Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ



A Âm lặng lẽ nhìn Ký Hành Châm một lát, thấy thần sắc hắn nghiêm túc không có ý trêu đùa thì im lặng, gật đầu nói "Được".

Hai người cùng nhau đi đến Vĩnh An Cung.

Sau khi đi một đoạn đường, gặp một ngã ba.

A Âm theo bản năng đi vào đường đến Vĩnh An Cung gần nhất.

Ai ngờ mới vừa đi chưa được bao xa đã bị Ký Hành Châm ngăn ở giữa đường.

"Đi ở đường bên kia đi." Ký Hành Châm nói: "Đường này không thuận."

A Âm nghiêng đầu nhìn hắn chỉ con đường trước mặt mình nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì đây mới là con đường gần nhất."

Nàng thấy chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.

Đường này không chỉ đi đến Vĩnh An Cung gần mà còn là đường về Thanh Lan Tiểu Trúc mỗi ngày của nàng.

Mặc dù nàng đối với các nơi trong cung chưa hoàn toàn quen thuộc nhưng con đường này thì nàng nắm chắc.

Ký Hành Châm mím môi không nói, lôi kéo nàng đi theo hướng khác.

Tính cứng đầu của A Âm nổi lên nàng không tin mình nhớ sai, kiên định nói: "Nếu muốn đến đó nhanh nhất thì đi con đường này là chính xác.

Điện hạ vì sao lại nhất quyết không đi?"

Ký Hành Châm còn chưa kịp trả lời đã thấy từ con đường A Âm chọn, một người thiếu niên mặc một bộ trường sam, tư thái thong dong, nho nhã, đi tới.

Ký Hành Châm híp mắt phượng lại lạnh lùng nhìn sang.

A Âm thấy thần sắc hắn khác thường nên quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của hắn.

Chỉ là vẫn chưa kịp nhìn thấy, nàng đã nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nam quen thuộc.

"A Âm."

Trong nháy mắt nàng đã biết người đến là ai, ngạc nhiên nói: "Từ ca ca?" Xoay người hỏi hắn: "Sao huynh lại ở đây."

Nếu nàng không nhìn lầm sau lưng Từ Lập Diễn là con đường trở về Thanh Lan Tiểu Trúc mà nàng hay về.

Mà hướng đó đối với người phải xuất cung như hắn mà nói thì chính là đi đường vòng.

Từ Lập Diễn khẽ mỉm cười đáp một tiếng, tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh nàng.

Đầu tiên là hành lễ với Ký Hành Châm rồi mới nói với A Âm: "Ta cố ý ở đây chờ muội." Vừa nói vừa nâng tấm vải bông trên ngực.

Tấm vải bông phủ lên cánh tay trái của Từ Lập Diễn nó hơi nhô lên, có khổ hình vuông phía trên thêu hoa văn phú quý và như ý, màu sắc tươi sáng xinh đẹp.

Chỉ là tấm vải bông cứ phình lên giống như là bên trong có gì đó.

A Âm nổi lên lòng hiếu kỳ lẳng lặng quan sát.

Ký Hành Châm bước lên kéo tay nàng hỏi "Còn muốn đi hay không?"

"Đi, đi." A Âm nhớ lại muốn đi thăm Du Hoàng hậu, vội vàng thu hồi tầm mắt, áy náy nói với Từ Lập Diễn: "Muội còn có việc phải đi trước, Từ ca ca ngày mai gặp sau."

"Không cần đâu nhanh thôi." Từ Lập Diễn vội giữ nàng lại nói: "Ta là đặc biệt chờ gặp muội, nhanh thôi!"

Vừa nói, động tác dưới tay hắn tăng nhanh, vạch vải bông ra.

A Âm liếc mắt nhìn sau đó vừa mừng vừa sợ rất bất ngờ, không khỏi hô lên một tiếng: "Ahhhh Thật đáng yêu!"

Vật nãy giờ cứ nhô lên trên cánh tay Từ Lập Diễn chính là một con mèo con lông trắng thuần nhìn chắc chỉ mới hơn một tháng.

Lúc này nó đang nằm co rúc ở khuỷu tay của Từ Lập Diễn, khéo léo lại đáng yêu.

Tầm mắt A Âm quyến luyến nhưng vẫn lo lắng cho Du Hoàng hậu hơn, vậy nên miễn cưỡng dời tầm mắt nói với Từ Lập Diễn: "Muội, muội đi trước nha! Hôm nào..."

Nàng lưu luyến nhìn con mèo con mong đợi nói với Từ Lập Diễn: "Hôm nào Từ ca ca mang nó tới chơi có được không?"

Trong mắt tiểu cô nương đều thể hiện sự yêu thích cùng lưu luyến hiển nhiên là rất thích tên tiểu tử này.

Từ Lập Diễn cười nâng cánh tay đến trước mặt nàng nói: "Cần gì ta phải mang nó tới? Vốn là tặng cho muội."

"Tặng muội?" A Âm kinh ngạc, không dám tin hỏi: "Có thật không? Thật sự là cho muội sao?"

Ký Hành Châm nhìn thấy nàng không chút nào che giấu sự yêu thích, xem thường, quay đầu đi nhìn đám ngô đồng ven đường.


"Đương nhiên!" Từ Lập Diễn nói: "Nhà Cảnh đại nhân sinh mèo con, trước đó vài ngày Cảnh phu nhân đến nhà ta hỏi mẫu thân ta có muốn nuôi một con hay không.

Mẫu thân nói muội thích mèo con nên đã xin Cảnh phu nhân, hôm nay Cảnh phu nhân giao cho Cảnh đại nhân đem nó đến."

Các hiến sách của Hoàng đế đều từ Cảnh đại nhân.

Cảnh đại nhân với Từ Hàn Lâm cùng chung chí hướng làm quan, quan hệ hai nhà rất tốt.

Hôm nay Cảnh đại nhân đã đưa con mèo con này tới bởi vì buổi trưa hoàng tử và công chúa đều phải nghỉ ngơi trong cung điện không được tùy ý đi loạn, nên Từ Lập Diễn đợi khi kết thúc buổi học mới có thể đưa con mèo con này đến cho A Âm.

Từ Lập Diễn cùng Từ phu nhân biết được chuyện A Âm thích mèo con là vì lúc ở Giang Nam Từ gia gia có nuôi một con mèo.

Từ gia gia tuổi đã lớn nên rất là thích làm vườn trồng cỏ rồi còn nuôi một con mèo.

Mỗi lần A Âm đi đến Từ gia đều cùng Từ gia gia chơi đùa với con mèo kia một hồi.

Chỉ có điều con mèo của Từ gia gia là con mèo có sọc đen.

Lúc đó A Âm từng nói với Từ Lập Diễn một câu, nếu như chỉ có màu trắng không thôi thì càng đáng yêu hơn.

Lúc ấy nàng chỉ thuận miệng nhắc tới thật không ngờ Từ Lập Diễn có thể nhớ đến bây giờ.

A Âm mừng rỡ cẩn thận vươn tay, ôm mèo con vào lòng, vui vẻ nói cám ơn với Từ Lập Diễn: "Đa tạ Từ ca ca!"

Từ Lập Diễn liên tiếp khoát tay: "Không cần khách khí! Không cần khách khí!"

Nãy giờ A Âm cứ luôn nói phải đi gấp, hắn nghĩ chắc có chuyện quan trọng.

Thấy chuyện hôm nay đã hoàn thành, Từ Lập Diễn vội nói: "Ngũ muội muội nếu có chuyện gấp thì nhanh đi đi." Còn dặn dò nàng: "Chuyện nuôi mèo, Cảnh đại nhân và ta cũng đã hỏi qua cung nhân rồi, nghe nói ở trong cung không cấm nhưng tốt nhất muội hãy nói với Hoàng hậu nương nương một tiếng."

A Âm biết Du Hoàng hậu tất nhiên sẽ không phản đối nhưng Từ Lập Diễn có ý tốt nhắc nhở nàng, trong lòng nàng cảm kích, nghiêm túc nói cảm ơn.

Lúc này Từ Lập Diễn mới rời đi.

A Âm cũng không để người bên cạnh bế mèo con giúp, tự mình ôm nó vào trong lòng đi theo hướng Ký Hành Châm chỉ đến Vĩnh An Cung.

Ký Hành Châm thấy nàng đi theo con đường lúc nãy hắn chỉ thì nói: "Cứ đi theo đường cũ đi." Nói xong hắn bước đi trước.

"Người này thật là kỳ quái." A Âm ngạc nhiên nói: "Lúc đầu cứ không chịu đi, nói không thuận đường giờ thì lại muốn đi?"

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, hôm nay có mèo con trong ngực, tâm tình nàng rất tốt.

Dù hôm nay tên này có cổ quái thế nào nàng cũng không so đo.

Thấy Ký Hành Châm đã đi vào con đường lúc nãy Từ Lập Diễn đứng chờ nàng, nàng thuận thế đi theo.

Cách Vĩnh An Cung càng gần tâm trạng A Âm càng xuống thấp.

Mỗi lần nghĩ đến bệnh tình của Du Hoàng hậu, trong lòng nàng lại nghẹn ngào khó chịu.

Ký Hành Châm từ lúc nhìn thấy con mèo con trong lòng A Âm thì vẫn luôn buồn bực đi phía trước, chưa từng nói chuyện với nàng.

Lúc này thấy nàng đi càng lúc càng chậm, cuối cùng hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng.

Thấy vẻ mặt nàng u buồn hắn liền thả chậm cước bộ đi song song với nàng.

Ký Hành Châm muốn nắm tay nàng nhưng trước ngực nàng đang ôm con mèo kia.

Sắc mặt hắn tối lại, không để ý nàng phản đối, xốc con mèo lên giao qua cho Quân Mi.

Rồi nắm tay của nàng, lúc này Ký Hành Châm mới lộ ra một chút ý cười, nhẹ giọng trấn an nói: "Nàng cũng không cần quá mức lo lắng.

Vĩnh An Cung không có tin tức truyền tới vậy chắc là vấn đề nhỏ."

Mặc dù hắn nói tựa như rất nhẹ nhõm nhưng A Âm nhớ lại lúc hắn đi tìm nàng, vẻ mặt lúc đó mang dáng vẻ buồn rầu.

A Âm không muốn hắn vừa lo lắng cho mẫu thân đồng thời còn phải lo lắng cho nàng, nên nhẹ nhàng "Ừm" rồi không nói gì nữa.

Ký Hành Châm nắm tay nàng thật chặt, không ngăn nổi một hơi thở dài, đi cùng nàng vào trong điện.

Lúc hai người đi đến đã có cung nhân vào bẩm báo với Đoàn ma ma.

Đoàn ma ma bước ra khỏi điện nghênh đón: "Điện hạ cùng tiểu thư sao lại tới lúc này? Chắc là vẫn chưa dùng bữa rồi? Vừa hay đúng dịp ở đây cũng chuẩn bị một ít thức ăn, điện hạ cùng tiểu thư cùng nhau dùng trước đi." Vừa nói vừa phân phó cho người bày đồ ăn: "Nương nương có hơi buồn ngủ đang nghỉ ngơi ở trong phòng, sợ là phải đợi một lát nữa người mới dậy."

A Âm nghĩ là do thân thể Du Hoàng hậu không tốt, quấy rầy Hoàng hậu nghỉ ngơi là không tốt nên muốn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Đoàn ma ma.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng Ký Hành Châm ở bên cạnh đã nắm lấy tay nàng nói: "Vậy thì cám ơn Đoàn ma ma."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm căng thẳng nhưng không nhiều lời, cùng Ký Hành Châm đi vào trong.

Đợi khi Đoàn ma ma đi chuẩn bị đồ ăn không còn ai nữa, lúc này A Âm mới nhỏ giọng hỏi Ký Hành Châm: "Người muốn làm gì?"

"Ở đây lâu một chút cũng tốt." Ký Hành Châm đè thấp giọng nói, ở bên tai nàng nói ngắn gọn.

A Âm tự ngẫm sau đó thì hiểu rõ.

Từ đầu đến cuối Đoàn ma ma đều không nhắc gì đến bệnh tình của Hoàng hậu chắc là đã được Hoàng hậu phân phó nhất định phải che giấu.

Nên Ký Hành Châm tính toán đợi ở đây xem thử tình hình, nói không chừng là có thể phát hiện ra điều gì đó.

A Âm không nữa nói.

Đợi đến khi Đoàn ma ma cho người bưng đồ ăn lên thì cùng ăn với Ký Hành Châm một chút.

Cũng đúng dịp.

Hai người mới vừa hạ chén đũa, cung nhân tới bẩm báo nói là nương nương đã tỉnh, muốn gặp điện hạ với ngũ tiểu thư.

Ký Hành Châm cùng A Âm lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, nhịn xuống mọi suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh đáp ứng.

Đoàn ma ma tự mình dẫn hai người đi vào trong phòng.

Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, có chút mờ tối.

Ánh hoàng hôn chiếu vào ngược lại điểm cho cung điện trống rỗng một sắc màu ấm, mặc dù tĩnh lặng nhưng không vắng lạnh.

A Âm có chút khẩn trương, chỉ sợ sẽ nhìn thấy dung nhan tiều tụy của Du Hoàng hậu, không khỏi chủ động tiến lên nắm tay Ký Hành Châm.

Lòng bàn tay chợt cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ một đôi tay nhỏ bé.

Động tác của Ký Hành Châm bị ngưng trệ, trong lòng dâng lên ấm áp, vội nắm chặt tay nàng.

Hai người cùng nắm tay nhau đi tới trước giường Du Hoàng hậu.

"Các con tới rồi sao!" Du Hoàng hậu nhìn hai đứa bé trước mắt, rất là vui mừng nói: "Hai đứa các con tình cảm không tệ."

"Đúng vậy!" Ký Hành Châm nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, nghiêm túc nói: "Nhi tử nhất định sẽ chăm sóc A Âm thật tốt."

A Âm cảm thấy lời này của hắn chỉ là đang an ủi Du Hoàng hậu để cho Hoàng hậu yên tâm, tránh cho người bị bệnh mà còn lo lắng, nên cũng nói: "Con cũng nhất định sẽ chung sống thật tốt với thái tử điện hạ."

"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!" Du Hoàng hậu cười nói: "Các con chung sống tốt thì ta an tâm rồi."

Du Hoàng hậu không đề cập đến bệnh tình của mình nên A Âm với Ký Hành Châm cũng làm bộ như không biết.

Hai người cùng nói chuyện với Du Hoàng hậu một hồi.

Giờ phút này Du Hoàng hậu không có khởi sắc, sắc mặt cùng môi trắng bệch nhưng lúc nói chuyện ngữ điệu cùng khí tức vẫn trầm ổn, thông thuận, thật giống như không hề có bệnh trong người.

Thấy vậy A Âm hơi an tâm nhìn trộm Ký Hành Châm thử, phát hiện hắn cũng không còn lo lắng như trước nữa, thần sắc cũng thả lỏng hơn nhiều.

A Âm thầm thở ra đang tính nói với Du Hoàng hậu chuyện mèo con, ai ngờ đúng lúc đó Thịnh Nghiễm Đế tới.

Nhìn đế vương mang vẻ mặt buồn rầu sải bước vào điện, A Âm cùng Ký Hành Châm hành lễ sau đó thối lui khỏi phòng để cho Thịnh Nghiễm Đế cùng Du Hoàng hậu nói chuyện với nhau.

Quân Mi ôm mèo con đứng đợi ở ngoài điện.

A Âm không để ý Ký Hành Châm công khai ám hiệu, xông lên phía trước ôm mèo của mình vào lòng.

Mèo con có bộ lông trắng thuần như một cục bông mềm mại thật là hết sức đáng yêu ôm vào trong ngực rất là ấm áp và mềm mại.

Lúc này sắc trời đã tối, nó đang có tinh thần, cặp mắt tròn xoe mở to, tò mò quan sát A Âm cùng với Ký Hành Châm.

A Âm cực kỳ thích tiểu tử đáng yêu này, cười híp mắt cúi đầu nhìn, cọ mặt mình vào bộ lông mềm mại của nó.

Ký Hành Châm đen mặt lại, đưa tay muốn xách con mèo kia lên.

A Âm xoay người bảo vệ mèo con ở trong lòng không cho hắn đụng vào.

"Sáng mai trả nó lại." Ký Hành Châm nói: "Trả lại cho Từ gia hoặc là Cảnh gia."

"Ta không muốn!" A Âm ôm chặt mèo con: "Nó là của ta! Ta muốn giữ nó lại!"


Ký Hành Châm nhìn thế nào cũng cảm thấy con mèo đang núp ở trong ngực tiểu cô nương rất là chướng mắt.

Hắn muốn nắm tay của A Âm cũng không có biện pháp.

Bàn tay nhỏ bé cua nàng đang cẩn thận ôm con mèo kia.

Hắn muốn trò chuyện với A Âm cũng không được bởi nàng đang ôm con mèo kia, nhìn con mèo kia, không rảnh để ý tới hắn.

Sắc mặt Ký Hành Châm trở nên âm trầm, cố ý khiến giọng nói thật lạnh lùng thêm mấy phần lạnh nhạt.

"Không cho phép giữ!" Vừa nói ra khỏi miệng hắn lại sợ giọng điệu này sẽ hù dọa nàng nên giọng hơi hòa hoãn lại: "Rất cản trở! Trả nó lại đi."

"Không mà!" A Âm ôm mèo con nói: "Nó là của ta!"

Ký Hành Châm dựng thẳng mày kiếm tiến lên trước từng bước cứng rắn giành lại.

A Âm vội vàng sải chân ra, liều mạng chạy về phía trước tránh hắn.

Ký Hành Châm tuy là đuổi theo A Âm nhưng lại sợ nàng chạy quá nhanh sẽ vấp ngã, nên không có xuất toàn lực đuổi theo nàng.

Hai người cứ một trước một sau đuổi theo nhau thật lâu, A Âm không thỏa hiệp cũng không có ý nghĩ dừng lại.

Cuối cùng vẫn là Ký Hành Châm hết kiên nhẫn, trực tiếp tiến lên chặn nàng lại.

A Âm không chạy được nữa, nhìn hắn đưa tay về phía mèo con, tức giận nhấc chân đạp hắn.

Nhưng mà chân phải mới vừa nâng lên còn chưa kịp hạ xuống thì nàng nghe Ký Hành Châm nhẹ nhàng "Xuỵt" một tiếng.

Đây là ám hiệu nàng không nên lộn xộn cũng không được phát ra tiếng động.

A Âm biết Ký Hành Châm sẽ không lấy loại chuyện này ra để đùa giỡn, vội vàng ngậm miệng lại không phát ra một tiếng nào.

Nơi này là một tiểu viện hoang vắng, không có người, bên trong viện cỏ dại mọc um tùm.

Ký Hành Châm thả nhẹ bước chân cẩn thận đi xuyên qua cửa viện, đi sâu vào trong viện, đến sát cửa sổ của một gian phòng nghiêng tai lắng nghe.

Trong phòng có người đang nói chuyện.

"...!Không thể chữa trị sao?" Là giọng của Thịnh Nghiễm Đế.

"Không dễ chữa trị." Giọng nói này có vẻ hơi lớn tuổi, giọng nói có mấy phần già nua: "Bổn quan ngược lại nhận thấy bệnh tình này của nương nương đã có từ nhiều năm trước rồi."

"Vậy rốt cuộc bệnh tình của Hoàng hậu thế nào?"

"Không khả quan." Lão giả dừng một chút nói thêm: "Vô cùng không tốt." Rồi sau đó lại nói nhỏ mấy câu.

Ký Hành Châm có võ nghệ vậy nên dù đi nhanh bước chân vẫn nhẹ tênh như cũ.

Còn A Âm thì không được như vậy.

Cho nên vì không muốn phát ra tiếng bước chân, A Âm chỉ có thể đi nhẹ đến hết mức có thể để đến bên cửa sổ.

Nhưng mà thật bi thương là đợi đến lúc nàng thật vất vả đi đến trước mặt Ký Hành Châm thì trong phòng đã không còn nói chuyện.

Nhìn lại Ký Hành Châm thấy thần sắc hắn không tốt, mặt lộ vẻ nặng nề cùng đau khổ.

A Âm không yên lòng, đang muốn an ủi hắn một chút.

Nào biết nàng chưa kịp làm gì thì đột nhiên hắn trở nên kích động đến mức thất thố, trầm thấp nói một tiếng "Không", sau đó bất chợt chạy sang bên cạnh.

A Âm thầm nói không ổn vội vàng kéo hắn lại nhưng vẫn chậm một bước, trong phòng có mấy người bước ra đi tới bên này.

Thấy Ký Hành Châm với A Âm, tiểu thái giám tự động tránh đường, Quách công công bước nhanh về phía trước, nghi hoặc quan sát hai người các nàng hỏi: "Điện hạ và ngũ tiểu thư vì sao lại ở chỗ này?"

Trong lòng A Âm bất an.

Quách công công là người thân cận của Thịnh Nghiễm Đế.

Nếu Quách công công biết được chuyện họ vừa làm, sợ là không thể giải thích.

Thân là đế vương, Thịnh Nghiễm Đế tuyệt không cho phép uy nghiêm của mình bị xâm phạm.

Chỉ cần Thịnh Nghiễm Đế biết được Ký Hành Châm cùng nàng đứng "nghe lén"ở cửa sổ, thì hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.

Người bình thường còn không chấp nhận chuyện này, nói chi đến đế vương luôn muốn người khác phải tuyệt đối phục tùng, càng không cho phép chuyện này xảy ra.

Trong lòng A Âm hốt hoảng nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, tránh cho đối phương phát hiện ra đầu mối khả nghi.

"Chúng ta… "

Nàng nhìn sang Ký Hành Châm.

Mắt thấy môi Ký Hành Châm khẽ nhúc nhích như muốn lên tiếng thì đột nhiên trên tay A Âm giật giật.

Xúc cảm ấm áp mềm mại ma sát trên tay nàng.

Là mèo con.

A Âm đột nhiên nảy ra chủ ý, vội vàng mở miệng nói trước Ký Hành Châm: "Chúng ta đi tìm con mèo này."


Vừa nói liền nâng mèo con lên cao đến trước mặt Quách công công.

Ký Hành Châm nghiêng đầu nhìn nàng trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Quách công công bất ngờ nhìn thấy trên tay A Âm đang ôm một vật nhỏ hỏi: "Đây là..."

"Đây là mèo con Từ ca ca cho ta." Sau khi nói dối lần đầu, thì lần sau không khó khăn nữa, nàng thuận miệng nói tiếp: "Nhà Cảnh đại nhân có mèo mới sinh vốn là tặng cho nhà Từ ca ca nhưng sau lại Từ bá mẫu thấy ta thích mèo trắng nên tặng lại cho ta.

Hôm nay Cảnh đại nhân vừa mang đến.

Lúc nãy ta muốn ôm nó đến cho Hoàng hậu nương nương xem, ai ngờ lúc hai chúng ta đang đùa giỡn thì mèo con chạy đi.

Chúng ta một đường đuổi theo nó nên đi đến chỗ này."

Quách công công nhìn theo phương hướng A Âm chỉ.

Thấy chỗ đó có một vòm cửa nhỏ, thông sang bên kia là viện bỏ hoang nên trong ngày thường nơi này cơ hồ đều không có người đến.

Bởi vì Hoàng thượng bất chợt muốn đi qua thăm Hoàng hậu nương nương, nên chỉ dẫn theo mấy người bọn họ.

Người không đủ nên bọn họ chỉ tập trung canh giữ ở cửa phòng nên không hề lưu ý đến chỗ này.

Quách công công đang đánh giá xem lời nói A Âm đáng tin bao nhiêu phần, thì đã nghe tiếng Thịnh Nghiễm Đế đi ra khỏi phòng.

Thấy A Âm cùng Ký Hành Châm đang bị Quách công công ngăn lại, ánh mắt Thịnh Nghiễm Đế đột nhiên trở nên sắc bén, uy nghiêm đế vương lộ rõ.

"Thế nào?" Thịnh Nghiễm đế trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Quách công công bẩm báo lại lời của A Âm.

Thịnh Nghiễm Đế nghe xong thì chuyển ánh mắt nhìn về hai người nói: "Hửm? Thật vậy sao? Các ngươi muốn ôm nó đến cho Hoàng hậu xem nên mới đuổi theo nó đến tận đây sao?"

Ký Hành Châm trong đầu đang rối loạn không cách nào suy nghĩ, rũ mắt nhìn xuống đất còn A Âm thì đáp lời: "Thật đúng là như vậy! Chúng con vừa mới đi vào trong sân thì đã gặp Quách công công."

Ký Hành Châm mím môi, giương mắt nhìn Thịnh Nghiễm Đế, lộ ra ý cười nhạt nói: "Nhi tử còn bị Quách công công hù dọa đó.

Cũng chỉ là đi vào một cái viện nhỏ bé mà thôi, sao lại bị ngăn cản?"

A Âm ở bên cạnh nói thêm: "Hoàng thượng, là thật! Hoàng thượng không tin có thể hỏi người bên cạnh tụi con.

Vân Phong cùng Quân Mi đều nhìn thấy." Vào giờ khắc này, đột nhiên A Âm thấy vô cùng may mắn vì Từ Lập Diễn là người cẩn thận, lúc cuối còn nhắc nhở một câu như vậy.

Có câu nói kia của Từ ca ca làm cớ nàng giải thích mới có vẻ đáng tin hơn.

Nàng hết sức chân thành tự nhiên nói: "Trước khi đi Từ ca ca đã cố ý nhắc nhở con, nhất định phải hỏi Hoàng hậu nương nương một tiếng xem có thể nuôi mèo hay không.

Vì nhớ lời của Từ ca ca nên con cố ý mang theo mèo con tới cho nương nương xem thử.

Ai ngờ vui đùa ầm ĩ nên để mèo con chạy mất, chúng con chỉ đành đuổi theo bắt nó lại." Nói xong, nàng ngượng ngùng cười nói: "Thật ra thì vừa rồi con đã muốn nói với nương nương rồi nhưng đúng lúc đó Hoàng thượng tới nên chưa kịp nói."

Nhắc đến Từ Lập Diễn, ánh mắt Thịnh Nghiễm Đế nhu hòa hơn: "Nhi tử của Từ gia đúng là rất cẩn thận, xưa nay làm việc đều thoả đáng."

Đây cũng là lý do tại sao ông lại chọn Từ Lập Diễn làm thư đồng cho thái tử.

Nhi tử Thường gia và nhi tử Từ gia, một bất tuân, một trầm ổn, có thể bù trừ lẫn nhau, cùng nhau trợ giúp Hành Châm.

Nghĩ vậy Thịnh Nghiễm Đế có cảm giác mình chuyện bé xé to.

Hành Châm tính tình cẩn thận, mặc dù "nghe lén" cũng sẽ không để cho người khác phát hiện đầu mối mới đúng.

Bị ngăn lại thế này càng giống như không cẩn thận chạy nhầm đến đây.

Vẻ mặt Thịnh Nghiễm Đế bình tĩnh lại: "Không cần hỏi Hoàng hậu." Ông cười vang nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, trẫm phê chuẩn.

Cứ giữ lại đi!"

Ký Hành Châm mím môi không nói, liếc nhìn A Âm một cái.

Ánh mắt không còn kích động như vừa rồi nữa, đã có chút vui vẻ.

Nhìn Ký Hành Châm như vậy, đột nhiên A Âm nhớ tới hắn vẫn không chịu đồng ý cho nàng giữ lại mèo con.

Hôm nay mặc dù hoàng thượng đã đáp ứng nhưng nếu Ký Hành Châm không đồng ý thì không biết hắn sẽ còn bày trò gì đó để đối phó với mèo con.

Mắt thấy Thịnh Nghiễm Đế đã tin lời mình, A Âm nhanh trí nói thêm: "Lúc đầu thái tử điện hạ cũng không đồng ý cho con giữ mèo con lại nhưng sau đó thấy nó rất đáng yêu nên đã đồng ý.

Vừa rồi mèo con chạy đi điện hạ còn cố ý giúp con đuổi theo, nói là muốn cùng con đưa nó đến cho nương nương xem thử.

Cho nên con có một yêu cầu hơi quá đáng là nếu điện hạ cũng thích nó như vậy, không bằng để hai tụi con cùng nhau nuôi, bệ hạ thấy như vậy có được không?"

Ký Hành Châm quay sang như cười như không nhìn nàng.

"Điện hạ thật rất thích nó, nếu không cũng sẽ không giúp ta đuổi theo nó lâu như vậy, vòng suốt mấy vòng." A Âm lần nữa ra sức nói với Thịnh Nghiễm Đế, rồi sau đó ngọt ngào cười nói với Ký Hành Châm: "Ta nói rất đúng đúng không? Thái tử điện hạ!"

Ta không tin lúc này ngươi dám cáo trạng trước mặt hoàng thượng!

Ký Hành Châm nhìn thấu ý nghĩ của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.

"Nàng nói rất đúng!" Ký Hành Châm chậm rãi nhếch môi, cười đến nghiến răng nói với A Âm: "Ta đương nhiên..." Liếc về con mèo lông trắng kia, nói: "...!là rất thích nó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui