Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

【 Không hổ là boss cuối, chuyện gì cũng có thể làm ra được!】

“Không hiểu được không.” Cô lầu bầu, không lớn, nhưng lại bị Vũ Hóa Điền nghe được.

Vũ Hóa Điền sờ chiếc nhẫn trên tay, hờ hững nói: “Chắc hẳn thần y đã nghe rõ rồi, ta cũng bận rộn cả một ngày, không quấy rầy thần y nghỉ ngơi nữa.” Nói xong, hắn phất tay áo, ra hiệu cho cô lui xuống.

Cô liếc nhìn Tố Tuệ Dung, ý để cô ta đỡ cô. Tố Tuệ Dung là ai chứ. Sở trường chính là nhìn sắc mặt chủ nhân để làm việc. Cô ta lập tức đi tới nâng cô dậy, đầu gối cô bây giờ đã không còn sức, vừa mới đứng dậy lập tức khuỵu xuống. Tố Tuệ Dung vóc người nhỏ nhắn, sức lực lại không nhỏ, cô ta đỡ cô từng bước từng bước lết về phòng.

Về đến phòng, cô lập tức thoa thảo dược lên đầu gối sưng đỏ của mình. Cô vô cùng thương tiếc nhìn đầu gối, thầm nghĩ nếu cứ ba ngày năm bữa lại phạt quỳ thế này thì chẳng mấy chốc mà hai cái chân này sẽ tiêu tùng mất! Đang nghĩ, lại thấy Tố Tuệ Dung đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt cô, nói: “Nô tỳ thật sự không biết bồn tro ấy quan trọng như vậy, nếu nô tỳ không đưa bồn tro này cho Mã đại nhân xem, phu nhân cũng sẽ không vô duyên vô cớ chịu khổ. Nô tỳ đáng chết, xin phu nhân trách phạt.”

Nghe xong, cô đột nhiên thấy ghét cô gái đang quỳ trước mắt này. Tại sao cô ta giao cho Mã Tiến Lương trong lòng cô thừa biết, mọi người bây giờ cũng chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi, cớ gì phải nói những lời này? Mặc dù trong lòng không vui, nhưng cô cũng không thể hiện ra, chỉ đành ra vẻ hào phóng nói: “Ta cũng biết cô khó xử, thôi, không phải lỗi của cô. Đứng lên giúp ta xoa bóp chân đi.” Chuyện này cứ thế bị mấy câu của cô qua loa cho xong.


Ngày hôm sau, cô ở trong sân sắp xếp lại thảo dược như mọi ngày, lại thấy Tố Tuệ Dung đưa một ông lão tới. Ông lão kia mặc quan phục, theo lý thuyết đây là người ngoài, sao có thể đưa vào nội viện? Tố Tuệ Dung nói: “Phu nhân, vị này chính là Thôi đại nhân Thôi Sơn của Thái Y Viện.”

Ông lão kia hành lễ với cô, nói: “Hạ quan Thôi Sơn, ra mắt Vũ phu nhân. Hạ quan phụng lệnh Vũ đại nhân đến hỗ trợ phu nhân giúp Vũ đại nhân chữa bệnh. Nếu như phu nhân có chuyện gì cứ việc nói với hạ quan. Nhưng đại nhân đã dặn dò, thuốc cho ngài ấy dùng nhất định phải để hạ quan kiểm tra trước. Phu nhân cũng không cần để trong lòng, Vũ đại nhân là sợ phu nhân còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, dù sao có vài loại thuốc trời sinh tính tương khắc, không thể dùng cùng nhau.”

Cô kinh ngạc, ngày hôm qua Vũ Hóa Điền mới nổi giận với cô, hôm nay đã phái người tới rồi. Nếu như tất cả thuốc đều cho lão ta xem một lần, lão nhớ phương thuốc thì còn cần cô để làm gì? Cô nhìn chằm chằm vào ông lão tóc râu bạc, trong lòng cực kỳ không vui. Cô không thể thẳng thừng từ chối Vũ Hóa Điền, càng không thể ‘nuôi hổ gây họa’. Trong vài phút ngắn ngủi cô nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, cuối cùng chậm rãi nói: “Thôi đại nhân, chắc hẳn ngài cũng biết, phàm là những môn phái lâu đời đều không bao giờ truyền y thuật cho người ngoài. Biết bao nhiêu lang trung từ đời này sang đời khác bảo vệ một phương thuốc? Nếu phương thuốc bị mất, người đó cũng không còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông của mình nữa. Ta chính là đệ tử thân truyền của Trương thần y, nếu hôm nay ta truyền phương thuốc sư phụ để lại cho người khác, đó chính là thẹn với sư phụ đã khuất của ta, sư phụ trên trời có linh cũng không thể nhắm mắt. Ngài nói xem ta nói có sai không?”

Thôi đại nhân nâng tay áo lên lau mồ hôi vô hình trên trán, nói: “Phu nhân nói đúng, nhưng…”

“Ngài nghe ta nói hết đã.” Cô giơ tay ngăn ý bảo nghe cô nói: “Ta cũng biết ngài khó xử, ta cũng không cố ý làm khó ngài, hay là thế này, ngài làm đồ đệ của ta nhé? Mặc dù ta đã có một đồ đệ, nhưng đứa bé kia mới năm sáu tuổi, không tính.”

Thôi đại nhân vừa nghe cô nói muốn ông ta bái một con nhóc như cô làm thầy, mặt lập sa sầm, nói: “Hạ quan kế nghiệp Lý đại nhân – tiền chủ quản của Thái Y Viện, hôm nay sao có thể bái người khác làm thầy?”

“Nói cũng phải.” Cô sờ cái cằm trơn bóng, lại nói: “Hay là thế này, đại nhân nhận ta làm mẹ nuôi đi? Nói ra thì cũng coi như người một nhà, cho ngài biết phương thuốc cũng không tính là truyền ra bên ngoài.”

Thôi đại nhân nghe thế, tức giận quát một tiếng: “Vớ vẩn!” Rồi phẩy tay áo bỏ đi. Cô khinh thường híp mắt nhìn ông ta đi xa, cuối cùng “Hừ” một tiếng khinh bỉ. Hừ xong cô mới đột nhiên phát hiện biểu cảm này rất giống Vũ Hóa Điền, vội vàng lấy tay vỗ vỗ mặt.

Cô vui vẻ cả ngày hôm đó vì đã khiến nội gian của Vũ Hóa Điền tức giận bỏ đi. Cô không quan tâm ông ta nói gì với Vũ Hóa Điền, dù sao cũng không phải là cô cho ông ta ở lại, mà là tự ông ta không muốn ở đấy chứ. Vũ Hóa Điền dù muốn hành hạ cô, cũng không thể trút giận lên cô được, không phải sao?

Đêm đó Vũ Hóa Điền không về nhà, gặp lại hắn đã là hai ngày sau rồi. Vẫn là Mã Tiến Lương mời cô tới nhà giữa gặp Vũ Hóa Điền, cô đương nhiên biết là bởi vì chuyện đuổi Thôi Sơn, nhởn nhơ đi theo Mã Tiến Lương, có chút đắc ý không sợ chết.


Đi đến nhà giữa, chỉ thấy Vũ Hóa Điền vẫn ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là một một thanh niên, khoảng hơn hai mươi, mặc trường sam bình thường màu xanh. Người thanh niên này dáng vẻ không tệ, có điều mặt mũi đầy vẻ nịnh bợ, nụ cười lấy lòng khiến người ta khó chịu.

Cô đi vào giữa phòng liền dừng bước, đang do dự có nên quỳ xuống để nghe Vũ Hóa Điền trách phạt hay không lại thấy Vũ Hóa Điền dùng tay chỉ chỗ bên cạnh, nói: “Ngồi.” Cô ngồi xuống, trong lòng có chút không hiểu hôm nay hắn sẽ diễn trò gì.

Chỉ thấy Vũ Hóa Điền nói với người tuổi trẻ kia: “Thất Lang, còn không tới bái kiến mẹ con?”

Người thanh niên kia lập tức đi đến trước mặt cô, quỳ xuống, dập đầu một cái, nói: “Con trai ra mắt cha mẹ nuôi.” Mã Tiến Lương bưng trà cho hắn, hắn liền kính trà cho hai người.

Vũ Hóa Điền nhận lấy trà thong dong uống, nói: “Ừ, rất tốt.” Rồi mới nhìn cô chằm chằm, ra hiệu cô nên thức thời một chút.

Cô máy móc uống một ngụm, mãi mới thốt ra được một chữ: “Ngoan.”


Chàng trai kia nghe vậy khóe miệng có chút giật giật, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, ngoan ngoãn quỳ cung kính chờ Vũ Hóa Điền nói.

Vũ Hóa Điền nói với cô: “Đây là con nuôi của ta, họ Liễu, đứng hàng thứ bảy. Sau này đổi tên thành Vũ Trung Liễu, cô gọi hắn Thất Lang là được rồi. Phụ thân hắn cũng là lang trung, nhưng gia cảnh sa sút, rơi vào đường cùng mới đưa con trai đến làm con thừa tự của ta. Thất Lang, sau này theo mẹ con chăm chỉ học tập y thuật. Học giỏi, vị trí tổng quản Thái Y Viện vi phụ đương nhiên sẽ tính toán thay con.”

“Con cẩn tuân phụ thân dạy bảo.” Thất Lang vui vẻ dập đầu bái lạy Vũ Hóa Điền, không hề khó chịu khi phải gọi một người xấp xỉ tuổi mình là phụ thân.

Cô kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng bội phục Vũ Hóa Điền. Không hổ là boss cuối, chuyện gì cũng có thể làm ra được! Trong thời gian ngắn, hắn tìm cha mẹ cho cô, hôm nay ngay cả con trai cũng có sẵn rồi! Cộng thêm ông chồng chính là hắn… Không biết sau này còn có thể tìm tới cái gì cho cô nữa? Hắn đang chơi trò gia đình hạnh phúc sao?

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt: “Coi như ngươi lợi hại”.

Khóe miệng Vũ Hóa Điền hơi nhếch lên, tặng lại cô nụ cười “Đấu với ta? Cô còn non lắm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận