Mây đen phủ đầy trời, trên mặt đất thưa thớt bóng người, trong phòng một mảnh yên tĩnh, hai người đã ngủ say.
Đây là buổi tối êm đềm nhất của họ, không khí rất hài hòa.
Đáng tiếc, giấc ngủ cũng không kéo dài lâu, ngày hôm sau rất nhanh đã đến, vì phòng ngừa Phương Hoa lại chậm chạp, Phương Dung cố ý dậy sớm tới một giờ mười phút, một giờ dùng để đánh răng rửa mặt thuận tiện mua bánh bao, mười phút dùng để thúc giục Phương Hoa rửa mặt đánh răng.
Bởi vì tính tình nó chậm chạp, Phương Dung sợ trễ thời gian, cho nên không làm cơm sáng, tranh thủ chạy ra ngoài mua mười mấy cái bánh bao để ăn.
Hiện tại là năm 2180, quân đội không còn kép kín như trước, đặc biệt là đội số 1 quân mũi nhọn được thả lỏng rất nhiều.
Bởi vì quân khu ở trung tâm thành phố, bên ngoài khu vực quân sự bán rất nhiều thứ, trứng luộc trong nước trà, bánh bao nhỏ, cháo bát bảo, mọi thứ đều đầy đủ.
*Cháo bát bảo: là món cháo truyền thống của người Trung, có nhiều thành phần bổ dưỡng tốt cho sức khỏe như hạt sen, táo đỏ, kỷ tử...
Hắn mua thêm hai bình sữa bò, tất cả đều vào bụng Phương Hoa, nó uống sữa bò chưa bao giờ biết đủ, có liền uống, cũng mặc kệ số lượng. Cho nên Phương Dung một bên muốn lên đường đi tập hợp, một bên còn phải trông chừng Phương Hoa.
Dù Phương Dung chuẩn bị từ rất sớm, nhưng đây vẫn là ngày đầu tiên đi tập hợp, sở dĩ hắn gấp như vậy là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho những người đến sớm hơn bọn hắn, kết quả vừa đến đã thấy sân thể dục đang đứng đầy người, xếp thành một đội ngũ chỉnh tề, bất luận là động tác hay khẩu hiệu đều thống nhất đồng thanh, không lẫn một chút tạp âm. Mỗi người đều mặc quân trang, khí chất bất phàm.
Phương Dung bị dọa hồn phi phách tán, không phải nói 7 giờ tập hợp sao? Tại sao mới 6 giờ mà tất cả mọi người đều có mặt?
Đây là lần đầu tiên hắn nhập ngũ, tất cả những thứ hắn biết đều từ lời nói của Mạnh Tu Viễn, nếu không thì là trợ lí của anh ta, đương nhiên hai người này đều bận trăm công nghìn việc, tuy ngoài miệng nói có việc thì gọi điện thoại, trên thực tế không hy vọng người khác gọi tới nhờ giúp đỡ.
Phương Dung không muốn bị ghét, người khác thông báo cái gì thì hắn theo làm như vậy, người khác không thông báo gì thì tự hắn nghĩ cách, không muốn gây phiền phức cho người khác, cho nên Mạnh Tu Viễn nói với hắn 7 giờ tập hợp, 6 giờ hắn đã chạy tới, không nghĩ tới vẫn bị muộn.
Huấn luyện viên là người khó tính, tâm vững như sắt thép, nhìn thấy bọn họ là hai người da non thịt mịn lại còn đi cửa sau, thượng tướng cố ý qua đây nói vài câu, ngụ ý bảo hắn phải để tâm đến bọn họ một chút, hắn là người chính trực công tư phân minh, xem thường người đi cửa sau, cho nên vừa thấy bọn họ đến thì sắc mặt không hề tốt.
“Đến muộn 2 phút 23 giây.” Huấn luyện viên nhìn chằm chằm bọn họ, nói.
Quân nhân bình thường đều là 5 giờ rời giường 6 giờ tập hợp, Mạnh Tu Viễn sợ bọn họ không thích ứng kịp, cho nên cố ý thông báo trễ thời gian để bọn hắn tới muộn một chút, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này.
Phương Dung muốn giải thích, “Mạnh Tu Viễn nói……”
“Nơi này không có thượng tướng, chỉ có huấn luyện viên.” Phương Dung trả lời lại nói về thượng tướng đầu tiên càng làm huấn luyện viên thêm ghét, “Đến muộn chính là đến muộn, người mới mà ngày đầu tiên đã đến trễ, trong mắt anh có kỷ luật hay không!”
Phương Dung không đáp lời, mới ngày đầu tiên tới đã bị huấn luyện viên ra oai phủ đầu, cuộc sống này đúng là nghẹn khuất.
Phương Hoa đứng bên cạnh hắn, dùng ngón tay đan vào tay hắn.
“Lôi lôi kéo kéo cái gì?” Huấn luyện viên liếc mắt, thấy được cảnh tượng như vậy, “Các anh cho rằng đây là nhà trẻ sao?”
Mặt Phương Dung ửng hồng, buông tay Phương Hoa ra.
Phương Hoa không rõ nguyên do, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Người mới mà ngay ngày đầu tiên đã đến trễ, gọi thẳng tên thượng tướng, còn không biết hối cải, chạy mười vòng quanh sân thể dục.” Huấn luyện viên phạt bọn họ chạy mười vòng là muốn thử xem sức lực bọn họ thế nào, dù sao cũng là người đi cửa sau, nếu thể chất quá kém cũng có lý do từ chối thượng tướng.
Huấn luyện viên luôn cho rằng thượng tướng anh minh lỗi lạc, không ngờ lại cố ý sắp xếp người thân vào quân đội, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò hắn phải quan tâm để ý, thật sự quá kiêu ngạo.
Hai người chạy vài vòng, huấn luyện viên đã nắm chắc trong lòng, Phương Dung quá vô dụng, có thể gia nhập đội quân mũi nhọn thì thật không dám tưởng tượng đến, ngược lại Phương Hoa rất tốt, dù chạy bao lâu vẫn duy trì được tốc độ, một bước một dấu chân.
Huấn luyện viên rất vừa lòng Phương Hoa.
Cuộc sống trong quân đội cực kì khẩn trương, cái gì cũng phải giành giật từng giây, không chỉ rửa mặt đánh răng phải nhanh, ăn cơm mặc quần áo cũng phải nhanh, cơ bản không thể sống một ngày từ tốn được.
Vốn dĩ lần đầu tiên vào quân đội đã không thích ứng kịp, hơn nữa huấn luyện viên không thích bọn họ, tuy không cố ý khó xử nhưng sắc mặc không dễ nhìn.
Phương Hoa vẫn như cũ, đối với cái nhìn của người khác nó không để bụng, tuy động tác của nó chậm nhưng kiên nhẫn mười phần, mỗi lần chạy bộ buổi sáng lúc bắt đầu nó luôn bị rớt lại phía sau, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn duy trì tốc độ ổn định, cuối cùng còn vượt qua mọi người, giành được vị trí số 1.
Phương Dung không giống như vậy, hắn là người thường, không thể chấp nhận ánh nhìn khinh thường trần trụi của người khác.
Dù hắn luôn an ủi bản thân không nên để ý, không được để ý, nhưng làm sao có thể chịu đựng nổi sự miệt thị rõ ràng từ người khác, mỗi lần như vậy đều khiến hắn tổn thương.
Hắn rất đau đớn.
Sân thể dục rất lớn, một vòng có kích cỡ gần 1000 mét, mỗi ngày chạy bộ buổi sáng hai mươi mấy vòng, người bình thường không làm được.
Đặc biệt, huấn luyện viên còn ngồi trong xe bung dù nhìn bọn họ ở bên ngoài chạy đến chảy mồ hôi như mưa, mệt không thở nổi.
Phương Dung chỉ là người thường, không có dị năng cũng không có năng lực biến đổi như người dị biến, hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí để chống đỡ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người thường, vĩnh viễn kém hơn những người có dị năng dị biến.
Tiểu đội bình thường đều là hai người, một dị biến và một dị năng liên hợp tạo thành, nói cách khác một người một thú đều có năng lực cá nhân xuất sắc, chỉ có hắn ngoại lệ, không có dị năng cũng không có dị biến, ngược lại Phương Hoa lại có cả hai dạng, may mắn làm người ta choáng váng.
Phương Dung càng chạy càng chậm lại, đầu choáng váng đến buồn nôn, bụng quặn đau, giống như có tảng đá đè nặng ở bụng, khó chịu tột độ.
Hắn che bụng, động tác càng ngày càng chậm chạp, cuối cùng trước mắt tối sầm, ngã xuống.
May mắn có người kịp thời đỡ hắn, Phương Dung quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phương Hoa, Phương Hoa có thể chất đặc thù, người khác chạy xong hai mươi vòng thì cơ thể theo bản năng ngã quỵ, chỉ có nó còn thừa sức chạy lại đây, đi theo sau Phương Dung.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Dung hoàn toàn không cảm giác được gì, chỉ có thân thể nhắc nhở hắn hôm nay đã vận động vượt quá khả năng chịu đựng, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng hắn còn rất nhiều vòng chưa chạy xong, vì muốn phản kháng lại huấn luyện viên, trên thực tế hắn đã quên mình chạy bao nhiêu vòng, chỉ có Phương Hoa tự chạy xong còn giúp hắn đếm.
Phương Hoa ngồi xổm xuống, cõng Phương Dung lên, mặc kệ Phương Dung cự tuyệt, cõng hắn lên liền đi.
“Em buông ra đi, không được làm như vậy.” Phương Dung không còn sức, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt.
Phương Hoa không đáp lời, chỉ thêm ôm chặt hắn, kiên định chạy đi.
Bởi vì mọi người đều chạy xong rồi, nghỉ ngơi mười phút, huấn luyện viên mới bung dù lạnh lùng nhìn bọn họ.
Phương Hoa dọc theo đường biên sân thể dục chạy một vòng rồi một vòng, cho đến khi chạy dư số vòng cần chạy, nhiệm vụ sáng nay mới tính là hoàn thành.
Sau đó là quét tước vệ sinh, gấp chăn vuông vức, Phương Dung hoàn toàn không động đậy nổi, tay chân như bị rút gân, cả người vô lực, chỉ muốn nằm sấp xuống ngủ ngay, không kiên trì được, các hoạt động cơ bản khác đều do Phương Hoa xử lý, nó cũng không sợ mệt, chỉ là động tác hơi chậm.
Dựa theo ý của huấn luyện viên, nếu buổi sáng không hoàn thành nhiệm vụ thì buổi trưa không được ăn cơm, hai người đương nhiên đói bụng.
Trên thực tế nhiệm vụ buổi sáng chưa hoàn thành, buổi sáng lúc 7 giờ có một bữa cơm sáng, nhưng vì phải chạy bộ nên bị trì hoãn.
Nhiệm vụ buổi tối đương nhiên cũng không làm kịp, nhưng huấn luyện viên không thúc giục bọn họ, chỉ nói hôm nay làm không xong nhiệm vụ thì ngày mai, ngày mốt tiếp tục làm.
Cứ dồn nhiệm vụ lại, hôm nay không hoàn thành thì ngày mai tiếp tục, ngày mai không hoàn thành thì ngày hôm sau tiếp tục, mệt càng thêm mệt, đến khi nào làm xong mới thôi.
Có lẽ quân đội có suy xét đến trường hợp tân binh vừa mới bắt đầu theo không kịp, hơn nữa đội ngũ Phương Dung gia nhập không giống đội quân bình thường, đây là đội số 1 thuộc quân mũi nhọn, quân nhân ở đây đều am hiểu mọi thứ, bất cứ đội nào thiếu người đều có thể thay thế bổ sung bằng đội số 1, cho nên ngày đầu tiên không có yêu cầu cụ thể gì về nhiệm vụ, chỉ có nói về sau nếu không đuổi kịp thì phải làm gấp đôi.
Phương Dung sợ Phương Hoa mệt, không kiên trì chống đỡ nổi nên trời vừa tối hắn liền dẫn Phương Hoa rời đi, hắn đã phế rồi, ở lại thêm nữa cũng chỉ có Phương Hoa làm nhiệm vụ.
Trước khi rời quân khu, hắn gửi báo cáo kết quả các hạng mục ngày hôm nay vào quang não của huấn luyện viên.
Quang não là một thứ tốt, chạy bao nhiêu vòng, làm nhiều làm ít, dùng bao nhiêu thời gian đều ghi lại rành mạch, sau khi vệ sinh quét tước xong thì dùng quang não rà quét một lần để tính độ sạch sẽ, đủ phần trăm quy định là xong nhiệm vụ.
Cứ như vậy, bọn họ nửa đường xuất hiện, nhiệm vụ bọn họ dùng thời gian một ngày để hoàn thành thì quân nhân khác chỉ cần một buổi sáng, chủ yếu là có hai người nhưng cuối cùng đều là một mình Phương Hoa làm.
Quân đội không hổ danh là nơi tôi luyện con người, thời gian xếp hạng nhất, 6 giờ chạy bộ buổi sáng, chạy xong thì bữa sáng cũng lạnh, nếu không đuổi kịp 7 giờ ăn cơm sáng thì cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần gấp chăn, vệ sinh quân khu, sau đó tới bữa cơm trưa, có thể cũng không kịp, may mắn buổi sáng hắn mua mười mấy cái bánh bao ăn lót dạ, nếu không cả ngày phải vận động nhiều lại không ăn cơm, dù là người cường tráng đi nữa cũng phải suy sụp.
Buổi chiều huấn luyện thể chất, là buổi huấn luyện thứ tư trong ngày, bao gồm cả việc học điều lệnh cũng không theo kịp.
Khó nhất chính là chiến thuật động tác, xạ kích, ném đạn điện từ, chiến thuật cơ giáp, chiến thuật dị năng được ghi rõ các khoa các mục, hai danh mục sau Phương Dung không cần tham gia, bởi vì hắn không có dị năng cũng không có dị biến.
Thật ra Phương Hoa phải tham gia hết, nhưng vì hắn nên Phương Hoa trễ việc huấn luyện, Phương Dung quả thật rất áy náy.
Hắn sớm biết bản thân nhất định không theo kịp, Mạnh Tu Viễn cũng nói hắn làm được tới đâu thì được đến đó, nhưng ánh mắt khinh bỉ của huấn luyện viên vẫn khiến hắn bận tâm, muốn cố gắng hết sức, liều mạng huấn luyện dẫn đến kết quả chính là thân thể ăn không tiêu, ngược lại làm Phương Hoa lo lắng, luôn đi phía sau hắn.
Những việc còn lại hắn không động tay, trên cơ bản đều là Phương Hoa làm.
Phương Hoa không hề nóng nẩy chút nào, cũng không oán giận hắn, nó cam tâm tình nguyện đi theo hắn, ngẫu nhiên còn giúp vài thứ linh tinh.
Phương Dung biết được cảm động không thôi, không chỉ tự làm mình bị thương còn liên lụy Phương Hoa, trong lòng khó chịu.
Giống như một con vịt xấu xí lạc vào đàn thiên nga, cảm giác tự ti đột nhiên nảy mầm, hắn cảm giác mình không thích hợp với nơi này, lí do duy nhất hắn ở đây là vì Phương Hoa không chịu tách khỏi hắn.
Nó tựa như một đứa trẻ thích uống sữa, không thể sống xa mẹ, có lẽ về sau có thể, nhưng hiện tại không gì sánh kịp sự tin tưởng và ỷ lại của nó vào Phương Dung.
“Biết cố gắng là tốt rồi.” Mạnh Tu Viễn biết hắn khổ sở, cố ý gửi tin nhắn tới, “Phương Dung, đối với anh tôi không có yêu cầu cao, so với người bình thường tốt hơn một chút là được.”
Quả thật Mạnh Tu Viễn không mong đợi gì nhiều ở Phương Dung, cho nên ở khắp nơi thiên vị hắn, có đôi khi quá mức cưng chiều cũng là một tai hại, với Phương Dung mà nói chỉ cần nhớ tên là đủ rồi.
Phương Hoa là một số 10, điểm khác biệt so với các tiểu đội quân mũi nhọn khác chính là số 10 tách ra hai phần, 1 và 0, hợp lại tạo thành 1 thêm 0 bằng 1.
*Câu “hợp lại tạo thành 1 thêm 0 bằng 1” có nghĩa là loài người sở hữu dị năng (mang số 1), quái vật sở hữu dị biến (mang số 0). Loài người xếp hạng cao hơn quái vật, dù đang hợp tác chiến đấu với nhau nhưng nếu tách ra thì loài người vẫn chiếm ưu thế hơn vì có trí tuệ. 1 (loài người) + 0 (quái vật) = 1 (loài người).
Nhưng Phương Hoa không cần tách số, bởi vì nó vẫn luôn là số 10, dù có hợp lại hay tách ra thì nó vĩnh viễn là 10.
10 với 1 và 0, hoặc 10 với 1, đương nhiên vẫn là 10 lợi hại.
Mạnh Tu Viễn biết điểm này, cho nên đối với Phương Hoa yêu cầu rất cao, không chỉ muốn huấn luyện viên khi dạy phải nhìn chằm chằm nó, còn phân phó trợ lí tùy thời báo cáo.
Ngược lại Phương Dung giống như người học cùng thái tử thời xưa, chỉ cần đi học đọc sách với thái tử, yên phận làm nền cho đối phương, một cái nền chỉ có yêu cầu là im lặng mà thôi.
Phương Dung buông cánh tay, trong lòng từng đợt thất vọng, Mạnh Tu Viễn cũng không xem trọng hắn.
Hắn vốn dĩ đã mệt, hơn nữa thất vọng với chính mình tột cùng, vừa trở về đã không động đậy nữa, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, dùng cánh tay đè chặt đôi mắt.
Không muốn nghe, không cần nghe, cũng không nghĩ.
Hắn duy trì tình trạng uể oải này, cũng không biết qua bao lâu trên người đột nhiên nặng thêm, giường cọt kẹt kêu vài tiếng, phát ra âm thanh bất lực không chịu nổi trọng lượng, Phương Hoa đè trên người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hôm nay không có tâm tranng nấu cơm, anh cho em tiền, tự đi mua cơm đi.” Hắn miễn cưỡng tươi cười, từ trong ngắn kéo tủ đầu giường lấy ra một xấp tiền, giao cho Phương Hoa, “Mua nhiều một chút, cất vào tủ lạnh, buổi tối đói bụng thì lấy ăn.”
Hắn suy xét đến lượng cơm Phương Hoa ăn càng lúc càng lớn, hơn nữa cả ngày nay chỉ ăn mười mấy cái bánh bao, sợ nó ăn không no, cho nên cố ý đưa nhiều tiền hơn.
Phương Hoa không lên tiếng, cầm tiền xong liền đi ra ngoài, lúc đóng cửa nó dừng một chút, quay đầu lại nhìn hắn rồi mới rời đi.
Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn sợ Phương Hoa nhìn ra cảm xúc khác thường của mình nhất, nó vẫn luôn xem mình là chỗ dựa, cho nên hắn không muốn Phương Hoa thấy mặt yếu ớt này.
Trong phòng yên tĩnh hiếm thấy, giờ phút này Phương Dung nhịn không được để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hắn đang suy xét nên tiếp tục ở lại hay từ bỏ.
Cuộc sống này thật sự không phù hợp với hắn.
Hắn chỉ là người thường, không có dị năng cũng không có dị biến, ở lại đây chỉ để chịu khổ.
Có lẽ…… Thật sự nên suy xét rời đi.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, vì bản thân mà uất ức nghẹn ngào.
Phanh!
Đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, có thứ gì đó rơi xuống, hẳn là Phương Hoa đã trở lại, cũng không biết đang làm gì, phòng bếp phát ra tiếng chén đũa va chạm, tạo ra âm thanh leng keng chói tai.
Mới đầu Phương Dung không để ý, ai biết âm thanh kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đột nhiên truyền đến âm thanh nắp nồi rơi trên mặt đất, Phương Dung không mặc kệ nổi, đứng dậy đi ra xem, cảnh tượng ngoài phòng làm hắn sửng sốt.
“Em đang làm gì?”
Phương Hoa luống cuống tay chân xào đồ ăn trong chảo, trên bàn cạnh nó là một mớ hỗn độn, rau xanh bị nó cắt lung tung, bởi vì rau xanh cứng, khắp nơi đều vươn vãi, nắp nồi rơi trên mặt đất, trứng gà và cả vỏ trứng cùng nhau nằm trong chén, cháo dính đến không phân biệt được.
Nó biết trứng gà không thể ăn, cho nên dùng chiếc đũa khuấy trứng, nhưng chảo nóng nhanh quá, nó chỉ có thể thả đũa trong tay chạy qua xem chảo, vì thế đũa trong tô không ai cầm, một chiếc rớt trên bàn, chiếc còn lại đang cầm cự bên mép tô, treo lủng lẳng, lung lay sắp đổ.
Rau xanh bốc hơi nước rất nhiều, vừa đổ vào chảo nóng liền phát ra tiếng xì xèo ầm ĩ, Phương Hoa hoảng sợ, quên mất phải cho dầu vào trước, chạy nhanh ôm chai dầu qua, chai dầu luôn đặt ở phòng bếp, bị khói xông liên tục nên bề ngoài dính một lớp mỡ dinh dính, nó cầm không vững nên chai dầu cứ thế rớt vào chảo.
……
“Em đang phá hủy phòng bếp đó à.” Phương Dung không nỡ nhìn thẳng.
Còn may hắn tới kịp, chưa thật sự phá huỷ phòng bếp, nhưng tình hình bây giờ cũng không khác lắm.
“Sao đột nhiên muốn nấu cơm?” Hắn tương đối tò mò cái này.
Phương Hoa quay đầu lại, trên mặt dính đầy chất lỏng không rõ tên, có trứng, cũng có rau xanh.
“Phương Dung không vui, ăn no thì sẽ vui hơn.” Nó thấy chính là như vậy, mỗi lần Phương Dung nấu cơm cho nó, nó ăn no liền vui vẻ, cho nên nó cảm thấy người khác cũng như vậy, nó nấu cơm cho Phương Dung, Phương Dung chắc chắn sẽ vui vẻ.
Lí do là vậy?
Phương Dung dở khóc dở cười, khóc vì phòng bếp tan tành, đợi lát nữa dọn dẹp lại. Cười vì cảm động, trong lòng ấm áp, có người quan tâm hắn.
Không mục đích, toàn tâm tin tưởng hắn, ỷ lại hắn.
“Anh rất vui.” Phương Dung tránh nước đang văng từ chảo, nhanh tay tóm chai dầu ra, “Nhưng từ nay về sau không được nấu cơm nữa.”
Một nồi đồ ăn đều hư hết, hiện tại đồ ăn rất quý, đúng là đứa nhỏ phá của mà.
“Vì sao ạ?” Phương Hoa không rõ nguyên do, “Em nấu cơm anh không vui sao?”
“Đương nhiên anh vui.” Vẻ mặt Phương Dung bất đắc dĩ, “Anh sợ phòng bếp không chịu nổi!”
Hắn chỉ chỉ trên bàn, “Em xem, em bày lung tung hết.”
Gương mặt trắng nõn của Phương Hoa đỏ gay, giơ tay nhanh chóng đi dọn bàn, nó làm gì cũng chậm, mọi thứ đều xử lý cẩn thận, không thể thúc giục, cũng không thể nóng lòng, nếu không sẽ làm nó hoảng, làm sai.
Nấu cơm là một việc không thể từ tốn, chỉ qua vài phút thì đồ ăn đã muốn nát, cho nên việc này không thích hợp với nó, ngược lại khâu chuẩn bị nguyên liệu rất lành nghề, đương nhiên tiền đề là phải dạy nó làm như thế nào, bằng không sẽ xảy ra tình huống đầu nấm bay vào sọt rác.
Phương Dung đổ đồ ăn đi, một lần nữa bắt đầu nấu, chảo bị chai dầu làm dơ, đặc biệt là phía dưới chai dầu tích rất nhiều bụi bẩn, vỏ ngoài có thêm một tầng dầu mỡ, Phương Hoa trượt tay làm rớt chai dầu đúng ngay vị trí dưới chai, trong chảo lại có nước, thế là chai dầu và nước cùng nhau ngâm mình.
Hắn rửa chảo, bật bếp xào thức ăn còn sót lại chưa bị Phương Hoa đụng vào, Phương Hoa mua hai phần thức ăn, có thể nó cũng đói bụng lắm rồi, hoặc sau khi nghe Phương Dung dặn dò thì mua không ít thức ăn.
Vốn dĩ một bó rau rất lớn, cần phải cắt nhỏ ra mới nấu được, Phương Hoa không biết, bỏ thẳng vài cọng rau vào thì chảo đã đầy, cho nên nó không thêm rau nữa, vậy nên trên thực tế còn dư lại không ít.
May mắn may mắn, nó không phá của nhiều lắm.
Phương Dung đang xào rau nhưng không quên giải thích với nó phải làm như thế nào để tách trứng và vỏ trứng ra mà không bị rớt vỏ vào tô, rửa chén như thế nào, nó nghe xong trực tiếp chạy đi rửa chén.
Giẻ lau là giẻ lau vô khuẩn, lau một cái trên bàn thì bàn liền sạch sẽ, còn phải sắp xếp chén đũa, nếu đã biết thì lần sau có thể làm tốt hơn.
Phương Hoa không ngốc, chỉ là không biết, tự mình mù mờ tìm kiếm cách làm nên không tránh được sai lầm, kỳ thật nó vừa học liền biết, là người thông minh, hơn nữa trí nhớ rất tốt.
Khi nó còn nhỏ Phương Dung nói nó một câu, tại sao lại xấu như vậy, kết quả nó giận dỗi một tháng, khi đó nó nhỏ như con chuột con, chưa đầy một tháng tuổi, người bình thường cũng không nhớ nổi, Phương Dung chỉ thuận miệng nói một câu thật xấu, vậy mà bị nó ngó lơ một tháng, còn nhân tiện mang thù một tháng.
Một tháng sau mới chậm rãi làm lành.
Bây giờ ngẫm lại mỗi lần nói chuyện với nó hắn đều phải cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến một câu, ai kêu anh cao hơn tôi, khi nói chuyện không phải anh cúi đầu thì ai?
Vừa đúng thích hợp với hai người.
Trong chảo là rau xào trứng gà, rất nhanh toả ra mùi hương, Phương Dung đoán chừng rồi thêm gia vị, sau đó gắp một miếng đưa cho Phương Hoa nếm thử.
Phương Hoa mở miệng, ngậm lấy chiếc đũa, một lát sau gật gật đầu, “Ăn ngon.”
Nó là người tham ăn, nhưng là người tham ăn cần cù lao động, muốn chăm chỉ làm việc để có thể ăn thoả thích.
Phương Dung rảnh rỗi liền thoả thuận với nó ba chuyện, về sau nấu cơm thì nó mua đồ ăn và rửa rau, Phương Dung nấu cơm rồi rửa chén.
Quét dọn vệ sinh thì cùng nhau làm, kiếm tiền thì hai người cùng tiêu, cùng nhau làm mọi thứ thì tránh trước xích mích không đáng có.
Phương Hoa đáp ứng ngay, vốn dĩ nó không có yêu cầu gì về cuộc sống hằng ngày, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, còn được Phương Dung ôm, làm nhiều cũng không mệt, hiện tại điều kiện Phương Dung đưa ra hoàn toàn phù hợp.
Có ăn có uống có nhà còn có Phương Dung, hạnh phúc không gì sánh được, huấn luyện cực khổ hơn nữa cũng được.
Trên thực tế cũng không hề mệt, huấn luyện với nó mà nói hoàn toàn không có vấn đề, bởi vì hạng mục huấn luyện căn cứ vào tiêu chuẩn thể chất của đội số 1 quân mũi nhọn, trước đó bọn họ không nghĩ tới sẽ có người sở hữu đồng thời dị năng, dị biến và thể chất tốt, hơn nữa dị năng của nó không ngừng thay đổi.
Này giống 1 cộng 1 bằng 2, dị năng càng nhiều, thể chất của nó cũng càng tốt, nói cách khác, nó tiếp nhận hết dị năng vốn có, thể chất so với người khác càng cứng rắn hơn, lúc trước nó rất nỗ lực, ăn sạch cha mẹ ruột, dị năng càng lớn mạnh hơn, toàn bộ tập trung trên người nó nhiều gấp mười mấy lần người khác.
Cho nên so với người khác nó thoải mái hơn mười mấy lần, đương nhiên đây là bởi vì hiện tại huấn luyện viên chưa ý thức được điểm này, cho nên không tăng thêm hạng mục huấn luyện, một khi huấn luyện viên ý thức được, Phương Hoa chạy không thoát.
Đương nhiên, đối với cuộc sống trước mắt này Phương Hoa vô cùng vừa lòng, dù sao chỉ cần ở bên Phương Dung, có khổ có mệt đều là ngọt ngào.
“Ăn ngon thì anh dọn cơm đây.” Phương Dung lấy ra một cái mâm, vớt đồ ăn ra, lại xào thêm nấm mộc nhĩ, lần này Phương Hoa không mua sai, mộc nhĩ xào thịt ăn rất ngon, còn cải trắng rau xanh bị nó cắt lung tung, không thể để nó nấu cơm, sớm muộn sẽ có một ngày nghèo đến không có cơm ăn.
Tổng cộng là hai món một canh, không có cơm.
Phương Dung phát hiện Phương Hoa không thích ăn cơm, nó thà uống nhiều canh cũng không muốn ăn cơm, đặc biệt là lúc ngồi vào bàn ăn, không có cơm thì không sao, có cơm liền bắt đầu chọn món.
Khẩu vị phải thanh đạm, ăn nhiều muối sẽ làm tóc nó đổi sang màu vàng, trước mắt thì nó trọc đầu, chỉ mới mọc một ít ngọn tóc.
Không biết nó có trong giai đoạn thay lông hay không, khi nấu ăn hắn cho khá nhiều muối, tóc mới mọc ra có màu vàng nhàn nhạt, là màu vàng trắng.
Phương Dung nhân lúc nó cúi đầu ăn cơm xoa đầu nó, bên ngoài tóc là màu trắng, dưới ngọn tóc là màu vàng, xem ra là thay lông thật.
Màu trắng kia là màu tóc nguyên bản của nó, tóc của nó vừa mềm vừa mượt mà, bây giờ thì có hơi cứng, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp nhận được.
Hắn rất thích xoa đầu Phương Hoa, đối với tóc của Phương Hoa hắn để ý mười phần, nếu tóc mới là loại tóc cứng thì thật đúng là xúi quẩy.
Lỡ may sau này không sờ được đầu tóc bóng loáng thuận tay nữa, hắn quyết định bớt chút thời giờ lên mạng tìm kiếm một hồi, phát hiện có thể chăm sóc nuôi ra tóc mềm mại, ví như khi gội đầu cần dùng dầu gội tốt một chút, có thể ngăn cản đầu tóc Phương Hoa mọc thành đầu gai.
Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, có biện pháp thì tốt, chỉ sợ hết đường xoay xở, trơ mắt nhìn đầu tóc sờ đến thoả thích lắc mình biến thành đầu gai.
“Ngày mai đi mua đồ ăn thì thuận tiện mua một chai dầu gội tốt, phải tốt nhớ chưa.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh, “Anh gội đầu cho em.”
“Dạ.” Ý tưởng này quá mức đột nhiên, Phương Hoa ngẩn người.
“Sẵn tiện mua thêm quần áo.” Phương Dung có chút không yên tâm, “Thôi, để anh đi cùng.”
Hắn sợ Phương Hoa bị người khác chặt chém lần hai, bởi vì Phương Hoa quá thành thật, mỗi lần mua đồ ăn còn dư tiền đều ngoan ngoãn giao lại cho hắn, không giao một hai lần cũng không sao, cả tiền trong quang não cũng giao lại đầy đủ.
Bởi vì quang não của hai người kết nối với nhau, Phương Hoa tiêu bao nhiêu thì sẽ có tin nhắn nhắc nhở cho hắn ở nhà, một khi kiểm tra sẽ biết.
Cho nên hắn mới đặc biệt không yên tâm để Phương Hoa một mình ra ngoài, lỡ như bị người ta bắt mất thì phải làm sao bây giờ?
Không tìm lại được mất.
“Dạ.” Phương Hoa không có yêu cầu gì với quần áo, bình thường mặc quân trang cũng rất hạnh phúc, trong quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, không bao giờ có chuyện nó được phép mặc váy, cái đuôi bị nhét trong quần không thoải mái, cho nên khi về đến nhà liền cởi quần áo ra ngay.
Chuyện khiến Phương Dung xấu hổ nhất chính là nó thích ngủ loã thể, lúc nó mới về ở chung với hắn nó không quen môi trường mới nên không dám lỏa thể, bản năng của dã thú là cảnh giác, khi nó ngủ say mới bắt đầu cởi quần áo, quần lót cũng ném xuống giường, cứ như vậy ngủ.
Lần đầu tiên Phương Dung phát hiện thì cả người cứng đờ, hắn không cẩn thận sờ trúng mông Phương Hoa, Phương Hoa còn giống như bình thường sáp lại, bị hắn dùng chân đạp xuống giường.
“Tại sao cả quần lót cũng không mặc?” Hắn giật mình.
Phương Hoa lần đầu tiên bị đánh, ngây người một chút, “Không thoải mái.”
Khi nó mặc váy chưa bao giờ mặc thêm quần lót, bắt buộc phải mặc thì nó sẽ cắt một lỗ, Phương Dung tưởng nó phá, may lại cho nó, kết quả nó lại cắt tiếp, cắt xong thì được Phương Dung may lại lần hai lần ba.
Phương Hoa nghẹn đến không nói nên lời, lén lút giấu quần lót, gần đây vận động nhiều, quần lót sử dụng cũng tăng, hai ngày đổi một lần, vì thế không giấu được Phương Dung, đều bị Phương Dung may lại hết.
Do đó nó không muốn mặc quần lót, cả quần ngoài cũng không muốn mặc, nhưng quân đội quản quá nghiêm, chỉ riêng cà vạt không tươm tất đã phải chạy mười vòng, huống chi không mặc quần.
Một ngày nào đó Phương Dung đột nhiên thông suốt, thầm mắng mình xen vào việc người khác, cấu trúc cơ thể Phương Hoa khác mình, còn một hai phải cưỡng cầu. Cũng không thể trách hắn, Phương Hoa luôn mặc quần không lộ đuôi, qua thời gian dài hắn quên mất, ngày nào rảnh rỗi mới hỏi xem nó có yêu cầu gì không.
Hai thứ quan trọng nhất là tóc và chiều cao, chỉ cần không cao hơn hắn, tóc không biến thành tóc cứng là đủ.
Cho nên những chuyện khác bị bỏ qua, nhoáng cái hắn đã may quần lót bốn năm lần rồi, khó trách Phương Hoa muốn giấu quần lót đi.
Nó không mặc quần áo cũng phiền, hai người đàn ông trưởng thành, vào mùa hè thời tiết nóng, là thời điểm dễ có cảm xúc rung động khó nói, không cẩn thận đụng trúng liền xấu hổ.
Phương Hoa hoàn toàn không thèm để ý, nó chưa đến kỳ sinh lý, phản ứng không lớn, nhưng Phương Dung là đàn ông hàng thật, một chạm là phát lửa, nhịn không được.
Bất đắc dĩ hắn đành phải mở điều hòa, không khí lạnh nên cảm xúc cũng bình tĩnh lại, mỗi lần lên giường Phương Dung đều phải kiểm tra nó đã mặc quần lót chưa, chưa mặc không cho ngủ.
Phương Hoa càng ngày càng thông minh, lên giường thì mặc, đợi Phương Dung ngủ lập tức cởi ra, cơ thể trần trụi của cả hai tiếp xúc, người khác bắt nó làm việc như thế nào cũng được nhưng không thể trói buộc nó, nó không thích bị trói buộc.
Phương Dung hết cách, có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc thấy một cơ thể trần truồng đè nặng hắn, đến quần lót cũng không mặc.
Làn da của nó mềm mại vô cùng, thân thể đang tuổi mới lớn trơn bóng, đặc biệt là mông rất đàn hồi, không cẩn thận sờ qua hai lần Phương Dung ấn tượng khắc sâu.
Trừ việc loã thể khi ngủ ra nó còn nhiều tật xấu khác, biết trần trụi không thể dán vào nhau, cho nên tự mình chui vào một góc, chỉ có ngẫu nhiên mới có thể đụng tới.
Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, phát hiện nó nằm trong góc có điểm không quen, khó có lúc nó thành thật như vậy, thật sự trời quá nóng, chăn chỉ che đến eo.
Nửa khuôn ngực lộ ra ngoài, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh càng thêm rõ ràng.
Phương Dung ngẩn người, nhịn không được vươn tay sờ một đường từ yết hầu xuống dưới, làn da dưới tay yếu ớt trơn trượt, sờ thích vô cùng, sờ đến rốn mới dừng lại.
Phương Hoa không hổ được trời ưu ái, không chỉ có mặt lớn lên xinh đẹp, làn da vóc dáng cũng đẹp như vậy.
Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ lợi dụng điều kiện tự nhiên mà ngoại hình mang lại, không chăm chút bảo dưỡng cơ thể, bình thường còn phải đợi Phương Dung nhắc nó tắm rửa, đừng ăn quá nhiều, loại việc như gội đầu thì khỏi phải nói, không chú ý một cái là nó làm qua loa ngay.
Gội đầu còn dễ nói, sợ nhất chính là tắm rửa, kì lưng, vốn dĩ hai người đàn ông với nhau không có gì phải chú ý, cùng nhau tắm rửa cùng nhau rửa bát, còn có thể kì lưng cho nhau, nhưng mỗi lần tắm rửa Phương Hoa đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, Phương Dung bị nó nhìn đến xấu hổ, chỉ muốn đuổi người đi, nhưng một người tắm rửa lại không sạch sẽ.
Dính chút nước thì có thể coi là sạch sẽ sao?
Chuyện này khiến Phương Dung nhọc lòng, Phương Hoa sợ nước, đa số thời gian có thể không dính nước liền không dính nước, nếu hắn không nhắc nhở thì có vận động nhiều đến đâu nó cũng không tắm rửa.
Ban đầu hắn không biết, đợi đến khi chịu không nổi nếu nó không tắm mới đẩy nó vào phòng tắm, ép nó ngồi vào bồn, ngày thường nó thành thật ngoan ngoãn nhưng đây là lần đầu tiên nó phản kháng, chết cũng phải bò ra khỏi nước.
Đương nhiên Phương Dung không chịu, một bàn tay nắm cổ tay nó, một bàn tay cầm khăn tắm chà xát kỳ cọ từ cánh tay đến bên trong đùi từng chút một, giống hệt như hầu hạ đại gia tắm.
Kỳ xong còn không quên kiểm tra một lần, “Nâng cánh tay lên.”
Phương Hoa ngoan ngoãn nâng cánh tay.
“Chân.”
Phương Hoa nhịn không được biện minh, “Chỗ này kỳ rồi.”
Phương Dung trừng mắt liếc một cái, “Anh không biết à, bảo em nhấc chân thì nhấc chân.”
“Dạ.” Phương Hoa ngoan ngoãn nâng chân, một bên nhìn trộm hắn, bên này thật sự chà xát kỳ cọ lại, đây là lần thứ hai.
Phương Dung không chú ý, quên mất rốt cuộc đã kỳ chưa, dứt khoát kỳ lại một lần.
“Bên này cũng kỳ rồi.” Chỗ đầu tiên anh ấy nhắm đến chính là sau lưng mà.
……
Phương Dung ném khăn tắm xuống, tâm tình bực bội, “Không kỳ nữa, tự em tắm đi.”
Phương Hoa chớp chớp mắt, biểu tình vô tội, thậm chí nó không biết mình lại phạm tội nào chọc hắn giận?
Hai người đều là tân binh, huấn luyện hằng ngày giống nhau, luyện tập chạy bộ buổi sáng, ăn cơm sáng, gấp chăn, huấn luyện tác chiến, huấn luyện chiến thuật, huấn luyện dị năng và huấn luyện cơ giáp.
Nhưng so với hắn Phương Hoa quá ưu tú, thậm chí dần dần đuổi kịp tốc độ, chỉ có một mình hắn bị tụt lại phía sau nghiêm trọng, mỗi ngày đều tìm niềm vui trong đau khổ, an ủi bản thân những người khác cũng là tay mới.
Hắn cũng không làm khó chính mình, biết bản thân không làm được như người khác nên cố gắng làm trong khả năng cho phép, sau đó mỗi một ngày tiến bộ một chút, ngày hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều.
Điều chỉnh lại trạng thái thì người cũng nhẹ nhàng hơn, rốt cuộc không phải mọi người vừa sinh ra đã là người thuộc đội số 1 quân mũi nhọn, rất nhiều người đều tự bồi dưỡng, nếu bọn họ có thể, khẳng định hắn cũng có thể.
Hắn không làm khó chính mình, Phương Hoa cũng không đi theo phía sau hắn nữa, một bên hắn cảm thấy may mắn vì không liên lụy Phương Hoa, một bên phiền não Phương Hoa thật sự mặc kệ hắn.
Đậu má, quan hệ gì mà nói vứt liền vứt, tự mình một người tiến bộ, bỏ hắn lại phía sau xa thật xa, hắn còn bình tĩnh đối mặt Phương Hoa đúng là kỳ tích.
Đáng thương Phương Hoa còn không rõ chính mình làm sai cái gì.
Nó cảm thấy nhân loại vui buồn vô cớ, quá khó hiểu.
Khó có được một lần hai người cùng nhau kịp giờ cơm sáng, cùng nhau vui vẻ ăn bữa sáng, cơm trưa cùng bữa tối.
Cơm trưa là lúc đồ ăn đa dạng phong phú nhất, lúc này mọi người đều sẽ tới, cơ bản không ai đến trễ, toàn bộ đội số 1 quân mũi nhọn ở các phương diện khác mọi thứ đều xuất sắc, nhưng bữa ăn tương đối thảm, Phương Hoa còn không có cảm giác.
Quả thực là một đội phá hủy phòng bếp, so với Phương Hoa còn hung ác hơn nhiều.
Ăn cơm cũng phải chú ý, ma cũ động đũa trước ma mới động đũa sau, bằng không sẽ đắc tội ma cũ, Phương Hoa ngay từ đầu không biết, nó gắp một cái đùi gà trước, sau đó bị ma cũ ghi hận trong lòng, ngày thường huấn luyện gì đó đều bài xích nó.
May mắn nó có thói quen mặc kệ người khác, hơn nữa với nó mà nói trên đời này chia làm hai loại người, một loại là Phương Dung, một loại là người nói chuyện với Phương Dung chính là kẻ thù của nó, đương nhiên thế giới này có quá nhiều kẻ thù, ví như Mạnh Tu Viễn, thường xuyên gọi điện thoại gửi tin nhắn qua đây, làm nó hận đến ngứa răng.
Nhưng nếu so với Phương Dung, người khác càng muốn tiếp cận với nó hơn, đại khái là do thật sự ngoài dự đoán nó huấn luyện ở hạng mục nào cũng bảo trì được một trình độ ổn định.
Muốn thắng nó cũng dễ lắm, chỉ cần nhanh hơn nó là được, nhưng có bao nhiêu người chạy đến cuối cùng còn có thể giữ vững một tốc độ?
Trên cơ bản đều là ngay từ đầu đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng chạy chậm dần, đương nhiên đây là hạng mục huấn luyện mỗi ngày, nếu thi chạy nước rút thì nó bại dưới tay Phương Dung.
Hơn nữa nó lớn lên còn xinh đẹp, ở cái nơi con gái hiếm có khó tìm như này, có người đàn ông nào trong quân đội lại kiềm lòng được.
Mọi người đều yêu cái đẹp, quan tâm nó một chút cũng thuận tình thuận ý.
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người, đối diện hai người có người đến, người nọ vô cùng tự nhiên bắt chuyện với Phương Hoa.
“Này, người mới, cậu rất lợi hại à, mới mấy ngày đã theo kịp tốc độ huấn luyện.”
Phương Hoa còn đắm chìm trong kí ức, vì sao hôm qua Phương Dung lại sờ mình?
Tự nhiên lại…… Sờ mình?
Giấc ngủ của nó rất nông, thay vì nói là ngủ, không bằng nói là nhắm mắt dưỡng thần, cho nên nhất cử nhất động của Phương Dung nó đều biết, thậm chí biết tiết tấu hô hấp của Phương Dung.
Chầm chậm chầm chậm.
“Sao cậu làm được vậy? Thật lợi hại.”
Hôm qua Phương Dung tự nhiên sờ mình? Còn sờ đến…… tận rốn.
Phương Hoa mặt ửng hồng.
“Nghe nói cậu chính là người giết rất nhiều người dị năng cùng thể chất, có rảnh cho chúng tôi học hỏi chút kiến thức không?”
Phương Dung ngày hôm qua sờ mình, có phải có ý gì với mình không?
Phương Hoa nghiêng đầu nhìn Phương Dung, không tưởng tượng được cảnh Phương Dung sẽ sờ nó.
“Này, đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu không thèm để ý tới tôi?” Liên tiếp bị làm lơ, người nọ rốt cuộc nổi giận, “Bản thân là người mới thì đừng có nghĩ rằng mình giỏi mình lợi hại, nơi này chỗ nào cũng là người có năng lực, phải nhớ kỹ cậu chỉ là người mới.”
Người nọ chỉ vào ngực Phương Hoa, nói chuyện nghiêm túc.
Phương Dung nhìn không được, xen mồm, “Trời sinh nó tính tình chậm chạp, so với người bình thường phản ứng chậm hơn, cậu đừng để ý.” Hắn chỉ chỉ đầu óc.
Kỳ thật Phương Dung đã sớm muốn đáp lời, nhưng người nọ không nhìn hắn cái nào, sự khinh thường quá rõ ràng, cho nên Phương Dung không muốn tiếp lời.
Người nọ được cho cái bậc thang, cũng thu liễm lại, “Hoá ra chỉ là đồ ngốc.”
Vốn dĩ hắn đang nhàm chán, nghe nói Phương Hoa có chút đặc biệt, các cựu quân nhân khác truyền tai nhau sự tích của nó, nào là một mình giết chết người dị năng cấp 5, nào là mười mấy quân nhân thuộc đội số 1 quân mũi nhọn không có biện pháp bắt nó, ngược lại tổn thất nghiêm trọng.
Thật ra hắn cũng không có kiến thức gì, cho nên mới tò mò, không nghĩ tới Phương Hoa ngạo mạn như vậy, không nhìn hắn cái nào.
Hắn hừ lạnh một tiếng rời đi.
Tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng thù này nhớ kỹ, hắn là cựu quân nhân ở đây, biết một ít kỹ xảo, cũng biết Phương Hoa khó gây khó dễ, mặc kệ truyền thuyết đáng sợ, nó chỉ là người mới phải chịu nhiều chú ý, huấn luyện viên luôn đánh giá cao nó, một lần chịu khổ lại được khen mấy lần, khiến người cũ ghen ghét, cảm thấy bị nó đoạt nổi bật, âm thầm nghĩ cách giáo huấn nó một chút.
Bọn họ suy xét quyết định xuống tay từ Phương Dung, thứ nhất bọn họ xác thật Phương Dung không có năng lực gì cả, thứ hai hắn cùng Phương Hoa quan hệ thân thiết, giết gà dọa khỉ.
Bởi vì quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, không cho phép bắt nạn khi dễ, nếu khi dễ Phương Hoa, một ngày nào đó nó xoay người thành công sẽ khó lường, còn không biết có thể khi dễ nó không, cho nên bọn họ mới chuyển mục tiêu sang Phương Dung.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân, từ khi Phương Dung tới điểm trung bình của đội bọn họ bị kéo xuống, mặt khác các đội khác đã vượt xa bọn họ, trong lòng bọn họ khẳng định bất mãn, cho nên mới bớt thời giờ khuyên hắn nhanh rời đi.
Nơi này không phải nơi Phương Dung nên tới.
Phương Dung học được một điều từ Phương Hoa, đó là trước sau không dao động, nhưng trên thực tế vẫn rất để tâm, có đôi khi đêm khuya tĩnh lặng sẽ mê mang, rốt cuộc có nên ở lại hay không?
Phương Hoa cũng có rất nhiều điểm đáng để hắn học hỏi, ví như nó đối với chính mình không quan tâm thì cho dù người khác nói nó làm sai nó cũng không quan tâm, sẽ không vì quan điểm của người khác mà thay đổi quan điểm bản thân, đương nhiên chỉ có Phương Dung có thể thay đổi quan điểm của nó.
Còn có bản tính chậm chạp, dù có thúc giục như thế nào thì nó chỉ làm theo ý mình, không nhanh thêm chút nào.
Bởi vì chuyện này nên thường xuyên ăn cơm không ngon, trong đội ngũ làm cái gì cũng phải tốc độ, chạy bộ phải nhanh, đánh răng rửa mặt phải nhanh, ăn cơm phải nhanh vì chỉ cho vài phút ăn cơm, ăn không hết đã phải chạy đi tập hợp, cho nên Phương Hoa luôn ăn không hết cơm, mỗi ngày đều đợi Phương Dung làm bữa khuya, ăn xong mới an tâm đi ngủ.
Vào một ngày giữa trưa, lúc thời tiết nắng nóng, Phương Dung đang quét dọn một khu vực, bởi vì động tác chậm nên không kịp hoạt động tập thể, người khác quét dọn xong đã đi nghỉ mười phút mà hắn còn ở đây tiếp tục vệ sinh.
Quét sân thể dục không phải là công việc nhẹ nhàng, tuy không có lá rụng nhưng tro bụi rất nhiều, mắc kẹt vào khe hở giữa gạch men sứ, rất khó rửa sạch.
Phương Dung ngồi xổm xuống dùng tay moi, tay vừa mới duỗi ra thì đột nhiên bị người khác dẫm lên, chính là người đến bắt chuyện trong bữa cơm ngày hôm kia, Phương Dung nhận ra gã.
Gã tên là gì thì Phương Dung không biết, chỉ biết người khác gọi gã là Đại Thánh, nghe nói sau khi biến dị gã rất giống con khỉ.
Trên mặt Đại Thánh hiện rõ sự gian xảo, không có thành ý xin lỗi, “Xin lỗi, dẫm trúng tay.”
Gã dịch chân, ngồi xổm xuống đối diện Phương Dung, “Sao lại muốn đắm mình trong trụy lạc đến mức dùng tay moi rác thế này, kỳ thật tham gia quân đội cũng vất vả quá nhỉ, mỗi ngày đều phải huấn luyện, làm việc, lòng bàn chân cũng muốn tàn phế, còn không bằng đi làm nhân viên chăm sóc, nhẹ nhàng bội phần, còn không phải cạnh tranh.”
Phương Dung hít sâu một hơi, “Không sao, cảm ơn anh, tôi rất thích như vậy.”
Đây không phải lần đầu tiên có người xa lánh Phương Dung, cũng không phải lần đầu tiên có người khuyên bảo, kỳ thật hắn cũng hiểu rõ, dựa theo ý sâu xa của người khác hắn chỉ là người đi cửa sau mà thôi, không có bản lĩnh còn muốn chen chân vào đội số 1 quân mũi nhọn, bị người khác bài xích cũng có lí do.
Hắn che tay xoay người rời đi, mới đi được vài bước, trên vai đột nhiên bị đè lại, Đại Thánh nắm vai hắn, “Mày thật sự không hề suy xét chút nào à?”
Hắn đang muốn cự tuyệt, trên vai bỗng nhẹ bẫng, Đại Thánh không biết vì sao lại bỏ tay ra, Phương Dung quay đầu lại nhìn mới phát hiện Phương Hoa đến từ lúc nào, Phương Hoa đưa lưng về phía hắn, giơ tay giữ chặt tay Đại Thánh.
Phương Hoa cúi đầu nhìn ngón tay bị dẫm đến hơi sưng to của Phương Dung, tâm tình rất không tốt.
“Sao? Mày muốn ra mặt giúp hắn?” Đại Thánh cười lạnh một tiếng, “Vừa lúc muốn thử xem sức mày tới đâu.”
Trong lòng gã biết Phương Hoa khó đối phó, ngay từ đòn đầu tiên đã dùng toàn lực ra chiêu, một quyền xé gió đánh tới.
Ở quân khu đã lâu, công kích nào nhanh nhất hữu hiệu nhất gã rõ hơn người khác nhiều, cho nên tuy nhìn bề ngoài chỉ có một kích nhưng thật ra gã đã dùng toàn lực.
Phương Hoa đẩy Phương Dung ra, dậm chân thật mạnh, ổn định thân hình, khi một quyền kia đánh tới nó nghiêng đầu qua một bên, vận dụng chiêu thức cơ bản nhất dùng vai làm điểm tựa trực tiếp khiến Đại Thánh ngã văng ra ngoài, bị ném bay rất xa.
Tuy chỉ là tân binh, hơn nữa động tác thong thả không theo kịp những người khác, nhưng nó học nghiêm túc nhất đội ngũ, chăm chú lắng nghe huấn luyện viên trình bày lý thuyết lẫn thực chiến, hằng năm lý thuyết đều bị mọi người xem nhẹ, ngoài mặt thì ứng phó huấn luyện viên nhưng trên thực tế trong lòng lại lôi cả dòng họ huấn luyện viên ra mắng, khó khăn lắm mới gặp được một học sinh chịu thương chịu khó nghe giảng như vậy, nhịn không được đem hết tâm huyết bao năm ra giảng dạy từng chút một, bầu không khí học tập cũng nghiêm túc hơn.
Phương Hoa trời sinh thông minh, rất nhiều thứ vừa học liền biết, thử một chút đã rành, so với người bình thường thông minh gấp trăm lần, cho nên kết quả này cũng nằm trong dự kiến, những người khác lần đầu tiên biết Phương Hoa khủng bố như vậy, một kẻ luôn luôn an tĩnh khi lộ ra răng nanh móng vuốt lại đáng sợ vô cùng, một chiêu hạ địch.
Đại Thánh chưa từ bỏ ý định, từ trên mặt đất bò dậy, thân thể vặn vẹo, ngay lập tức gã bành trướng cơ thể, muốn biến thân.
Quả nhiên là một con khỉ, nhưng giống tinh tinh hơn, hình dạng khổng lồ sức lực mạnh mẽ, gã ngửa mặt lên trời rống to, cánh tay có tiết tấu đánh vào ngực, giống như cỗ vũ quân đội trước khi ra trận, khích lệ lòng hiếu chiến.
“Grào!”
Gã mở rộng tứ chi vọt qua đây.
Phương Hoa lui về phía sau một bước, tay vịn vào tường thành bên cạnh, chỗ tường thành có một tượng người bằng thạch rất cao, hơn 1 mét, nó chậm rãi dùng sức, tượng người nặng tới mấy ngàn kilogram đột ngột tách khỏi mặt đất, bị nó bế lên xoay một vòng, lợi dụng quán tính của chuyển động quay để giảm bớt lực cản không khí rồi ném tượng người ra, cùng với Đại Thánh giữa không trung va chạm mãnh liệt.
Ầm!
Tượng thạch là do nó dùng lực ném ra, sức lực lớn như thế nào có thể nghĩ đến, Đại Thánh cũng không phải đèn cạn dầu, cả hai va chạm lưỡng bại câu thương, tượng thạch nát, Đại Thánh kêu thảm thiết một tiếng từ không trung rơi xuống.
Phương Hoa trầm mặc không nói, đột nhiên quay đầu lại, trong đám người vây xem náo nhiệt tìm kiếm Phương Dung.
“Cẩn thận!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...