông nó nói: "Điện hạ nói gọi ngươi là mèo xinh đẹp, bằng không sau này cứ gọi là 'Tiểu Mỹ' đi?"
Sau khi Ký Hành Châm nghe thấy cái tên mới này, tức thì mi tâm nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
Môi mỏng mím lại một hồi, cuối cùng hắn không chịu nổi A Âm cứ ở bên cạnh gọi từng tiếng từng tiếng, nghe đến tận mười mấy tiếng gọi 'Tiểu Mỹ', cuối cùng không nhịn được nữa, trầm giọng nói: "Không thì gọi là Nguyên Tiêu* đi."
*Chè trôi nước
A Âm khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Ký Hành Châm chỉ A Âm nói: "Bánh bao!" Rồi chỉ chỉ bên hông nàng: "Bánh ú!" Lại chỉ chỉ hướng Cảnh Hoa Cung: "Xíu mại!" Cuối cùng tầm mắt và đầu ngón tay chỉ vào trước ngực A Âm nói: "Còn nó là Nguyên Tiêu!"
Lúc đầu A Âm không muốn cái tên này, nhưng sau đó suy nghĩ lại, thấy tiểu tử này tròn như cục bông, đúng thật là có hơi giống chè trôi nước...
Hai bên giao chiến một phen sau đó nàng bất đắc dĩ đón nhận cái tên mới này.
Nụ cười lần nữa ở trên môi Ký Hành Châm hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của A Âm, thấp giọng nói: "Ngoan nào!"
A Âm tức giận trừng mắt với hắn nhưng rồi thấy tầm mắt của hắn nhìn sang Nguyên Tiêu nên nàng tự mặc định hai chữ kia là đang nói Nguyên Tiêu, nên thôi không so đo với hắn.
Hai người nói chuyện nuôi mèo với Du Hoàng hậu, Du Hoàng hậu tất nhiên đồng ý sau đó còn dặn dò Ký Hành Châm: "A Âm tuổi còn nhỏ, con so với con bé lớn tuổi hơn nhiều nên phải chăm sóc cho con bé thật tốt.
Còn phải cùng nhau nuôi dưỡng Nguyên Tiêu, con phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn."
Ký Hành Châm vui vẻ đồng ý.
Ký Hành Châm là người đã nói là làm, huống chi hắn không chỉ đã đồng ý với A Âm giờ còn đồng ý với Du Hoàng hậu nữa.
Nên dù trong lòng có không tình nguyện bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ cùng chăm sóc cho Nguyên Tiêu.
Lúc đầu Ký Hành Châm đề nghị để Nguyên Tiêu ở Cảnh Hoa Cung nhưng A Âm không đồng ý.
Theo A Âm thấy Cảnh Hoa Cung là vùng đất thị phi.
Một khi Nguyên Tiêu đáng yêu của nàng vào ở nơi đó thì sẽ giống như là thỏ trắng vào hang sói chỉ có đi mà không có về.
Ký Hành Châm thấy kế này không được thì giao tất cả những chuyện có liên quan đến Nguyên Tiêu cho A Âm định đoạt hắn chỉ phụ trách cụ thể chi tiết.
A Âm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giao trọng trách làm ổ của Nguyên Tiêu cho hắn.
Đối với việc này Ký Hành Châm hết sức hoài nghi hỏi: "...!Mèo cũng cần ổ sao."
Nuôi mèo không phải là chỉ cần tùy tiện lót cho nó cái đệm, để nó tự lăn qua lăn lại chơi là được rồi sao?
Hay là lời đồn có sự nhầm lẫn?
Nhưng mặc kệ đúng sai thế nào, A Âm đã mở lời thì Ký Hành Châm nhất định sẽ chuẩn bị cho Nguyên Tiêu một cái ổ.
Sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ thì tự mình vẽ thiết kế rồi giao cho người của Đông Cung đi làm.
Người Cảnh Hoa Cung làm việc năng suất rất cao, chỉ một hai ngày đã hoàn thành làm ra cái nhà cho mèo cực kỳ đẹp.
Ngôi nhà cao ba thước, rộng sáu thước, bên trong có hai tầng, tầng trệt ở bên trái là rãnh nước phía trên có lót đệm là chỗ để ngủ.
Bên phải có chén và đĩa nhỏ để ăn cơm và uống nước.
Lầu hai là chỗ vui chơi, có cây cột và đồ chơi dành cho mèo con.
Nhìn thấy ngôi nhà, A Âm quả thật hết sức kinh ngạc.
Nàng suy nghĩ trong đầu ổ mèo được làm ra chắc chỉ là một cái rương lớn, bên trong có một lớp đệm êm, ở phía trên treo vài quả cầu linh tinh để chơi đùa.
Cho nên cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhặt nên mới thuận miệng giao cho Ký Hành Châm làm.
Đâu có nghĩ đến sau khi Ký Hành Châm đáp ứng sẽ dụng tâm như vậy phân phó người làm ra một chỗ ở tinh xảo xinh đẹp như vậy dành cho Nguyên Tiêu?
Nhìn Nguyên Tiêu ở bên trong khoan khoái nhảy lên nhảy xuống trong lòng nàng dâng lên đủ loại cảm xúc, chậm chạp đi đến trước mặt Ký Hành Châm nói cảm ơn với hắn.
Ký Hành Châm không quan tâm nhà mèo này tốn bao nhiêu công sức và tiền tài chỉ cần tiểu nha đầu vui vẻ thì hắn đã hết sức hài lòng.
Cười khẽ tiếp nhận câu nói cám ơn kia của nàng, hắn kéo tay của nàng nói: "Hôm nay Nguyên Tiêu chơi rất cao hứng nàng cứ để nó thích ứng với chỗ ở mới đi.
Lúc nãy đi ngang qua ngự hoa viên ta nhìn thấy bên trong hoa nở rất đẹp, không thì chúng ta cùng nhau đi ngắm?"
A Âm nhìn Nguyên Tiêu chơi đùa thật rất vui vẻ, không thèm để ý tới nàng nên nàng dặn dò cung nữ để ý đến nó rồi đi với Ký Hành Châm đến ngự hoa viên.
Thấy nàng không có phản đối đề nghị của mình, nụ cười trên môi Ký Hành Châm sâu hơn.
Quả đúng như dự đoán.
Chuyện hắn lường trước thật chính xác, phải làm ổ cho con mèo kia thật tốt.
Lúc này con mèo kia vui chơi thỏa thích, không để ý đến tiểu nha đầu nữa rồi, vậy không phải là tiểu nha đầu vẫn thuộc về hắn sao?
...
Mèo con lớn rất nhanh.
Ở trong cung chỉ mới hơn một tháng, Nguyên Tiêu đã lớn rồi.
Sau khi lớn khỏe thì nó bộc phát tính phá phách cứ chạy tán loạn trong cung.
Du Hoàng hậu rất thích bộ lông mềm mại của tiểu tử này.
Sùng Minh Cung cùng Sùng Ninh Cung là nơi học tập, Nguyên Tiêu không được đến.
A Âm đã dặn dò nó rất nhiều lần, công công và ma ma cũng đã "dặn dò" nó rất nhiều lần.
Khi A Âm đi học, Du Hoàng hậu thường xuyên cho người tới ôm Nguyên Tiêu đến Vĩnh An Cung chơi.
Thấy vậy lúc Cảnh đại nhân vào cung đã hỏi Thịnh Nghiễm Đế nói là trong nhà còn mấy con mèo con, có muốn ông mang đến một con cho Hoàng hậu nương nương hay không.
Thịnh Nghiễm Đế nghe vậy liền truyền lời với Du Hoàng hậu.
"Không cần đâu!" Du Hoàng hậu chơi đùa với Nguyên Tiêu, dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm nó nói: "Nguyên Tiêu là Nguyên Tiêu không phải là bất kì con mèo nào khác, có đưa tới một con khác chưa chắc thiếp đã thích."
Thịnh Nghiễm Đế liền hỏi: "Vậy hay là nàng nuôi Nguyên Tiêu đi, để Cảnh gia cho A Âm một con khác."
"Bệ hạ cần gì đoạt người thương của người khác?" Du Hoàng hậu cười nói: "Thiếp thích con mèo này không chừng bởi vì nó là do A Âm nuôi.
Còn nếu thiếp tự nuôi nó nói không chừng sẽ không thích nó như vậy."
Ánh mắt Thịnh Nghiễm Đế nhìn nàng ấy thật sâu.
Du Hoàng hậu một tay ôm Nguyên Tiêu vào lòng nói: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là có những chuyện không nên miễn cưỡng.
Có thích hay không quan trọng là tâm ý, quan trọng là tình cảm chứ không phải là vì một ý nghĩ nhất thời, chỉ đơn giản vậy thôi."
Đã nói đến vậy thì chuyện này liền dừng tại đây không ai nhắc đến nữa.
Mấy ngày đầu Du Hoàng hậu phân phó người đưa trả Nguyên Tiêu lại cho A Âm trước giờ nàng học xong để sau mỗi buổi học A Âm có thể cùng chơi đùa với Nguyên Tiêu.
Nhưng sau đó Du Hoàng hậu thấy phần lớn thời gian sau giờ học A Âm đều sẽ tới Vĩnh An Cung thỉnh an trước rồi mới trở về Thanh Lan Tiểu Trúc của mình.
Nên Du Hoàng hậu thay đổi chủ ý, để Nguyên Tiêu ở lại Vĩnh An Cung chờ sau khi A Âm tới đây thỉnh an khi về sẽ ôm mèo về cùng.
Chủ ý này rất tốt.
Đoạn đường từ Vĩnh An Cung về nơi ở, A Âm xem như là đi tản bộ cùng với Nguyên Tiêu.
Một tiểu cô nương và một con mèo chầm chậm đi từng bước ngược lại hết sức thích ý, ung dung và tự tại.
Có đôi lúc việc học của Ký Hành Châm không nhiều cũng sẽ tới Vĩnh An Cung rồi tận dụng thời gian đi về cùng A Âm.
Nhắc tới cũng thật lạ! Bình thường Nguyên Tiêu rất náo động nhưng hễ thấy Ký Hành Châm lại ngoan ngoãn, không chạy lung tung nữa.
Khi Ký Hành Châm và A Âm đi chung với nhau, Nguyên Tiêu sẽ đi theo sau cách một đoạn xa, rất đúng mực, nửa bước cũng không vượt qua.
Đợi đến khi hai người tách ra nó mới vọt tới bên cạnh A Âm, đùa giỡn cùng nàng.
Lúc này đã đến mùa hè.
Không tới mức oi bức nhưng khí trời cũng đã nóng hơn.
A Âm đổi sang trang phục mỏng ngày hè, lúc sáng sớm ra cửa thì khoác thêm áo choàng có mũ trùm đầu đến gần trưa mặt trời lên cao thì cởi ra.
Ngày hôm đó ban ngày trời lại có mưa, khí trời se lạnh nên A Âm không cởi áo choàng ra.
Sau giờ học, nàng ra khỏi cửa cung, từ xa xa đã nhìn thấy Nguyên Tiêu đứng ở đầu đường chờ nàng có hơi bất ngờ, cười hỏi Cẩm Bình: "Thường ngày nó đều ở chỗ của nương nương sao hôm nay lại tới đây?"
Cẩm Bình nói: "Buổi trưa nô tì nghe ma ma canh cửa nói, hôm nay có người vào cung, hình như là gia đình quyền quý nào đó.
Hoàng thượng thiết yến tẩy trần cho họ.
Hoàng hậu nương nương cũng đi cùng.
Vậy nên Nguyên Tiêu mới không có ai trông coi."
Mấy năm trước Cẩm Bình luôn ở tại Giang Nam hầu hạ nàng, đối với tình hình trong kinh không quen thuộc lắm.
Sau đó mới vào kinh không được mấy ngày liền theo A Âm vào cung nên cũng không biết trong kinh thành có những nhà quyền quý nào.
Ma ma chỉ nói là có thiết yến chứ không nói là người nào, xưa nay Cẩm Bình ở trong cung luôn tôn thờ nguyên tắc "nói ít", chỉ sợ hỏi quá nhiều sẽ gây phiền toái cho A Âm nên cẩn thận không nhiều lời.
Nên bây giờ nghe A Âm hỏi, nàng cũng không trả lời được bao nhiêu.
A Âm ngược lại cũng không quan tâm đó là ai.
Nếu như có quan hệ với Du gia thì Du Hoàng hậu đã sớm cho người đến nói với nàng rồi.
Đằng này không có nghe nói gì hiển nhiên là người đó cùng với Du gia không có liên quan, nàng không cần đi.
Du hoàng hậu không có ở Vĩnh An Cung, A Âm cũng không cần đi thỉnh an, ngược lại đi đến chỗ của Ký Hành Châm.
"Thái tử đã sớm trở về Cảnh Hoa Cung." Chuyện này ngược lại Cẩm Bình biết rất rõ: "Thái tử điện hạ và Từ công tử cùng nhau ra khỏi Sùng Ninh Cung.
Lúc đi có chút gấp gáp nhưng vẫn nhớ bảo người tới báo cho nô tì nhắn với tiểu thư một tiếng, nếu tiểu thư muốn tìm thái tử thì cứ trực tiếp đến Cảnh Hoa Cung là được."
A Âm nghe vậy thì chuẩn bị đi đến Cảnh Hoa Cung.
Nàng muốn biết Cảnh Hoa Cung có chuyện gì.
Không biết tại sao Nguyên Tiêu rất thích chơi với rừng trúc, lại vừa hay trong Cảnh Hoa Cung có một rừng trúc rộng lớn.
Mặc dù Nguyên Tiêu không thân thiết với Ký Hành Châm nhưng nó lại rất thích đến Đông Cung.
Nguyên Tiêu đang đứng đợi ở khúc quanh.
Thấy A Âm tới, nó phấn khởi nhào tới cứ ‘meo meo’ không ngừng.
A Âm đi trước dẫn đường để nó đi theo.
Đi được một lát, Nguyên Tiêu nhận ra đây là đường đi đến Cảnh Hoa Cung.
Nó vô cùng vui vẻ, không chờ A Âm nữa, vui mừng chạy về phía trước.
A Âm cười gọi với theo mấy tiếng thấy nó không dừng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Đi được một đoạn A Âm thấy hơi nóng nên cởi áo choàng ra.
Ai ngờ mới đi như vậy một lúc nhìn lại đã không thấy bóng dáng Nguyên Tiêu đâu nữa.
A Âm cũng không bận tâm lắm vì mèo của nàng cứ thích chạy loạn trong rừng trúc không thấy nó là chuyện thường tình, dù sao thì lát nữa nó cũng sẽ tự mình chạy về.
Ai ngờ lần này lại không giống như thường ngày.
Không lâu sau bỗng nhiên A Âm nghe thấy âm thanh khe khẽ của Nguyên Tiêu, tiếng kêu này khác với kiểu hăng hái ngày thường, lúc này có đôi chút đau đớn và khổ sở.
A Âm vội vàng kêu người chia ra tìm nó cuối cùng nàng tìm được Nguyên Tiêu ở rừng trúc sát bên.
Hiện tại chính là mùa hoa hồng nở, không biết tại sao rừng trúc bên này đúng lúc có một bụi hoa hồng.
Nguyên Tiêu chơi đùa ở chỗ này không có chú ý khiến móng vuốt bên phải bị gai đâm vào.
A Âm cực kỳ đau lòng vội vàng gỡ gai ra cho nó nhưng khổ nỗi gai kia đâm vào rất sâu nàng xoay sở cả nửa ngày cũng không lấy ra được.
A Âm nóng nảy kêu người đến giúp một tay kết quả cũng không có cách nào.
"Nô tì đến phòng may vá mượn cây kim.
Có kim chắc có thể lễ gai ra được." Cẩm Bình vừa nói vừa đứng dậy.
A Âm thấy móng vuốt của Nguyên Tiêu chảy máu nên kêu nàng lại hỏi: "Có cần phải bôi thuốc không?"
"Tốt nhất là phải bôi thuốc." Tiểu thái giám Cảnh Hoa Cung hay tin chạy đến nói: "Chẳng qua là chúng tiểu nô tài không có thuốc.
Chuyện này phải được sự cho phép của điện hạ."
"Ta đi hỏi! Điện hạ nhất định sẽ cho ta!" A Âm vội vàng đứng lên dặn dò bọn họ chăm sóc cho Nguyên Tiêu: "Ta sẽ quay lại nhanh thôi!"
Mọi người ở đây đều biết mèo con này là bảo bối của ngũ tiểu thư Du gia vội vàng đáp ứng.
A Âm nóng lòng chạy đi rất nhanh nhưng mà hôm nay trời mới mưa xong đường trong rừng trúc trở nên bùn lầy rất khó đi.
Nàng lo lắng Nguyên Tiêu không đợi kịp nên không để ý đường, cứ xông thẳng về trước.
Nãy giờ nàng đi với tốc độ hơi nhanh vì vậy đến thời điểm quẹo cua, nàng không kịp giảm tốc độ vẫn giữ nguyên tốc độ lao nhanh về trước.
Không ngờ đúng lúc này cũng có người quẹo qua khúc cua này.
Thời điểm A Âm phát hiện ra thì đã quá trễ căn bản là không dừng lại được nữa.
Nàng sợ đụng vào trước ngực đối phương nên cố gắng chạy lệch sang hướng khác.
Trên đường thì trơn trượt.
Lần này A Âm chuyển hướng quá mức đột ngột, dưới chân bị trượt, thân thể nghiêng ngã mắt thấy sẽ phải té xuống đất.
Ai ngờ đối phương ra tay kéo nàng.
A Âm không kịp phòng bị lập tức nhào vào một vòm ngực có chút lạnh lẽo.
Không giống với hương trà và mùi mực thoang thoảng trên người Ký Hành Châm, trên người người này lại mang hương hoa mát lạnh, trầm tĩnh thấm vào ruột gan.
A Âm giùng giằng muốn tránh thoát khỏi lồng ngực hắn rồi ngẩng đầu nhìn sang lại chạm phải một đôi mắt hoa đào đang mỉm cười nhìn mình.
"Có bị đụng đau không?"
Khuôn mặt người thiếu niên tản ra ý cười, hơi lạnh ở ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng, không nhịn được khẽ thở dài nói: "Tiểu nha đầu từ đâu tới? Rất xinh xắn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...