Xe ngựa đi một ngày một đêm, rốt cục tới Cửu Vân cung.
Trở lại chốn cũ, tâm tình cũng là không giống.
Cố Hiểu Đao nghĩ đến những người lúc trước mắng hắn là phản đồ từ nay về sau đều sẽ cung kính hắn, tâm tình cực kì sung sướng.
Đang muốn vén rèm xuống xe, cung chủ nói: “Khoan đã.”
“?” Cố Hiểu Đao vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, nghiêng đầu sang nhìn hắn.
Cung chủ chỉ chỉ y phục hắn: “Ngươi... cứ như vậy mà ra ngoài?”
Cố Hiểu Đao cúi đầu nhìn nhìn chính mình, trên người hắn còn mặc ngoại bào giống sàng đan của cung chủ, bên trong ngoại bào cái gì cũng không mặc.
-- Sao có thể! Cố Hiểu Đao kéo vạt áo ra đưa về phía cung chủ nói: “Ta có mặc quần lót!”
Cung chủ: “...”
Làm một nam nhân hiện đại không câu nệ tiểu tiết, Cố Hiểu Đao kỳ thật tuyệt không để ý, hơn nữa mặc như vậy đặc biệt mát mẻ!
Cung chủ híp mắt lại, Cố Hiểu Đao thỏa hiệp nói: “Ta đổi là được!” Người cổ đại chính là phiền toái!
Cố Hiểu Đao yên lặng cởi 'sàng đan' kia ra bỗng nhiên nghĩ đến, nếu y phục của cung chủ bị hắn mặc đi, vậy hiện tại cung chủ đang mặc cái gì?
Cố Hiểu Đao ngẩng đầu nhìn lướt qua y phục cung chủ mặc trên người, hơn nữa... còn giống y chang cái trong tay mình!! Cố Hiểu Đao đem y phục cầm trong tay và y phục cung chủ mặc trên người đối chiếu, không khỏi kinh ngạc vạn phần. Đệch mợ, ngay cả màu sắc và hoa văn cũng không khác biệt chút nào?!
Cho nên nhiều chương như vậy cung chủ chỉ mặc một dạng y phục không phải bởi vì hắn không thay không giặt, mà là bởi vì tất cả y phục đều may một kiểu!!!
Lấy cái gì cứu vớt thẩm mỹ đáng sợ của cung chủ đây?
Cung chủ thấy Cố Hiểu Đao ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười nói: “Nhìn cái gì, còn không mau đổi y phục đi?”
Lúc này Cố Hiểu Đao mới hoàn hồn, xoay người lại lấy y phục của mình, mặc từng cái vào.
Sau khi đổi xong y phục, Cố Hiểu Đao chống nạnh nói: “Này có thể đi rồi chứ?”
Cung chủ nhíu mày đánh giá hắn một chút, nói: “Không ổn.”
Fuck fuck, ngươi mặc trên người một bộ màu mè hoa lá hẹ còn dám đánh giá người khác, ai đưa dũng khí cho ngươi vậy? Trong lòng Cố Hiểu Đao yên lặng nói tục, ngoài miệng lại không lo lắng nói: “Chỗ nào không ổn??”
Cung chủ chỉ chỉ vạt áo nhiều nếp nhăn của hắn.
Một thân y phục quan châu nguyệt cẩm bởi vì ngã vào ao sen dính nước, tạo nên nhiều nếp nhăn, nhưng đây là quy luật thiên nhiên không cách nào tránh khỏi a, cũng không thể trách hắn.
Cung chủ nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn là mặc đồ của bổn cung đi.”
Cố Hiểu Đao vẻ mặt phức tạp, rốt cuộc vì sao cung chủ lại tự tin như vậy? Thẩm mỹ vì sao lại kì quái như thế? Rốt cuộc là cái gì dẫn đến hắn mặc giống như phi chủ lưu(*), nhưng khí tràng lại mang theo chủ lưu? Bản kì giang hồ mang ngươi đến với võ công độc bộ thiên hạ -- Thế giới nội tâm của cung chủ Cửu Vân cung - Đoạn Yến. “Cung chủ, ngươi từ nhỏ đã mặc tiên diễm như vậy rồi sao?”
(*) Phi chủ lưu: theo ta hiểu cụm từ này là chỉ cách ăn mặc màu mè khác người của cung chủ. Còn chủ lưu là cụm từ trái nghĩa với phi chủ lưu.
Cung chủ nghe vậy sửng sốt, nói: “Tất nhiên là không phải.”
Cố Hiểu Đao thành khẩn nói: “Vậy ngươi khi còn bé nhất định rất chủ lưu.”
Cung chủ nhíu mày không nói, ánh mắt như đang ngược dòng đi qua, ngay cả nét mặt cũng ảm đạm vài phần.
Cố Hiểu Đao nhìn thấy bộ dáng này của hắn, không biết trong lòng vì sao lại có chút áy náy, vội vàng giải thích: “Ta không phải nói ngươi hiện tại phi chủ lưu a, ngươi ngàn vạn lần đừng mất hứng, ta mặc là được.” Sau đó cởi y phục nhiều nếp nhăn ra, mặc đồ của cung chủ vào.
Cung chủ thu hồi nét mặt lúc trước, khó hiểu nói: “Phi chủ lưu là cái gì?”
Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ: “Chính là hình dung bất đồng với đại chúng, như là loại 'hạc trong bầy gà'.”
Cung chủ tán thành: “Bổn cung chính là phi chủ lưu.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ngươi tự mình biết là được. Nước mắt Cố Hiểu Đao đều muốn cười chảy ra, vì che dấu đành phải nhảy ra xe ngựa trước.
Hắn nhảy dựng ra xe ngựa, lập tức có người tiến lên nói: “Cung chủ!”
Cố Hiểu Đao ngẩng đầu vừa thấy được một tiểu ca anh tuấn, hình như còn có chút quen mắt.
Người nọ đi vài bước đến trước mặt hắn, trên mặt mang theo vài phần chán ghét: “Độc y? Ngươi dám mặc đồ của cung chủ, quả thực làm càn.”
Cố Hiểu Đao cảm thấy mình rất vô tội, ngươi tưởng ta muốn mặc lắm hả...
Lại nói tiếp chính mình và cung chủ mặc một dạng, không phải chính là y phục tình lữ sao!
Lúc này cung chủ cũng vén rèm lên nhảy xuống xe ngựa, quát: “Diêu Ẩn, không được vô lễ.”
Diêu Ẩn: “!!!” Cái gì, cung chủ vừa nãy là vì độc y mà quát ta?
Cố Hiểu Đao: “!!!” Cái gì! Người này là râu đầy mặt?
Cung chủ nhìn lướt qua người ở chỗ này, lạnh nhạt nói: “Độc y đã được bổn cung thu làm nam sủng, sau này tất cả mọi người Cửu Vân cung không được vô lễ với hắn.”
Mọi người lập tức chấn động, vẻ mặt không thể tin.
Diêu Ẩn vội la lên: “Cung chủ, kẻ này chính là phản đồ a! Còn có một chân với Thu Tam Nguyệt, sao ngài có thể...” Hắn còn chưa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.
Cung chủ hừ lạnh một tiếng, “Bổn cung nói cái gì thì là cái đó.”
Diêu Ẩn còn muốn nói gì đó, hai tên Đường chủ khác vội vàng tiến lên che miệng hắn lại, lặng lẽ kéo hắn đi.
Mọi người còn lại im lặng một lát, cùng kêu lên nói: “Ra mắt độc y đại nhân!”
Cố Hiểu Đao bị âm thanh vang dội này dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Các ngươi hảo...” Có nghe thấy không! Độc y đại nhân! Ngoại trừ Thu Tam Nguyệt vật hy sinh Trương Nhạc và người cùng nghề Tống lang trung gọi hắn như vậy, đây là lần đầu có nhiều người gọi hắn như vậy, nghẹn đề có bao nhiêu tăng thể diện -- tuy rằng bọn họ là nhìn mặt mũi cung chủ mới gọi như vậy.
Cung chủ lệnh mọi người tiến đến nghênh đón tán đi, gọi Thanh Long tới hỏi: “Đàn chủ phân đàn có bao nhiêu người đến?”
Thanh Long nói: “Tổng cộng có sáu vị.”
Cung chủ trầm ngâm một lát, “Gọi bọn họ tới chính điện gặp bổn cung.” Sau đó nhìn về phía Cố Hiểu Đao: “Ngươi cũng đi theo bổn cung.”
Cố Hiểu Đao ôm tiểu Hoàng từ trong tay Chu Tước tới, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta có thể không đi không...” Khai hội gì đó thật sự rất chán ghét!
Khóe miệng cung chủ cong lên, “Không thể.”
Vì thế Cố Hiểu Đao đã bị cung chủ lấy tư thế ôm công chúa ôm đi.
Tuy nói tư thế này là thành quả Cố Hiểu Đao dạy cung chủ lúc trước, nhưng trước mặt nhiều người bị ôm đi như vậy, mặt Cố Hiểu Đao vẫn là đỏ lên.
Từ khi bọn họ bước vào chính điện, không khí liền trở nên có chút quỷ dị.
Sống lưng Cố Hiểu Đao cứng đờ ngồi sánh đôi với cung chủ ở trên đại bảo khắc hoa, nhìn trên mặt đám người phía dưới tràn ngập địch ý, sợ hãi nói: “Bằng không ta xuống dưới ngồi?”
Cung chủ nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Ngươi ngược lại không sao! Nhưng ta rất khổ sở biết không! Cố Hiểu Đao yên lặng gào thét, đành phải đón lấy áp lực, nhấm nháp cái gì gọi là ngồi trên bàn gai!
Vẻ mặt cung chủ như thường, nói thẳng vào vấn đề chính: “Sáu vị đàn chủ ở đâu?”
Dưới đường lập tức có sáu người đứng ra, hành lễ báo danh với cung chủ.
Cung chủ vuốt cằm, “Có điều tra rõ là môn phái nào gây sự chưa?”
Một đàn chủ trong đó nói: “Đối phương không môn không phái, làm việc quỷ dị, con đường võ công cũng là chưa từng nghe qua, thừa dịp lúc đêm dài, đột nhiên tiến công, khiến các huynh đệ trở tay đánh không kịp, lúc này các huynh đệ ra sức phản kháng mới đánh lùi bọn họ, nhưng cũng có người chết người bị thương.”
Vài tên khác cũng hùa theo nói: “Đúng vậy đúng vậy, cung chủ ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a!”
“Chúng ta thuộc sở hữu Cửu Vân cung, đám người kia dám can đảm kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là không để Cửu Vân cung vào mắt!”
...
Cung chủ trầm ngâm một lát, nhìn về phía ba vị Đường chủ: “Các ngươi thấy thế nào.”
Bơ tiểu sinh - Mạt Lực đứng dậy chắp tay nói: “Đám người kia nhất định là có mục đích, cung chủ, theo ta thấy, không bằng tăng thêm chút cao thủ ở các phân đàn, đợi lần sau bọn hắn đến gây sự, một lưới bắt hết!”
Đầu bóng lưỡng - Niệm Cư Hoa không đồng ý nói: “Phân đàn Cửu Vân cung tổng cộng có ba mươi hai chỗ, nếu mỗi chỗ đều tăng cao thủ, vậy trong tổng cung này chẳng phải thiếu hụt cao thủ sao? An toàn của cung chủ ai tới cam đoan?”
Mạt Lực ngượng ngùng nói: “Vậy... Diêu Ẩn, ngươi nói xem.”
Quả bóng cao su lăn đến chỗ Diêu Ẩn, Diêu Ẩn không thể không nhặt, đành phải kiên trì nói: “Tăng thêm cao thủ ngược lại khả thi, thứ nhất người giang hồ kiêng kị thần công của cung chủ, sẽ không dễ dàng xâm lấn tổng cung; thứ hai, nếu thế lực phân đàn tan rã, cực kì bất lợi đối Cửu Vân cung.”
Vì thế ý kiến hướng về phía phái cao thủ, hay là không phái cao thủ.
Cố Hiểu Đao rất nhàm chán, khai hội quả thực là một sự kiện sống không bằng chết, đặc biệt bọn họ còn đem một vấn đề đơn giản thảo luận nhiều lần, tỏ rõ kéo dài thời gian.
Người bên dưới như trước kiên trì không xonh, tranh đến đỏ mặt tía tai, đành phải đem bóng cao su giao cho cung chủ: “Cung chủ ngài định đoạt!”
Cung chủ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Hiểu Đao đang nhàm chán, thản nhiên nói: “Triển Chiêu, ngươi thấy thế nào?”
Cố Hiểu Đao chắp tay: “Khởi bẩm Bao đại nhân, việc này tất có kỳ hoặc!”
Cung chủ ném một cặp mắt bén như đao lại đây: “Hảo hảo nói chuyện.”
Đây chính là sự vụ trong Cửu Vân cung của ngươi nha, một nam sủng như ta tham dự, thật sự được chứ???
Cố Hiểu Đao dưới ánh mắt uy hiếp của cung chủ chậm rãi mở miệng: “Ta cảm thấy... cứ phái đi, lấy công lực cung chủ, lấy một địch trăm cũng là chuyện trong vài phút, cung chủ ngươi nói đúng không?” Cung chủ chính là vũ khí hạt nhân của Cửu Vân cung các ngươi!
Cung chủ cười nhạo một tiếng: “Ngươi ngược lại nói bổn cung giống như thiên hạ vô địch.”
Cố Hiểu Đao gật đầu, ngươi, chính là vô địch như vậy.
Diêu Ẩn vèo đứng lên, chỉ vào Cố Hiểu Đao nói: “Vạn nhất cung chủ có nguy hiểm gì, một nam sủng như ngươi phụ trách nổi không?”
Nam sủng thì sao! Khinh thường nam sủng đúng không? Có tin tiểu gia xui khiến cung chủ lấy mạng nhỏ của ngươi không! Cố Hiểu Đao giả bộ một bộ dáng hoa dung thất sắc, đầu rúc vào trong ngực cung chủ, “Cung chủ! Hắn nạt người ta!”
Cung chủ: “...”
Diêu Ẩn: “...”
Cung chủ vỗ vỗ đầu hắn, “Đừng quậy nữa, bổn cung cũng biết nếu tăng phái cao thủ là biện pháp khả thi, Cửu Vân cung có bổn cung tọa trấn, nếu những người đó đến, vừa lúc để bổn cung hoạt động gân cốt.”
Nếu cung chủ đã quyết định, những người khác cũng không nhiều lời, đồng loạt kêu lên nói: “Cung chủ anh minh!”
Vì thế đại hội nhìn như nghiêm túc phức tạp liền kết thúc như vậy...
Cung chủ này... thật đúng là dễ làm a...
Cố Hiểu Đao nhìn nhìn cung chủ: “Hiện tại ta có thể ra ngoài chơi sao?”
Cung chủ nói: “Ngươi muốn đến chỗ nào chơi?”
Cố Hiểu Đao không cần nghĩ ngợi nói: “Bách Thảo đường!” Hừ hừ, Diêu Ẩn tên hỗn đản này cứ thích đối nghịch khắp nơi với mình, không cho hắn biết tay, mình không gọi Triển Chiêu!
Cung chủ nhìn hắn vẻ mặt âm trắc trắc tươi cười, nghi hoặc nói: “Đến đó làm gì?”
Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt, “Chỉ là đến xem thử.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...