Quả Quả chạy lại ôm chân nó, “Anh ơi, mặt anh sao đỏ thế?”
Phương Hoa sờ mặt một cái, “Chắc do trời nóng.”
Nhiệt độ bên ngoài cao tới ba mươi mấy độ, người đi ngoài đường đều bị nướng chín, huống chi chỉ là đỏ mặt.
Phương Dung ở phòng trong nghe giọng liền mỉm cười vén rèm lên, “Có phải bị phơi nắng…”
Câu nói kế tiếp đột nhiên dừng lại, sắc mặt không khống chế được âm trầm hẳn.
“...!đến ngốc không?” Vốn hắn chỉ định trêu ghẹo thôi, bây giờ lại hiện rõ ý châm chọc.
Sự tình bại lộ, bà chủ thở dài một hơi, “Trên mặt dính son.” Bà chủ chỉ sườn mặt bên phải Phương Hoa, “Ở chỗ này, rất rõ.”
Phương Hoa duỗi tay lau, khi thấy cả lòng bàn tay đều là màu đỏ lập tức sửng sốt, thầm cảm thấy không ổn.
Đợi lát nữa chủ động dâng mông chịu đánh có được không?
Bầu không khí khi ăn cơm vô cùng ngột ngạt, không ai nói lời nào, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem sắc mặt Phương Dung thì phát hiện hắn không biểu hiện thái độ gì, trăm phần trăm là tức giận.
Rốt cuộc vẫn là bà chủ tốt tính, không nhịn được khuyên giải, “Phương Dung à, Phương Hoa cũng lớn rồi, hồi đó dì cũng yêu khi đang đi học đấy thôi, hai vợ chồng dì quen nhau trong trường học đó.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ông chủ hoà giải, “Khi đó vợ chú là hoa khôi, phải tốn không ít thời gian mới theo đuổi được.”
“Cái người chỉ biết khoa môi múa mép này hả, lúc trước tôi bị mù mới nhìn trúng ông.” Bà chủ trêu ghẹo nói.
Ông chủ không chút để ý, “May là bà bị mù, nếu không làm sao tôi rước bà về dinh được.”
Hai người nói nói cười cười khiến kí ức thuở xưa ùa về, lại bắt đầu một trận đánh yêu.
Mặt mũi của ông bà chủ vẫn phải cho, Phương Dung ngoài miệng trả lời đã biết chứ trong lòng nghĩ cái gì ai cũng không nhìn ra.
Buổi tối trở về phòng, Phương Hoa tự giác ghé vào mép giường dẩu mông chờ bị đánh, bên cạnh đó còn tâm lý chọn công cụ gây án, chính là roi da đang nằm yên phận trong thùng hàng to tướng mua trên mạng.
Nó kiên nhẫn chờ, chờ Phương Dung giống như thường ngày đánh mông nó một trận sẽ nguôi giận.
Ai biết được Phương Dung sau khi dọn dẹp phòng bếp, sắp xếp chén đũa rồi lên phòng cũng không thèm nhìn nó cái nào, tự mình xách theo thau nước và chậu rửa mặt đến toilet.
Phương Hoa vội vàng đứng dậy đuổi theo, khó khăn lắm mới chen được một chân vào cửa toilet đang đóng sầm trước mặt, nó không nói lời nào, thái độ nhận sai hết sức chuẩn mực, trong tay còn cầm theo roi da, tự mình cởi quần vịnh tay vào bồn rửa mặt.
“Anh đánh em đi.”
Lần này Phương Dung thật sự tức giận, mặc kệ nó chủ động đưa tới cửa như thế nào cũng không để ý tới, sinh hoạt hằng ngày như thế nào thì làm như thế đó.
Hắn không để ý tới nên Phương Hoa chủ động cởi quần áo tắm rửa, đi WC, mọi thứ đều hoàn thành tốt, sau đó đi theo Phương Dung ra ngoài.
Phương Dung tuy nổi giận nhưng không chốt cửa nhốt nó ở ngoài, tốt xấu gì cũng để cửa mở.
Theo thường lệ Phương Dung nằm trên giường, thấy Phương Dung không để ý tới mình Phương Hoa liền nằm sấp ở nơi Phương Dung có thể nhìn thấy, Phương Dung dọn dẹp bàn để đồ thì nó liền nằm lên mặt bàn, Phương Dung nằm trên giường thì nó nằm ở mép giường, Phương Dung ra ngoài mua đồ thì nó cũng muốn đi theo nằm ăn vạ.
Bị Phương Dung một chân đạp trở về.
Phương Dung mua hai bình nước khoáng, loại có băng dính cố định nắp chai, có lẽ nắp chai dính nước lại thêm để đông lạnh nên khó mở, hắn vặn vài lần đều không được, ngược lại Phương Hoa nhẹ nhàng vặn ra cho hắn.
Sức lực nó lớn, bóp nát cái chai không thành vấn đề, huống chi chỉ là nắp chai.
“Anh còn giận em sao?” Nó nhìn Phương Dung nằm trên giường, luống cuống rụt rè chui lên, Phương Dung không tỏ ý kiến.
“Không phải anh giận em.” Hắn giận chính mình.
Hắn đã sớm biết Phương Hoa được nhiều người mê mẩn, thường xuyên có người tặng lễ vật hay đồ ăn, ngẫu nhiên Phương Hoa sẽ mang về nhà, nhưng nó chỉ nhận lễ vật chứ không nhận tình yêu, một chút cơ hội cũng không cho người khác.
Hôm nay đột nhiên mang một dấu hôn về nhà, chứng tỏ mọi chuyện có lẽ đã vượt tầm kiểm soát, nó càng từ chối người khác lại càng hăng hái, càng xa xôi không thể với tới càng u mê bất ngộ, cho nên bây giờ hắn phải rộng lượng, bằng không chỉ tự khiến bản thân mệt mỏi.
Hơn nữa tức giận hại sức khỏe, còn có vẻ bản thân là người keo kiệt, dù sao nó cũng vô tội, lớn lên xinh đẹp được săn đón cũng không phải lỗi của nó.
Nhưng hắn không khống chế được sự tức giận, làm sao bây giờ?
Cũng không biết giận ai, giận bản thân hay giận Phương Hoa.
Chỉ biết là rất giận.
Hắn quay lưng đối mặt với bức tường, ngủ bên trong, ngày thường hắn ngủ phía ngoài Phương Hoa ngủ phía trong, đây rõ ràng là bộ dáng tức giận.
Phương Hoa lách người, từ sau lưng ôm eo hắn, trán cọ cọ vào lưng hắn.
Phương Dung đẩy nó một cái không được, đành để nó tùy ý.
Một lát sau trên đùi đột nhiên nặng trĩu, Phương Hoa thấy hắn không đẩy ra bèn dùng chân gác lên.
“Bỏ xuống.”
“Không bỏ.” Phương Hoa không chỉ không bỏ còn ôm hắn chặt hơn khiến hô hấp khó khăn.
“Có bỏ xuống hay không?” Giọng nói Phương Dung căng thẳng.
“Không bỏ.” Một bộ lợn chết không sợ nước sôi, “Anh đánh em đi.”
“Em……” Phương Dung thấy nó trả lời không hề chần chừ liền từ bỏ, “Muốn ôm thì ôm đi.”
Hắn mặc kệ, tắt đèn tiếp tục ngủ, bốn phía rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Hai người cứ duy trì tư thế này, không biết qua bao lâu, Phương Dung đã mơ màng nhắm mắt, tựa như sắp chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cảm xúc vẫn còn kích động nên ngủ không yên ổn, đến nửa đêm có cảm giác có người đè trên người hắn, lồng ngực truyền đến cảm giác nóng ran, hình như bị muỗi cắn.
Phải nói gần đây muỗi càng ngày càng nhiều, cả người hắn bị cắn thành bao lì xì, đến nửa đêm là dữ dội nhất, phạm vi bị ửng đỏ rất lớn, nơi nào cũng có dấu vết.
Hôm nay vẫn bị cắn, Phương Dung đã bực bội nay còn bực bội hơn, theo bản năng phất tay đuổi đi, đột nhiên vừa giơ tay ra đã bị thứ gì đó nắm lấy.
Lửa giận bốc cháy càng thêm mãnh liệt, bây giờ muỗi cũng thành tinh rồi hả?
Sức lực còn lớn như vậy? Bị nắm chặt đến không động đậy nổi.
Tóm lại cũng không ngứa không đau, hắn liền mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Không bao lâu sau ngực lại tê rần, hơn nữa còn chậm rãi lần mò xuống dưới, cuối cùng cắn vào bụng.
Phương Dung ngủ rất sâu, cánh tay mềm yếu vô lực, dứt khoát bất động nằm yên, cắn hai cái cũng không chết được.
Con muỗi kia được một tấc lại muốn một thước, cắn trước ngực rồi cắn sau lưng, trong chốc lát lại quay về trước ngực, cuối cùng dừng lại ở bụng.
Còn kéo quần lót của hắn, rốt cuộc Phương Dung cảm thấy không đúng, cho dù khi ngủ chỉ số thông minh bằng không cũng không thể ngu như vậy được, sao muỗi có thể thành tinh được, chắc chắn có người đang làm trò quỷ.
Hắn cố gắng mở mắt, phát hiện giữa hai chân xuất hiện một mái tóc màu trắng, vốn dĩ màu trắng đã rất nổi bật, trong bóng tối càng thêm rõ ràng, hơn nữa nhìn màu tóc không cần đoán cũng biết là ai.
Ngoại trừ Phương Hoa còn ai khác?
Phương Dung giận sôi máu, nhức mỏi hơn nửa đêm, đây là muốn hù chết ai?
May mắn tâm lý của hắn ổn định, không hoảng hốt hét lên, tuy vậy thân thể vẫn theo bản năng run rẩy một chút.
Phương Hoa dường như cảm giác được liền vỗ ngực hắn an ủi, trong chốc lát lại vùi đầu giữa hai chân hắn.
Bên trong đùi truyền đến cảm giác kì lạ, hơi thở toả ra khí nóng phả vào đùi khiến làn da run rẩy một trận.
Phương Hoa cứ như thành quen, tiếp tục vuốt ve phần trong đùi, ngón tay linh hoạt vói vào quần lót của hắn, tay kia xoa nắn vào bờ mông hắn.
Cả người Phương Dung cứng đờ, nháy mắt trong đầu nhớ tới dấu hôn trên mặt Phương Hoa vào ban ngày, hiện tại nó đang bước vào tuổi dậy thì, đúng là thời điểm phát dục, dục vọng nhất thời bùng cháy mãnh liệt, thời thời khắc khắc muốn ăn trái cấm.
Cho nên mới bí đường mà xuống tay với người thân?
Nếu không lấy thân thủ của hắn muốn tránh cũng là một vấn đề, giả sử không cho nó nếm thử tư vị, nói không chừng sẽ tìm người khác trải qua cảm giác dục vọng khó nhịn.
Xúc động lên thì còn ai quản ba bảy hai mươi mốt.
Có nên cho nó chịch hay không?
Phương Dung có chút do dự, bảo hắn chủ động để người ta chịch khiến hắn cảm thấy thẹn, huống chi là làm thật, nhưng không cho nó đè lỡ như nó đi tìm người khác thì sao?
Đặc biệt là gần đây hắn cảm giác được toàn thân toàn tâm Phương Hoa rất để ý phương diện này, lúc nào cũng toát ra bộ dáng khát khao.
Hơn nữa mỗi buổi tối hắn đều cảm giác ngực đau, sau lưng đau, thân thể mẫn cảm lạ thường, giờ ngẫm nghĩ lại chắc chắn là kiệt tác của nó.
Như vậy còn không phải bị đè rồi sao?
Cùng lắm thì đau hai ngày rồi thôi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không chấp nhận được Phương Hoa ôm ấp người khác, cho nên cam tâm tình nguyện nằm xuống.
Muốn hắn chủ động - không có khả năng, nhưng có thể ra ám hiệu.
Phương Dung nhắm hai mắt, làm bộ ngủ rất sâu, tuy nhiên đôi chân phía dưới như vô ý tách ra để Phương Hoa thêm thuận tiện hành sự.
Quả nhiên trên mặt Phương Hoa vui vẻ, nhẹ nhàng nâng hai chân hắn đặt lên vai, sau đó cọ xát giữa đùi hắn.
Nó không dám hành động quá kích vì sợ Phương Dung bị đánh thức, chỉ dám cởi quần lót của hắn xuống đùi, đôi tay đỡ lấy mông hắn, bắt chước động tác của đoạn clip, chậm rãi cọ xát nhưng không dám thật sự đi vào.
Chỗ đó nó đã sờ qua, vô cùng nhỏ, chen một ngón tay vào Phương Dung sẽ đau đến tỉnh mất, huống chi là một thứ khác to hơn.
Cho nên nó kẹp dương v*t vào kẽ mông Phương Dung, cẩn thận cọ xát.
Đáng tiếc nó không biết, bình thường Phương Dung có thể bị đánh thức còn hôm nay Phương Dung đánh cỡ nào cũng không tỉnh, bằng không sẽ lớn mật làm.
Tự nó miễn cưỡng trừu sáp cũng coi như thoải mái, nhưng khổ cho Phương Dung, hắn có cảm giác, đặc biệt rõ ràng cảm nhận được giữa đùi có một đồ vật ương ngạch chọc tới chọc lui, Phương Hoa nâng nửa người dưới của hắn lên khiến toàn bộ mông phơi bày ra không khí, hai tay hai chân cũng không nhàn rỗi.
Môi khẽ mày mò, hôn bờ môi của hắn.
Một chiếc đuôi dài quấn lên cổ chân hắn, theo tiết tấu của Phương Hoa linh hoạt cọ xát.
Phương Dung nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, tránh quá mức kịch liệt bị nhìn thấu.
Phương Hoa thật sự quá vô dụng, chủ động như vậy còn không nhìn ra, hắn còn chưa chết, đến cắn cũng đã cắn thì làm sao hắn có thể không có cảm giác?
Đặc biệt là hai bên đùi, bởi vì qua thời gian dài chịu đựng vật thể lạ tấn công từ dưới lên nên hiện tại toàn bộ đều tê cứng, tuần hoàn máu không thông.
Rất muốn mắng nó một trận, cái gì cần nhanh phải nhanh, dây dưa dây cà làm gì? Qua nửa ngày còn không vào được trung tâm, thân già của hắn đã nằm đến tê rần, đậu má.
Đáng đánh nhất chính là Phương Hoa cọ cọ vài cái, thật sự bắn ra được!
Bắn được!
Bắn được!
Cứ như vậy bắn được!
Cho nó cơ hội cũng không biết tận dụng, lại bỏ lỡ một trăm triệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...